Edit: Vi Nguyen
Tiến lên phía trước bằng bước chân thắng lợi, vẫn khuôn mặt tràn đầy tự tin như ngày thường, Phó Vân Kiệt đi lên lầu ba.
Bước chân dừng lại ở lầu ba trước phòng có tên là: “Mỹ Nhân Các.” Đôi mắt sáng ngây ngốc nhìn tấm biển chỉ có thể dùng từ hoa lệ để hình
dung: Cái này cũng quá khoa trương đi.
Thu hồi sự kinh ngạc trong lòng , dùng đầu ngón tay đẩy cửa, nhưng cửa phòng đang đóng chặt đã bị người khác mở ra.
Bên trong bày trí rất xa hoa, khiến cho mắt nàng bị rối loạn. Trang
trí của nó còn khoa trương hơn. Năm màu sắc hoa lệ bố trí giống như
trong phòng biến thành cả một biển hoa mỹ lệ. Chỉ thấy Nam Cung Tuyệt
một thân áo tím đoan chính ngồi một chỗ. Phó Vân Kiệt cất bước ngồi
xuống bên cạnh gã.
Nam Cung Tuyệt thấy một khuôn mặt bình thường nghênh ngang tiến vào
cũng không có chút ngoài ý muốn: Dù sao, với cá tính cùng năng lực của
Phó Vân Kiệt, thị vệ lầu dưới sao có thể ngăn được nàng đây?
“Ngươi cũng quá là không có đạo đức, tự đi lên một mình.” Mỗ nữ ngồi
xuống bên cạnh hắn, nghiêng người quay sang hắn nhỏ giọng oán trách.
Nam Cung Tuyệt cũng không quay đầu, tầm mắt vẫn ở trên chén trà trong tay như cũ, nói: “Ta tin tưởng lấy bản lãnh của ngươi muốn vào thì
tuyệt đối không phải là việc khó.”
Vốn còn muốn nói tiếp nàng lại bị thị nữ lớn tiếng cắt đứt: “Mỹ Cơ cô nương!”
Nên nàng không thể không ngồi xuống, đem tầm mắt quăng hướng bình
phong lấy mẫu đơn diễm lệ làm chủ đề chống đỡ ở cửa vào.Rốt cuộc, một
thân ảnh xanh biếc phiêu nhiên xuất hiện. Sườn xám?! Đôi mắt sáng giật
mình: chỉ thấy Mỹ Cơ mặc sườn xám bó sát người, phảng phất vải vóc như
là tầng da thịt thứ hai, thật chặt bao lấy thân thể, lộ ra những đường
cong lung linh. Một đầu tóc đen mềm mại rơi tán trên vai, đen nhánh sáng bóng, lòe lòe động lòng người, đồng thời cũng hợp với ngũ quan xinh
xắn.
Mẫu đơn ở đây tươi sắc, thân ảnh màu xanh biếc kia không có lộ ra vẻ
lờ mờ, ngược lại bởi vì màu sắc lục hồng đối lập thoáng cái trở thành
tiêu điểm của mọi người.
Thân ảnh màu xanh biếc phiêu dật bay xuống chính giữa, ngọc thủ phất
tay, thị nữ hầu ở bốn phía tất cả lui ra. Tròng mắt như thu thủy nhìn
hướng về hai người. Tầm mắt đụng phải người có khuôn mặt bình thường ở
phía sau, chân mày hơi nhíu lại, tầm mắt lần nữa dời đi, rơi vào khuôn mặt tuấn mỹ tà khí kia, chân mày hơi nhíu lập tức giãn ra, tròng mắt
thu thủy như đứng sững lại.
Đem hết thảy màn này nhìn vào mắt, Phó Vân Kiệt lập tức ý thức được mình không được “Mỹ Cơ cô nương để ý.”
Miệng trơn bóng hồng nộn khẽ hé mở: “Không biết vị công tử này xưng hô như thế nào?”
“Lý Tuyệt.” Nam Cung Tuyệt trầm giọng đem tên giả của mình nói ra.
“Ta tên là Phạm Kiệt.” Mỗ nữ không chịu cô đơn đề cao âm lượng trả lời.
“Nguyên lai là Lý công tử” Mỹ Cơ phảng phất như không có nghe âm
thanh đề cao xi ben kia, làn thu thủy chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt
tuấn mỹ kia.
Phó Vân Kiệt phản phất như nghe thấy tiếng kêu của một đàn quạ bay ngang qua.
