Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ

Chương 254: Bí mật



Nam Cung Mị Ảnh nhắm mắt, đứng lẳng lặng trên ngọn cây, tay cầm Hàn Băng Kiếm. một thân áo bào phiêu dật, mái tóc dài đen nhanh tùy ý để gió thổi lay động.

Tuy rằng nàng nhắm mắt, nhưng tinh thần lực đã sớm bao trùm phạm vi một cây số xung quanh ngọn núi, trong phạm vi này, tất cả mọi thứ đều nằm trong tầm mắt của nàng, ngay cả đám quân nhân từ khắp các thế lực ở phía dưới đều như vậy.

Số lượng của bọn họ nhiều lắm, khoảng chừng vài ngàn người, nhưng tất cả đều trú quân ở ngoài phạm vi 500 mét, nàng mỉm cười lầm bẩm.

- Thật là nhiều người nha, nhưng cũng rất khá, tất cả đều đợi ở ngoài, không một ai tiến vào.

- Đã như vậy, thì khi bọn họ tới thì ta sẽ nể mặt đi gặp một chút.

Tính từ lúc đám quân nhân đầu tiên tới đây, thì đã qua bốn giờ đồng hồ, Tổng Thống Mỹ sau khi nhận được tin tức thì liền thông báo cho tất cả những nước muốn tới đây đều không được hành động lỗ mãng.

Nước Mỹ được xem là một nước có lượng quân đội lớn mạnh nhất thế giới, lời của Tổng Thống Mỹ đưa ra vẫn có cân lượng, ít nhất là những nước khác tới đây đều đồng dạng chờ đợi ở bên ngoài.

Liếc mắt về phía Lâm Thanh Phong đang nằm yên lặng dung hợp Yêu Đan, Nam Cung Mị Ảnh mỉm cười.

- Chàng cứ yên tâm, chuyện bên này cứ giao cho thiếp là được.

Lẩm bẩm một câu, Nam Cung Mị Ảnh lại tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.

….

“Cửu Cửu à, hai chúng ta phải nhanh lên, còn không thì sẽ không kịp đâu.” Tên mập đứng tại một dốc núi, trên lưng đeo một cái balo lớn, hai tay kéo thêm hai cái valy cỡ lớn đi phía trước, một mặt bất đắc dĩ nhìn phía sau lên tiếng.

Phượng tỷ một bộ áo thun quần jean sành điệu, toàn thân mồ hôi nhễ nhại, đứng tựa vào một thân cây thở ra từng hơi gấp gáp, trả lời ngắt quãng.

- Tôi... biết rõ..., nhưng mà... tôi mệt quá.

Tên mập thở ra một hơi, hắn cũng không trách Phượng tỷ, dù gì nàng cũng là một người bình thường, công việc chính cũng là quản lý cho Nam Cung Mị Ảnh, mặc dù ngày thường vẫn có tập luyện thể lực, nhưng sau khi xuống taxi cho tới hiện tại, hai người bọn họ cũng đã đi bộ hơn hai giờ đồng hồ không nghỉ rồi, lại thêm đay là đường núi, càng lên cao không khí càng loãng, nàng mệt mỏi cũng là chuyện bình thường.

Không còn cách nào khác, tên mập đành nói.

- Chúng ta cứ ngồi đây nghỉ ngơi thôi, một lúc sau rồi tiếp tục đi.

Nghe được lời này, Phượng tỷ liền ngồi xuống đất thở dốc, ánh mắt nàng có chút phức tạp nhìn về tên mập, rồi cắn răng hỏi.

- Có phải là tôi rất vô dụng?

Tên mập có hơi sững sờ một chút, nhưng hắn rất nhanh chóng lắc đầu cười nói.

- Đừng lo nghĩ nhiều quá, so với người bình thường thì em đã làm rất khá rồi.

Phượng tỷ trầm mặc một chút rồi lại hỏi.

- Ý anh là sao? Ý anh nói là anh không phải người bình thường sao?

Tên mập mỉm cười gật đầu.

- Cũng không kém bao nhiêu đâu.

