“Thập Tứ, Thập Tứ, ngươi mau tỉnh dậy đi! Thập Tứ, ngươi mau tỉnh dậy đi!”
Thập Tứ bởi vì một tiếng la hét này mà
hoảng hốt thức dậy, nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Bát Thập Bát , lúc này
mới phát hiện trên khuôn mặt mình là nước mắt.
Vì sao?
Nước mắt này…..
Lúc này ở trong lòng khó giấu nổi một cảm giác đau đớn…..
Là vì cái gì đây ?
Cảnh trong mơ đã không còn trong trí nhớ khiến cho Thập Tứ hoảng hốt.
Rốt cuộc là nàng bị làm sao ? Cảm thấy
một nỗi đau quẩn quanh ở trong lòng, giống như nàng đã quên mất chuyện
gì đó rất quan trọng.
Bát Thập Bát lén lút nhìn chung quanh
một chút, xác định những người khác đều không có dấu hiệu tỉnh dậy, nàng mới thật cẩn thận từ trong lòng lấy ra một cái hộp nhỏ đã cũ, trên
khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lộ ra vẻ vui mừng: “Thập Tứ, cái này là
ngày hôm qua lúc ta giặt đồ cũ, từ bên trong rơi ra. Là hộp phấn đó !”
Bát Thập Bát cười nói đưa lên: “Thập Tứ, ngươi cũng bôi chút đi! Trời vừa sáng, quý nhân kia sẽ tới đây chọn người rồi.”
Thập Tứ đưa tay ra cũng không có nhận, trái lại đẩy hộp phấn trở về, nói: “Bát Thập Bát, ngươi vẫn là tự mình dùng đi! ”
Lúc này, một bàn tay to béo đưa tới,
nhận lấy hộp phấn kia, giọng điệu châm chọc nói: “Đúng vậy, cho dù Thập
Tứ dùng cũng không thay đổi được sắc mặt đen như than. Thay vì lãng phí
đưa cho nàng, còn không bằng cho ta! ”
Bát Thập Bát tức giận nói: “Tam Thập, ngươi thật là quá đáng! Đây là ta cho Thập Tứ đấy.”
“Thế nào, ngươi muốn lấy về?” Tam Thập cố ý kéo ống tay áo lên, lộ ra cánh tay tráng kiện của mình.
Thập Tứ giữ chặt lấy Bát Thập Bát đang
tức giận muốn xông lên, đôi mắt xanh thẫm kia nhìn thẳng vào gương mặt
kiêu ngạo của Tam Thập, cố ý nói to lên: “Bát Thập Bát, ngươi không cần
phải đau lòng! Tuy hộp son kia là son của phường Yên Chi Tuyết, tuy rằng một hộp phấn có thể làm cho da thịt của người ta trở nên trắng hồng,
nhưng thôi chúng ta không cần nữa! Dù sao cũng là thứ Thập Tam muốn.”
Giọng nói của nàng vang khắp cả phòng,
những người khác vốn là nằm ở trên giường gạch cũng đều tỉnh rồi. Đôi
mắt của các nàng lộ ra sự tham lam, không ngừng nhìn chằm chằm cái hộp
phấn kia trong tay Tam Thập.
Trong đôi mắt của Thập Tứ hiện lên tia
sáng, rồi sau đó lập tức kéo Bát Thập Bát vẫn đang tức giận khó có thể
bình tĩnh được lén lút đi ra cửa.
“Cạch- -” Tiếng mở cửa rất nhỏ, Thập Tứ cùng Bát Thập Bát đã đi ra khỏi cửa.
Bát Thập Bát hất tay Thập Tứ ra, cả giận nói: “Thập Tứ, sao ngươi lại phải kéo ta ra ngoài? Ta còn chưa có lấy
lại được hộp phấn kia đâu?”
“Ngươi cảm thấy tay của mình so với Tam Thập to hơn sao?” Thập Tứ hướng về phía Bát Thập Bát đã xoay người đi nhẹ giọng nói.
