Khi mùa hạ kết thúc, thời tiết trở lạnh, trên đỉnh Tây Lâm, mây mù dày đặc, trên vách đá có thể nhìn thấy đầu hồi to lớn, có ba chữ “Núi Tây Lâm” viết thật to.
Sáu người ngẩng đầu nhìn lên ngọn núi Tây Lâm sừng sững cao ngất, rất có khí thế như khí thế của Trường Giang và Hoàng Giang, không khỏi khiến cho mấy người lộ ra , ngoại trừ một người, Nam Cung Khải mang vẻ mặt chăm chú nhìn về rừng cây trước mặt.
“Làm sao vậy?” Phát hiện hắn có điểm quái lạ, Nam Cung Tuyệt mở miệng hỏi.
Câu hỏi vừa bật ra, tất cả sự chú ý của mọi người đều tập trung về phía Nam Cung Khải.
“Phiến rừng này có mê trận.” Đôi mắt buồn nhìn chằm chằm vào mảnh cây cối trước mặt, đôi môi đỏ mọng khẽ mở.
Tất cả mọi người hưng phấn nhìn nhau. Điều này chứng minh đây đúng là vị trí của bảo tàng.
Nam Cung Khải lắc lắc trong bao lấy ra một cái la bàn bát quái [2]. Chỉ thấy kim đồng hồ trên mặt bát quái dường như không tìm thấy phương hướng nên quay lộn xộn. Hình ảnh quỷ dị như thế làm cho mọi người như muốn rụng răng.
Hiếm khi dung nhan tuyệt mỹ lại trở nên nghiêm túc, hắn quay đầu nhìn những người khác trịnh trọng nói với họ: “Nhớ kỹ phải đi theo bước chân ta. Ta đi nơi nào, mọi ngừoi đi nơi đó. Tuyệt đối không thể đi sai. Nếu không……”
Hắn quay đầu nhìn về mảnh rừng kia, môi đỏ mọng khẽ mở nói: “Bằng không sẽ vĩnh viễn ở lại nơi này, vĩnh viễn không thoát ra được.”
Lời vừa nói ra, vẻ mặt mọi người đều trở nên nghiêm túc hơn nhiều.
Giữa rừng cây , Nam Cung Khải cầm trong tay bát quái dẫn đường, Nam Cung Tuyệt theo sau, Phó Vân Kiệt nắm chặt tay Phạm Dương Triệt đi thứ ba, tiếp đến là Hoắc Thiên Thụy cùng Dịch Thiên.
Đôi mắt màu lam nhìn hai bàn tay đang nắm chặt nhau vô cùng chói mắt, sự ghen tị bùng cháy trong đôi mắt. Trong đôi mắt phủ đầy u ám.
Đi theo bước chân Nam Cung Khải, bọn họ bước đi vô cùng cẩn thận. Thời gian đang từng giây từng phút trôi qua, nhưng bọn họ vẫn là đi về phía khu rừng như vô tận. Trong lòng mọi người càng thêm lo lắng vì khu rừng này chỉ thấy sâu thêm. Vì để giảm bớt bất an, Phó Vân Kiệt ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm,híp mắt nhìn lên mặt trời chói chang trên đỉnh đầu.
Vẫn như cũ?! Đôi mắt sáng hiện lên kinh ngạc. Nàng nhớ rõ khi bọn họ đi vào cánh rừng này là lúc mặt trời chói chang nhô lên cao. Dùng mức độ đau nhức của bàn chân mà nói thì lúc bọn họ bắt đầu tiến vào rừng cây, thời gian đã trôi qua ít nhất hai canh giờ. Vì sao mặt trời lại chưa lặn về hướng Tây. Hình ảnh quỷ dị như thế làm nỗi bất an trong lòng dần tăng lên, khi nàng đang muốn nói với Phạm Dương Triệt phát hiện của mình, quay đầu nhìn thấy dung nhan tuấn mỹ đã trở nên tái nhợt, vô sắc. Tầm mắt di chuyển xuống dưới, dừng ở phía sau lưng ướt đẫm mồ hôi của hắn, nàng ý thức được thể lực của hắn đã cạn kiệt nhiều lắm.
