Ngày hôm sau, Lâm Thanh Phong cũng dẫn theo Nam Cung Mị Ảnh trở về, hôm qua sau khi rời đi, bọn hắn cũng không quay trở lại tìm Lệnh Hồ Xung cùng Nhậm Doanh Doanh ngay.
Bởi vì hai người biết rõ, đêm hôm trước, sau khi Lệnh Hồ Xung cùng Nhậm Doanh Doanh quyết định trở thành phu thê thì bọn hắn cũng không có thời gian làm việc mà đôi phu thê nào cũng làm.
Vì thế Lâm Thanh Phong mới dẫn theo Nam Cung Mị Ảnh rời đi, đồng thời hắn cũng muốn thử làm một trận “dã chiến” nơi hoang dã để xem thử cảm giác như thế nào.
Tuy lúc đầu Nam Cung Mị Ảnh có chút kháng cự, nhưng chỉ một lúc sau, nàng cũng không ngăn cản Lâm Thanh Phong nữa, mà nhanh chóng phối hợp cùng hắn để đánh một trận “dã chiến” giữa rừng.
Lúc này Lâm Thanh Phong trông có vẻ rất vui vẻ, nụ cười trên miệng hắn kéo tới tận mang tai.
Nam Cung Mị Ảnh đi cạnh bên, nhìn cái vẻ mặt dương dương tự đắc của Lâm Thanh Phong, nàng cũng có chút không chịu nổi, nàng dùng tay bấm mạnh vào eo của hắn rồi xoay tròn 180 độ, đồng thời lên tiếng.
-Còn cười, chàng còn cười, xấu hổ chết người rồi.
Lâm Thanh Phong hiện tại, khuôn mặt so với khóc còn muốn khó coi hơn, đầu hắn chảy đầy mồ hôi, hắn nhanh chóng van xin.
-Đừng nha lão bà, ta biết sai rồi, nàng mau tha cho ta, thịt ta cũng muốn rớt ra rồi.
Lúc này Nam Cung Mị Ảnh mới hừ một tiếng, rồi buông tay ra, nàng trợn mắt nhìn hắn rồi lên tiếng.
-Lần này ta tạm tha, nếu còn lần sau nữa thì cũng không dễ dàng như vậy.
Lâm Thanh Phong khóc không ra nước mắt, hắn chỉ biết gật đầu chấp nhận, hắn mang theo vẻ mặt như mướp đắng mà đi phía trước.
Nhìn vẻ mặt của hắn hiện tại Nam Cung Mị Ảnh cũng phải nở nụ cười khúc khích.
Một lúc sau, bọn hắn cũng trở về nơi mà Lệnh Hồ Xung cùng Nhậm Doanh Doanh đang đợi.
Khuôn mặt hiện tại của Lệnh Hồ Xung cũng không khác gì Lâm Thanh Phong, chỉ cần nhìn sơ qua thì ai cũng hiểu rõ, bọn hắn đây là cùng cảnh ngộ.
Hai người vừa gặp nhau, thì cả hai đều hiểu được chuyện gì đã xảy ra, bọn hắn đồng thời ngước mặt lên trời cười lớn.
Hai người bọn hắn thì cười vui vẻ, còn Nhậm Doanh Doanh cùng Nam Cung Mị Ảnh đều xấu hổ cúi đầu, hai nàng đồng thời cùng nhau đi về một phía khác, cũng không thèm để ý bọn hắn.
Nhìn hai nàng rời đi, lúc này Lâm Thanh Phong cùng Lệnh Hồ Xung cũng dừng cười, hai người nghiêm túc nhìn nhau, sau đó Lâm Thanh Phong mới lên tiếng.
-Lệnh Hồ huynh, hiện tại Nhậm cô nương đã đạt tới nửa bước Kiếm Tâm rồi, huynh cũng nên cho ta câu trả lời được chứ?
-Được, hai người chúng ta sẽ cùng huynh rời khỏi nơi này, nhưng trước đó huynh có thể cho chúng ta thêm ít thời gian được không?
-Huynh cũng thấy, phụ thân của Doanh Doanh còn chưa được cứu ra, còn ta cũng phải dẫn Doanh Doanh về ra mắt sư phụ cùng sư nương.
Lâm Thanh Phong nghe xong, hắn nở nụ cười gật đầu đồng ý, sau đó lại nói tiếp.