Giọng điệu kia mặc dù rất nhẹ, nhưng lại có thể dễ dàng ngăn cản Bát Thập Bát!
Trên khuôn mặt trắng nõn của Bát Thập
Bát thể hiện rõ sự phẫn nộ, ấm ức nghẹn ngào nói: “Chẳng lẽ chúng ta cứ
để mặc cho Tam Thập bắt nạt sao?”
“Bắt nạt?” Thập Tứ nhướng mày lên nói: “Yên tâm, rất nhanh có thể báo thù!”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Bát Thập Bát hiện lên sự nghi ngờ, nhưng mà sự nghi ngờ này rất nhanh bị sự giật
mình thay thế, bởi vì trong phòng truyền đến âm thanh đánh nhau.
“Cút ngay, hộp phấn này là của ta.” Bỗng nhiên truyền đến tiếng la hét đầy giận dữ của Tam Thập.
“Cái này vốn chính là ngươi cướp lấy
được từ chỗ Bát Thập Bát, vì sao ta lại không thể cướp lại.” Một giọng
nói lộ rõ không cam lòng yếu thế truyền đến.
“Dám cướp đồ của ta, đánh chết ngươi!” Tiếng kêu giận dữ của Tam Thập vang lên.
………
Âm thanh đánh nhau xen lẫn với tiếng tức giận mắng chửi truyền đến.
Trên mặt Bát Thập Bát tràn ngập sùng bái nhìn về phía Thập Tứ: “Thập Tứ, ngươi thật lợi hại nha!”
“Ha ha, có lúc đối phó một người, không
nhất định phải tự mình ra tay.” Trên mặt Thập Tứ hiện ra nụ cười hờ
hững: “Được rồi, ngươi nhanh đi đến bên cạnh giếng rửa mặt đi, nửa canh
giờ sau quý nhân đã đến rồi!”
“Ừ!” Bát Thập Bát vui mừng chạy đến bên cạnh giếng cách đó không xa múc nước.
Thập Tứ lạnh lùng nhìn một cái về phía
gian phòng vẫn đang truyền đến âm thanh đánh nhau và mắng chửi: Phấn?!
Trải qua trận đánh nhau như vậy, cho dù là phấn cũng không che được
miệng vết thương trên mặt.
“Thập Tứ, ngươi cũng đến rửa mặt đi!” Bát Thập Bát ở phía xa vẫy tay gọi nàng.
Sự lạnh nhạt trên mặt bởi vì nụ cười trên gương mặt Bát Thập Bát mà biến mất. Nàng cất bước nhẹ nhàng đi về phía Bát Thập Bát!
Trên mặt nước trong suốt phản chiếu rõ
ràng một gương mặt ngăm đen xấu xí. Không biết vì sao Thập Tứ cảm thấy
gương mặt trên mặt nước kia thật xa lạ.
Thấm ướt mảnh vải bố tách nát, nước lạnh như băng làm cho mê mang còn lưu lại ở trong đầu biến mất.
“Thập Tứ, ngươi nói lần này chúng ta có
thể rời khỏi cái chỗ quỷ quái này không?” Bát Thập Bát ngồi xuống tảng
đá ở bên cạnh giếng.
Thập Tứ không nói lời nào, không tiếng động đi đến bên người nàng cũng ngồi xuống theo.
Rời đi sao? Tầm mắt đổi hướng về phía
gian phòng vô cùng đơn sơ đến giờ vẫn truyền đến tiếng tức giận mắng
chửi . Chỗ này quả thật quỷ quái. Bởi vì nơi này là doanh trại nữ nô của Cao Quốc.