“Nam Cung Khải, còn bao lâu nữa mới có thể thoát khỏi rừng cây này?” Nàng lo lắng phá vỡ sự yên lặng dọc đường. Bởi vì trước khi tiến vào rừng cây, Nam Cung Khải đã cảnh cáo bọn họ không được lên tiếng quấy rầy hắn.
Nhìn thân ảnh kia vẫn bước đi như chưa nghe được câu hỏi, nàng đề cao âm lượng nói: “Thân thể Triệt đã chịu không nổi. Nếu không chúng ta nghỉ ngơi một chút đi!”
Dung nhan tuyệt mỹ lộ vẻ châm chọc xoay lại: “Ngài có biết mỗi một khắc mê trận này biến hóa bao nhiêu không? Mỗi một khắc cây cối tại đây di chuyển bao nhiêu? Nếu chúng ta dừng lại tại nơi này mỗi một khắc, ngài có biết chúng ta phải tốn bao nhiêu thời gian mới có thể đi ra không ?”
Đôi mắt buồn mang theo thâm trầm liếc nhìn dung nhan tuấn mỹ đang trở nên tái nhợt kia, nói :“Người không có nghị lực đi vào rừng cây này chỉ có một kết cục, chính là chết.”
Vốn định phản bác hắn thì khuôn mặt ôn nhu kia nở nụ cười ngăn cảm: “Kiệt, ta không sao.”
Nhìn gương mặt kia đã tái nhợt mà còn cậy mạnh, nàng biết giờ phút này hắn tuyệt đối không muốn liên lụy mọi người. Trong đôi mắt sáng lóe ra sự kiên nghị, tay phải nàng đưa ra, ôm lấy thắt lưng hắn, tay trái duỗi ra, kéo cánh tay trái của hắn khoát lên vai mình, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn về vẻ mặt kinh ngạc kia, cười nói: “Triệt, huynh dựa vào ta. Như vậy sẽ không vất vả.”
Lời nói ngắn gọn như gió xuân thổi vào tình cảm đang đóng băng, một góc núi băng bắt đầu hòa tan. Tình yêu bắt đầu nở hoa.
Lần đầu tiên, hắn phát hiện thì ra bả vai Phó Vân Kiệt lại có thể mỏng manh như thế, mỏng manh giống như nữ tử bình thường.
Lần đầu tiên, hắn phát hiện thì ra bàn tay của Phó Vân Kiệt thật nhỏ bé, nhỏ bé khiến cho người ta muốn nắm thật chặt để che chở.
Lần đầu tiên, hắn phát hiện thân thể Phó Vân Kiệt thật ấm, thật ấm, ấm đến mức khiến cho người khác không thể nhịn được mà muốn đến gần.
Nhìn hai người đang ôm nhau trước mặt kia, đôi mắt lam càng thêm u ám.
Nửa canh giờ sau, cuối cùng bọn họ cũng đã thoát khỏi rừng cây kia. Nhìn khu rừng được bao phủ bởi ánh chiều tà, trên mặt bọn đều tràn đầy kích động cùng hưng phấn.
Nhìn gương mặt vốn anh khí hồng hào giờ phút này trở nên trắng bệch tái nhợt . Một tia không đành lòng từ lòng hắn xuất hiện, hắn rút cánh tay mình về, nói: “Kiệt, ta đã tốt hơn nhiều rồi.”
“Ừ.” Ngẩng đầu liếc nhìn gương mặt đã thoáng khôi phục vẻ hồng hào, nàng mới buông cánh tay ôm phần eo của hắn ra.
“Được rồi. Chúng ta đi thôi!” Nam Cung Khải đem bát quái cất vào trong bao, mở miệng nói.
Mọi người xoay người đi về dòng sông phía trước.
“Ầm ầm uỳnh –” Bên tai vang vọng tiếng nước chảy xiết như tiếng sấm vang, dòng sông rộng chừng ba mươi thước xuất hiện trước mắt. Dòng sông chảy xiết như ẩn chứa một sức mạnh vô hạn , làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác thật nhỏ bé.
