Hạ Gục Tể Tướng

Quyển 1 - Chương 32: Tể tướng ngây thơ “ chứng thực”



Trong tân phòng.

Phạm Dương Triệt vẻ mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm mâm bánh bao trên bàn, bên cạnh là vò rượu tiên ngưu. Hắn căn bản không tính nhận lấy “ý tốt” của Phó Uy. Nhưng mà hắn thấy Phó Uy bày ra bộ dạng sẽ không bỏ qua cho hắn nếu hắn không tiếp nhận lễ vật, vì để cho tai của mình không bị oanh tạc, hắn mới miễn cưỡng nhận lấy.

Phạm Dương Triệt thu hồi tâm tư, đôi mắt đen nhìn chằm chằm thẳng vào mâm bánh bao, lông mày cau lại đại biểu cho giờ phút này trong lòng của hắn là dằn vặt cùng do dự. Bởi vì từ nhỏ tiếp thu giáo dục của thánh nhân, đối với tình yêu hắn rất là đơn thuần, giờ phút này chỉ cảm thấy trước mắt động tác vươn tay này khó khăn vô cùng. Bởi vì, việc “ chứng thực” này thật đáng khinh. Nếu kết quả Phó Vân Kiệt là nữ nhân, hành động này liền biến thành hạ lưu. Nhưng là, hắn lại rất muốn biết rốt cuộc Phó Vân Kiệt có phải là nữ nhân hay không? Dù sao, việc này cũng liên quan đến vị trí Thanh Quân Trắc.

Sau khi trải qua đấu tranh tư tưởng kịch liệt, cuối cùng đại nghĩa quốc gia cùng trách nhiệm Tể tướng chiếm thượng phong. Bàn tay to vươn tới mấy cái bánh bao. Cảm xúc trong tay không mềm mại làm cả người hắn chấn động! Trong đầu trống rỗng hiện lên sáu chữ: Phó Vân Kiệt là nữ tử!

Bởi vì nhận thức này quá mức khiếp sợ, Phạm Dương Triệt ngay cả cửa phòng bị người mở ra cũng không có phát hiện, cho đến khi trước mắt tối sầm lại, hắn mới ngây ngốc ngẩng đầu: Đập vào mắt là khuôn mặt đang trợn mắt há hốc mồm.Theo tầm mắt tràn ngập khiếp sợ, hắn nhìn thấy một bàn tay của mình vô cùng đáng khinh đang bóp bánh bao.

“Uỳnh—“ một tiếng, Phạm Dương Triệt trên ghế hét lên rồi ngã gục. Mà bánh bao trên tay hắn theo động tác mạnh cũng rơi trên mặt đất,theo quỹ đạo lăn thẳng đến bên chân Phó Vân Kiệt. Tầm mắt hai người đều gắt gao nhìn cái bánh bao.

Cuối cùng một lúc lâu sau Phạm Dương Triệt mới nói lại được ,gương mặt tuấn mỹ đỏ lên ấp úng : “ Ta ,ta, ta,……” nếu giờ phút này mặt đất có vết nứt, tin tưởng Phạm Dương Triệt cảm thấy xấu hổ khẳng định không chút do dự mà nhảy xuống. Ngây thơ như hắn, hệt như tình cảnh lấy trộm cái yếm trên người nữ nhân vuốt ve âu yếm, lại bị chủ nhân cái yếm bắt gặp tại trận.

Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ tràn ngập xấu hổ, liên tưởng tới cái bánh bao cùng với động động tác “ bóp” kia , thông minh như Phó Vân Kiệt lập tức nghĩ thông suốt nguyên nhân trong đó. Oa! Nam nhân này thực sự rất đáng yêu, rất ngây thơ! Chẳng qua lấy bánh bao đến để chứng thực mà vẻ mặt lại đỏ thành như vậy, xấu hổ như vậy. Làm hại nàng ảo tưởng biến thân thành sói, đem con dê non ngây thơ đáng yêu kia đánh gục. Nhịn xuống, nhịn xuống, nhất định phải nhịn xuống! Nàng nhất định phải áp chế bản chất sắc nữ xuống, không thể làm “anh chồng” ngây thơ kinh sợ. Mỗ sắc nữ cố gắng áp chế xúc động của bản thân, liều mạng ép chính mình mặt mày hớn hở cùng với khơi gợi ý niệm thanh thuần trong đầu.