Cao Quốc ở trong mắt của nàng là một
quốc gia vô cùng kỳ quái. Bọn họ ở nơi này chỉ cho phép nam nhân cùng
nam nhân kết hôn. Nam nhân ở chỗ này chia làm hai loại, một loại là giữ
chức thê tử – kiểu nam nhân âm tính,một loại khác là giữ chức trượng phu – kiểu nam nhân dương tính. Phân biệt tính âm dương của nam nhân chủ
yếu là dựa vào nhìn phần hầu kết của bọn họ. Nam nhân âm tính từ nhỏ sẽ
được uống nước sông của Cao Quốc tên là sông Âm Dương. Lúc này sau khi
nam nhân uống nước sông, những thứ đặc thù của phái nam cũng sẽ không
hiển thị ra ngoài, tư thái trở nên mềm mại. Mà nước của sông Âm Dương
bắt nguồn từ Cao Đô, từ bắc đến nam, chảy qua cả Cao Quốc, đương nhiên
cách đầu nguồn càng xa, hiệu quả của nước sông càng thấp. Đầu nguồn của
nước sông là ở trong Lâm viên của Hoàng gia, do Ngự Lâm quân của hoàng
gia bảo vệ nghiêm mật. Mà sông Âm Dương ở khắp mọi nơi cũng đều bị quan
phủ cùng binh lính địa phương bảo vệ. Vì bảo đảm nước sông sẽ không vì
sử dụng quá nhiều mà khô kiệt, quan phủ sẽ dựa vào số lượng nam đinh của mỗi gia đình có mà phát giấy lĩnh thủy. Là bằng chứng để mỗi tháng có
thể đi đến nha môn nhận một chén nước sông Âm Dương. Bởi vì công hiệu
của nước sông Âm Dương cùng khoảng cách xa gần với đầu nguồn có liên
quan, bởi vậy cũng có chợ đen đặc biệt chuyên bán nước sông Âm Dương của Cao Đô. Dĩ nhiên, giá tiền ở chợ đen rất đắt đỏ, cũng chỉ có những hộ
gia đình nhà giàu mới có tiền đi mua.
Phụ nữ Cao quốc thật sự quá đáng thương. Cho tới bây giờ cũng chỉ là loại phụ thuộc. Cho dù là nữ nhi của các
gia đình quý tộc cũng chỉ có thể nhận được thân phận tiểu thiếp. Pháp
luật của Cao Quốc đã được ghi lại rõ ràng bằng văn bản, quy định rằng
chính thê chỉ có thể là nam thê. Mà dân chúng bình thường nếu như sinh
nữ nhi, nếu nuôi không nổi, sẽ vứt bỏ nữ nhi, nếu như trong nhà có dư
lương thực, nuôi được tốt, sẽ nuôi, chờ đến khi sau này nữ nhi lớn lên
rồi, hoặc là nâng lên thành món hàng cao cấp, hoặc là vì nhi tử của mình bán làm đồ sính lễ. Nữ nhân thông thường cũng đều là bán cho người môi
giới. Mà người môi giới kia lại qua tay đem những nữ nhân này bán vào
doanh trại nữ nô. Hơn nữa, nữ nhân của doanh trại nữ nô sẽ phải làm nô
dịch, từ sớm đến tối muộn. Mỗi ngày chỉ có thể ăn những thứ thô thực (thức ăn thô, kém chết lượng) khó nuốt kia. Ở trong doanh trại nữ nô, nữ nhân là cấp bậc thấp nhất,
ngay cả tư cách có tên cũng không có. Có chăng cũng chỉ là những con số
thứ tự.
Đường ra duy nhất của nữ nhân trong
doanh trại nữ nô chính là lúc những quý nhân kia tới đây chọn người. Thứ là chọn người, chính là những nam thê của những gia đình nhà giàu vì
trượng phu của mình tới để chọn lựa nữ nhân thụ thai. Nam nhân âm tính
cho dù là uống nước sông Âm Dương, cũng chỉ là kiềm chế đặc thù của phái nam, vẫn là không có cách nào có thể thay đổi được sự thật thân là nam
nhân thì không thể mang thai. Mà đây cũng là tất yếu của sự tồn tại nữ
nhân Cao Quốc. Làm công cụ sinh con. Sau khi sinh con xong, con sẽ là
con của chính thê. Mà người phụ nữ sau khi sinh con xong thông thường
đều là bị giữ lại phủ làm bà vú hoặc là thị nữ. Đương nhiên, cho dù như
vậy, so với ở doanh trại nữ nô cũng đã tốt hơn ngàn vạn lần. Đây cũng là nguyên nhân vì sao những nữ nhân kia lại coi trọng lần lựa chọn này như thế.
