Đỡ lấy người đang hôn mê kia, Hoắc Thiên Thụy vác nàng lên vai, vừa đi vừa hô lớn: “Dịch Thiên, mau vào!”
Một thân ảnh màu đen đẩy cửa bước vào. Chỉ thấy một người hầu vô cùng bình thường bước nhanh đi vào. Nếu không có cặp mắt thâm trầm kia, thật sự để nhận ra người này cùng với người hầu bình thường có gì khác nhau.
“Dịch Thiên, ngươi nhìn xem hắn sao rồi?” Hoắc Thiên Thụy đứng dậy đem mép giường (một bên giường) nhường cho Dịch Thiên. Hắn lo lắng đứng phía sau, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt rất tái nhợt kia.
Quỷ y Dịch Thiên có chút giật mình khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đã mất đi vẻ trầm ổn ngày xưa, trong mắt hiện lên một tia tinh ranh: xem ra, Hoắc Thiên Thụy thực sự rất yêu mến Phó Vân Kiệt. Nhiều năm làm ẩn vệ, đi theo bên người Hoắc Thiên Thụy, Dịch Thiên tất nhiên biết rõ người trước mắt đang nằm hôn mê trên giường kia đúng là nam nhân mà Hoắc Thiên Thụy yêu mến nhất. Nói không chừng, hắn có thể lợi dụng nam nhân này mà nhận được tự do.
Che giấu đi tia hưng phấn trong mắt, hắn tự tay cầm lấy cái tay có vẻ hơi mảnh khảnh kia để bắt mạch. Vừa bắt tay vào bắt mạch, trong đôi mắt vốn bình tĩnh kia đã xuất hiện chấn động cực lớn. Dịch Thiên mở to mắt, khó tin nhìn gương mặt anh khí (khí khái hào hùng) trước mắt mà suy nghĩ: hắn lại là nữ tử?! đường đường là (hóa ra) Bắc Tướng của Cảnh Quốc vậy mà lại là nữ tử?
“Hắn sao rồi?” Thấy sắc mặt Dịch Thiên khẽ biến, Hoắc Thiên Thụy vội vàng hỏi thăm.
Nhận ra mình đã để lộ quá nhiều, Dịch Thiên thu hồi lại tất cả cảm xúc, thả cái tay nhỏ bé trong tay ra, nói: “Hắn vì rối loạn chân khí, cho nên bị nội thương. Tuy nhiên hắn ta cũng đã mạnh mẽ phong tỏa lại nhâm thông nhị mạch (phong lại hai mạch nhâm và thông). Nhưng mà dù sao thân thể cũng chưa khôi phục. Lúc nãy có thể đã bị kích động nên mới bất tỉnh. Ở đây ta có một viên thuốc điều khí dưỡng thể. Ngươi cho hắn dùng. Rất có ích cho nội thương của hắn.” Nói xong, hắn lấy từ trong ngực ra một viên thuốc màu đỏ.
Hoắc Thiên Thụy lập tức nhận lấy, nhẹ nhàng đem “hắn” đỡ dậy, mớm thuốc.
Nhìn thấy vẻ mặt chăm chú trên gương mặt kia, trên môi Dịch Thiên vẽ ra một nụ cười mỉa mai: hắn thực sự rất thông cảm cho Hoắc Thiên Thụy. Yêu mến một người như vậy, yêu mến nàng đến mức không quản một mình mà đi đến kinh đô của nước đối địch, lại có thể không biết được “hắn” là nam hay là nữ. Thật sự rất đáng thương! Cho dù sau này Phó Vân Kiệt thật sự hồi tâm chuyển ý (đổi ý), chịu đi theo hắn trở về Cao quốc. Theo phong tục của Cao quốc, hai người bọn họ muốn cùng một chỗ cũng là không có khả năng. Song, cái “dù cho” này chắc chắn không thể nào xảy ra. Bởi vì…
Ánh mắt nhìn vào viên thuốc có màu đỏ như hoa thược dược vừa đưa tới. Bởi vì Phó Vân Kiệt cũng đã nghi ngờ đang có thai một tháng. Trong viên thuốc này có vị thuốc có công hiệu giữ thai thần kỳ. Hoắc Thiên Thụy ngay cả “hắn” là nam hay là nữ cũng không biết. Vậy nên đứa bé này chắc chắn cũng không phải là của hắn. Không thể tưởng tượng được đường đường là thái tử Cao quốc, tay nắm thực quyền của Cao quốc như Hoắc Thiên Thụy lại cũng có lúc bị người ta đùa bỡn trong lòng bàn tay. Vì ý nghĩ này, độ cong trên môi hắn lại càng lớn thêm.