Phó Vân Kiệt trầm mặt bình tĩnh, cả người run nhè nhẹ nhưng trong mắt mỗ tể tướng ngây thơ lại thành vị nữ nhân xấu hổ cùng phẫn nộ. Đã muốn nhận định Phó Vân Kiệt là nữ tử Phạm Dương Triệt trong lòng áy náy càng sâu. Hắn tiến lên từng bước, khuôn mặt tuấn mỹ đầy trịnh trọng nói: “ Phó Vân Kiệt, thực xin lỗi. Ta sẽ phụ trách!”

Vốn vẫn liều mạng chịu đựng Phó Vân Kiệt bị biểu tình nghiêm trang lại lời nói vạn lần xin lỗi của hắn làm cho bộc phát. Nàng ôm cổ chàng trai hết sức ngây thơ trước mắt,hướng tới khuôn mặt vẫn đỏ từ nãy giờ hôn tới thật mạnh. A! thật sự là rất đáng yêu! Rất ngây thơ!.

Bị động tác đột ngột làm chấn động Phạm Dương Triệt chỉ có thể ngây người mặc mỗ sắc nữ khinh bạc.

“Chụt – chụt – chụt” làm trên gương mặt tuấn mỹ nhấn xuống mười mấy miếng nước bọt, mỗ tể tướng ngây thơ mới thanh tỉnh lại, thân thể cứng ngắc , đem người đang quấn quýt lấy mình như bạch tuộc đẩy ra nói: “ Phó cô nương, thỉnh tự trọng.” Riêng 2 chữ “cô nương” hắn càng thêm nhấn mạnh.

Trong con mắt sáng hiện lên 1 chút tính kế: “Phó cô nương–”

“ Ha ha ha–” chỉ thấy Phó Vân Kiệt làm càn cười lớn.

Tiếng cười như vậy làm Phạm dương Triệt sắc mặt dần dần biến đổi xanh mét.

Cuối cùng, tiếng cười điên cuồng dừng lại. Nàng thở dốc nói: “ Triệt, huynh sẽ không phải cho ta là nữ tử đi?”

“ Đúng!” Hắn vô cùng khẳng định nói.

Phó Vân Kiệt cũng không có lập tức nói tiếp, mà xoay người đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, bưng chén trà trên bàn lên, ngẩng đầu thẳng nhìn đôi mắt đen như hắc ngọc nói: “ Nếu ta thật là nữ tử, huynh định tính làm như thế nào?”

Đúng vậy! Phó Vân Kiệt thật là nữ tử , hắn phải làm sao bây giờ? Mục đích hắn đến Nham Thành làm sao bây giờ? Thánh Thượng ở Kinh đô làm sao bây giờ? Phạm Dương Triệt ngây người tại chỗ.

“Nếu ta là nữ tử , huynh sẽ cho ta làm Thanh Quân Trắc sao?” Con mắt sáng thẳng nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn mỹ đẫ lâm vào trạng thái đờ đẫn, hỏi tiếp.

Phó Vân Kiệt là nữ tử, chính mình còn có thể cho nàng làm Thanh Quân Trắc sao? Đôi mắt đen mê mang nháy mắt khôi phục thanh tỉnh.Không, hắn sẽ không. Bảo vệ quốc gia, thủ hộ Thánh Thượng là trách nhiệm của nam nhân. Cho dù nàng có thực lực có tài năng, thân là nữ tử hẳn sẽ làm rối loạn triều cương. Hơn nữa – đôi mắt đen nhìn về phía gương mặt anh khí tràn ngập tự tin: hơn nữa, nữ phẫn nam trang chính là tội khi quân!.