Đương nhiên nàng cùng với những nữ nhân
khác nhận mệnh, nàng cảm thấy mình hoàn toàn xa lạ, đến nay cũng không
có biện pháp tiếp nhận tình huống kỳ quái như thế. Có thể là nàng đã
từng mất đi trí nhớ, trong đầu bây giờ chỉ có trí nhớ năm ngày vừa qua
mà thôi! Quá khứ của nàng cũng là do Bát Thập Bát nói cho nàng biết,
nàng đi tới nữ nô doanh cũng đã năm năm rồi, không cha không mẹ, lớn lên lại xấu xí, ôm hi vọng có thể được người chọn đi, nàng là tự nguyện đi
tới nữ nô doanh đấy. Nhưng mà, năm năm qua, chưa từng có người chọn qua
nàng. Mà nàng bởi vì năm ngày trước đi lên núi hái dược liệu, vì lẽ gì
đó mà trượt xuống núi, rồi sau đó bị người khiêng trở về. Tỉnh lại, nàng đã không có ký ức trước kia.
“Thập Tứ, ngươi đã nghe nói sự tích về
nữ nhân Phó Vân Kiệt chưa?” Trên mặt Bát Thập Bát tràn ngập sùng bái,
cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu thap thao bất tuyệt giảng giải cái câu truyện truyền kỳ về nữ nhân kia.
Cái tên Phó Vân Kiệt này cũng không phải là lần đầu tiên nàng nghe thấy. Nữ nhân ‘siêu phàm’ kia đã trở thành
đối tượng sùng bái của tất cả nữ nô. Năm ngày qua, bất cứ lúc nào nàng
cũng có thể nghe được cái tên này. Nhưng không biết có phải là nàng nghe nhiều hay không, gần đây chỉ cần nhắc tới cái tên này, tim của nàng
không biết vì sao khẽ co lại một chút. Một cảm xúc quen thuộc ập tới,
màng, một nữ nô cấp bậc thấp nhất, làm sao lại biết được Bắc Tướng Phó
Vân Kiệt đã chết được ba năm. Nhưng mà nàng sẽ không thể không thừa nhận sự khâm phục của mình đối với cái gọi là Bắc Tướng kia. Chính là bởi vì nàng ấy, bố cục của cái thế giới này mới chia làm ba. Trước là chỉ có
Cảnh quốc cùng Cao quốc. Bây giờ ở giữa hỗn loạn đã có một nước tự lập
quốc gọi là Phó quốc. Phó quốc là quân đội của Phó gia lấy Nham thành để dựa vào, từ từ thôn tính châu thành lân cận Nham thành, Cao quốc cùng
cảnh Quốc đều có. Phó quốc bây giờ có mười lăm châu thành. Mặc dù so với hai cái nước kia thì chỉ có mười mấy châu thành, Phó quốc chỉ là một
nước nhỏ, nhưng mà nó có đội quân mạnh nhất ở thế giới này, cùng với sự
giàu có và đông đúc ở trong nước, làm cho hai nước kia không dám khinh
thường. Ba nước với bố cục chân vạc luôn ngừng xảy ra tranh chấp. Hàng
năm Cao quốc đều có một số lượng lớn nam đinh bị triêu mộ nhập ngũ, hàng năm đều có rất nhiều di vật của binh sĩ chết trận nơi sa trường được
đưa về, hàng năm đều có thể nghe thấy được những tiếng khóc đau xót thê
lương vì mất đi nhi tử. Đây là một cái thế giới hỗn loạn.
