Gió thổi man mát tại Kỷ Diên lầu, hương hoa sen thơm thoang thoảng, cảnh sắc tuyệt đẹp, lưu luyến lòng người. An Thục và Nhất Sinh vẫn ngồi ở đó, người thì thưởng trà nhìn hoa, người thì… lăn ra đó ngủ từ bao giờ rồi
“Này, Dương An Thục! Cô kéo ta đến đây ngắm hoa mà sao mình lại ngủ thế kia?” Nhất Sinh đứng dậy đến chỗ An Thục, lay người cô gọi cô dậy.
An Thục mơ màng mở mắt, chớp chớp nhìn Nhất Sinh. Ánh mắt từ ngây thơ sang hoảng hốt.
Gần… gần quá! Mà hắn đúng là mỹ nam a~! Thật khiến trái tim bao cô gái xao xuyến
Rồi như chợt nhận ra điều gia, cô lập tức đẩy hắn ra xa. Khuôn mặt đỏ ửng, ánh mắt liền lảng đi chỗ khác. Môi nói lắp bắp chẳng cất ra nổi lời nào cho ra hồn. Nhất Sinh nhìn An Thục với ánh mắt đang hơi khó hiểu, còn An Thục chẳng dám nhìn thẳng, chỉ nhìn ra hồ sen đằng xa kia.
Không khí tĩnh lặng này diễn ra cũng đã khá lâu, An Thục tìm một chủ đề nào đó để tiếp nối câu chuyện và đồng thời thoát khỏi tình cảnh khó coi này.
“À đúng rồi, cái chuyện ngươi cứu ta đấy. Ta dám chắc không ai tới làm phiền nữa đâu, nên người nói đi! Rốt cuộc sao người cứu ta nhiều lần vậy, mà lại không nghĩ đến mình đang bị thương” An Thục khuôn mặt tươi cười, chọc chọc vào người Nhất Sinh, rồi sau đó bỗng lộ cái vẻ trông rõ thất vọng “Lại vì đền ơn báo đáp hay gì hả? Ta không nghĩ ngươi nhỏ mọn như thế đấy”
An Thục quay lưng phụng phịu, định bỏ đi thì bị Nhất Sinh nắm tay lôi lại, ép sát vào tường.
“Nha đầu này, ta thích cô” An Thục hiện đang đứng hình, Nhất Sinh dễ dàng chiếm tiện nghi, nhưng rồi lại bỏ tay cô ra. Hắn quay đi phía khác, An Thục cảm nhận hai tai hắn đang đỏ lên.
Không khí bây giờ còn khó nói hơn cả lúc trước. An Thục đang không biết mình hỏi câu kia là đúng hay là sai. Ngay lập tức cô nắm lấy tay Nhất Sinh, hắn quay lại đằng sau. Cô và hắn, hai cặp mắt nhìn đối nhau.
“Ngươi không lừa ta chứ?” Khuôn mặt An Thục phấn khích, giọng điệu cô bỗng chốc vui vẻ hơn hẳn
“Ta không lừa nổi nàng” Hắn xoa đầu An Thục, mỉm cười thật ranh mãnh, nhưng khi cô ngước lên nhìn, hắn ngay lập tức thu lại nụ cười đó.
Kỷ Diên lầu bây giờ đúng thực chất là đang có một cặp phu thê chưa cưới, còn trước đây là cặp chó với mèo suốt ngày cắn nhau.
An Thục kéo Nhất Sinh đến gần hơn với hồ sen, nước trong veo, hoa nở hồng thắm. Gió thổi từng đợt kéo theo tâm hồn hai người đi. An Thục trước đây có lúc cảm thấy bản thân mình vô cùng ghét vị vương gia hiện đang bên cạnh chính cô. Nhưng càng ngày, chẳng biết từ bao giờ, cô đã yêu huynh ấy rồi
“Ta chấp nhận ngay bây giờ, liệu rằng hơi đột ngột! Vậy nên… hãy cảm nhận từ từ, cái tình yêu tuyệt đẹp của chúng ta” An Thục nhún lên, nhẹ nhàng đặt lên môi Nhất Sinh một nụ hôn ngọt ngào
Nhất Sinh lúc này hơi bàng hoàng, thật ra hắn cũng cảm nhận được phần nào đấy, An Thục cũng có cảm tình nhưng không nói đấy thôi.
