Nhậm Doanh Doanh có chút thất vọng, nàng cúi đầu nhìn xuống đất mà không nói gì.
Nhìn biểu hiện của nàng, Lâm Thanh Phong cũng thở ra một hơi rồi lên tiếng hỏi.
-Ngươi có biết tại sao Lệnh Hồ Xung vẫn chưa cho ta câu trả lời chính xác, mà hắn lại bảo ta cho hắn thêm thời gian hay không?
Nhậm Doanh Doanh lúc này mang theo vẻ mặt ngơ ngác mà nhìn Lâm Thanh Phong, nàng vẫn không biết tại sao Lệnh Hồ Xung lại muốn Lâm Thanh Phong cho hắn thêm thời gian để suy nghĩ.
Lâm Thanh Phong lắc đầu rồi tự mình giải thích cho nàng hiểu.
-Với tính cách của Lệnh Hồ Xung, nếu không phải do ngươi thì ngay lúc ta vừa dứt câu hỏi, thì hắn sẽ ngay lập tức từ chối.
-Hắn chỉ muốn sống một cuộc sống tiêu dao tự tại, là cao thủ cũng tốt, hay là người bình thường cũng tốt, những thứ đó đối với hắn không quan trọng.
-Lý do hắn muốn ta cho hắn thêm thời gian suy nghĩ, chính là bởi vì ngươi.
Nhậm Doanh Doanh có chút giật mình, nàng không ngờ Lệnh Hồ Xung lại có thể suy nghĩ vì nàng như vậy, nàng đỏ mặt cúi đầu, trong lòng nàng có chút ngọt ngào.
Lâm Thanh Phong thở dài một hơi, hắn đưa mắt nhìn về phía Lệnh Hồ Xung rồi tiếp tục nói.
-Lệnh Hồ Xung hắn từ nhỏ chỉ là một cô nhi, ngoài sư phụ, sư nương cùng tiểu sư muội ba người, thì hiện tại có thêm ngươi là người thân của hắn, vì thế hắn phải suy nghĩ tới ngươi.
-Bởi hắn nhìn ra được, chính ngươi muốn tiếp tục tu luyện trở tu sĩ, thế nên hắn phải suy nghĩ thêm trước khi đưa ra câu trả lời.
-Thế giới của tu sĩ không phải chỉ tràn đầy một màu hồng, thật ra nó còn nguy hiểm hơn giang hồ hiện tại, đó là một thế giới cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh làm vua, kẻ yếu chỉ có thể bị ức hiếp.
-Cũng vì nhận ra điểm này từ sớm nên Lệnh Hồ Xung hắn muốn có thêm thời gian để trở nên mạnh mẽ hơn, khi đó hắn mới có thể bảo hộ ngươi.
Nhậm Doanh Doanh hít sâu một hơi, sau khi nghe Lâm Thanh Phong giải thích, nàng bắt đầu có chút sợ hãi đối với thế giới tu sĩ.
Lâm Thanh Phong cũng không dừng lại, hắn muốn nhân cơ hội này mà nói hết cho Nhậm Doanh Doanh nghe về thế giới tu sĩ, thế nên hắn vẫn tiếp tục.
-Cũng như lão bà ta, mặc dù nàng là thiên kim của một gia tộc, nhưng nàng cũng không được gia tộc coi trọng, nàng phải cố gắng tu luyện hằng ngày, để có thể bảo hộ chính nàng cùng muội muội.
-Bởi nàng biết rõ, chỉ có thực lực mạnh mẽ thì nàng mới có tiếng nói.
-Ngay cả Lệnh Hồ Xung cũng vậy từ nhỏ hắn là cô nhi, hắn phải cố gắng đấu tranh để sống sót, cho tới khi hắn được sư phụ cùng sư nương hắn nhận nuôi, thì cuộc sống của hắn mới dễ dàng hơn được một chút.
-Còn ngươi thì sao? Từ nhỏ đã là Thánh Cô của Hắc Mộc Nhai, tuy rằng ngươi có cố gắng tu luyện để đạt tới cảnh giới hiện tại, nhưng ngươi chỉ là thong thả tu luyện, còn bọn hắn phải cố gắng nhiều lắm.
-Cả hai đều không giống ngươi, ngươi từ nhỏ đã là Thánh Cô của Hắc Mộc Nhai, không ai dám động tới ngươi, cuộc sống của ngươi chỉ tràn đầy một màu hồng, vì thế ngươi không có động lực để tu luyện, vì thế hiện tại ngươi mới yếu hơn hai người bọn hắn.
