Lâm Thanh Phong thở dài, hắn nhìn về vị nam tử trung niên rồi lên tiếng.
-Vị đại thúc này, ta biết rằng ngươi rất hận bọn hắn, nhưng ngươi cứ bình tĩnh để nghe ta nói vài lời được chứ?
Vị nam tử trung niên vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng Gia Cát Minh Quang lại lên tiếng ngắt lời.
-Được rồi, cứ để tiểu Phong nói xong, dù gì đêm qua cũng chính hắn là người cứu lại bọn Diệu Hương, chúng ta cứ nghe hắn nói một chút cũng không tổn thất gì a.
Lúc này vị nam tử trung niên này cũng im lặng gật đầu coi như là đồng ý.
Lâm Thanh Phong thấy tất cả mọi người đã im lặng, hắn mới hít vào một hơi rồi tiếp tục nói.
-Trước tiên, ta cũng không giấu mọi người nữa, ta sợ rằng những người tiến vào Thổ Hoàng Thành lần này cũng sẽ không trở về.
Lâm Thanh Phong vừa dứt câu, người dân trong thôn lại bắt đầu loạn cả lên, Gia Cát Minh Quang nhíu mày sau đó hắn quát lớn.
-Im lặng, tiếp tục nghe.
Người dân trong thôn lại bắt đầu yên ắng lại, bọn hắn nhìn về Lâm Thanh Phong chờ đợi hắn nói tiếp.
Lâm Thanh Phong thở ra một hơi, hắn chỉ tay về bọn sơn tặc phía sau lưng rồi nói tiếp.
-Bọn hắn được người của Điền gia, một gia tộc lớn ở Thổ Hoàng Thành sai đến đây để chiếm lĩnh Long Hạ sơn, vì thế ta cho rằng, những người trước đó tiến về Thổ Hoàng Thành đã lành ít dữ nhiều.
Một số phụ nữ trong thôn bắt đầu khóc lên, người thân của bọn họ cũng ở trong đoàn người tiến về Thổ Hoàng Thành, nếu đúng theo lời Lâm Thanh Phong đã nói thì bọn hắn đúng là lành ít dữ nhiều.
Lâm Thanh Phong lại thở ra một hơi, hắn tiếp tục nói.
-Tuy rằng những tên sơn tặc này đáng chết, nhưng rốt cục bọn họ cũng chỉ là tay sai thôi, kẻ thù thực sự của các ngươi là Điền gia, cũng không phải là bọn người này.
-Bọn hắn đã giết đi phần lớn thanh niên trai tráng của Long Hạ thôn, vì thế ta muốn mọi người để cho bọn hắn sống, để bọn hắn còn làm việc thay những người đó và chuộc lại lỗi lầm.
-Mặc dù ta biết rằng yêu cầu này có chút vô lý, nhưng mọi người cũng nên suy nghĩ một chút, nếu mọi người không đồng ý thì ta cũng không còn lời gì để nói.
Lâm Thanh Phong nói xong, hắn mang vẻ mặt lạnh lùng quay về nhìn bọn sơn tặc rồi lên tiếng.
-Ta nói cho các ngươi biết, hiện tại mạng sống của các ngươi phụ thuộc vào câu trả lời của những người dân trong thôn, chỉ cần bọn họ không đồng ý thì ta sẽ liền giết hết các ngươi, các ngươi nên biết phải làm gì rồi.
Những tên sơn tặc này đều đồng thời nuốt vào một ngụm nước bọt, bọn hắn biết được Lâm Thanh Phong sẽ thật sự giết hết bọn hắn, vì thế bọn hắn nhanh chóng quỳ xuống trước mặt người dân trong thôn rồi đồng thời lên tiếng.
-Xin mọi người thứ lỗi cho chúng ta, chúng ta sẽ cố gắng lấy công chuộc tội.
Toàn dân trong thôn hiện tại cũng không ai để ý tới lời cầu xin của bọn hắn, mà tất cả đều bắt đầu khóc rống lên, bởi vì bọn họ nhận được tin rằng người thân của bọn họ đều lành ít dữ nhiều.