Không muốn nghe lời đã nghe đi nghe lại
ít nhất một trăm lần, nàng đang muốn lên tiếng cắt đứt, thì Lý Tân – một khán đầu phụ trách quản ký bọn họ ở doanh trại này, một nam nhân vóc
người tráng kiện bước chân nặng nề tiến vào cái đình viện đơn sơ chú ý
tới bọn họ.
“Sao lại chỉ có hai người các ngươi a?
Những người khác đâu?”; Lý Tân tay trái cầm roi, vỗ nhẹ ở trên tay phải
của mình, không kiên nhẫn nói.
Thập Tứ tranh thủ trước khi Bát Thập Bát mở miệng, nhìn về phía căn phòng rách nát ra hiệu.
Tầm mắt của Lý Tân cũng đi theo dừng ở
căn phòng rách nát kia, rồi sau đó nghe được những âm thanh ầm ĩ. Cau
mày, hắn nện bước đi về phía căn phòng rách nát kia, rối sau đó chân to
vừa nhấc lên, dùng sức đạp một cái, “Rầm” một tiếng, đem cái cửa lung
lay sắp đổ kia đá văng.
“Hỗn đản, chán sống. Lại dám đánh nhau
cho lão tử!” Tiếng tức giận mắng chửi xen lẫn với tiếng rút roi ra cùng
tiếng nữ nhân kêu đau vang lên liên tiếp.
Một khắc đồng hồ sau, sau những tiếng roi, nữ nô vô cùng chật vật đều bị đuổi tới khu đất trống.
Lý Tân cười lạnh nói: “Qua hai khắc nữa quý nhân kia sẽ đến đây rồi! Không có được chọn, cũng đừng có hối hận!”
Chúng nữ nô vừa nghe, tất cả đều kinh hô, rối rít vọt tới bên cạnh giếng rửa mặt chải đầu.
Lý Tân chán ghét nhìn những nữ nô kia một cái, hướng về phía hai người bọn họ nói: “Các ngươi đi theo ta trước.”
Trên mặt Bát Thập Bát hiện lên sự vui vẻ, bước nhanh đuổi theo.
Trên mặt của Thập Tứ lại hiện lên sự bối rối, cuối cùng vẫn là cất bước đi theo phía sau Bát Thập Bát.
Phòng quan sát mặc dù không được coi là
phòng thượng hạng gì, nhưng mà so với cái gian phòng ngủ nát bét kia của các nàng đã tốt hơn trăm ngàn lần. Lần đầu tiên đi vào nơi này trên
khuôn mặt trắng nõn của Bát Thập Bát lộ rõ sự tò mò cùng vui sướng,
không ngừng đánh giá mấy cái chỗ ngồi tốt tốt bên trong căn phòng này,
lại thêm mấy bức tranh vẽ thô tục.
Thập Tứ chỉ là khẽ nhíu mày nhìn một bức lại một bức tranh vẽ tầm thường ở trên tường.
“Cạch…” Một tiếng mở cửa, giọng nói nịnh hót của Lý Tân truyền đến: “Vị quý nhân này, mời vào bên trong, mời vào bên trong….”
Một nam nhân thân hình thon dài đong đưa vòng eo mảnh mai đi vào phòng, cũng để cho Thập Tứ thấy rõ ràng khuôn
mặt người vừa tới: xem ra khuôn mặt kia bôi phấn rất dày, để lộ yêu mị
của nữ tử, chân mày lá liễu kia, đôi môi đỏ mọng cố ý vẽ loạn, tất cả
đều cấu thành một khuôn mặt nam tính rất nữ tính.
So với sự ái mộ bị đè nén của Lý Tân
cùng với hâm mộ trên mặt Bát Thập Bát, Thập Tứ chỉ cảm thấy vấy vạch đen rơi xuống đầu: nàng thật sự không hiểu được định nghĩa ‘xinh đẹp’ của
Cao Quốc. Nam tử kia trong mắt của bọn họ rất ‘xinh đẹp’ khiến cho nàng
không nhịn được cảm thấy buồn nôn cùng chán ghét.
