Cơ thể của Ma Tướng bị chia làm hai từ đầu xuống chân, sau đó hai nửa cơ thể liền đổ gục xuống đất, Ma Khí màu đen từ cơ thể nó bắn ra khắp nơi rồi tiêu tán giữa thiên địa.
Lâm Cường cùng Trần Thị Hoa trợn mắt há hốc mồm, bọn họ vừa thấy gì? Ma Tướng từ khi nào lại trở nên yếu ớt như vậy?
Cả hai người bọn họ chỉ thấy Lâm Thanh Phong giơ lên thanh kiếm, sau đó lại nghe thêm một tiếng “xoẹt” như dao cắt vào giấy, rồi Ma Tướng liền chết?
Đồng thời mặt đất dưới chân Ma Tướng nứt ra, tạo thành một vết chém dài vài chục mét, tất cả Ma Binh đứng sau lưng Ma Tướng cơ thể cũng chia làm hai rồi đổ gục xuống, Ma Khí từ trong cơ thể bọn chúng thoát ra cũng giống như Ma Tướng tiêu tán vào thiên địa.
Lâm Cường nuốt vào một ngụm nước bọt, ông có chút không tin vào hai mắt mình, ông dùng tay tự tát vào mặt mình rồi lầm bầm lên tiếng.
-Mẹ nó, chắc chắn là đang nằm mơ… mau tỉnh lại.
Nhưng dù cho Lâm Cường có tự tát mình bao nhiêu lần, thì tình cảnh trước mặt vẫn như cũ, Lâm Thanh Phong vẫn đứng đó, một tay cầm kiếm đưa lưng về phía hai người, xung quanh Ma Khí vẫn dày đặc, đám Ma Binh vẫn còn rất đông.
Lâm Thanh Phong nhíu mày, bởi vì hắn cảm nhận được một chuyện khác, sau khi Ma Tướng cùng Ma Binh chết đi, thì đám Ma Khí của bọn chúng đa phần đều bị tiêu tán giữa thiên địa, nhưng một phần rất nhỏ lại bị cơ thể hắn hấp thụ.
Thân thể tự hấp thụ phần Ma Khí này khiến Lâm Thanh Phong phát hoảng, hắn tự cảm nhận cơ thể của chính mình một chút, nhưng cũng không thấy có gì khác biệt, Ma Khí giống như là không gây ảnh hưởng tới cơ thể hắn, mà ngược lại bọn nó lại giúp hắn cảm thấy thực lực của mình lại mạnh hơn một chút.
Nhận ra điểm này, Lâm Thanh Phong mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, hắn đưa mắt nhìn đám Ma Binh xung quanh, hiện tại đám Ma Binh này trong mắt hắn chỉ là một đám yếu gà, nhưng hắn không vì thế mà quên đi việc chính, hắn quay đầu lại nói với Lâm Cường cùng Trần Thị Hoa.
-Hai người hãy nghỉ ngơi một chút để dưỡng sức, chút nữa dì ba sẽ tới đây, khi đó ba người hãy cùng nhau phong ấn bọn chúng trở lại.
Nghe xong lời này thì Trần Thị Hoa có chút do dự, bà muốn nói gì đó nhưng đã bị Lâm Cường ngăn cản.
-Hãy nghe lời nó, hiện tại chỉ còn cách như vậy thôi, bằng không nếu Ma Vương phá được phong ấn thì sẽ xảy ra chuyện lớn.
Trần Thị Hoa có chút xoắn xuýt, nhưng bà cũng hiểu rằng hiện tại biện pháp này là tốt nhất, bà thở dài một hơi rồi gật đầu.
-Phong, con phải cẩn thận.
Trần Thị Hoa nói xong thì bà liền cùng Lâm Cường ngồi xuống, vừa nãy bọn họ cũng được nghỉ ngơi một khoảng thời gian ngắn, nên pháp lực đã hồi phục một ít, cả hai đồng thời sửa dụng toàn bộ chút pháp lực còn lại của mình để tạo ra một vòng phòng hộ mới.
