Hạ Gục Tể Tướng

Quyển 6 - Chương 10: Hai quân giao chiến



Edit: Thu
Beta: Tiểu Ngạn

“Trần đại phu, tướng quân tỉnh chưa…” Xa xa truyền đến giọng nói của Trương Hồng cho dù đã cố gắng giảm thấp nhưng vẫn nghe rõ. Nhưng không biết sao giọng nói vốn có đề xi ben cao giờ lại đột nhiên hạ xuống.

Sau khi nhận được ánh mắt cảnh cáo sắc bén cùng sát khí của Dịch Thiên, Trương Hồng không thể không hạ giọng nói: “Tướng quân vẫn chưa tỉnh à?” Quái lạ, Trần đại phu vẫn luôn nho nhã có ánh mắt sắc bén, áp bách người khác như vậy từ bao giờ vậy?

“Chưa!” Dịch Thiên thấp giọng, cho đáp án ngắn gọn.

Tuy lúc này Trương Hồng không muốn đối diện với Trần Khiêm ác liệt, thậm chí có chút lãnh khốc một chút nào, nhưng hắn vẫn không thể không kiên trì, nói: “Vậy… Trần đại phu, ngài không thể khiến cho Tướng Quân tỉnh lại sớm một chút sao? Hai vạn quân Phó gia đã gần áp sát rồi.”

Dịch Thiên đang muốn cự tuyệt thì bị một giọng nói yếu ớt cắt đứt: “Cái gì? Quân Phó gia đến gần?!”

Vẫn luôn mệt mỏi, nghe cuộc đối thoại giữa hai người, rốt cục Thập Tứ cũng tỉnh táo lại. Nàng cố gắng xoay người nâng người nói: “Trương Hồng, tình huống hiện tại như thế nào rồi?”

Trương Hồng thấy Thập Tứ đã tỉnh, lập tức đi vòng qua người Dịch Thiên, lo lắng nói: “Tướng quân, hai vạn quân Phó gia  đã tập kết lúc sáng sớm, đi về phía Sở Châu, hiện tại bọn họ đang bày trận ở bên ngoài thành Sở châu.”

Không ngờ hành động của quân Phó gia lại nhanh như vậy. Hai vạn quân Phó gia! Nhìn sự lo lắng trên khuôn mặt của Trương Hồng, nàng hiểu sự lo lắng này đến từ đâu: Quân Phó gia, là đội quân lợi hại nhất thiên hạ, có thể lấy một địch trăm, danh tiếng của nó có thể khiến cho người ta cảm thấy lo lắng và sợ hãi, còn chưa giao chiến đã thua một phần lớn rồi.

Nhưng nàng không thể bối rối, nếu ngay cả nàng cũng bối rối thì tinh anh binh sẽ cầm chắc thất bại. Ổn định lại tâm trạng, nàng bắt đầu nghĩ cách đối sách: vì sự an toàn của Thương châu, nàng đã yêu cầu Thương Hồng chỉ mang một vạn tinh anh binh tới. Tuy nàng chưa từng chứng kiến thực lực chân chính của Quân Phó gia, nhưng đối với tinh anh bình tự tay bồi dưỡng, nàng rất có lòng tin, hẳn là có thể so với quân Phó gia. Cho dù lần này triều đình cho nàng mấy vạn binh lính, nhưng nàng biết bây giờ dùng đội quân được tạo thành từ người già yếu và tân binh là không thể dựa vào. Cho nên, hiện tại trong tay nàng chỉ có duy nhất một vạn tinh anh binh là có thể chiến đấu. Hiện tại, đối mặt với quân Phó gia có số lượng gấp đôi bọn họ, nàng phải làm thế nào để giành được chiến thắng đây?

Một tia sáng lướt qua, trong đôi mắt màu xanh thẫm hiện lên tinh quang. Nàng ngẩng đầu lên nói với Trần Khiêm mang vẻ mặt quan tâm đang đứng ở bên cạnh, nói: “Trần Khiêm, ta muốn lên chiến trường!”

Vốn định cự tuyệt, nhìn thấy sự kiên quyết trong đôi mắt màu xanh thẫm, Dịch Thiên chỉ có thể thở dài, đi tới một viên thuốc ở trong ngực, nói: “Ăn đi! Không những nó có thể khiến cho sự đau đớn của ngài biến mất, nó còn có thể tạm thời áp chế vết thương của ngài. Nhưng hiệu lực chỉ có hai giờ. Hứa với ta, không được làm xằng bậy!”