“Ta sẽ không. Nhưng mà ta sẽ cưới ngươi.” Trong đôi mắt đen ngập tràn kiên nghị.

“Cưới ta?!” Môi đỏ mọng nhếch lên châm biếm, nàng cúi đầu uống trà để che dấu nội tâm thất vọng. Tuy nàng đã sớm biết đây là con mọt sách, khẳng định không thể tiếp nhận chính mình thân là nữ tử lại đứng ở trên triều đình. Nhưng là, khi nghe đến đáp án khẳng định của hắn, trong lòng vẫn vô cùng thất vọng.

Chờ nàng buông cái chén trong tay, một lần nữa ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng chỉ còn có nghiền ngẫm : « Triệt, huynh chắc sẽ không quên ngày hôm qua ta vừa mới cưới huynh chứ ! »

Nhớ tới hôn lễ khuất nhục ngày hôm qua, gương mặt tuấn mỹ hơi trầm xuống nói : « Kia không tính. Khi đó, ta không biết ngươi là nữ nhân ».

« Nữ nhân ?! » Khửu tay trái Phó Vân Kiệt đặt trên mặt bàn, mu bàn tay nâng một bên mặt buồn cười nói : « Triệt, huynh dựa vào cái gì kết luận ta là nữ tử ? »

Đôi mắt đen theo tầm mắt cúi xuống nhìn đến bộ ngực đã bằng phẳng thành một mảnh, hắn đỏ mặt không nói.

Theo tầm mắt hắn, nàng cũng nhìn đến bộ ngực đã phục hồi bằng phẳng của mình, biết rằng nam nhân ngây thơ kia khẳng định nói không nên lời việc xác nhận ” trực tiếp” và việc gián tiếp “so sánh” kia.

Phó Vân Kiệt dùng tay trái cầm một cái bánh bao trên bàn , ái muội cười nói : “Ừ. Bánh bao này làm không tệ, vừa thơm vừa mềm. »

« Oanh » Khuôn mặt tuấn mỹ nháy mắt biến thành đỏ như máu. Thông minh như Phạm Dương Triệt làm sao không biết ý tứ trong lời nói của nàng.

Một lúc sau, sắc đỏ trên mặt thoáng thối lui hắn mới mở miệng nói ra chứng cớ “hỗ trợ”. « Mới vừa rồi Phó lão tướng quân tới tìm tặng ta một vò rượu Tiên Ngưu. » Nói xong, hắn đem vò rượu đặt lên giữa bàn.

Phó Vân Kiệt trừng to hai mắt nhìn vò rượu lớn trong lòng cảm thấy xấu hổ ! Gia gia cũng quá mãnh đi, cư nhiên tặng hắn vò rượu tráng dương. Không sợ hắn hư không chịu bổ à [1] ! Nàng chỉ có thể xấu hổ cười gượng nói : « haha, lão nhân chính là quan tâm thôi. »

[1] Câu này ý chỉ thân thể suy nhược không chịu được thuốc bổ hàm lượng cao =))

« Kỳ thật, ta vẫn cảm thấy rất kỳ quái, vì sao Phó lão tướng quân rất có khí khái nam tử lại đồng ý cho ngươi cưới một gã nam tử ? Cho dù hắn có yêu thương ngươi, nhưng là ‘bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại’ [2] phó lão tướng quân hẳn là cũng biết. » Đôi mắt đen thẳng nhìn vào đôi mắt sáng, môi mỏng cong lên tươi cười nói : « Kiệt, ngươi có biết mới vừa rồi Phó lão tướng quân vẫn kêu ta là cái gì ko ? »

[2] Đây là một trong những đánh giá của Mạnh Tử về chuyện kế hôn, có 3 điều trong đó điều kinh khủng nhất là không có con nối dòng cho hậu thế.