Ánh sáng của vòng phòng hộ này rất yếu ớt, cũng đồng nghĩa với việc nó không thể chịu nổi nhiều Ma Binh va chạm, phạm vi bao phủ của nó cũng rất nhỏ chỉ đủ để hai người Lâm Cường cùng Trần Thị Hoa ngồi bên trong, nhưng hiện tại chỉ cần bấy nhiêu là đủ, bởi vì Ma Binh sẽ không tấn công vòng phòng hộ nếu không có lệnh của Ma Tướng.
Nhìn đám Ma Binh không tiếp tục công kích vòng phòng hộ, Lâm Thanh Phong thở ra một hơi nhẹ nhõm, quay mặt về đám Ma Binh phía sau, hắn nở nụ cười lạnh, tay nắm chặt thanh kiếm rồi xông vào đám Ma Binh chém loạn.
Đám Ma Binh yếu ớt căn bản không phải là đối thủ của Lâm Thanh Phong, dù cho số lượng của bọn chúng thật sự rất nhiều, nhưng bọn chúng cũng không thể nào tới gần hắn.
Hàn Băng Kiếm là một kiện Thiên Cấp pháp khí, khi nó được Lâm Thanh Phong sử dụng, dù chỉ là những nhát chém rất bình thường, nhưng đám Ma Binh cũng không thể chịu nổi, rất nhiều Ma Binh đã bị chém chết.
Một lúc sau, đám Ma Binh cứ liên tục bị Lâm Thanh Phong vung kiếm chém giết, xác chết xung quanh cũng đã chất thành đống, cũng giống như lúc trước, cứ mỗi con Ma Binh chết đi thì Lâm Thanh Phong đều cảm giác được thực lực của mình lại tăng thêm một ít, điều này khiến hắn càng điên cuồng ra sức nhiều hơn.
Đám Ma Bình đông đảo còn lại mặc dù không có suy nghĩ, nhưng bản năng của bọn nó cũng báo cho bọn nó biết rằng, Lâm Thanh Phong rất nguy hiểm, lại không có Ma Tướng ở đây, vì thế bọn chúng liền bắt đầu chạy tán loạn.
Chỉ sau vài phút thì xung quanh Ma Binh đều bị Lâm Thanh Phong đuổi đi hết, Lâm Thanh Phong cũng theo đó mà thở ra một hơi, mặc dù đánh giết đám Ma Binh có thể khiến thực lực của hắn tăng cao một chút, nhưng đó chỉ là mặt ngoài mà thôi, hiện tại hắn không nhận ra điều gì khác thường nhưng cũng không có nghĩa là tương lai sẽ không có, vì thế mà hắn không dám mạo hiểm giết quá nhiều.
Lúc này thì Nam Cung Mị Ảnh cùng Trần Mỹ Duyên cũng tới nơi, nhìn xung quanh toàn là xác của Ma Binh Trần Mỹ Duyên có chút kinh dị, dù cho Ma Binh thực lực được đánh giá là yếu, nhưng Lâm Thanh Phong chỉ mới tới đây trong một khoảng thời gian ngắn mà thôi, nơi đây liền có tới vài trăm cái xác Ma Binh đều một dạng là bị kiếm chém chết.
Nam Cung Mị Ảnh thì khác, nàng đã nhìn thấy Lâm Thanh Phong đại khai sát giới kiểu này nhiều rồi nên nàng cảm thấy chuyện này khá bình thường, nàng chỉ liếc mắt nhìn một chút rồi cũng không quan tâm nữa.
Trần Mỹ Duyên mộng bức một lúc, rồi bà cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bà lên tiếng hỏi.
-Phong, cha mẹ của con hai người thế nào?
“Hai người đang ở bên kia, cũng may vừa tới kịp” Lâm Thanh Phong vừa nói, hắn vừa chỉ tay về một phía, Lâm Cường cùng Trần Thị Hoa vẫn đang còn ngồi bên đó tĩnh tọa nhắm mắt dưỡng sức.
Trần Mỹ Duyên nhìn sang phía đó, khi thấy hai người Lâm Cường cùng Trần Thị Hoa vẫn an toàn thì bà mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
-Tuy là cứu kịp, nhưng hai người vẫn bị thương từ trước khá nhiều, con nghĩ bọn họ sẽ không đủ sức phong ấn đám yêu ma trở lại, vì thế con nghĩ rằng chúng ta phải tìm biện pháp khác.