“Ta có mấy vấn đề muốn hỏi Lý công tử, không biết…..” ánh mắt mang theo thẹn thùng nhìn Nam Cung Tuyệt.
Người bị bỏ quên hoàn toàn là Phó Vân Kiệt quết định không làm chuyện mất mặt nữa, chỉ sắm vai nhân vật phụ. Hừ, chờ Nam Cung Tuyệt ôm mỹ
nhân về rồi tính sau, nàng nhất định phải hung hăng tính toán một khoản
với hắn. Nếu không có gốc cây đại thụ như nàng làm nền, trong mắt Mỹ Cơ
cô nương làm sao chỉ có hắn.
Giọng nói thanh thúy dễ nghe truyền đến: “Lý công tử có cho là ta đẹp không?” Trong lúc nói chuyện, nàng cúi thấp nữa đầu giống như vô cùng e lệ.
Một bên đang vểnh tai nghe Phó Vân Kiệt cho là nghe được những vấn đề cao thâm gì, nhưng lọt vào tai là vấn đề đơn giản này làm nàng ngây
ngốc một bên.
Tà mâu cũng hiện lên kinh ngạc, môi mỏng khẽ nói: “Mỹ Cơ cô nương vô cùng đẹp.”
Khuôn mặt tinh xảo mang theo mừng rỡ tươi cười, ánh mắt lóe lên một
tia sáng nói: “Ta có phải là người xinh đẹp nhất trên bầu trời này hay
không?”
Lại một vấn đề như quả bom được ném lại đây nữa, Phó Vân Kiệt lần nữa ngây ngốc. Trong đầu của nàng không khỏi hiện ra nhân vật hoàng hậu
trong truyện nàng công chúa Bạch Tuyết cả ngày hướng về ma kính hỏi:
“Ma kính ơi!Ma kính, ta đẹp không?”
“Ma kính ơi!Ma kính, khắp thiên hạ ta có phải là nữ nhân đẹp nhất không?”
Giống như trước Nam Cung Tuyệt bị vấn đề này làm khó trong lúc nhất
thời không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể treo nụ cười cứng ngắc
nói: “Thiên hạ mỹ nữ rất nhiều, có nhiều đặc điểm khác nhau, không thể
phân cao thấp được.”
Một bên Phó Vân Kiệt cũng tỏ vẻ gật đầu phụ họa: Quả thật, mỹ nhân có thể rất nhiều, nhưng lại không có người xinh đẹp nhất. Mỗi người đều có đặc điểm của mình, mỹ nhân có khí chất bất đồng thì không cách nào phân ra cao thấp.
Trong mắt hiện lên không vui, phần không vui này bởi vì một lần nữa
tầm mắt rơi xuống khuôn mặt tuấn mỹ mà biến mất. Môi đỏ mọng khẽ cong
lên: “Vì có thể làm cho ta dễ dàng hiểu rõ về Lý công tử hơn, hi vọng Lý công tử có thể vào Sùng vương phủ ở.”
Tà mâu chợt lóe lên tinh quang nói: “Tốt!”
Nhìn giai nhân tài tử trước mặt, Phó Vân Kiệt rất muốn lớn tiếng kêu
lên: Này này này, bỏ mặc người khác như vậy không thấy quá đáng sao?
Ánh trăng u ám, đêm khuya dài hơn, gió thổi vi vu, cả vùng đất lặng lẽ không một âm thanh, phảng phất như ngủ say.
Ở nơi đêm khuya người tĩnh này, một bóng đen phi thân tiến vào Sùng
vương phủ. Phó Vân Kiệt nằm úp sấp trên mái nhà, một đôi mắt sáng nhìn
chằm chằm xuống đội thị vệ tuần tra đi qua, đôi môi đỏ mọng dưới cái
khăn đen cong lên đắc ý: Nếu nàng không thể quang minh chính đại tiến
vào Sùng vương phủ, vậy đi đường vòng cũng được.
Xác định thị vệ tuần tra đã đi xa, Phó Vân Kiệt đề khí, nhẹ nhàng phi thân mà qua, tìm kiếm thân ảnh Nam Cung Tuyệt.
Thân ảnh màu đen cuối cùng dừng lại tại đình viên tên “Mỹ nhân viện.” Đôi mắt sáng ngó chừng cái bảng hoa lệ kia, lên tưởng đến “Mỹ nhân các” mà ban ngày nhìn thấy, lập tức ý thức được đây hẳn là nơi ở của Mỹ Cơ
cô nương. Nghĩ đến, Nam Cung Tuyệt hẳn cũng ở đây.
