“Dương Dương, anh bình tĩnh một chút!” Văn Nhân Minh Húc trợn mắt rống hắn.
Y không dám dùng sức đè nặng cánh tay Hạ Dương, sợ sẽ làm hắn đau, thế nhưng chỉ hơi nơi lỏng một cái đã bị Hạ Dương giãy khỏi.
Hạ Dương Xoa xoa cổ tay bị nắm đau, đứng lên đạp đổ ghế dựa ở bên cạnh, tay run rẩy chỉ vào Văn Nhân Minh Húc.
Nuốt nước miếng cái ực, hắn thấy cổ mình sắp tức đến bốc hơi rồi.
Hạ Dương nhìn quanh bốn phía, trợn trừng mắt, “Phòng bếp đâu?” Đồ lừa đảo chết tiệt, không biết lấy cho mình ly nước uống gì cả.
Văn Nhân Minh Húc thiếu chút phụt cười, ho khẽ kìm ý cười đang dâng lên cổ, đứng dậy rót nước chanh cho hắn.
Hạ Dương uống một ngụm lớn, nhìn y một cái, hừ hừ xoay người bỏ đi.
“Dương Dương!”
Văn Nhân Minh Húc gọi hắn, lại vươn tay bắt lấy hắn.
Hạ Dương nghiêng đầu nhìn, cười nhạo y, “Buông ra, tôi không muốn nói chuyện với lừa đảo.”
Y buông tay, cười khổ nhìn hắn, thấp giọng hỏi, “Dương Dương, anh không muốn nghe tôi giải thích đúng không?”
Hạ Dương liếc xéo y, nhíu mày.
Hắn không quen nhìn vẻ cô đơn trên mặt y, vô cùng không quen.
Thở dài, Hạ Dương cúi người nâng chiếc ghế dựa vừa bị hắn đạp đổ lên, bĩu môi, “Cậu nói đi, tôi nghe.”
Hắn không biết vì sao mình lại dễ dàng thoả hiệp, chỉ là bảo hắn giờ xoay người bỏ đi, hắn không làm được.
Còn lý do tại sao hắn không làm được, hắn không muốn đào sâu suy nghĩ.
Hạ Dương có cảm giác, chân tướng mà hắn đang cố ý xem nhẹ nhất định không phải là thứ hắn muốn nghe.
“Hơn ba năm trước, anh đã cứu một người trên núi, còn nhớ không?”
Văn Nhân Minh Húc híp mắt nhìn Hạ Dương, vẻ mặt hoàn toàn trái ngược khi nãy, lúc này y đầy vẻ cường thế và xâm lược.
Hạ Dương sửng sốt, gật đầu.
“Anh đã làm mất chứng minh thư, còn nhớ không?”
Chuyện lớn như mất chứng minh thư hai lần liên tiếp sao Hạ Dương có thể quên được.
Văn Nhân Minh Húc đứng lên đi vào phòng ngủ, lấy hai thẻ chứng minh thư trong ngăn tủ đưa cho Hạ Dương.
“Này.”
“…” Hạ Dương trợn to mắt, khoé miệng run rẩy.
“Cậu nhặt được chứng minh thư của tôi?” Tuy hỏi ra miệng, nhưng kí ức cũng đã tự động theo chứng minh thư dần quay về não Hạ Dương.
Hắn nhớ ra rồi, hẳn nào lần đầu tiên gặp Văn Nhân Minh Húc hắn lại thấy quen quen, thì ra nam sinh được hắn cứu chính là cậu ta.
Sau đó.
Hạ Dương nhớ ra, mình cầm tiền của người ta, làm ân nhân cứu mạng xong thì chuyển sang làm ăn trộm.
Nhưng hắn là ai chứ, hắn là Hạ thiếu gia, là Hạ thiếu gia không có lý lẽ cũng sẽ bịa ra được vài ba lý lẽ!
“Cậu vì vậy mà tiếp cận tôi, sau đó lừa tôi?” Toàn bộ dây thần kinh của Hạ Dương đều căng lên.
Hắn không rõ nguyên nhân Văn Nhân Minh Húc làm vậy, chẳng lẽ là vì hắn ném cậu ta ở lại nơi rừng rú rồi thuận tiện cầm luôn tiền của cậu ta? Hắn có để lại cho cậu ta hai trăm đồng rồi cơ mà! (Nghe muốn vả cho anh 1 cái quá anh Dương)
Văn Nhân Minh Húc nhướn mày, tiến sát hắn hơn một chút.
“Dương Dương, trông tôi xấu xa đến thế sao?”
Hạ Dương rụt về sau, nháy mắt lạnh toát sống lưng.
Hắn mất tự nhiên nuốt nước miếng, cầm ly nước trên bàn trà lên, uống ừng ực mấy ngụm.
Hạ Dương đẩy cái đầu đang sán tới, đưa mắt nhìn đồng hồ trên tường.