Chỉ riêng có Gia Cát Minh Quang là vẫn giữ được bình tĩnh, hắn thở dài một cái sau đó nhìn về bọn sơn tặc rồi lên tiếng.
-Trước tiên, các ngươi cứ giúp chúng ta đào mộ phần để chôn cất những người này đi, về sau các ngươi đừng làm chuyện xấu nữa là được rồi, người dân trong thôn sẽ không trách các ngươi, tuy rằng lúc đầu sẽ có nhiều người oán trách, nhưng phiền các ngươi cố gắng chịu đựng một chút.
Bọn sơn tặc lúc này đều mau chóng cúi đầu tạ ơn Gia Cát Minh Quang, nói đùa cái gì, bọn hắn hiện tại bọn hắn còn sống được là tốt lắm rồi, làm sao dám có ý đồ gì khác đây?
Cả bọn 20 người nhanh chóng theo sau Gia Cát Minh Quang đi đào mộ để chôn cất những thi thể mà bọn hắn đã giết đêm qua.
20 người cật lực làm việc cho tới giữa trưa thì bọn hắn mới lấp xong hết phần mộ cuối cùng, bọn hắn ai cũng mệt mỏi, ngay cả tên đầu lĩnh là Luyện Khí tầng 8 cũng mồ hôi đầy đầu.
Lúc này Lâm Thanh Phong mới cùng Gia Cát Minh Quang dẫn theo người dân trong thôn đi tới đây, trên tay bọn hắn cầm theo thức ăn đã chuẩn bị trước cho 20 người.
Nhìn bọn hắn đã hoàn toàn chôn cất cho 40 người, người dân trong thôn ai cũng đều thở ra một hơi buồn bã, bọn hắn để thức ăn sang một bên rồi bắt đầu lo việc tế bái.
Lâm Thanh Phong cũng không tham dự, hắn quay sang nhìn đám đạo tặc rồi lên tiếng.
-Hôm nay các ngươi đã vất vả rồi, đây là thức ăn mà những người dân trong thôn đã chuẩn bị cho bọn ngươi, các ngươi cứ ăn đi, về sau các ngươi cũng đừng làm việc xấu nữa mà hãy ở trong thôn để phụ giúp mọi người.
20 người lập tức sững sờ, bọn hắn không ngờ rằng người dân của Long Hạ thôn lại tốt bụng như vậy, bọn hắn làm những việc này để chuộc lỗi, nhưng không ngờ rằng người dân lại chuẩn bị thức ăn cho bọn hắn.
Trong số bọn hắn có vài người bắt đầu khóc lên, bọn hắn thật sự cảm thấy hối hận.
Tên đầu lĩnh hai mắt cũng đỏ lên, hắn cúi đầu với Lâm Thanh Phong rồi lên tiếng.
-Cảm tạ tiền bối.
Tên đầu lĩnh nói xong, hắn liền cùng 19 tên còn lại bắt đầu ăn những thức ăn mà dân trong thôn đã chuẩn bị, khóe mắt người nào cũng đỏ lên.
Nhìn bọn hắn đang chăm chú ăn, Lâm Thanh Phong suy nghĩ một chút rồi lại tiếp tục lên tiếng.
-Sau khi các ngươi ăn xong, các ngươi cùng ta vào rừng một chút, chúng ta còn có việc đây.
Sau khi Lâm Thanh Phong dứt lời, tất cả 20 người đều gật đầu đồng ý, mặc dù bọn hắn không biết Lâm Thanh Phong có việc gì cần phải nhờ bọn hắn, nhưng bọn hắn cũng không để ý.
…
Lâm Thanh Phong dẫn 20 người vào rừng, hắn nhìn xung quanh chọn vị trí một chút, tới khi tìm được khu vực có cây cối tương đối tốt hắn gật đầu một cái, hắn lấy ra 20 cây rìu đã chuẩn bị từ trước đưa cho 20 người, sau đó lấy ra giấy bút rồi lên tiếng.
-Hiện tại công việc của bọn ngươi đó là, chặt cây để dựng nhà cho các ngươi ở trong thôn, ta không biết các ngươi có gia đình hay không, vì thế trước đó mỗi người hãy lại đây báo với ta một tiếng.