Nhìn khuôn mặt hơi hơi trắng xanh, tự cảm thấy hòa nhau một ván với hắn, nụ cười trên môi bạc càng sâu hơn : “ Tôn – nữ – tế. Kiệt, phiền toái ngươi giải thích cho ta một chút này Tôn nữ tế rốt cuộc là như thế nào ?

Nhìn môi mỏng gợi cảm cong lên trông giảo hoạt hồ ly vô cùng , Phó Vân Kiệt chỉ cảm thấy nhiệt độ trong phòng hạ xuống mấy độ. Lão nhân thần kinh cũng quá “thô” rồi ( ý ở đây là quá lớn mật to gan) ! Ở trước mặt Nam Tướng lại dùng xưng hô này. Đây không phải là tự thừa nhận thân phận nữ tử của nàng sao ?Thu hồi oán giận trong lòng, nàng bắt đầu lấy tốc độ cực nhanh suy nghĩ để tìm lý do hợp lý.

« Triệt, huynh có biết cảnh giới cao nhất của thuật dịch dung là gì không ? » Phó Vân Kiệt bỗng nhiên đưa ra một vấn đề có vẻ không liên quan.

Nàng cũng không chờ hắn trả lời, tự nói đáp án: “Cảnh giới cao nhất của thật dịch dung là từ mình cho tới trong lòng tất cả mọi người đều cho rằng cái giả kia mới là sự thật. Vì để cho gia gia thích ứng được với hôn lễ điên đảo này, từ ba ngày trước, ta vẫn giả gái cho ông xem, thế nên cho tới bây giờ ông vẫn còn bị vây trong sự thật giả lẫn lộn. Về phần cái tội ‘ không có con nối dỗi kia’, huynh không thể quên gia gia ta xuất thân từ sơn tặc một chữ cũng không biết, huynh cho rằng ông sẽ để ý cái hiếu danh gì đó sao? Nếu để ý như vậy, ta sao có thành nghĩa tôn tử đây?” Nói xong, đôi mắt sáng mang theo tự tin nhìn thẳng đôi mắt đen vốn không thể nghi ngờ kia.

Quả thật Phó uy đã vợ con đã sớm qua đời. Nếu hắn thực chú trọng hiếu nghĩa sẽ không sống hai mươi mấy năm qua không cưới vợ sinh con. Hơn nữa, Phó Vân Kiệt dù sao cũng phông phải thân tôn tử ( cháu trai ruột). Một người ngay cả chính mình cũng không chú trọng hiếu nghĩa thì làm sao có thể đối với người không phải thân tôn tử của mình như vậy.Trong đôi mắt đen xuất hiện tia dao động. Phần dao động đó ngay khi tầm mắt của Phạm Dương Triệt dừng ở bàn tay từng đụng chạm qua “chứng cớ liền trở nên kiên định lại.

Cảm thấy tầm mắt của hắn dừng lại trước ngực của mình, nhìn hắn vốn dao động lại chuyển sang tự tin, môi đỏ mọng lại khẽ mở : “Triệt, huynh biết không? Thuật dịch dung cơ bản nhất yêu cầu chính là biến giả thành thật. Tuy rằng ta đối với thật dịch dung tu vi còn không cao. Nhưng màbiến giả thành thật, vật phẩm biến nam thành nữ ta là vẫn có. ”

Nghe giải thích của nàng, Phạm Dương Triệt lập tức ý thức được Phó Vân Kiệt là đang ám chỉ hắn là nam tử, mà chính mình chạm đến “chứng cớ” lại chính là giả. Tuy rằng, phải tin rằng tài năng kiệt xuất như thế, người có năng lực như Phó Vân Kiệt là nữ tử là vô cùng khó chấp nhận, nhưng mà hắn càng tin tưởng xác nhận của mình. Hắn không tin trên đời có vật như vậy.

Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ vốn xuất hiện dao động giờ phút này lại càng trở nên kiên định, nàng chỉ có thể thở dài : Xem ra không thể không xuất ra át chủ bài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.