Thân ảnh màu đen phi thân mà vào.
Nhẹ nhàng chạm nhẹ nóc nhà, vốn đang tìm kiếm thân ảnh của Nam Cung
Tuyệt bỗng nhiên Phó Vân Kiệt thấy thị nữ đi qua vội vàng lộn một vòng
thân, tiến vào cửa sổ đang hé mở của gian phòng.
Nền đá cẩm thạch trơn bóng dưới chân có thể thấy bóng người, đôi mắt
sáng bắt đầu đánh giá gian phòng xa hoa: đây là gian phòng dành để tắm.
Lấy màu đen đá cẩm thạch là trung gian, ở giữa là một ao suối nước nóng
có thể chứa được mười người. Bốn phía của ao có vòi phun hình hoa. Nước
ấm từ tâm hoa rót vào trong ao. Máng xối ở trong ao vẩy ra thủy châu
thật đẹp mắt. Không nghĩ tới ở cổ đại mà có công nghệ như thế.
Tầm mắt vừa chuyển, rơi vào một gương đồng to ở bên cạnh ao suối
nước nóng. Hẳn phải trải qua nhiều lần mài gương đồng mới có thể đem
thân thể hoàn toàn sáng rọi ra. Cái gương đồng này cũng quá khoa trương
đi.
Bên ngoài truyền đến tiến bước chân từ xa làm nàng lập tức đề khí, phi thân lên trên xà nhà.
“Bổn cô nương muốn tắm thân thể cho sạch sẽ, các ngươi không cần ở
chỗ này hầu, tất cả đi xuống đi!”Bên ngoài truyền đến giọng nói thanh
thúy quen thuộc.
“Dạ!” tiếng của thị nữ biến mất, cửa phòng liền bị đẩy ra.
Thấy thân ảnh thon dài hoàn hảo màu xanh biếc đi vào phòng, trên xà
nhà Phó Vân Kiệt do dự có muốn đi xuống hay không, bỗng nhiên bị một
tiếng thán phục cắt đứt:
“Trời ạ, trên thế giới này tại sao có thể có dung mạo nữ nhân đẹp như thế?”
Theo tiếng thán phục kia, đoi mắt sáng trông thấy thân ảnh dán chặt
lấy gương đồng, cùng với trong gương đồng chiếu xạ ra vẻ mặt kinh hãi
than phục.
Ngọc thủ xanh miết khẽ run vuốt người trong kính, tiếng thán phục lần nữa vang lên: “Nhìn lông mày như lá liễu non, môi như anh đào này, mắt
như thu thủy này,…”
Càng nghe càng thấy người kia dường như muốn đem tất cả từ ngữ miêu
tả mỹ nhân ca ngợi thao thao bất tuyệt, Phó Vân Kiệt cảm thấy trên đầu
hắc tuyến càng nhiều, trong đầu chỉ hiện ra ba chữ lớn: Tự luyến cuồng!
“A, trên thế giới này tại sao có thể có mỹ nhân như thế a!” Theo
tiếng hô phảng phất như kết thúc, cái miệng nhỏ nhắn “anh đào” kia mân
mê, hôn lên gương đồng trơn bóng, cùng “mỹ nhân” trong gương đồng môi
đụng môi.
Mắt thấy một màn hôn môi trong gương này Phó Vân kiệt chỉ thấy toàn
thân đều nổi gai ốc: Biến thái a! Không nghĩ tới Mỹ Cơ cô nương xinh đẹp lại là tự luyến biến thái. Thật là người không thể xem bề ngoài a!
Dưới cơn tự luyến cuồng khuôn mặt hoa đào mang theo e lệ, quay đầu lại xoay người đi tới ao nước nóng.
Nhẹ nhàng tới trước ánh sáng trong nước, thân ảnh thon dài xinh đẹp
kia chỉ có chiếc áo đơn, một đầu tóc đen hoàn mỹ giờ phút này đang tản
rơi trên vai, nổi bật lên dung nhan trắng nõn càng thêm xuất trần. Mắt
thấy mỹ nhân cởi quần áo Phó Vân Kiệt làm sao cũng không dời mắt ra
được, mặt dù Mỹ Cơ này tự luyến cuồng, nhưng lại không thể không thừa
nhận nàng tuyệt đối có lý do để tự luyến.