Nhậm Doanh Doanh cúi đầu trầm mặc, cũng đúng như Lâm Thanh Phong đã nói, mặc dù nàng có cố gắng tu luyện, nhưng nàng cũng không chú tâm vào nó, nàng không có động lực để trở nên mạnh mẽ.
Lúc này, Lâm Thanh Phong cũng không tiếp tục đả kích nàng, hắn nở nụ cười rồi lên tiếng.
-Nhưng ngươi cũng không cần phải lo lắng nhiều như vậy, hiện tại ngươi yếu hơn bọn hắn thì sao? Ngươi chỉ cần cố gắng tập luyện tới khi trở nên mạnh mẽ hơn bọn hắn là được rồi.
-Bọn hắn là thiên tài thì sao? Chẳng lẽ ngươi không phải? Bọn hắn có thể cố gắng, chẳng lẽ ngươi không thể cố gắng sao?
-Bọn hắn cố gắng mười, thì ngươi cố gắng một trăm, thậm chí là một ngàn, cho tới khi nào ngươi mạnh hơn bọn hắn là được, không phải sao?
-Cổ nhân đã từng nói:”Thiên tài chỉ có 1% là cảm hứng, 99% còn lại là mồ hôi”, đã như vậy thì tại sao ngươi không cố gắng đâu?
Nhậm Doanh Doanh lúc này dần lấy lại vẻ tự tin, vẻ mặt nàng cũng kiên định trở lại, nàng gật đầu với Lâm Thanh Phong, sau đó nhắm mắt lại tự mình lẩm bẩm câu nói của hắn.
-:”Thiên tài chỉ có 1% là cảm hứng, 99% còn lại là mồ hôi”…
Nhìn biểu hiện của Nhậm Doanh Doanh lúc này, Lâm Thanh Phong cũng gật đầu rồi nở nụ cười hài lòng, hắn biết rằng nàng đã có đột phá.
Nhậm Doanh Doanh đứng im lặng một lúc, sau đó cả cơ thể nàng bắt đầu phát sáng, Lâm Thanh Phong lúc này mang theo vẻ mặt mộng bức mà nhìn nàng.
Lệnh Hồ Xung cùng Nam Cung Mị Ảnh cũng dừng tay, bọn hắn đều quay sang nhìn về phía Nhậm Doanh Doanh.
Nhậm Doanh Doanh toàn thân phát sáng, đỉnh đầu nàng xuất hiện một thanh kiếm nhỏ màu bạc, tuy rằng thanh kiếm rất nhỏ, lưỡi kiếm còn mang theo nhiều vết nứt, nhưng khi Nam Cung Mị Ảnh nhìn vào, thì nó đủ để khiến nàng khiếp sợ.
Thanh kiếm nhỏ đó chính là Kiếm Tâm, nó minh chứng cho việc một vị Kiếm Tu đã đạt tới cảnh giới Kiếm Tâm, tuy rằng Kiếm Tâm của Nhậm Doanh Doanh mang theo rất nhiều vết nứt, nhưng nó vẫn là Kiếm Tâm hàng thật giá thật.
Nam Cung Mị Ảnh mang theo vẻ mặt khiếp sợ, nàng nhanh chóng tiến lại gần Lâm Thanh Phong, sau đó lên tiếng hỏi.
-Phu quân, ngươi đã làm gì nàng? Tại sao trong một lúc thì nàng đã đạt tới Kiếm Tâm cảnh giới rồi?
Lâm Thanh Phong vẫn mang theo vẻ mặt mộng bức nhìn về Nhậm Doanh Doanh, khi hắn nghe được câu hỏi của Nam Cung Mị Ảnh thì hắn mới lấy lại bình tĩnh, hắn lắc đầu rồi trả lời.
-Ta cũng không làm gì nàng a? Chỉ khai sáng cho nàng một ít đạo lý thôi?
Nam Cung Mị Ảnh trợn mắt nhìn hắn, nàng chỉ tay vào Nhậm Doanh Doanh rồi lên tiếng.
-Chàng khai sáng cái gì cho nàng? Hiện tại nàng đã đạt tới cảnh giới Kiếm Tâm rồi? Sao chàng không khai sáng cho ta a?
-Hiện tại cũng không phải thời gian nói chuyện này mà? Quan trọng hơn, ta cảm thấy cảnh giới của Nhậm Doanh Doanh không ổn đâu.