Cuối cùng cũng cho “hắn” uống hết thuốc, Hoắc Thiên Thụy nhẹ nhàng đỡ người trong ngực nằm xuống. Hắn trầm mặt, hỏi: “Dịch Thiên, nội thương của Vân Kiệt nghiêm trọng tới mức nào?” Nếu như chỉ là nội thương bình thường, lấy công lực của Vân Kiệt, sẽ không thể nào dễ dàng ngất xỉu đến như vậy.
Một đạo linh quang (ánh sáng thần kỳ) lóe lên. Dịch Thiên ra vẻ khó xử rồi mở miệng nói: “Thật ra nội thương của hắn cũng đã làm tổn hại đến tứ kinh bát mạch. Mặc dù hiện tại cũng đã phong tỏa được chân khí toán loạn. Nhưng mà chỉ cần hắn lại tiếp tục dùng chân khí bừa bãi, chỉ sợ là sẽ ảnh hưởng đến tính mạng.”
Ảnh hưởng đến tính mạng? Chỉ vì lời này mà gương mặt tuấn mỹ của hắn trong nháy mắt trở nên tái xanh. Hắn đứng dậy, thân hình cao lớn chậm rãi bước tới trước mặt Dịch Thiên, bàn tay lớn duỗi ra, giữ chặt cổ áo của hắn, giọng nói lạnh lẽo từ trong phòng phát ra: “Ngươi chăm sóc hắn thật tốt cho Cô. Nếu như hắn ta có gì sơ xuất, cho dù Cô có phải đuổi tới chân trời góc biển cũng phải giết ngươi.”
Dịch Thiên cũng không vì trên người Hoắc Thiên Thụy lúc này phát ra sát khí mà có chút sợ hãi nào. Hắn bình tĩnh trực tiếp đưa mắt nhìn chằm chằm vào cặp mắt âm trầm trên khuôn mặt tuấn tú kia: “Đây là điều kiện thứ ba của Thái tử sao?” Vấn đề duy nhất mà hắn quan tâm chính là chuyện này.
Hoắc Thiên Thụy buông cổ áo hắn ra, nói: “Đúng! Chỉ cần ngươi có thể chữa trị triệt để nội thương của hắn ta thật tốt, Cô sẽ để cho ngươi tự do.”
Trong đôi mắt vốn luôn luôn bình tĩnh không gợn sóng giờ phút này bắt đầu cuồn cuộn sôi trào: cuối cùng, cuối cùng, hắn có thể tự do. Kìm nén vui sướng trong lòng lại, hắn cúi thấp đầu nói: “Xin hỏi thái tử từ nay về sau ta có cần phải đi theo bên người hắn không?” Đối với nữ nhân giả trang thành nam nhân, cái nữ nhân gan lớn vô cùng này, hắn nhưng là vô cùng tò mò.
“Có.” Dù sao, ở gần chăm sóc, thì mới có thể thực sự trị liệu tốt được cho “hắn”.
“Vâng.” Kìm nén sung sướng đang âm ỉ trong lòng, Dịch Thiên gật đầu trả lời.
“Ngươi phân phó (dặn dò) làm cho người ta điều tra ra nguyên nhân Vân Kiệt bị thương.” Trong con ngươi đen lóe ra sát khí: hắn muốn cái người dám can đảm thương tổn Vân Kiệt kia phải trả một cái giá thật lớn.
“Vâng.” Dịch Thiên nhận lệnh rời đi.
Trong phòng lớn như vậy chỉ còn lại có hai người.