Ngọc thủ xanh miết bắt đầu đặt trên đầu vai áo đơn, theo y phục chảy xuống, vai hoàn mỹ xuất hiện ở trước người.
Khá lắm bức tranh mỹ nhân thoát y! Trên xà nhà đang quan sát Phó Vân
Kiệt hai mắt mở to: Mặc dù nàng không có ham mê kỳ quái, nhưng mà đối
với cái đẹp luôn tồn tại sự thưởng thức. Hình ảnh mỹ nhân cởi quần áo
như thế không có gì không thể nhìn. Hơn nữa, cho dù nàng nhìn, đối với
Mỹ Cơ mà nói cũng không có gì tổn thất.
Theo chiếc áo đơn rơi xuống đất, chỉ còn chiếc yếm màu xanh biếc và
chiếc quần lót màu trắng bó sát người mỹ nữ hiện ra trước mắt. Tầm mắt
rơi xuống cái yếm hùng vĩ sắp rớt ra, đôi mắt sáng dấy lên ánh ghen tỵ,
rồi sau đó tự mình an ủi: người này cái gì cũng tốt. Mỹ Cơ gương mặt
thiên sứ dáng người ma quỷ nhưng có cái loại khuynh hướng biến thái này.
Tầm mắt không tự chủ theo đường cong xinh đẹp hoàn mỹ dời xuống, bỗng nhiên tầm mắt dừng lại ở giữa hai chân. Đôi mắt sáng đầy nghi ngờ: vật
nhô ra kia là cái gì? Trên người Mỹ Cơ mang theo chủy thủ phòng thân
sao?
Cái nghi ngờ này theo một tiếng nói trầm thấp trong suốt mà nhận được giải đáp: “Hô, cuối cùng cũng có thể cởi xuống.” Vừa dứt lời, liền kéo
cái yếm màu xanh bay xuống mặt đất, vốn phải dùng bộ ngực hùng vĩ mạnh
mẽ để lộ trước mặt người khác.
Đôi mắt sáng trừng lớn nhìn cái dây nhỏ cố định bánh bao siêu cấp lớn trước ngực bằng phẳng. Cái Mỹ Cơ tướng mạo đẹp đến trình độ tự luyến
lại là người đàn ông?! Như vậy mới vừa rồi nàng nhìn thấy chỗ kín của Mỹ Cơ nhô ra chính là bộ phận của nam nhân…..Bởi vì phát hiện này, nhất
thời nàng cảm thấy trên đầu đầy cái hắc tuyến.
Rốt cuộc bỏ đi hết phụ tùng đầy mình, Mỹ Cơ giơ lên đôi chân thon dài hoàn mỹ hướng ao nước nóng đi tới, buông xuống tầm mắt trên mặt nước,
thì nhìn thấy thân ảnh màu đen chiếu trong nước. Mỹ Cơ ngẩng đầu lên,
trông thấy bóng người màu đen núp trên xà nhà.
Trên xà nhà Phó Vân Kiệt vội vàng tung mình xuống đất, tay nhấc hướng đầu vai hắn điểm một chút, che lại âm thanh đang chuẩn bị thét chói
tai.
Cả người để trần, toàn thân Mỹ Cơ cứng ngắc chỉ có thể dùng ánh mắt u ám và xấu hổ nhìn nàng.
Bắt buộc tầm mắt của mình không nên dời xuống. Phó Vân Kiệt một bên
xé váy nữ được giắt trên bình phong che đi hình ảnh làm người ta đau mắt hột, một bên nội tâm đang âm thầm thở dài: có cần thiết một bộ liệt nữ
bị người ta đánh cắp trong sạch xấu hổ cùng oán hận như vậy không, hắn
cũng không phải thật sự là nữ nhân.
“Không nghĩ tới đường đường Bắc tướng ban đêm cũng có thể đi trộm
hương a?”Theo thanh âm trầm thấp vang lên, thân ảnh màu tím cũng phi
thân mà vào.
Mang theo ảo não, nàng giật chiếc khăn che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt khí phách hào hung không mang mặt nạ: “Nam Cung Tuyệt, không phải như
ngươi nghĩ. Hắn cũng là nam nhân!”
Nam nhân?! Tà mâu lóe lên kinh ngạc, hắn bước nhanh đến phía trước,
đi tới trước người Mỹ Cơ, bàn tay to nhấc lên, đem chiếc váy vốn che
thân giật xuống.
