Hạ Đường Tàn Thê: Tổng Giám Đốc, Quá Độc Ác

Chương 3: Chiến đấu với sói, thân chịu trọng thương



Thời tiết tháng sáu thay đổi bất thường, đột nhiên, bầu trời bị mây đen rậm rạp bao phủ thành một mảng đen ngòm, trong lúc nhất thời những tia chớp cuồn cuộn kéo đến, gió thổi điên cuồng, bóng dáng mảnh khảnh của Chỉ Thanh càng thêm yếu ớt, lúc này, trên người của cô đã dính những vệt máu đỏ thẫm, phía sau lưng quần áo bị bầy sói nhào tới cào rách, vẫn còn để lại dấu móng tay, cùng với vết thương ngày hôm qua, da thịt đóng vẩy đã bị bong tróc, quần áo dính máu càng khiến cho bầy sói thêm hưng phấn và cuồng loạn.

"Hắc tiên sinh, bên ngoài trời mưa to rồi, chúng ta có nên trở về hay không?" Ly Lạc nhìn thoáng qua khí trời bên ngoài, nếu như không đi chỉ sợ lát nữa trời sẽ càng mưa to hơn, gió càng thổi mạnh hơn.

"Ngây ngô." Hắc Ngự Thiên lười biếng dựa vào ghế, bưng một ly rượu đỏ, nhìn qua bóng hình Chỉ Thanh trên màn hình, khóe miệng tràn đầy vẻ lạnh lùng, giống như đang xem trận đấu thú, mà Chỉ Thanh chính là một tên hề, không biết tự lượng sức mình tay không bắt sói trắng.

Chỉ Thanh tiến vào trường nuôi thú đã nửa giờ, thú tính của những con sói kia đã lên đến cực điểm, mỗi một lần bổ nhào tới đều hướng vào cổ họng của Chỉ Thanh, Chỉ Thanh gấp đến độ dậm chân, trước sự tấn công của bầy sói, năng lực chiến đấu của cô càng hao tổn, những hạt mưa lớn nặng nề rơi xuống, mỗi một hạt mưa đều rơi lên người Chỉ Thanh khiến cô đau thấu xương, quần áo rách rưới, cùng máu loãng chảy xuống, cả người chật vật không chịu nổi.

Lầy lội ở trường nuôi thú, phân và nước tiểu của thú vật đều được nước mưa cọ rửa trôi ra ngoài, đôi mắt của tất cả những con sói đều đỏ lên, nhìn người trước mắt, nước miếng chảy ra, bộ lông trắng không ngừng run rẩy, ánh mắt chờ đợi thời cơ để xông lên.

Sói, cho tới bây giờ đều là động vật rất có tính nhẫn nại, nhưng mà, chúng lại gặp được một người cũng có tính nhẫn nại cao như chúng, đó chính là Chỉ Thanh.

Khi Chỉ Thanh lui về phía sau, trong nháy mắt cô đứng không vững, con sói hung ác hướng về phía cổ họng của cô, bổ nhào tới.

Mưa càng ngày càng to, xuất hiện nhiều tia chớp, càng ngày webcam càng nhìn không rõ, mãi cho đến khi cả người cả thú ở trong trường nuôi thú đều bị tách ra bởi cơn mưa, nhìn không rõ lắm, cuối cùng Hắc Ngự Thiên nhìn thoáng qua hình ảnh Chỉ Thanh bị bổ nhào, tắt webcam đi, anh đang toan tính xem biểu hiện của cô có thể thoả mãn anh hay không, hôm nay hiển nhiên cô không thể làm được điều đó, cầm lấy một đống văn kiện ở bên cạnh, anh bắt đầu phê duyệt, dường như cũng không có ý muốn rời đi.

Không lâu sau, một bóng người đi chân trần, gian nan bước từng bước, đi ra khỏi trường nuôi thú, một màu đen vô biên nổi lên trong trận gió lớn, cô như một cành hoa nhỏ bé sắp gục ngã.

"Đi thôi." Hắc Ngự Thiên thả văn kiện xuống, ý bảo Ly Lạc lái xe.

"Hắc tiên sinh, tiểu thư Chỉ Thanh đi ra rồi, mau nhìn, cô ấy có thể ra khỏi đây, thật không ngờ cô ấy lại lợi hại như vậy." Ly Lạc cảm thấy đây là một chuyện ngoài ý muốn, tuy nhiên bọn họ đã sớm biết Chỉ Thanh có chút bản lĩnh, hắn toét miệng hướng về phía Hắc Ngự Thiên hưng phấn nói ra.

"Cậu cũng muốn tiến thử vào hang sói một lần sao." Hắc Ngự Thiên dùng ánh mắt lạnh như băng bắn về phía Ly Lạc.

"Hắc tiên sinh, bỏ qua đi, coi như là tôi nói giỡn." Ly Lạc đổi giọng, cái hang sói kia chỉ dùng để xử phạt những người phạm sai lầm, những con sói kia đều ăn thịt người mà lớn lên, nghĩ tới đây thôi hắn cũng đã cảm thấy hoảng sợ.

Sức gió càng lúc càng lớn, mưa thấm vào con mắt, không thể mở ra được, toàn thân không ngừng chảy máu, trái tim đau đớn khiến cho lông mày Chỉ Thanh vặn chặt, dưới đôi môi đỏ mọng là một loạt dấu răng.

"Hắc, Hắc tiên sinh, người xem mưa lớn như vậy. . ." Ly Lạc nhìn cô gái gian nan đứng dưới trời mưa gió cách đó không xa , kiên trì nói ra.

"Lái xe nhanh một chút, tiếp tục nhiều chuyện, cậu cũng cút." Giọng nói của Hắc Ngự Thiên không lớn, trong lúc vô hình lại tạo nên một luồng áp lực, khiến cho người ta hít thở không thông.

Ly Lạc vững tâm dùng sức đạp mạnh chân ga, xe đi ngang qua người Chỉ Thanh là lúc bọt nước khổng lồ vẩy hết lên người cô, nước vừa bẩn vừa thối giội hết lên người Chỉ Thanh.

"A, tên Hắc quả phụ kia, tôi rủa anh bị táo bón, rủa anh uống nước cũng bị nghẹn mà chết." Chỉ Thanh hổn hển nhìn chiếc xe chạy càng lúc càng xa, mắng.

Trong màn mưa, bóng dáng yếu ớt kia, từ từ men theo đường lớn đi xa, sương mù mênh mông mờ mịt như cái lồng chụp xuống, giống như muốn nuốt chửng cô.

Dù cho sau này có đau khổ, cũng sẽ không chảy xuống một giọt nước mắt nào, bởi vì nước mắt của một người phụ nữ dành cho một người đàn ông là báu vật quý giá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.