“Ừ!” Thập Tứ không do dự, nhận thuốc, nuốt xuống. Sau khi viên thuốc vào bụng, ở bụng xuất hiện cảm giác nóng bức, thân thể vốn duy yếu bởi vết thương nặng lập tức có sức trở lại. Mà vừa rồi phần lưng còn đau đớn hiện tại cũng giống như bình thường.

Thập Tứ lập tức ngồi dậy, cảm kích nói với Dịch Thiên ở trước mặt: “Dịch Thiên, cám ơn—!”

Nàng còn chưa dứt lời, đã bị ôm vào trong lồng ngực rộng lớn.

“Trần… Trần Khiêm—” Nàng kinh ngạc nói.

Dịch Thiên không nỡ buông nàng ra, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp: Thuốc này tuy có tác dụng rất tốt đối với thương thế của Vân Kiệt, nhưng lại có tác dụng phụ đó chính là giảm bớt dược tính của Tuyệt tình hoa. Nói cách khác, sau khi Vân Kiệt dùng thuốc này, rất có khả năng sẽ nhớ lại tất cả mọi thứ. Chỉ cần nàng nhớ lại hết tất cả, có nghĩa là hắn đã vĩnh viễn mất đi nàng.

Đè nén lại sự chua xót và không nỡ trong lòng, hắn buông thiên hạ đang ngạc nhiên ở trong lòng ra, cười nói: “Bảo vệ bản thân thật tốt!”

“Biết rồi!” Thập Tứ cười, cam đoan nói.

——————————————————————–

Bây giờ tuy là buổi sáng, ánh nắng cũng không độc hại, nhưng đứng ở trên thành lâu, trán của Tần Vũ và tất cả binh lính đều toát mồ hôi lạnh, chỉ vì ở dưới thành lâu, có hai ngàn thân vệ đội quân Phó gia.

Thân vệ đội quân Phó gia, thân mặc khôi giáp màu bạc, tay cầm vũ khí sắc bén. Ở dưới ánh nắng, khôi giáp và vũ khí tản ra sát khí lạnh lẽo. Cũng chỉ có hai ngàn thân vệ đội Quân Phó gia mới có thể tản ra khí thế trăm vạn hùng binh áp sát này. Điều này khiến cho tất cả binh sĩ ở trên thành lâu phải đối diện với nó sinh lòng e ngại.

Bởi vì khu đất trống dưới chân thành có hạn, Tăng Kiếm Vọng cũng không để cho tất cả Quân Phó gia đi vào, mà chỉ lấy hai nghìn quân trong đó bày trận dưới chân thành, số còn lại ở trên gò núi cách đây hơn một dặm.

Tăng Kiếm Vọng hài lòng nhìn sự kinh hoàng và sự hãi trên khuôn mặt tái nhợt của quân địch trên thành: Đây là hiệu quả hắn muốn. Trước khi lâm trận, phải khiến cho tinh thần quân địch bị áp bách.

“Khởi viết vô y? Dữ tử đồng trạch. Vương vu hưng sư, tu ngã mâu kích. Dữ tử giai tác!

Khởi viết vô y? Dữ tử đồng trạch. Vương vu hưng sư, tu ngã mâu kích. Dữ tử giai tác!

Khởi viết vô y? Dữ tử đồng trạch. Vương vu hưng sư, tu ngã mâu kích. Dữ tử giai tác! (*)”

(*)[Chú giải]

Bài Vô Y- Khổng Tử.

岂曰无衣与子同王于兴师修我矛戟与子偕作!

Khởi viết vô y? Dữ tử đồng trạch. Vương vu hưng sư, tu ngã mâu kích. Dữ tử giai tác!

Phải chăng bạn thiếu áo dùng? Áo tôi xin sẻ san cùng với anh. Nay Vua tuyển tướng hưng binh. Qua mâu tôi đã sắm sanh sẵn rồi. Cùng nhau ra sẽ xánh đôi. Cùng nhau ta sẽ ra nơi sa trường.”

 (Bản dịch thơ: Nguyễn Văn Thọ.)

Bỗng nhiên có một giọng nói thanh thúy xé toạc bầu không khí áp lực trên thành lâu.

Sự sợ hãi vốn tràn đầy trên khuôn mặt binh lính đã biến mất, thay vào đó là sự kiên nghị, mở miệng ngâm theo:

“Khởi viết vô y? Dữ tử đồng trạch. Vương vu hưng sư, tu ngã mâu kích. Dữ tử giai tác!