“Trông cậu không tốt bụng hiền lành chút nào, đã không còn sớm, tôi về đây.”
Giờ hắn không muốn tiếp tục ở cùng người này nữa.
Lúc này Văn Nhân Minh Húc không ngăn cản hắn, một lúc nói quá nhiều chuyện cho Hạ Dương nhất định sẽ lại doạ người này chạy mất.
Nếu hắn muốn trở về để bình tĩnh lại, vậy thì…
Y sẽ cho hắn thời gian bình tĩnh.
Còn chuyện Hạ Dương có thể chạy hay không, đáp án tuyệt đối là không.
Không phải Hạ Dương không muốn chạy, mà là hắn chạy không thoát.
Sau khi rời khỏi nhà Văn Nhân Minh Húc, Hạ Dương không về luôn nhà mình mà chạy tới một phố chợ đêm cách nhà không xa.
Buổi tối chưa ăn gì, hắn đã sớm đói bụng.
Ngồi trong một quầy nhỏ bán đồ xiên chiên, Hạ Dương không suy nghĩ gọi cả đống.
Thế nhưng mới ăn được vài miếng, hắn đã thấy ngán.
“Gói mang về cho tôi.” Hô một câu với chủ quầy, Hạ Dương quyết định, hắn phải tiếp tục bỏ nhà đi.
Hạ Dương xách một túi to đầy đồ dầu mỡ về nhà.
Vừa vào cửa đã thấy mẹ ngồi tại chỗ chờ mình.
Thấy mẹ về sớm, hắn có chút khó hiểu, tưởng mẹ sẽ cùng hội chị em tiền mãn kinh chơi bài hay làm gì gì đó chứ.
Khúc Tân Hồng thấy hắn về sớm thì vô cùng không hài lòng, bà đưa mắt nhìn gói to hắn mang về, nhíu mày.
“Con không đi hẹn hò với Văn Nhân Minh Húc à?”
Hạ Dương ngồi xuống sofa, mở túi nilon, lấy một xiên sườn sụn ra ăn.
Vừa ăn vừa ngẩng đầu nhìn mẹ, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.
“Mẹ, vì mẹ biết cậu ta đến đó cho nên mới đưa con đến phải không?” Cảm giác bị mẹ ruột tính kế chầm chậm nảy lên, miếng sườn đang nhai trong miệng tự nhiên chẳng ngon tẹo nào.
Khúc Tân Hồng lập tức lắc đầu phủ nhận, mấy lời con giai nói hồi chiều bà vẫn chưa quên đâu, giờ mà thừa nhận bà tính kế nó…
Thằng nhóc thối này chắc chắn sẽ ném bà ở lại đây rồi trở về phòng, bà còn muốn hỏi thăm tình hình tiến triển của nó với Minh Húc đó.
“Chẳng qua mẹ thấy hai đứa rời đi cùng nhau thôi.”
Hạ Dương nheo mắt, rõ ràng không tin, tuy nhiên hôm nay hắn đã bị đả kích quá lớn, không muốn tiếp tục truy hỏi vấn đề này nữa.
“Mẹ, nếu con biết Văn Nhân Minh Húc là người kia, thì dù có là anh hai gọi con về con cũng sẽ không về đâu.”
Đầu óc Hạ Dương đang rất loạn, hắn không rõ rốt cuộc mình có cảm giác gì với Văn Nhân Minh Húc.
Trực giác mách bảo hắn rằng, trước mặt hắn có một cái hố rất to rất sâu, nếu nhảy xuống sẽ muôn đời muôn kiếp không quay trở về được, nếu không nhảy xuống…
Giờ vấn đề đã không cho phép hắn chọn có nhảy xuống hay không nữa rồi!
Khúc Tân Hồng nhíu mày, rất muốn hỏi xem hai đứa đã xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Hạ Dương, câu hỏi đến bên miệng lại cứ quẩn quanh không thốt ra được.
“Con mệt thì lên lầu ngủ đi.”
Hạ Dương ‘Dạ’ một tiếng, cúi đầu ăn thêm mấy miếng nữa, sau đó đứng dậy lên lầu.
Hắn phát hiện, chỉ cần hắn tỏ vẻ mất bình tĩnh hay mệt mỏi, mẹ hắn sẽ buông tha cho hắn.
Sao lúc trước hắn nhận ra nhể? Tình huống thế này quá hiếm thấy mà.
Hắn nhún vai, cởi quần áo tắm rửa, đầu óc bị nụ cười sâu xa khó hiểu của Văn Nhân Minh Húc chiếm sạch.
Càng nghĩ hắn càng lạnh toát cả người.
Ngâm mình trong bồn tắm lớn, Hạ Dương ngáp một cái, nhắm mắt ngửa đầu tựa vào cạnh bồn thả lỏng cơ thể.
Hôm nay tế bào não của hắn bị sử dụng quá độ, cần phải nghỉ ngơi nghỉ ngơi thôi.