Lần nữa nhìn thấy hình ảnh đau mắt hột, sắc mặt nàng đỏ lên mắc cỡ xoay mặt đi.
“Có cái gì mà tránh, hắn có, ngươi cũng không phải là không có?”Thanh âm châm chọc đầy xem thường truyền đến.
Cũng bởi vì hắn có, mình không có. Hơn nữa, nàng cũng thấy có lỗi với Triệt. Mỗ nữ trong nội tâm phản bác.
Thấy Nam Cung Tuyệt hồi lâu không có rời đi, một đạo linh quang hiện
lên: Nam Cung Tuyệt sẽ không phải thấy mỹ nam trần truồng cầm giữ không
được đi! Nghĩ như vậy, nàng vội vàng xoay người, đập vào mắt là Mỹ Cơ
lần nữa phủ thêm chiếc váy nữ cùng gương mặt tuấn tú tà mị xem kịch Nam
Cung Tuyệt.
Người nam nhân này đang đùa nàng! Đè nén suy nghĩ muốn tiến lên đánh
người, nàng trầm giọng hỏi: “Nam Cung Tuyệt ngươi nhìn thấy Sùng vương
gia không?”
Nam Cung Tuyệt không trả lời, ngược lại lười biếng tựa vào trên cây
cột, tà mâu rơi trên người Mỹ Cơ vẫn đang đứng im, môi mỏng nhếch nhẹ:
“Cảnh quốc hoàng tử từ khi mới ra đời ngày đó trở đi, trên người sẽ có
dấu hiệu hình xăm con rồng. Hình xăm rồng này bình thường sẽ không nhìn
thấy, nhưng mà độ ấm cơ thể nóng lên mà hiện lên.Tỷ như lúc nóng lòng,
xấu hổ!”
Hình xăm hình xăm con rồng?!Mới vừa thật giống như trên lưng trơn bóng không tỳ vết của Mỹ Cơ cô nương hiện lên một đồ án.
Một đạo linh quang hiện lên?!đôi măt sáng khó có thể tin nhìn vào dung nhan đó: “Hắn chính là Sùng vương gia?!”
Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ kia, trong đầu không khỏi hiện ra tư liệu về
Sùng vương gia: Sùng vương gia_Nam Cung Khải bởi vì thể chất từ nhỏ
nhiều bệnh, từ nhỏ sinh trưởng ở ngoại thành không có đến kinh đô. Như
thế nói đến, cái này Sùng vương gia sở dĩ trải qua cuộc sống kiểu ẩn cư, không có tham gia cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị hoàng đế chỉ sợ là bởi
vì hắn có ham mê biến thái cùng biến thái tự luyến. Mà Nam Cung Ngạo
Thiên sở dĩ không đi bồi dưỡng người hoàng tử này, nghĩ đến cũng biết
hắn là hoàng tử quái dị. Dù sao, không có một người nào, không có một
hoàng đế nào sẽ chọn một yêu nhân làm hoàng tử.
Tà mâu quét qua cặp mắt nóng bỏng kia, môi mỏng cong lên, trên tay
bắn môt cái, một viên hạt châu nhỏ bay ra ngoài, đánh vào Mỹ Cơ, hẳn nên gọi là trên người Nam Cung Khải.
“Phó Vân Kiệt!” thanh âm kiều mỵ mừng rỡ như điên vang lên, một thân ảnh đụng vào ngực nàng.
Mạnh mẽ cúi đầu, nhìn cái thứ đang dính chặt vào người nàng, hắn mang vẻ mặt hạnh phúc, thân thể nàng nhạy cảm cảm giác được ở phía dưới đường cong của phái nam, cái vật kia đã thoải
mái ngóc đầu dậy. Nhất thời, khuôn mặt anh khí tối sầm, toàn thân da gà nổi lên, làm theo bản năng nàng quát to một tiếng: “Biến thái!”
Theo thanh âm rơi xuống, “Đinh_” một tiếng vang thật lớn, người mới
vừa còn dính trên người nàng đã bị hung hăng quăng trên mặt đất.
Tà mâu mang theo đùa bỡn đang ở một bên xoa xoa cánh tay, một bên khẽ nguyền rủa Phó Vân Kiệt, môi mỏng cong cong bắt đầu kéo ra: phản ứng
của Phó Vân Kiệt như hắn tưởng tượng giống nhau, chơi thật vui.