Hoắc Thiên Thụy đi đến bên giường, ngồi ở mép giường, cúi người, đem gương mặt tuấn mỹ kề sát cổ của “hắn”, cảm nhận được hơi thở yên ổn của “hắn”, lúc này mới yên lòng lại. Thật tốt quá. Thực sự là tốt quá. Lúc nãy mới nhìn thấy “hắn”, mặt không còn chút máu mà ngất xỉu trong ngực hắn, hắn cảm thấy trái tim giống như đã ngừng đập. Thật tốt vì “hắn” vẫn còn ở bên hắn.
Cởi vớ giày dưới chân ra, hắn dịu dàng đem “hắn” ôm vào lòng.
Gió đêm yên lặng lướt qua cả phòng ngủ, hiu hiu thổi tung nửa tấm màn, lộ ra hai người đang ôm nhau trên giường.
Mặt trời rắc nắng sớm vào trong phòng, rắc vào trong phòng ngủ của Khánh Vương gia.
Hoắc Thiên Thụy vốn đang nhắm mắt đột nhiên mở mắt ra, sau đó nhẹ nhàng đứng dậy, xuống giường đi ra bên ngoài.
Dịch Thiên một thân áo đen đang đứng ở đó. Thấy Hoắc Thiên Thụy đi ra, hắn móc từ trong ngực một phong tài liệu đưa ra.
Hoắc Thiên Thụy không chần chừ chút nào mà lập tức mở ra. Nội dung đập vào mắt làm con ngươi đen trở nên vô cùng lạnh lẽo. Thì ra là Nam Cung Tuyệt!
Bàn tay lớn nắm chặt một chút, trang giấy kia trong nháy mắt đã biến thành những vụn hoa tuyết, bay lả tả giữa không trung. Bóng dáng Hoắc Thiên Thụy biến mất, chỉ còn một câu vang vọng trong sân lớn như vậy: “Chăm sóc hắn ta thật tốt!”
Theo thời gian trôi qua, ánh sáng vốn bị mặt trời rắc ở trên giường đã dần dần chuyển động, rơi vào gương mặt anh khí tái nhợt ở trên giường kia…
Dịch Thiên trầm mặt, có chút suy nghĩ nhìn về phía người mà Hoắc Thiên Thụy yêu đang nằm trên giường kia: Lấy tiêu chuẩn của nữ nhân, cái gương mặt anh khí này vốn không thuộc loại mỹ nữ tinh tế. Nhưng mà lại làm cho người ta nhìn rồi thì không thể nào dời mắt đi được.
Ánh sáng chói mắt làm cho Phó Vân Kiệt vốn đang ngủ say mở mắt ra. Tăm tối trước mắt làm cho “hắn” lập tức cảnh giác quay đầu, nhìn qua người đang ngồi bên giường.
“Quý khách đã tỉnh.” Dịch Thiên thu lại toàn bộ cảm xúc, chuyên chú giả trang thành một nhân vật người hầu thật tốt: “Tiểu nhân mang thuốc cho quý khách.”
Nhìn thấy bóng lưng vô cùng bình thường này, đôi mắt sáng hiện lên suy nghĩ sâu sắc: Nếu nàng không nhầm thì vừa nãy nàng đã thấy sự thâm trầm trong mắt của người hầu kia. Đây tuyệt đối không phải là người bình thường có thể có được.
“Mời quý khách dùng thuốc!” Hắn kính cẩn đem thuốc trong tay bưng tới.
Đôi mắt sáng thu vào, nàng duỗi tay ra hướng tới hắn mà đánh một quyền.
Thân ảnh màu xám nhanh chóng xoay tròn né trành được một quyền sắc bén áp sát này.
Dịch Thiên đưa tay ổn định chén thuốc trong tay đang dập dờn xung quanh, không tán thành nói: “Quý khách, thuốc này vô cùng hiệu quả đối với nội thương của quý khách.”
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Đôi mắt sáng trực tiếp nhìn chằm chằm vào gương mặt bình thường kia, lạnh giọng hỏi.
“Quỷ y Dịch Thiên.” Dịch Thiên cũng không muốn giấu diếm, mà trực tiếp nói ra câu trả lời.
Trên khuôn mặt anh khí tuấn tú hiện lên kinh ngạc rồi vui mừng: “Ngươi chính là Quỷ y?”