Nam Cung Mị Ảnh trợn mắt, nàng hừ một tiếng rồi mới trả lời.
-Dĩ nhiên là cảnh giới của nàng không ổn, theo lời của Vô Cực lão sư thì hiện tại nàng chỉ đạt tới nửa bước Kiếm Tâm thôi.
-Muốn đạt tới cảnh giới Kiếm Tâm hoàn chỉnh thì nàng nhất định phải Trúc Cơ trước đã, hiện tại nàng chỉ mới Luyện Khí, đương nhiên nàng không thể hoàn toàn đạt tới cảnh giới Kiếm Tâm.
-Nhưng để nàng đạt tới Kiếm Tâm cũng rất đơn giản, Kiếm Tâm ngưng tụ có thể trợ giúp nàng lĩnh ngộ Kiếm Ý vì thế công việc của nàng hiện tại chỉ là đột phá Trúc Cơ mà thôi.
Lúc này Lâm Thanh Phong cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm, nếu Nhậm Doanh Doanh thật sự có chuyện gì thì hắn không biết phải ăn nói thế nào với Lệnh Hồ Xung đây.
Lệnh Hồ Xung vẫn nhìn chăm chú vào Nhậm Doanh Doanh, hắn vẫn lo lắng rằng nàng sẽ xảy ra chuyện.
Tới chiều ánh sáng bao phủ khắp toàn thân của Nhậm Doanh Doanh cũng biến mất, Kiếm Tâm cũng theo đó mà sát nhập vào giữa trán nàng, sau đó cũng không để lại vết tích gì.
Nhậm Doanh Doanh lúc này mới mở mắt ra, trông nàng không khác gì bình thường, nhưng ánh mắt của nàng lại mang theo một vẻ tự tin, kiên định.
Lệnh Hồ Xung hiện tại cũng không mang theo vẻ mặt lo lắng, mà thay vào đó hắn cứ ngơ ngác mà nhìn về Nhậm Doanh Doanh.
Nhậm Doanh Doanh sau khi mở ra hai mắt, nàng cũng nhìn trái nhìn phải để tìm Lệnh Hồ Xung.
Hai người cứ im lặng mà nhìn nhau, một lúc lâu cũng không ai nói gì.
Lâm Thanh Phong cũng không nhìn nổi nữa, hắn ho nhẹ một cái rồi lên tiếng.
-Này, hai người cứ đứng nhìn nhau như vậy, không cảm thấy mệt sao? Có muốn nói gì thì nhanh chóng nói ra a, bọn ta đứng bên ngoài nhìn cũng cảm thấy mệt giùm cho hai người đấy.
Nhậm Doanh Doanh có chút xấu hổ, nàng cúi đầu xuống đất để che đi sự xấu hổ của mình, còn Lệnh Hồ Xung thì gãi đầu, hắn cũng có chút lúng túng, không biết phải nói gì.
Nhìn biểu hiện của hai con hàng này, Lâm Thanh Phong lấy tay che trán, hắn nắm lấy tay Nam Cung Mị Ảnh rồi dẫn nàng rời đi, hắn cũng không nhìn nổi cảnh hai còn hàng trước mặt này cứ im lặng mà nhìn nhau nữa.
Hai người rời đi một đoạn khá xa, Nam Cung Mị Ảnh có chút lo lắng, nàng quay đầu lại nhìn về sau lưng, nhưng lúc này Lâm Thanh Phong liền lên tiếng.
-Không sao cả, cứ cho bọn hắn không gian riêng, bọn hắn sẽ tự mình trò chuyện với nhau.
Nam Cung Mị Ảnh thở ra một hơi, rồi lên tiếng hỏi.
-Như vậy, khi nào chúng ta mới trở về đây? Cũng không thể để bọn hắn ở lại đó a?
Lâm Thanh Phong gãi đầu, hắn cũng không biết khi nào nên quay lại a, hắn đưa mắt nhìn trời hiện tại sắc trời cũng đã tối, lại nhìn về Nam Cung Mị Ảnh, bỗng dưng hắn nở nụ cười đê tiện rồi lên tiếng.
-Lão bà a, cứ để mặc bọn hắn, không phải chúng ta cũng có việc cần làm sao?
Nam Cung Mị Ảnh vẻ mặt có chút mộng bức, nhưng lại nhìn vẻ mặt đê tiện của Lâm Thanh Phong, nàng nhanh chóng hiểu được hắn đang muốn làm gì, ngay lập tức nàng lắc đầu rồi trả lời.