-Không sao cả, ta cũng chỉ hỏi vậy thôi, ngày hôm nay ta sẽ rời đi, nhưng lão bà của ta sẽ ở lại, khi nào huynh muốn rời đi thì cứ nói với nàng ấy, những ngày này xin nhờ huynh cùng Nhậm cô nương chiếu cố lão bà của ta.
Lâm Thanh Phong nói xong, thì Lệnh Hồ Xung cũng vỗ ngực lên tiếng.
-Không sao, huynh cứ yên tâm giao Mị Ảnh cô nương cho bọn ta, huynh đã giúp bọn ta nhiều như vậy thì bọn ta cũng phải báo đáp, đồng thời chúng ta cũng muốn tìm hiểu một ít kiến thức của Tu Chân Giới đây.
Lệnh Hồ Xung nói xong, thì hai người nhìn nhau lại tiếp tục ngẩng đầu cười lớn.
Một bên khác, Nam Cung Mị Ảnh cùng Nhậm Doanh Doanh cũng nghe được tiếng cười của hai người, Nam Cung Mị Ảnh bĩu môi một cái rồi lên tiếng.
-Hai tên này lại dám đắc ý như vậy, về sau chúng ta phải trừng trị bọn hắn.
Nhậm Doanh Doanh khuôn mặt cũng xạm đen lại, nàng liền gật đầu đồng ý với lời của Nam Cung Mị Ảnh.
Nếu hai người bọn Lâm Thanh Phong nghe được câu nói này, không biết hai người bọn hắn còn có thể cười được hay không?
Quay trở lại bên phía Lâm Thanh Phong, lúc này Lâm Thanh Phong lại lấy ra một bình rượu rồi đặt trước mặt Lệnh Hồ Xung.
Lệnh Hồ Xung tuy rằng yêu rượu như mạng, nhưng ký ức do uống rượu của Lâm Thanh Phong mà xém chút bị bạo thể còn quá mới mẻ, hắn vẫn chưa quên được.
Khi thấy Lâm Thanh Phong lại lấy ra một bình rượu, mặt hắn cười so với khóc còn khó coi hơn, hắn chán nản lên tiếng.
-Lâm huynh, ngươi cũng biết ta là một tên yêu rượu như mạng, nhưng hiện tại ta vẫn chưa muốn chết đâu, ngươi cũng đừng đem rượu ra hãm hại ta à.
Lệnh Hồ Xung nói xong, Lâm Thanh Phong cũng nở nụ cười, hắn lắc đầu rồi giải thích.
-Không có, bình rượu này là ta đưa cho ngươi để ngươi cùng Nhậm cô nương từ từ uống, trước khi uống ngươi nhớ pha loãng với nước là được rồi.
-Nơi này cũng không có Linh Khí, vì thế sau khi luyện hóa hết Linh Khí còn thừa trong cơ thể thì ngươi cùng Nhậm cô nương có thể dùng nó để bổ sung linh khí tu luyện.
-Đây cũng coi như là một phần quà mà ta gửi tặng ngươi cùng Nhậm cô nương để mừng hai ngươi chính thức trở thành phu thê, ngươi cũng đừng từ chối mới tốt.
Lệnh Hồ Xung nở nụ cười, hắn đưa tay tiếp nhận bình rượu rồi lên tiếng.
-Lâm huynh đã nói như vậy, nếu ta còn từ chối thì thật sự thất lễ, đa tạ Lâm huynh.
Lâm Thanh Phong nở nụ cười gật đầu với Lệnh Hồ Xung một cái, sau đó hắn thu lại nụ cười, vẻ mặt của hắn cũng nghiêm túc trở lên, hắn thở ra một hơi rồi nói.
-Như vậy, hiện tại ta sẽ rời khỏi, còn lão bà ta thì xin nhờ Lệnh Hồ huynh rồi.
Lệnh Hồ Xung cũng gật đầu rồi trả lời.
-Được thôi, Lâm huynh cứ yên tâm.
Lâm Thanh Phong cũng không nói gì nữa, hắn lấy ra Vô Tự Thần Thư cầm trên tay, trong lòng hắn mặc niệm.
-Rời khỏi.