Người nam nhân kia uốn éo vòng eo, tay phải cầm một cái quạt tinh xảo, che nửa khuôn mặt, đi về phía bọn họ.
Hắn mang theo ngữ khí nhẹ nhàng, dùng
cái giọng nói lanh lảnh kia nói: “Sao ở trong doanh trại nữ nô của ngươi lại có mặt hàng mức này? Ngươi nhìn xem, gầy như vậy, giống như gió
thổi qua một cái sẽ ngã, sao chịu đựng được qua cửa ải sinh con đây; một đứa khác đen như vậy, xấu như vậy, đại nhân thấy thì sao còn có hào
hứng a?”
Lý Tân cười theo nói: “Quý nhân, kỳ thật hai người bọn họ cũng không có tệ như vậy. Người xem người này trắng
nõn, trang điểm qua loa, khẳng định không tệ. Người kia, mặc dù xấu xí
một chút, đen một chút, nhưng được cái thân thể đủ khỏe mạnh, mắn đẻ,
mắn đẻ!”
Cảm giác giống như là bị người coi như
là hàng hóa ở đó bình luận làm cho Thập Tứ cau mày: nàng ghét bị người
khác coi như là hàng hóa.
“Ừ!” Nam nhân kia miễn cưỡng gật đầu nói: “Để cho các nàng cởi ra đi!”
Bát Thập Bát vừa nghe, trên khuôn mặt
trắng nõn hiện lên sự vui vẻ, hai tay rất nhanh đem áo khoác ngoài cởi
ra, mắt thấy cái áo lót duy nhất ở bên trong cũng muốn cởi ra, Thập Tứ
duỗi tay ra, ngăn cản động tác kế tiếp của nàng: “Bát Thập Bát, ngươi
làm gì thế?”
Trên khuôn mặt của Bát Thập Bát hiện lên sự nghi hoặc nhìn nàng, nói rất tự nhiên “Không cởi sạch, làm sao có
thể cho quý nhân thấy rõ ràng cơ thể của ta có hoàn chỉnh hay không?”
Nói xong, nàng hất tay Thập Tứ ra, đem cái áo lót cuối cùng cởi ra. Thân hình sạch sẽ trắng nõn xuất hiện ở trước mắt.
Lúc này đúng là thời tiết tháng mười,
nhiệt độ không khí đã rất thấp, thân thể Bát Thập Bát vốn đã mảnh mai ở
trong gió lạnh run nhè nhẹ, nhưng mà nàng lại không có chút nào lựa chọn lấy quần áo lên mặc vào, cặp mắt sáng long lanh kia mang theo khát vọng nhìn chằm chằm không ngừng vào nam nhân ẻo lả kia.
Đây rốt cuộc là cái thể giới điên rồ đến mức nào? Vì sao Bát Thập Bát không có chút cảm giác bị nhục nhã nào,
ngược lại còn mang theo chờ đợi, hy vọng cái người nam nhân kia nhìn kỹ
càng hơn.
Rốt cục, khi thân thể của Bát Thập Bát
bị lạnh đến mức đông cứng cả người tím tái lại, cuối cùng tên ẻo lả kia
cũng gật đầu rồi nói: “Ừ. Tên này miễn cưỡng còn có thể.”
Tầm mắt của hắn rơi vào trên người Thập
Tứ đang ngẩn người bên cạnh. Nhìn qua nàng không có một chút động tác
nào, cặp lông mày quái dị kia hơi nhíu lại.
Lý Tân lập tức hiểu ý tiến lên, hung tợn thấp giọng nói: “Thập Tứ, còn không mau cởi ra!” Nói xong, Lý Tân hắn
liền đưa tay dò xét hướng vào trong cổ áo của nàng.