Đồng thời trong lúc nói, hắn đưa lên một ngón tay, từ trên ngón tay lập tức xuất hiện một ngọn lửa nhỏ màu xanh lam nhạt rất chói mắt.

Phượng tỷ hai mắt trợn trắng, ngơ ngác nhìn về ngọn lửa trên tay tên mập, sau khi nàng xác định rằng ngọn lửa thật sự từ tay hắn xuất hiện chứ không phải là từ một dụng cụ nào đó, thì nàng mới nuốt vào một ngụm nước bọt rồi hỏi.

- Anh là… dị nhân sao?

Tên mập lắc đầu giải thích.

- Không phải dị nhân, mà là Pháp sư.

Phượng tỷ ngơ ngác, không biết phải nói thế nào, tên mập lúc này tiếp tục nói.

- Từ rất lâu về trước, tổ tiên của bọn anh đã được tập hợp lại thành một gia tộc duy nhất, và bọn họ được chỉ dạy để trở thành pháp sư, với nhiệm vụ là phải đối mặt với một đám quái vật được gọi là “Yêu Ma” để bảo vệ toàn thế giới.

- Từ đó về sau, người trong gia tộc bọn anh đều một dạng, học pháp thuật, trở thành pháp sư để đối đầu với bọn Yêu Ma.

- Đám Yêu Ma này, ngoài những pháp sư ra, thì người bình thường không thể nào nhìn thấy được, bọn chúng gây ra rất nhiều chuyện thương thiên hại lý, và gần đây nhất là bọn chúng đã giết một số lượng lớn động vật ở thành phố này, nhưng vì che giấu mọi người, chính phủ đã phải nói dối là số động vật này chết do bệnh dịch.

- Nhưng đó chỉ là một số lượng nhỏ Yêu Ma gây ra mà thôi, nếu bọn chúng toàn lực xuất động, thì cả một đất nước Việt Nam này đều không thể chống chọi trong một tuần lễ.

- Nhưng vì thế giới ngày càng phát triển, bọn anh cũng không muốn mọi người cảm thấy sợ hãi vì đám Yêu Ma này, nên bọn anh phải che giấu thân phận thật sự, trở thành một người bình thường sống hòa nhập với mọi người.

- Và chỉ có những đại lão trên thế giới mới có thể tiếp xúc được thân phận thật của bọn anh mà thôi.

Phượng tỷ hai mắt trợn trắng, bí mật này gần như thay đổi toàn bộ thế giới quan của nàng, người bình thường thì biết gì về pháp sư? Trong nhận thức của họ, pháp sư chỉ có trong tiểu thuyết, phim ảnh mà thôi, căn bản là không có thực, nhưng hiện tại tên mập trước mặt này lại là một nhân chứng sống, khiến nàng không thể phản bác được.

Cúi đầu trầm ngâm một chút, Phượng tỷ lại hỏi.

- Vậy… chuyện này có liên quan gì tới việc chúng ta đi tìm Mị Ảnh?

Tên mập lắc đầu thở ra một hơi rồi nghiêm túc trả lời.

- Về phần Mị Ảnh… thì em ấy thuộc một dạng tồn tại hoàn toàn khác.

- Anh không biết phải giải thích như thế nào với em, nhưng anh chỉ có thể chắc chắn một điều, đó là, nếu em ấy muốn, thì em ấy có thể đơn giản phá hủy toàn bộ thế giới này, trong vòng vài phút đồng hồ mà thôi.

Nghe được lời này, lại nhớ đến ánh mắt đáng sợ lúc trước của Nam Cung Mị Ảnh, Phượng tỷ trong lòng cảm nhận được một tia khí lạnh, nuốt vào một ngụm nước bọt.

Nhìn biểu hiện của nàng, tên mập mỉm cười.

- Em cứ yên tâm, Mị Ảnh cũng không đáng sợ như vậy, những năm qua em đều sống chung với em ấy, em phải là người hiểu rõ nhất có đúng hay không?

Phượng tỷ trầm mặc một lúc rồi gật đầu, lúc này tên mập lại nói tiếp.

- Theo thông tin anh nhận được, dị tượng trên đầu chúng ta cũng là do thằng Phong gây ra, còn Mị Ảnh thì đang ở bên cạnh bảo vệ nó, không để những người khác làm phiền.