Đánh giá khuôn mặt bình thường này, cặp môi đỏ mọng khẽ mở: “Quỷ y sở dĩ gọi là quỷ y, có hai nguyên nhân: một là hắn có được y thuật cao siêu có thể cùng quỷ thần đoạt mệnh, hai là hắn có một tấm mặt nạ quỷ làm cho người đời sợ hãi.”
Vừa nói xong, Dịch Thiên đưa tay đem mặt nạ da người trên mặt giật xuống: Đây là một khuôn mặt cho người ta cảm giác như đang tắm gió xuân, giống như có một cỗ gió xuân ấm áp đột nhiên đập vào mặt. Xem xét kỹ lưỡng thì đây cũng không phải khuôn mặt có ngũ quan nổi trội đặc biệt, hợp lại với nhau thì lại hài hòa hoàn mỹ đến không ngờ, đặc biệt là đôi mắt sáng màu đỏ trong veo này, phảng phất như được sinh ra để chiếu rọi hết những dơ bẩn của đời người, đủ để cho người đời tự ti mặc cảm.
Ánh mắt trực tiếp nhìn chằm chằm này làm cho Dịch Thiên cảm thấy không thoải mái, lạnh lùng nói: “Nhìn đủ chưa?”
Giọng nói êm tai giống như tiếng châu ngọc ngọt ngào phát ra.
Nhìn thấy Phó Vân Kiệt đã tỉnh táo lại, hắn có thể đoán ra được phản ứng tiếp theo của nàng: toàn bộ những người đã từng thấy qua mặt thật của hắn, hoặc hoảng hốt nhu nhược nằm trên mặt đất run rẩy, hoặc sợ hãi đến độ hét lớn lên thành tiếng. Chỉ có duy nhất Hoắc Thiên Thụy là có phản ứng khác lúc bắt đầu nhìn thấy mặt thật của hắn, tuy không có sợ hãi, nhưng cũng dùng ánh mắt khác thường mà quan sát hắn.
“Oa! Đôi mắt thật đẹp nha!” Một tiếng thán phục đột ngột vang lên. Rồi sau đó, trước thân thể của hắn có nhiều hơn một thân ảnh. Gương mặt anh khí cũng đã gần ngay trước mắt, thật gần gũi làm cho hắn có thể thấy được rõ ràng đôi mắt sáng xinh đẹp không chút giả tạo nào chân thành ca ngợi.
“Mắt của ngươi con ngươi còn thật trong suốt, vô cùng sạch sẽ, rất đẹp.” Nhìn qua cặp con ngươi không khác gì màu máu kia, nàng chân thành lên tiếng khen ngợi.
“Đẹp?” Cố gắng ổn định giọng nói run rẩy đến suýt tiêu tan kia, hắn khẽ nói mang theo chút dè dặt mong mỏi: “Ngươi không cảm thấy nó đáng ghét sao? Giống quỷ sao?” Mắt đỏ chỉ có ma quỷ mới cần có. Hắn hận đôi mắt đỏ này, chỉ vì màu đỏ của đôi mắt mà làm cho hắn vừa ra đời đã bị cha mẹ vứt bỏ, hận cái màu mắt này làm cho hắn phải nhận hết nhục nhã từ nhỏ. Bởi vậy hắn mới tạo ra loại thuốc có thể làm thay đổi màu sắc mắt người.
“Đáng ghét? Quỷ? Không đâu! Mắt của ngươi đỏ đến cực kỳ xinh đẹp.” Nàng lắc đầu nói.
Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt kia, cố gắng tìm kiếm một tia sợ hãi trong đó, nhưng là, hắn chỉ nhìn thấy một đôi mắt sáng ngời tràn ngập vẻ chân thành.
Hắn chỉ tìm được sự chân thành trong đôi mắt sáng ngời rực rỡ kia: trong mắt của nàng, mình cũng không phải người khác loài, mà mình chỉ là một người bình thường. Là người bình thường! Hắn đã từng cầu xin trời đất vô số lần để cho người khác có thể dùng ánh mắt bình thường để đối xử với mình. Thế nhưng cái nhận được lại chỉ là một lần rồi lại một lần thất vọng, cuối cùng biến thành tuyệt vọng.