“Được rồi! Ngươi về Kỷ Hoa cung trước đi ha, ta đến gặp Thái hậu chút” Thế là An Thục tính bỏ lại Nhất Sinh nhờ thị vệ của hắn đưa về cung, nhưng liền bị hắn lôi lại.
“Vẫn còn gọi ta là ‘ngươi’ sao? Nàng cũng to gan lắm!” Nhất Sinh lộ rõ khuôn mặt khó chịu, nắm lấy tay An Thục như muốn bẻ gãy nó ra.
“Đau đau đau, chứ huynh muốn ta gọi là gì chứ?” An Thục nhanh chóng luồn tay thoát khỏi cơn đau đến từ Nhất Sinh. Chỗ bị nắm đã đỏ lên hết rồi
“Gọi vậy là ổn rồi đấy! Sau nàng gọi ta hai tiếng “lão công”, nghe chưa?” Thế là hắn quay phắt đi, cùng thị vệ lên ngựa về Kỷ Hoa cung.
An Thục đang đứng đờ người ở đấy. “Lão công” sao? Nghĩ xa mà cũng gần quá nhỉ. Nhưng trong giây lát, cô chợt nhớ mình vừa bảo đến gặp Thái hậu, cũng vội lên kiệu đến Từ Ninh cung.
- oO0Oo-
Cũng lâu quá rồi, An Thục chưa ghé qua Từ Ninh cung thăm Thái hậu, người đã nuôi nấng cô từ thời còn thơ bé.
Nghe tin An Thục đến trò chuyện cùng mình, Thái hậu ra tận cửa đón chào. Trêи gương mặt kia của bà có đôi chút hứng khởi. Trước đó, bà cũng như An Thục, chịu đả kϊƈɦ lớn khi nghe tin Hoàng thượng Trấn Lâm bị phong hàn rồi lại trúng độc. Chưa lâu mới đây cũng quá đau lòng vì nghe tin Triệu vương mắc độc lạ nên đã đổ bệnh. An Thục đến thăm, mong là giúp được phần nào để tâm trạng bà tốt hơn.
Trước khi đến Từ Ninh cung này, An Thục đã ghé vào bếp tự tay làm chút điểm tâm chiều cho Thái hậu, rồi còn qua đến Hỏa Tâm lầu mua một bộ vải gấm hoa tặng bà ấy do lâu ngày chưa đến thăm.
“Thục Nhi, con đến rồi đó sao? Mau vào đây!” Thái hậu đi ra, nắm lấy tay An Thục. Hai người cứ từ từ đi ra hoa viên ngồi nói chuyện.
“Mẫu hậu, con hôm nay đến có mua cho người bộ vải gấm và tự tay làm cho người đĩa bánh ngọt. Mong người nhận tấm lòng này của con” An Thục nói rồi đẩy hộp đựng vải đó qua chỗ Thái hậu rồi sai Thiển Nhi đưa đĩa bánh lên.
Đúng là tài nghệ của An Thục, bánh có mùi hương rất thơm. Bên ngoài có màu tím biếc nhàn nhạt. Bên trong có nhân chút đậu xanh, điểm thêm phần ngon ngọt cho chiếc bánh.
“Con đến là ta vui rồi” Bà nhẹ nhàng lấy một chiếc bánh nếm thử. Tài làm bánh của An Thục bà bây giờ đã không lạ cũng không ngạc nhiên nữa rồi “Mà hôm nay con đến không đơn thuần chỉ là đến thăm, phải chứ?”
Bà hỏi rồi uống một ngụm trà nhỏ. Bà quay sang nhìn An Thục, hai mắt nheo dịu dàng. Bà mỉm cười hiền hậu nhìn cô con gái nhỏ của mình
“Xem ra là ta đoán đúng rồi” Bà mỉm cười, rồi lại gần An Thục. “Nào, con hãy bật mí chuyện mà con sắp nói với ta đi”
“Mẫu hậu, về chuyện mà người chỉ hôn cho con với Triệu vương…”
Thái hậu không hề ngắt ngang lời nói đó của An Thục, bà lắng nghe cô cho đến khi cô nói hết. Dù nếu thật sự cô muốn phản đối về hôn sự này, bà cũng không chần chừ thêm nữa mà xóa bỏ nó đi. Nhưng…
“Con quyết định rồi! Con chấp nhận hôn ước đó”
Thái hậu Tử Sa, bà ấy vô cùng ngạc nhiên về câu trả lời đó của An Thục. Cứ nghĩ cô sẽ phản đối tới cùng, hóa ra lại rơi vào lưới tình rồi.