Ngay lúc này, một vầng ánh sáng hiện lên bao phủ toàn thân hắn, chớp mắt sau đó vầng sáng liền biến mất, thân ảnh của hắn cũng biến mất.
Nam Cung Mị Ảnh cùng Nhậm Doanh Doanh lúc này cũng chạy tới, hai nàng chỉ thấy mỗi một mình Lệnh Hồ Xung đứng đó thì cũng đã hiểu rằng Lâm Thanh Phong đã rời đi.
Lệnh Hồ Xung nhìn Nam Cung Mị Ảnh, hắn thở ra một hơi rồi lên tiếng.
-Lâm huynh đã rời đi rồi.
Nam Cung Mị Ảnh cũng không trả lời hắn, nàng chỉ gật đầu một cái rồi cúi mặt xuống đất.
……
Lâm Thanh Phong trước khi rời đi, hắn cũng không để ý rằng quyển Vô Tự Thần Thư trên tay hắn đã có chuyển biến.
Lúc trước bìa sách hoàn toàn là một màu đen tuyền, lúc hắn lấy nó ra tuy bìa sách vẫn là màu đen, nhưng nó lại pha thêm một chút ánh đỏ, màu đỏ này rất nhạt vì thế hắn cũng không để ý.
Sau hai lần sử dụng Vô Tự Thần Thư thì Lâm Thanh Phong cũng có chút hiểu biết, sau khi hắn mặc niệm hai chữ “Rời Khỏi” thì chỉ trong nháy mắt là hắn có thể rời đi.
Nhưng hiện tại đã trôi qua một lúc rồi, nhưng hắn vẫn chưa thể trở về Thông Thiên Đại Lục.
Hiện tại trong mắt Lâm Thanh Phong, xung quanh chỉ có một màu trắng, ngoài ra không còn gì khác, hắn gãi đầu một lúc rồi tự mình lẩm bẩm.
-Thật sự quái lạ, đây là nơi nào? Chẳng phải sau khi mặc niệm “Rời khỏi” là có thể rời đi thế giới sách hay sao? Tại sao ta lại ở đây?
-Haizz, cũng chẳng còn cách nào khác, cứ thử lấy Vô Tự Thần Thư ra xem là được rồi, hy vọng trong đó có viết về tình trạng này.
Bìa sách của Vô Tự Thần Thư đã không còn một màu đen tuyền nữa, mà thay vào đó là một màu đỏ đậm, lúc này Lâm Thanh Phong mới chú ý tới nó, hắn gãi đầu rồi lại lẩm bẩm.
-Quái, rõ ràng lúc trước bìa sách là một màu đen, tại sao bây giờ lại thành màu đỏ rồi?
-Mặc kệ nó, cứ mở ra xem thử, biết đâu lại có cách giải quyết đây.
Nhưng đúng lúc này, Vô Tự Thần Thư lại trở nên cực nóng khiến Lâm Thanh Phong nhanh chóng buông nó ra.
Vô Tự Thần Thư rơi xuống mặt đất, chỉ trong nháy mắt nó lại phát ra ánh sáng trắng mạnh mẽ, nhìn luồng ánh sáng trắng này Lâm Thanh Phong đầu đổ đầy mồ hôi, trong lòng hắn hò hét.
-Không tốt, chẳng lẽ nó sẽ phát nổ?
Đúng như những gì mà Lâm Thanh Phong đã suy nghĩ, sau khi Vô Tự Thần Thư phát ra ánh sáng mạnh mẽ, thì nó liền phát nổ.
Lâm Thanh Phong phản ứng rất nhanh, hắn liền dùng hết sức lực bú sữa mẹ truyền linh lực vào bộ y phục đang mặc đồng thời lập thành một vòng bảo hộ.
Một bộ ngự thần bào màu trắng liền xuất hiện trên người Lâm Thanh Phong, đồng thời một vòng hào quang cũng xuất hiện bao phủ toàn thân hắn.
Nhưng Lâm Thanh Phong uổng công rồi, Vô Tự Thần Thư phát nổ, uy lực của vụ nổ nhanh chóng xuyên qua lớp Linh Lực bảo hộ cũng đồng thời xé rách bộ ngự thần bào trên người hắn.
Sau đó Lâm Thanh Phong cũng không cảm nhận được gì nữa, trước mắt hắn chỉ còn lại một màu tăm tối.