Phó Vân Kiệt vẫn luôn luôn không dời mắt đi, lại nhìn thấy thống khổ bên trong cặp mắt đỏ trong suốt kia, cùng với giãy giụa và kỳ vọng.
Nàng xoay người đi đến trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, hít lấy không khí trong lành, cười nói: “Dịch Thiên, ngươi biết câu nói ta thích nhất là gì không?”
Cảm thấy người kia đang dán mắt lên người mình, nàng quay sang, đôi mắt sáng nhìn thẳng vào bầu trời xanh thẳm xa xa kia, nói: “Đi con đường của mình, mặc kệ người khác nói gì đi! Ngươi không phải sống vì người khác mà là sống vì chính bản thân mình. Nếu như ngươi chỉ luôn luôn đuổi theo sự thừa nhận của người khác, ngươi sẽ đánh mất chính bản thân mình.”
Nàng quay đầu lại nhìn hắn nói: “Uh.” Thân thể thoải mái làm cho nàng biết rằng chắc hẳn đã được cho uống thuốc. Nghĩ đến thuốc này chắc là thuốc của Quỷ y đi. Lấy y thuật siêu việt của Quỷ y, hẳn là chỉ cần xem mạch một lát đã biết được mình là nam hay là nữ.
“Ngươi không sợ có ngày bị vạch trần thân phận nữ tử, bị quan trên xử tử tội khi quân (lừa vua) sao?” Vừa nói ra chữ “tử” kia, lòng hắn cứ đau âm ỷ. Hắn không mong muốn nữ nhân duy nhất dùng ánh mắt bình thường để đối xử với hắn này chết đi.
“Chết sao?” Cặp môi đỏ mọng khẽ mở, trong đôi mắt sáng nhuộm lên một tầng kiên nghị: “Cho dù sau này bị xử tử, ta cũng sẽ không hối hận. nếu như cả đời phải giam mình trong khuê phòng, sống cuộc sống phụ thuộc như một cái bình hoa thì ta thà rằng oanh oanh liệt liệt đi thực hiện lý tưởng của mình.”
Nàng giơ tay lên, đôi mắt sáng nhìn thẳng vào nam nhân đang ngẩn ngơ bởi vì kiên nghị của nàng, môi hồng nhếch lên đầy tự tin: “Hơn nữa, ta cũng sẽ không để cho ai đem ta xử tử. Cho dù ta có bị người khác vạch trần thân phận, ta cũng sẽ có biện pháp để làm cho mọi người không ai dám đụng đến một sợi tóc của ta.”
Hắn thực sự không biết tự tin của nữ tử trước mắt này là từ đâu mà đến, hắn chỉ biết là ánh mắt của mình làm thế nào cũng không thể dời đi khỏi nữ tử trước mắt này: “Biện pháp gì?”
“Dựa vào ta là Cảnh quốc Bắc Tướng, dựa vào một tay ta bồi dưỡng năm vạn quân Phó gia có thể lấy một địch một trăm.” Đôi mắt sáng nhuộm lên một tầng tự hào.
Đắm chìm trong nắng mai, trên mặt nàng tràn đầy tự tin mãnh liệt, dường như dưới bầu trời, trong không gian này không có bất kỳ một ai có thể lay động nàng được một chút nào. Là Cảnh quốc Bắc Tướng, là Cảnh quốc Bắc Tướng một tay bồi dưỡng quân của Phó gia. Cả trời đất dường như đều ảm đạm biến sắc, trong đôi mắt màu đỏ chỉ còn lại mỗi dung nhan xinh đẹp mà kiên nghị đến đặc biệt này. Mọi tiếng động trên trần gian dường như đều biến mất hết vậy, chỉ còn lại tiếng tim hắn đập loạn xạ (vội vàng, mạnh mẽ).
Hắn muốn có được nữ nhân này, muốn có được nữ nhân không giống người thường này, muốn có được nữ nhân đem mình trở thành người bình thường này.
Lúc này Dịch Thiên đã không còn suy tư xem làm thế nào để đạt được tự do – cái mà hắn đã đeo đuổi trong một thời gian dài. Hắn không biết mình đã bị một tấm lưới gọi là “Tình yêu” chặt chẽ bao vây lấy.