“Ngươi lại đánh Bổn vương!”Bị té lăn trên đất, Nam Cung Khải cố gắng bò dậy, thanh âm bình tĩnh nói.
“Đúng thì thế nào?” nàng khinh thường nói.Chẳng qua cho hắn té một cái đã rất nhân từ.
“Ngươi lại dám đánh bổn vương!” Trên dung nhan lóe lên tia sáng quái dị.
Nàng mang theo ánh mắt cảnh giác ngó chừng người kia nhích tới gần.
“Xin hãy dùng sức đánh ta đi! Dùng sức dày xéo ta đi!” Vừa nói hắn vừa lấy tay nàng giả bộ muốn đánh mình.
Mỗ nữ chỉ cảm thấy đầu lần nữa treo đầy hắc tuyến, khóe miệng co rút, rồi sau đó tay phải trở tay, vung hướng nam nhân biến thái kia.
Nam Cung Khải bị quạt một bên tai, khuôn mặt hồng hồng, trong mắt
càng trở nên nóng bỏng: “ Không ngờ tới Cảnh quốc có nhiều cô
nương ngưỡng mộ ngươi, muốn gả cho Bắc tướng Phó Vân Kiệt, ngươi cư nhiên lại thích ta.Thật là quá hạnh phúc.” Nói tới đây, chỉ thấy
Nam Cung Khải hai tay bụm mặt, một bộ dạng vô cùng thẹn thùng.
Nàng yêu cái biến thái này! Làm sao chính nàng cũng không biết thế?Mỗ nữ lần nữa khóe miệng co rút nhìn người nam nhân hạnh phúc không dứt
trước mắt.
Tà mâu mỉm cười nhìn vẻ mặt hai người phía trước, Nam Cung Tuyệt cố
nén cười nói: “Sùng vương gia, ngươi như thế nào kết luận Phó Vân Kiệt
yêu ngươi?”
Nam Cung Khải rốt cuộc buông xuống bàn tay đang che mặt, lộ ra khuôn
mặt bị đánh đỏ ửng, nhẹ giọng nói: “Mẫu phi đã nói, đánh là thương, mắng là yêu, mới vùa Phó Vân Kiệt không chỉ đánh ta, còn mắng ta, đây không
phải là hắn yêu ta sao?”
Đánh là thương! Mắng là yêu! Mỗ nữ khóe miệng co quắp lợi hại hơn.
Rốt cuộc cũng không chịu nổi nhấc tay lên, đem nam nhân thẹn thùng như
cũ kéo đến trước người, tàn bạo nói: “Ta một chút cũng không thích
ngươi!”
Dung nhan xinh đẹp không những không lấy làm đau lòng, ngược lại
càng thêm e lệ hạnh phúc nói: “Mẫu phi nói nam nhân ngoài miệng nói
không thích, trên thực tế là trong lòng vô cùng thích.”
Vì sao có người có thể đem ý tứ trong lời nói của người khác hiểu
trái đi như thế. Nàng vô cùng ảo não la lớn: “Ta không thích nam nhân!”
“Ngươi không phải thích Nam tướng Phạm Dương Triệt sao?” Thu mâu mang theo nghi ngờ “Chẳng lẽ Nam tướng là nữ nhân”
Bị câu hỏi ngược lại làm cho Phó Vân Kiệt á khẩu không trả lời được chỉ có thể lần nữa co quắp khóe miệng.
Trên dung nhan xinh đẹp bị lây một tầng thẹn thùng cùng kiên nghị:
“Kiệt, ngươi yên tâm. Ta mặc nữ trang vào tuyệt đối không kém so với tỷ
tỷ. Ta tuyệt đối không chèn ép tỷ tỷ đâu. Bởi vì ngươi biết ta muộn hơn
so với tỷ tỷ.Nhưng mà ngươi sau này không thể ở phía sau ta dâng cho
người khác a?”
Nghe lời nói thân mật đương nhiên kia, rồi nhìn khuôn mặt chắc chắn
kia, Phó Vân Kiệt ở trong lòng khóc thét: nơi nào có bệnh viện tâm thần? Đem bệnh nhân thần kinh này đưa đi a?
Từ đầu quan sát một màn tức cười này, Nam Cung Tuyệt cũng đè nén không được nụ cười.
“Ha ha_” tiếng cười sảng lãng vui vẻ quanh quẩn thật lâu ở trong phòng .