“Ùm –” Dòng nước đang đổ xuống kia cách mặt sông ít nhất bốn mươi thước, nước bắn tung tóe làm ướt vạt áo của mọi người.
Hình ảnh bao la hùng vĩ như thế làm mọi người chấn động.
Qua một lúc, bọn họ mới thu hồi sự chấn động, bước trên cây cầu không có hàng rào bảo vệ, do 3 khúc gỗ thô to gồ ghề tạo thành mà chỉ có thể để cho một người đi qua.
Bởi vì tất cả mọi người đều bước lên cầu, có những tiếng động “lạch cạch” như là tiếng kháng nghị của cây cầu.
Liếc về phía bờ bên kia còn cách khoảng mười thước, đôi mắt sáng tràn đầy lo lắng: Cây cầu này sẽ không nửa đường mà bị đứt chứ?
Nhìn người cao gầy trước mắt, trong đôi mắt lam hiện lên sát khí, tay phải Hoắc Thiên Thụy hướng về phía người kia, một chưởng nhiều lực khiến cho thân thể vốn mỏi mệt của Phạm Dương Triệt trở nên nghiêng ngả, trượt chân, toàn bộ thân thể ngã rơi xuống dòng sông.
Đến khi Phó Vân Kiệt phát hiện Phạm Dương Triệt ngã khỏi cầu, khi đưa tay tóm lấy hắn thì đã quá muộn . Ngón tay chỉ được đến ống tay áo của hắn. Dưới tình thế cấp bách, nàng nhanh chóng phóng ra thiên tàm ti trong tay áo, quấn quanh cơ thể của hắn. Bởi vì thân thể nghiêng quá nhiều hơn nữa do trọng lượng của hắn, vốn định ổn định thân thể nhưng ngược lại nàng lại bị kéo khỏi cầu.
“Vân Kiệt!” Hoắc Thiên Thụy hoảng hốt vươn dài cánh tay tóm lấy cánh tay của nàng. Những người khác vội vàng đưa tay tóm lấy Hoắc Thiên Thụy cũng bị kéo khỏi cầu.
Sức nặng của hai người khiến cho cánh tay của Hoắc Thiên Thụy nhanh chóng tê liệt, nhưng mà hắn biết hắn không thể buông tay, tuyệt đối không thể buông tay.
Cuối cùng sức nặng của hai người vẫn khiến cho cánh tay đang được Hoắc Thiên Thụy nắm chặt dần trượt xuống. Hoắc Thiên Thụy nắm lấy phần cánh tay rồi xuống cổ tay.
“Buông Phạm Dương Triệt ra!” Đôi mắt lam lộ ra lo lắng. Nếu chỉ có mình Vân Kiệt, hắn chắc chắn có thể kéo được nàng.
Phía bên dưới, trong đôi mắt đen của Phạm Dương Triệt hiện lên một tia phức tạp, hắn không biết tình cảm như thế nào mới có thể làm cho nàng vững vàng giữ lấy thiên tàm ti, mặc kệ bởi vì sức nặng của hắn đã làm bàn tay mềm mại của nàng bị cứa vào, máu đỏ tươi đã nhuộm đỏ thiên ti tàm màu trắng , những giọt máu ấm nóng rơi trên mặt hắn. Nhưng giờ phút này hắn lại hiểu rõ rằng mình không muốn nàng chết cùng hắn. Nếu như trong bọn họ có một người có thể sống, hắn hy vọng người đó là nàng. Trên gương mặt tuấn mỹ gương mặt là một sự kiên quyết: “Kiệt, đệ buông đi!”
Nàng ngạc nhiên quay đầu lại nhìn người luôn tin tưởng hi vọng nàng sống sót, đôi mắt sáng tràn đầy cảm động, môi đỏ mọng khẽ mở:“Triệt, huynh còn nhớ rõ khi chúng ta động phòng hoa chúc ở Nham thành không , ta đã tuyên thệ với huynh, ta yêu huynh, yêu đến mức ngay cả mạng sống cũng không cần.”