“Dịch Thiên, nội thương của ta thế nào?” Nàng quay đầu lại hỏi hắn về thương thế của mình.
“Do rối loạn chân khí, làm tổn hại đến tứ kinh bát mạch…” Hắn dừng lại một chút, mắt nhìn về phía cái bụng vẫn còn đang bằng phẳng, rồi sau đó lập tức thu ánh mắt lại, tiếp tục nói: “Ta đã dùng thuốc kiềm chế nội thương của ngươi. Chỉ cần quá hai mươi ngày, không bừa bãi dùng chân khí, ta tin tưởng ngươi rất nhanh có thể phục hồi được như cũ. Còn có…”
“Còn có cái gì?” Trong đôi mắt sáng chứa đựng nghi hoặc.
Trên mặt nhuộm lên một tầng không tự nhiên, hắn ho nhẹ rồi nói: “Thuốc này sẽ làm tín kỳ (kỳ kinh nguyệt) của nữ nhân bị rối loạn.”
“Tín kỳ?” Nàng không phản ứng kịp thời trong chốc lát, mang theo nghi hoặc hỏi thăm hắn.
Nhìn thấy hắn muốn nói lại thôi, gương mặt vô cùng xấu hổ, một đạo linh quang lóe lên, cặp môi đỏ mọng không tự giác ngẩng đầu lên: Thiếu chút nữa nàng đã quên ở đây gọi nguyệt kỳ mỗi tháng tới một lần là tín kỳ. Bất quá, người nam nhân này cũng quá ngượng ngùng a!
Lại khó có thể kiềm chế được xúc động muốn cười, tiếng cười như tiếng chuông bạc vang lên: “Ha ha ha –”
Si mê nhìn dung nhan xinh đẹp đang thoải mái tươi cười, Dịch Thiên không hề cảm thấy có chút áy náy nào với việc mình vừa mới nói dối. Giác quan mách bảo hắn đừng để nàng sớm biết chuyện mang thai. Từ trước tới nay hắn đều làm theo cảm giác của mình, vậy nên hắn lựa chọn nói dối nàng. Nếu như nói dối có thể giữ được nàng, hắn nguyện ngàn vạn lần không nói ra.
Cuối cùng Phó Vân Kiệt cũng ngừng cười rồi đi thẳng vào vấn đề chính: “Dịch Thiên, ngươi có cách nào không cần châm cứu mà có thể kiểm soát được mức độ nhanh chậm của dòng máu chảy trong người không?”
Tuy không biết vì sao nàng hỏi như vậy, nhưng hắn vẫn lựa chọn thẳng thắn thành khẩn mà nói với nàng: “Chỉ cần dùng ngân châm phong tỏa bên trong mạch, chắc là có thể khống chế được tốc độ dòng chảy của máu tại mức nhỏ nhất.”
“Nếu như ta dùng sức vạch lên ngực một đao, mà ngươi dùng ngân châm phong tỏa tâm mạch làm chậm tốc độ chảy máu lại thì có thể duy trì được sống sót trong bao lâu?” Trên gương mặt anh khí hiện lên chứa đựng tia ngưng trọng.
“Một canh giờ. Lấy năng lực của ta, có thể khống chế được tốc độ của máu chảy ở mức nhỏ nhất. Nhưng không thể quá một canh giờ. Quá một canh giờ, ngươi sẽ chết bởi vì mất máu quá nhiều.” Hắn trầm giọng đem hiểu biết của mình nói ra.
Nàng chìm vào suy tư: một canh giờ, hai tiếng đồng hồ, chắc đủ để cho nàng bắt tay vào đem bệnh tim của Triệt chữa trị. Dựa vào tư liệu mà Hoắc Thiên Thụy vừa đưa cho nàng, Triệt rất có thể là lừa gạt mình, nhưng là, nàng còn muốn suy nghĩ để chữa trị tốt bệnh tim của hắn, trả lại cho hắn một thân thể khỏe mạnh. Hơn nữa, nàng cũng không phải người chỉ vì một trang giấy mà đã nhận định Triệt phản bội cùng lừa gạt. Nàng sẽ tìm hắn để hỏi cho rõ ràng.