- Hừm, con không cần tự ép buộc mình đâu
- Con không ép buộc mình, người không cần lo đâu ạ
- Vậy cho ta biết lí do tại sao con chấp nhận hôn ước này được không?
- Vì… con yêu huynh ấy rồi!
An Thục nói câu nói đó, khuôn mặt của cô chính bản thân cô cũng cảm nhận được nó đang nóng lên. Hai tai cô cũng đã ửng đỏ như lúc này Triệu vương ở Kỷ Diên lầu.
- Thật ra cái này ta đoán được trước rồi
- Ngươi đoán trước được rồi sao?
- Phải! Ta biết không lâu sau con sẽ bắt đầu có tình cảm với Sinh Nhi mà thôi.
- Sao người biết được?
- Bởi vì cách đây không lâu, thằng bé đã đến tìm ta.
- Triệu vương tìm người?
- ----------
Vào một ngày trước buổi săn bắn trong cung, Hoàng Nhất Sinh đã đến tìm mẫu thân của mình, Thái hậu Nhất Tử Sa. Thật ra là hắn ta có cảm nhận được, dạo gần đây những suy nghĩ của mình về An Thục đang dần thay đổi
- Mẫu thân, con thấy dạo gần đây con khá lạ
- Con thì lạ cái gì hửm?
- Về Dương An Thục…
- Nói rõ đi xem nào
- Suy nghĩ của con về cô ấy
Thái hậu kể rằng, lúc đó bà ấy phì cười. Không ngờ con trai mình lại bị tiếng sét ái tình đánh trúng nhanh như thế. Lại bị ngã gục trước chính An Thục, người được chỉ hôn với hắn lại vừa đẹp.
Vẻ mặt lúc đó của Nhất Sinh rất là buồn cưới. Hắn cứ ấp a ấp úng, nói thì lắp bắp. Nhưng cũng không ngờ lại đến tìm Thái hậu vì điều này. Có lúc cả năm hắn chẳng thèm mò tới dù chỉ một lần.
Thái hậu kể từ khi nhận nuôi An Thục đã rất ngạc nhiên về cô ấy rồi, nhưng điều này lại khiến bà ấy ngạc nhiên hơn nữa.
“Có lẽ con đã thích hoặc yêu con bé rồi chăng?” Bà nhìn Nhất Sinh, dịu dàng hơn bao giờ hết.
Một lúc sau thì ngài ấy lại trở về phủ rồi sau đó đến tìm An Thục. Đó chính là ngày mà An Thục không hề gặp Nhất Sinh.
- ------------
An Thục nghe Thái hậu kể, miệng cười không ngớt
Không ngờ Nhất Sinh đó cũng tìm Thái hậu để tâm sự cơ đấy? Thật ngoài sức tưởng tượng của ta.
Ăn bánh uống trà, xong điểm tâm, An Thục từ biệt Thái hậu trở về Kỷ Hoa cung. Lúc này cô vẫn chưa thể nhịn được cười.
- oO0Oo-
“Sao từ lúc gặp Thái hậu về đến giờ, nàng cứ nhìn ta cười vậy?” Nhất Sinh nhìn An Thục với vẻ băn khoăn.
“Haha… Thái hậu kể cho ta một chuyện ngoài sức tưởng tượng về huynh”
Khi Nhất Sinh nghe được câu nói đó, như sét đánh ngang tai. Chết rồi! Còn đâu là hình tượng vương gia uy mãnh và lạnh lùng nữa chứ?
Có lẽ là đoán được rồi nhỉ? Chuyện này ai nghe cũng phải bật cười, ta làm sao mà ngoại lệ cho nổi chứ
An Thục lại nhìn Nhất Sinh, lần này là cười lớn. Cô ôm bụng cười, tính đi xuống bếp lấy thêm thứ gì đó để ăn. Nhưng thực sự đứng dậy không nổi. Cô cứ cười mãi như vậy thôi. Nhưng thế mà Nhất Sinh, hắn cũng không hề giận dỗi dù chỉ là một chút. Hắn quay sang nhìn An Thục, cười với vẻ mặt vô cùng ranh mãnh. Qủa nhiên, có thể dự đoán được sự việc, hắn áp sát An Thục xuống giường, chiếm tiện nghi của cô ấy. Hắn nhỏ lời nói bên tai An Thục một câu