Tiếng nói dịu dàng hòa cùng tiếng nước chảy xiết giống như là thì thầm, nhưng lại rất rõ ràng rơi vào trong tai Phạm Dương Triệt, những ký ức trong đầu bắt đầu ùa về, băng sơn nhanh chóng hòa tan.
Phó Vân Kiệt bắt đầu dùng sức thoát khỏi bàn tay to đang nắm tay mình.
“Ta không cho phép ngươi làm như vậy.” Phát hiện ý đồ của nàng, Hoắc Thiên Thụy lo lắng kêu to.
Những người khác cũng phát hiện ý đồ của nàng, lập tức vươn tay muốn tóm lấy cơ thể đang ngày càng tụt xuống kia.
“Vân Kiệt!” Tất cả mọi người cùng gọi với theo , Phó Vân Kiệt ôm lấy Phạm Dương Triệt rơi vào trong nước.
Sự ồn ào bốn phía dường như đang dần dần xa cách bọn họ. Bốn phía trở nên rất yên ắng, rất yên ắng. Trong khoảnh khắc đó trong đất trời như chỉ có hai người. Trong mắt họ chỉ có đối phương.
“Đệ sợ chết sao?” Đôi mắt đen lộ ra vô cùng áy náy.
“Không, chỉ cần ở cùng một chỗ với huynh, cho dù phải xuống địa ngục, ta cũng không sợ.” Môi đỏ mọng mỉm cười nụ cười hạnh phúc.
“Đồ ngốc.” Trong đôi mắt đen lộ rõ sự cảm động, hắn nghẹn ngào nói.
“Ùm –” là tiếng rơi xuống nước, đối thoại của hai người bị dừng lại.
Ánh sáng duy nhất cũng muốn biến mất ư? Chẳng lẽ hắn phải sống trong bóng tối vô tận sao? Không! Nếu là như vậy, hắn tình nguyện đi theo nàng. Trên mặt Dịch Thiên tràn đầy kiên nghị. Rồi sau đó, hắn dứt khoát thả người nhảy vào dòng nước.
Nam Cung Khải cùng Nam Cung Tuyệt kinh ngạc nhìn Dịch Thiên biến mất ở giữa dòng nước. Tuy rằng bọn họ cũng thích Phó Vân Kiệt, nhưng chỉ là thích, không sâu đến mức vì yêu mà sống chết có nhau.
Đôi mắt lam trống rỗng nhìn bàn tay còn sót lại độ ấm. Cuối cùng sẽ không nhìn thấy được gương mặt anh khí kia? Cuối cùng sẽ không nhìn thấy được nụ cười trong sáng kia? Vì nhận thức này mà tay bắt đầu run run thật mạnh. Không, sẽ không , hắn sẽ không cứ như vậy mà chết tại một dòng sông vô danh . Hắn là tướng lĩnh của Bắc Quốc, hắn là người đã đánh bại đội quân ưu tú của hắn, là Phó Vân Kiệt kiêu ngạo tự tin. Hắn không có khả năng chết. Không có khả năng .
Vì ý nghĩ như vậy mà bàn tay cũng ngừng run rẩy. Đôi mắt màu lam tràn đầy kiên quyết. Hắn vẫn quay đầu nhìn nhìn về hướng dòng sông, nói với Nam Cung Tuyệt cùng Nam Cung Khải :“Chúng ta lập tức tìm kiếm ở phía hạ lưu của dòng sông.” Nói xong, hắn xoay người bước nhanh đi về hướng trên bờ.
“Dòng sông này chảy xiết như vậy, người sau khi rơi xuống nước, căn bản là không có khả năng sống sót .” Trong đôi mắt tà mị hiện lên sự đau xót vô cùng.
Thân hình cao lớn cứng đờ, rồi sau đó là giọng nói trầm thấp mang theo ý không cho người khác phản đối :“Hắn sẽ không chết . Bởi vì hắn là Phó Vân Kiệt.”
Lời nói này giống như gieo mầm móng hy vọng vào trong lòng hai người bọn họ. Bọn họ cũng xoay người đi về hướng bờ sông, gia nhập vào đội ngũ tìm kiếm.