“Đừng đụng vào ta!” Sau cái tiếng gào
giận dữ này, hai tay của Thập Tứ rất nhanh chế trụ được cổ áo cùng cánh
tay của Lý Tân, rồi sau đó dịch chuyển hai chân, xoay người về phía
trước khẽ cúi xuống, khẽ quật, thân thể cao lớn của Lý Tân đã nặng nề
rơi xuống trên mặt đất.
Mà tình huống bất ngờ này khiến cho Bát Thập Bát cùng với nam nhân kia đều giật mình nhìn nàng.
“Thập … Tứ…” Lý Tân vất vả bò dậy, nghiến răng nghiến lợi giận dữ hét: “Người tới! Đem Thập Tứ ném vào phòng tra tấn cho ta!”
Sau tiếng la giận dữ của Lý Tân, ngoài
cửa có mười tên gã cường tráng cầm binh khí trong tay tiến vào. Bọn họ
lộn xộn xông lên, bắt Thập Tứ lại, rồi sau đó đè xuống.
Bát Thập Bát nhặt quần áo dưới mặt đất
lên, rất nhanh mặc vào, đang muốn đuổi theo, lại bị người nam nhân kia
gọi lại: “Chỉ cần ngươi bước ra khỏi cửa phòng này, ta sẽ tuyển người
khác.”
Trên khuôn mặt của trắng nõn của Bát Thập Bát hiện ra lo lắng cùng do dự, cuối cùng bị sự lãnh đạm thay thế.
Trên mặt nam nhân kia hiện lên sự đắc ý, đối với Lý Tân ở sau lưng nhẹ giọng nói: “Lý Tân, không thể tưởng tượng được ngươi ở nơi này lại sinh ra một nữ nô có thể lại vô cùng ngạo
mạn!” “Là tiểu nhân quản giáo không nghiêm, là tiểu nhân quản giáo không nghia…” Trán Lý Tân toát ra mồ hôi lạnh, trong mắt lại lóe ra phẫn hận: Thập Tứ kia bình thường nhát như chuột lại có thể ở trước mặt quý nhân
kéo mặt mũi của hắn xuống như vậy, chờ xem khi hắn trở về sẽ xử lý nàng
thế nào.
Trong mắt của nam nhân kia hiện ra tính toán, giống như là bàn luận về thời tiết mà nói: “Nghe nói trong thú tràng (đấu trường súc vật ~ hình dung như đấu trường La Mã í) vừa vặn đang thiếu một người biểu diễn, ta thấy nữ nhân kia có lẽ thích hợp.”
Lý Tân lập tức hiểu ý, a dua nói:“Đến lúc đó, xin quý nhân tiến đến xem!”
Nam nhân kia mân miệng cười khẽ nói: “Có thời gian, ta sẽ bảo đại nhân mang ta đi.” Hắn nhất định sẽ đi. Hắn
muốn nhìn xem cái nữ nhân ngạo mạn kia sẽ bị sư tử xé nát như thế nào.
Hắn ghét cái ánh mắt của nữ nhân kia nhìn mình, cái loại ánh mắt coi
thường. Rõ ràng chỉ là một nữ nô đê tiện nhất, dám cả gan dùng ánh mắt
như thế nhìn hắn. Hắn sẽ làm cho cái nữ nhân kia biết rõ, nên dùng ánh
mắt gì để nhìn mình.
Lý Tân nhìn nam nhân âm trầm kia một
cái, trong lòng không tự giác mà hiện lên đồng tình với Thập Tứ: Thập Tứ cũng đúng là… ai không đắc tội, lại có thể đắc tội với quý nhân hẹp hòi nhất. Nhốt ở trong phòng tra tấn, cùng lắm là bị mình hành hung một
bữa, vẫn còn giữ được tính mạng. Lên thú tràng, đối diện với sư tử-vua
của muôn thú, cho dù là võ sĩ dũng mãnh nhất của Cao Quốc cũng không có biện pháp toàn thân trở ra. Thập Tứ thân là nữ nhi chỉ còn lại có vận
mệnh bị mãnh thú xé nát.