- Nhưng vấn đề là ở chỗ này, những người cầm đầu các nước khác đều đã nhận được tin tức, và đang trên đường tới đây để tìm hiểu nguyên nhân diễn ra dị tượng này.

- Đa phần bọn họ đều dễ nói chuyện, nhưng lại có một số người rất hung hăng, căn bản không chịu nghe lời người khác nói. 

- Nếu lỡ như để bọn họ và Mị Ảnh nổi lên xung đột, thì với sức mạnh của em ấy, thế giới này sẽ bị rung chuyển.

- Vì thế, nhiệm vụ của chúng ta, đó là phải đứng ra làm thuyết khách hòa giải cho đôi bên, không để bọn họ xảy ra xung đột.

Nói tới đây, tên mập bĩu môi.

- Hay nói đúng hơn, đó là ngăn đám người não tàn kia kéo theo chúng ta đi tìm đường chết.

“Phụt.” Phượng tỷ ho sặc sụa, sắc mặt cổ quái nhìn về tên mập, dám gọi những người đứng đầu một đất nước là “não tàn” như vậy thì cũng chỉ có hắn a.

Tên mập ho khan vài tiếng rồi đứng dậy nói.

- Nghỉ ngơi xong rồi, chúng ta liền đi thôi, tin tức mà chúng ta nhận được trễ hơn những người kia, đoán chừng hiện tại bọn hắn đã ở đó rồi.

- Nếu còn không tới, anh sợ rằng chúng ta sẽ bị bọn não tàn ấy kéo đi mất.

Phượng tỷ vui vẻ gật đầu một cái rồi đứng dậy chuẩn bị tiếp tục đi, nhưng chỉ thấy tên mập gỡ xuống cái balo đeo sau lưng, sau đó chuyển lên đeo trước ngực, hắn hơi khom người xuống rồi nói.

- Thể lực của em quá yếu, với tốc độ như hiện tại thì chúng ta phải mất thêm ít nhất hai giờ nữa mới có thể tới đó.

- Lúc đó thì không biết mọi chuyện đã như thế nào rồi.

- Em cứ leo lên đây, anh sẽ cõng em một đường tới đó, như vậy tốc độ sẽ nhanh hơn một chút.

Phượng tỷ hai má ửng hồng, nhưng nàng cũng biết hiện tại cũng không phải thời gian để xoắn xuýt chuyện này, liền nhanh chân leo lên lưng hắn.

….

Nam Cung Mị Ảnh mở ra hai mắt nhìn về một phương, vẻ mặt lạnh nhạt lẩm bẩm.

- Đã tới rồi sao?

Theo phương hướng nàng nhìn, có một điểm đen nhỏ xuất hiện, và từ từ lớn dần, hiện rõ ràng là một chiếc trực thăng, một bên in rõ lá cờ màu đỏ, bên trên có năm ngôi sao màu vàng nằm bên góc trái, trong số đó có một ngôi sao lớn, và bốn ngôi sao nhỏ ở xung quanh.

Chiếc trực thăng một đường bay thẳng, căn bản không để ý tới những lời Nam Cung Mị Ảnh đã nói, dưới cái nhìn của tất cả mọi người ở phía dưới, nó từ từ xâm nhập vào khoảng cách 500m dưới chân núi.

Nam Cung Mị Ảnh một mặt khinh thường, hừ lạnh một tiếng.

- Xem ra, có nhiều người không coi lời của ta ra gì.

Vừa nói, cánh tay cầm Hàn Băng Kiếm khẽ huy động, một đạo kiếm khí màu trắng bạc từ Hàn Băng Kiếm như tên bắn mà ra, bay thẳng hướng chiếc trực thăng.

Đạo kiếm khí bay thẳng một đường, ngay lập tức liền xuyên thẳng qua chiếc trực thăng, rồi cũng không dừng lại mà tiếp tục bay về phía trước, vài giây sau rồi tiêu tán.

Chiếc trực thăng bay thêm được một đoạn, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, chiếc trực thăng liền chia hai nửa, rồi nổ tung.

….Hết Chương 254….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.