Khởi viết vô y? Dữ tử đồng trạch. Vương vu hưng sư, tu ngã mâu kích. Dữ tử giai tác!

Khởi viết vô y? Dữ tử đồng trạch. Vương vu hưng sư, tu ngã mâu kích. Dữ tử giai tác!”

Giọng nói thanh thúy hòa vào giọng hùng hồn và đồng đều của binh lính, cùng ngâm, thân mặc quân phục, mặt đeo mặt nạ, Thập Tứ nện từng bước, trầm ổn đi lên thành lâu.

Thân ảnh vô cùng tự tin đó thu hút mọi ánh mắt.

Thập Tứ  bước từng bước, từng bước đến đài nhỏ ở chính giữa thành lâu, rồi sau đó quay người lại, cười nói với tinh anh binh ở phía dưới: “Các vị tinh anh binh, cùng hô khẩu hiệu của chúng ta nào!”

Bên dưới, các tinh anh binh lập tức đồng lòng, cùng hô to khẩu hiệu: “Chúng ta là mạnh nhất!”

Đôi môi đỏ lộ ra ngoài mặt nạ cong lên: “Trước mắt có một cơ hội có thể chứng minh tinh anh binh chúng ta là lợi hại nhất.”

Thập Tứ giơ ngón tay phải lên, chỉ xuống Thân vệ đội Quân Phó gia ở dưới chân thành, nói: “Chỉ cần chúng ta đánh bại được cường binh quân Phó gia, được xưng “thiên hạ đệ nhất”, như vậy tinh anh binh chúng ta sẽ là chính thức là người mạnh nhất rồi. Các vị có lòng tin, dám chứng minh với thiên hạ tinh anh binh chúng ta là người mạnh nhất không?”

“Có!” Từng binh lính của tinh anh binh đều được nâng cao sĩ khí, ngẩng đầu hô.

Ở một bên, nhìn thấy hết thảy, Tần Vũ mang theo sự si mê nhìn người ở trên đài, có vẻ vô cùng chói mắt: Lần đầu tiên, hắn nghe được tiếng lòng mình, lần đầu tiên, hắn cảm thấy một người có thể rất đẹp, đẹp không liên quan đến dung mạo, khiến cho mắt người ta đui mù.

Tăng Kiếm Vọng giật mình nhìn nữ nhân có thể dựa vào mấy câu đã xóa đi sự sợ hãi trong lòng binh lính,  nâng cao sĩ khí của họ, khiến họ ngẩng cao đầu. Toàn thân tản ra sự tự tin, rất giống… rất giống lâu chủ. Nữ nhân này chính là lâu chủ. Nghi ngờ từng bị hắn phủ định lại xuất hiện, hơn nữa còn dùng tư thái khẳng định.

Mà những thân vệ binh đã cùng Phó Vân Kiệt sớm chiều ở chung cảm thấy người bỗng nhiên xuất hiện kia vô cùng quen thuộc.

“Đánh trống! Ứng chiến!” Cùng với tiếng hô to của Dạ Xoa, tiếng trống đinh tai nhức óc lập tức vang lên: “Thùng—thùng—thùng—”

Cổng thành vẫn luôn bị đóng chặt bắt đầu mở ra. Dưới sự dẫn dắt của Trương Hồng, đội kỵ binh của tinh anh binh thân mặc khôi giáp, đầu mang mũ giáo, cưỡi kỵ binh tuôn ra cổng thành.

Đây là đội kỵ binh lợi hại nhất tin hanh binh: khôi giáp, vũ trang từ người đến ngựa khiến cho người ta không thể bắn chết.

Giờ phút này Tăng Kiếm Vọng đã không thể suy nghĩ lại phỏng đoán trong lòng. Hắn không thể không hạ lệnh ứng chiến. Thân vệ binh được lệnh bắt đầu bày trận.

“Chát chát chát—” Đảo mắt, đội kỵ binh khôi giáp đã sắp đến gần bọn họ.

Bọn họ đột nhiên đồng loạt lấy mũi tên được quấn bọc vải bố bắn về phía thân vệ binh.

“Viu viu viu—” Mưa tên ào ào nhằm về phía thân vệ binh.

Thân vệ binh rất đồng đều giơ tấm khiên bên người lên chắn, che kín bản thân từ trên xuống dưới, khiến cho những mũi tên này nếu không rơi xuống đất thì sẽ là cắm vào tấm khiên.