Thu hồi suy nghĩ trong lòng, nàng ngẩng đầu lên một lần nữa, trên dung nhan anh khí mang theo khẩn cầu: “Dịch Thiên, ta hy vọng ngươi theo ta cùng một chỗ để chữa trị bệnh tim của tể tướng Phạm Dương Triệt.”
“Vị hôn phu của ngươi?” Hắn nhẹ giọng hỏi. Trong câu hỏi này chứa đựng cảm xúc ghen tỵ mà ngay cả chính hắn cũng không phát hiện ra.
“Đúng.” Trên dung nhan anh khí, một tầng hạnh phúc bao phủ. “Triệt, hắn không chỉ là vị hôn phu của ta, mà còn là nam nhân ta yêu nhất.”
Sự hạnh phúc này làm đau nhói đôi mắt đỏ. Giờ đây, hắn hiểu rõ bản thân mình vô cùng ghen tỵ với nam nhân được cả thể xác lẫn tinh thần của nàng. Hắn khẳng định rằng hài tử (đứa con) trong bụng nàng chắc là của Phạm Dương Triệt.
“Dịch Thiên, ngươi bằng lòng giúp ta chứ?” Giọng nói êm ái mang theo hi vọng nồng đậm.
Vẻ mặt khẩn cầu hèn mọn như thế không thể nào là của chính nàng được. Vẻ mặt trên dung nhan anh khí này có thể là tự tin, có thể là cuồng vọng, nhưng tuyệt đối không thể là hèn mọn. Lúc này, hắn vô cùng hận nam nhân làm cho nàng phải bỏ xuống kiêu ngạo mà đi cầu xin người khác. Thu hồi suy nghĩ đang cuồn cuộn trong lòng, hắn cứng ngắc gật đầu nói: “Ta đồng ý với ngươi.”
“Thật tốt quá!” Thấy việc làm mình lo lắng trong suốt một thời gian dài đã được giải trừ. Nàng cao hứng đến nỗi không nhịn được mà chạy qua ôm lấy nam nhân trước mắt – người đã giải trừ lo lắng cho nàng: “Cảm ơn ngươi! Dịch Thiên. Thật sự cám ơn ngươi.”
Sự ấm áp trong lòng làm cho hắn sững sờ, rồi sau đó bàn tay lớn không nhịn được mà choàng quanh người nàng, siết chặt vòng tay, đem nàng ôm chặt vào trong lòng, dường như muốn đem cảm giác ấm áp này lưu giữ mãi trong lòng.
Cuối cùng Phó Vân Kiệt cũng từ trong hưng phấn tỉnh táo lại mới phát hiện ra hành động của mình quá mức giới hạn, mặt đỏ lên vội vàng đẩy hắn ra, lùi ra xa, rồi nói xin lỗi trong xấu hổ: “Đừng để ý!”
Đột nhiên mất đi sự ấm áp trong lòng làm cho hắn cảm thấy trống rỗng vô cùng, giống như trái tim bị người ta lấy đi mất, cảm giác thật vắng vẻ. Sự trống rỗng cùng cô đơn quạnh quẽ bị hắn chôn sâu trong lòng dường như tìm được lối thoát, tuôn trào như sóng vỡ, thấy hắn vậy, nàng liền bước lên phía trước đỡ lấy hắn, lo lắng hỏi thăm: “Ngươi thế nào?”
Tay phải duỗi ra, kéo nàng vào trong ngực, đầu khẽ dựa vào bả vai mềm mại của nàng, nói khẽ: “Không sao, chỉ là bệnh cũ tái phát thôi. Cho ta dựa vào một chút sẽ ổn thôi.”
“Được.” Cảm thấy hắn dần dần ngừng run rẩy, nàng nhẹ giọng đáp.
Thật ấm áp! Thật sự rất ấm áp! Hắn khép hờ đôi mắt đỏ, tham lam hít lấy ấm áp trên người nàng. Rồi sau đó đôi mắt đỏ mở ra, lóe lên quyết tâm: cho dù phải trả cái giá thật lớn, cho dù phải hóa thành quỷ xuống địa ngục, hắn cũng muốn lưu lại sự ấm áp này.