Trần Mỹ Duyên thở dài một hơi rồi lắc đầu.
-Chuyện này hiện tại không nói, hiện tại cứu được hai người đã là tốt lắm rồi.
Lâm Thanh Phong gật đầu một cái rồi không nói gì nữa, hắn cũng đành chấp nhận mọi chuyện như vậy thôi, nhưng lúc này Nam Cung Mị Ảnh lại lên tiếng.
-Có lẽ ta có cách giúp phụ thân, mẫu thân trị thương.
Ngay khi nàng vừa dứt lời thì Lâm Thanh Phong, Trần Mỹ Duyên hai người đều nhìn nàng, ngay cả Lâm Cường cùng Trần Thị Hoa cũng mở mắt ra, Lâm Thanh Phong có chút tò mò hỏi lại.
-Cô có cách thật sao?
Nam Cung Mị Ảnh cũng không trả lời, nàng lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một bình đan dược, hành động của nàng khiến cả ba người Lâm Cường, Trần Thị Hoa cùng Trần Mỹ Duyên đều tròn mắt nhìn, đây là lần đầu tiên ba người thấy nàng lấy đồ từ nhẫn trữ vật nên cả ba đều ngạc nhiên.
Nam Cung Mị Ảnh kiểm tra đan dược trong bình một chút rồi mỉm cười giới thiệu.
-Đây là Huyết Khí Đan, công dụng chính của nó là để trị thương cho những tu sĩ cấp thấp.
-Lúc trước thiếp và tiểu Tuyết sử dụng vẫn còn thừa lại một ít.
Sau khi nghe lời giới thiệu của Nam Cung Mị Ảnh, ba người bọn Lâm Cường đều tròn mắt bởi vì bọn họ chưa từng nghe qua tu sĩ là gì, cả ba đều mộng bức nhìn về Lâm Thanh Phong đợi hắn xác nhận chuyện này.
Chỉ thấy Lâm Thanh Phong sắc mặt vẫn bình tĩnh không có gì ngạc nhiên, hắn chỉ nhíu mày một chút lên tiếng.
-Thuốc trị trương dành cho tu sĩ? Như vậy cha và mẹ, hai người có thể chịu nổi sao?
Nam Cung Mị Ảnh xoắn xuýt đưa tay gãi đầu, bởi vì nàng cũng không dám khẳng định, dù Huyết Khí Đan chỉ là đan dược cấp thấp, nhưng nó vẫn là đan dược dành cho tu sĩ, cơ thể của tu sĩ khỏe mạnh hơn người bình thường nhiều lắm, nàng cũng không phải Luyện Đan Sư, nên không thể đánh giá được sức chịu đựng của hai người.
Chờ đợi một lúc lâu mà Nam Cung Mị Ảnh không đưa ra câu trả lời, thì Lâm Thanh Phong cũng tự hiểu được, hắn lắc đầu thở dài.
Trần Mỹ Duyên mộng bức một lúc, sau đó bà ngơ ngác hỏi lại.
-Hai con đang nói chuyện gì? Tu sĩ là cái gì?
Lâm Thanh Phong gãi đầu, hắn liếc mắt nhìn Lâm Cường cùng Trần Thị Hoa một chút, chỉ thấy hai người đều đang nhìn chằm chằm vào chính mình, hai người mặc dù không lên tiếng, nhưng ánh mắt của cả hai đã tự nói rằng cả hai đều muốn biết.
Lâm Thanh Phong gãi đầu đưa mắt nhìn Nam Cung Mị Ảnh, hắn cũng không biết phải nên nói như thế nào đây, chính bản thân hắn cũng biết rõ ràng, mọi việc mà hắn biết được đều là nghe từ nàng mà thôi.
Nhận ra ánh mắt của Lâm Thanh Phong, Nam Cung Mị Ảnh cũng hiểu được, dưới cái nhìn chăm chú của ba người Lâm Cường, thân thể nàng từ từ phiêu phù lên giữa không trung, nàng cúi đầu mỉm cười lên tiếng.
-Phụ thân, mẫu thân và tam a di, hãy để ta giới thiệu lại một chút, ta tên Nam Cung Mị Ảnh, là phu nhân của Lâm Thanh Phong và đồng thời ta là một tu sĩ.