-Nếu như các ngươi có gia đình ở Thổ Hoàng Thành thì khi ta tới đó ta sẽ dẫn các ngươi theo để hỏi ý bọn hắn, nếu bọn hắn đều đồng ý chuyển tới đây thì chúng ta sẽ chặt nhiều cây hơn để xây ngôi nhà riêng rộng hơn cho mỗi người các ngươi.
-Các ngươi cũng thấy rồi, mặc dù ở đây hơi nghèo một chút, nhưng cuộc sống ở đây rất dễ chịu, ta tin rằng người nhà các ngươi sẽ thích ở đây hơn là ở trong thành.
-Cũng đừng quên người nhà của 20 người đã chết đêm qua, khi vào Thổ Hoàng Thành ta sẽ cùng bọn ngươi sẽ đi tìm người nhà của bọn hắn.
20 người ánh mắt đều phát sáng, bọn hắn nhanh chóng đi đến trước mặt Lâm Thanh Phong để báo danh, đầu tiên là tên thủ lĩnh, hắn tên là Dương Thất Lang tên thường gọi là Dương lão thất, trong nhà hắn đứng hàng thứ 7 vì thế hắn được gọi như vậy.
Hiện tại hắn được 30 tuổi trong nhà hắn ngoài mẫu thân hắn tuổi đã già gần 70 cùng người em gái hơn 20 thì cũng không còn ai khác, những người khác đều đã chết, lúc trước hắn gia nhập quân đội để kiếm tiền gửi về nhà.
Sau khi giải ngũ, hắn được Điền gia thuê về để huấn luyện quân đội của gia tộc, mặc dù hắn không thích Điền gia, nhưng bởi vì tiền công quá hậu hĩnh nên hắn cũng đành gật đầu chấp nhận.
Một lúc sau, Lâm Thanh Phong cũng đã ghi chép hết thông tin của 40 người, hắn gật đầu một cái rồi nói.
-Như vậy, ở đây chúng ta có tám hộ gia đình cần phải xây nhà lớn, còn lại mười sáu căn nhà nhỏ cần phải xây, hiện tại các ngươi cứ đốn cây a, còn ta sẽ giúp các ngươi thu chúng vào nhẫn trữ vật rồi đem trở về, những thợ mộc trong thôn cũng sẽ trợ giúp các ngươi xây nhà.
Lúc đầu có bốn mươi người, nhưng không phải người nào cũng còn gia đình, đa phần bọn hắn đều một thân một mình, vì thế sau khi Lâm Thanh Phong lập xong danh sách thì chỉ còn có 24 căn nhà cần phải xây.
Lâm Thanh Phong thở dài một hơi, hắn nhìn qua Dương Thất Lang rồi lên tiếng.
-Còn có Dương lão thất, ta muốn biết Điền gia có giao cho ngươi nhiệm vụ gì khác hay không? Ta không tin rằng bọn hắn chỉ bảo ngươi đi chiếm Long Hạ sơn.
Nghe xong câu hỏi của Lâm Thanh Phong, Dương Thất Lang gật đầu một cái rồi trả lời.
-Đúng là có, bọn hắn yêu cầu ta hàng tháng phải nộp cho bọn hắn số đồ vật chúng ta cướp được, còn có thông báo cho bọn hắn tin tức ở Long Hạ sơn, sau một khoảng thời gian thì bọn hắn sẽ tới đây.
Lâm Thanh Phong gật đầu một cái ra hiệu rằng hắn đã biết, hắn phất tay rồi lên tiếng.
-Được rồi, hiện tại các ngươi nhanh chóng đốn cây a, ta sẽ ở đây cùng các ngươi tới chiều rồi trở về.
20 người đều nhanh chóng hăng hái hẳn lên, bọn hắn liều mạng cầm lấy rìu rồi bắt đầu đốn cây, bọn hắn đều biết những cây này đều được dùng để xây nhà cho bọn hắn, vì thế bọn hắn rất hăng hái, không ai dám lười biếng.
Lâm Thanh Phong nhìn biểu hiện của bọn hắn thì gật đầu thỏa mãn, hắn biết được bọn người này đều đã đồng ý ở lại trở thành một phần của Long Hạ thôn hết rồi, vì thế hắn cũng yên tâm.