Đứng ở giữa trận, Tăng Kiếm Vọng ngửi thấy mùi kích thích đậm đặc lan tỏa trong không khí mà nhíu mày. Bên chân có thứ màu đen lan đến làm hắn rất nghi hoặc. Không lâu sau, hắn phát hiện chất lỏng màu đen này chảy ra từ trong bọc vải bố ở trên mũi tên bị vỡ. Hơn nữa, chất lỏng màu đen này đã chảy khắp bốn phía, vây quanh bọn hắn.

“Viu viu viu—” Lại một trận mưa tên nữa, nhưng lần này là mưa hỏa tiễn.

Thân vệ binh lại giơ tấm chắn lên cản. Theo lý, nếu hỏa tiễn đâm vào khiên thì nhất định lửa sẽ tự tắt. Nhưng, ngọn lửa vừa tiếp xúc tới khiên, toàn bộ tấm chắn đã bị ngọn lửa cắn nuốt.

Tần Vũ cùng tất cả binh lính trên thành đều giật mình nhìn khiên bài trận biến thành hỏa bài trận: Quả thực là thần tích!

Nhìn hỏa trận dưới chân thành, đôi môi đỏ của Thập Tứ không khỏi cong lên: Lúc nàng mới đến Sở châu, để chuẩn bị cho nghênh chiến sau này, nàng đã đi thăm dò địa hình Sở châu. Ở trên núi, nàng phát hiện một cái hồ được dân bản xứ gọi là “hồ chết”. Nước trong hồ này màu đen, trong hồ không có bất kỳ sinh vật nào. Sau khi nàng thấy cái gọi là “nước đọng” này, trong đầu chợt hiện lên từ: Dầu mỏ.

Vừa rồi, lúc đang tự hỏi xem lúc ứng chiến nên làm như nào thì nàng đã nghĩ đến dầu mỏ.

Nhìn những thân vệ binh vẫn luôn giơ tấm chắn lên ngăn cản mưa tên, trong mắt Thập Tứ hiện lên sự tự tin và châm chọc: đây chính là sự chống cự vô ích. Không tới nửa canh giờ nữa, tất cả thân vệ binh sẽ chết trong biển lửa.

Bởi vì tấm chắn được chế tạo từ kim loại, mặt ngoài lại bị ngọn lửa liếm láp trở nên nóng bỏng, khiến cho người ta không thể cầm được.

“Kenggg—” Rốt cục, cũng có binh lính không chịu nổi nhiệt độ nóng phỏng tay đó mà buông tay.

“Keng keng keng—” Rất nhiều binh lính không chịu được, buôn khiên chắn trong tay.

Vừa rồi, bởi vì tấm khiên chắn che khuất tầm mắt nên thân vệ binh không nhìn thấy gì, bây giờ đã có thể nhìn thấy rõ cảnh tượng bốn phía. Sắc mặt bọn họ nhất thời đại biến: Biển lửa! Bọn họ đã bị bao vây bởi một biển lửa.

Vừa rồi những kỵ binh đã ngừng bắn tên, nhưng vẫn giơ cao cung tên trong tay, nhắm vào biển lửa để dự phòng những thân vệ binh đó dùng khinh công cao siêu bay ra khỏi biển lửa.

Sắc mặt Tăng Kiếm Vọng đại biến, hạ lệnh cho tất cả những thân vệ binh lui về chỗ cánh đồng bị chất lỏng màu đen kia nhuộm ít nhất.

“Kiếm Vọng, ngươi biết không? Trên thế giới này có loại chất lỏng gọi là dầu mỏ, nó màu đen, có thể cháy được ở trên mặt nước.”

“Lâu chủ, có câu thủy hỏa bất dung. Sao lửa có thể cháy được ở trên mặt nước chứ?”

Dầu mỏ?! Chất lỏng màu đen đó chính là dầu mỏ.

Lâu chủ, người đó thật sự chính là lâu chủ!

Giờ phút này Tăng Kiếm Vọng cũng không có thời gian để mà cao hứng. Nhìn ngọn lửa dần dần tới gần, hắn ra sức nghĩ kế sách ứng phó. Nhưng mà nhìn bức tường lửa vây quanh bọn họ, cùng với những mũi tên ở bên ngoài tường lửa, trong đầu hắn không hề có kế sách ứng phó.

Đáng chết, chẳng lẽ hôm nay bọn họ sẽ phải chết ở đây sao? Thật không dễ dàng hắn mới phát hiện ra lâu chủ chưa chết, còn hông kịp báo cho mọi người biết đã phải chết ở đây sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.