Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ

Chương 280: Suy tính của Tiếu Hồng Trần



Ngồi trong hang động suốt ba ngày trời, Tiếu Hồng Trần rốt cục mở mắt, trạng thái của hắn sau ba ngày nghỉ ngơi đã khôi phục hoàn toàn, xoay đầu nhìn bên trong đám sư đệ, sư muội của mình còn đang vận chuyển công pháp, hắn thở ra một hơi nhẹ nhõm.

“Sư huynh tỉnh rồi?” Ngay lúc này, một giọng nữ nhẹ nhàng từ bên cạnh truyền vào tai, khiến Tiếu Hồng Trần giật nảy mình, hắn nhanh chóng nhận ra chủ nhân giọng nói này là ai, trong lòng cười khổ một cái, nhưng bên ngoài vẻ mặt hắn không có chút nào thay đổi, lạnh nhạt nói.

- Lam Ngọc sư muội, ta đã từng nhắc nhở muội, đừng làm như vậy nữa.

“Hắc hắc, ta lại muốn nhìn xem vẻ mặt hoảng hốt của huynh mà thôi.” Ở bên cạnh, Lam Ngọc một đầu tóc đen dài, khuôn mặt ưa nhìn, trên người mang theo một chiếc áo choàng màu trắng, tay che miệng nở nụ cười khanh khách.

Tiếu Hồng Trần vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn về vị nữ tử bên cạnh, Lam Ngọc có chút xấu hổ, hai má đỏ lên, nhưng nàng nhanh chóng thu lại, đem khuôn mặt tiến sát lại gần Tiếu Hồng Trần, hai mắt đen nhánh nhìn hắn cười nói.

- Sư huynh, ngươi nhìn ta chằm chằm như vậy, có phải là đã thích ta hay không à?

“Trước khi ta có được đầy đủ thực lực, ta sẽ không ưa thích bất kì ai khác.” Tiếu Hồng Trần một mặt lạnh nhạt trả lời.

“Cắt, không vui một chút nào.” Lam Ngọc bĩu môi một cái, có chút giận dỗi dùng chân dậm mạnh lên những viên đá trong hang động.

“Bà cô à, bọn ta chỉ là những viên đá tội nghiệp mà thôi, bọn ta là vô tội á, mặc dù bọn ta không nói nhưng bọn ta cũng biết đau a.” Nếu những viên đá này có suy nghĩ, thì hẳn là bọn chúng đang nghĩ những thứ này.

Nhìn Lam Ngọc giận dỗi, Tiếu Hồng Trần cũng có chút không nỡ, nhưng ngay từ đầu hắn đã quyết định như vậy, hắn chỉ tập trung tu luyện, không quan tâm bất cứ thứ gì khác, trong đầu hắn bây giờ chỉ có một mục đích.

Đó là nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, để có thể bảo vệ Ninh Thiên Nhai tỷ tỷ của hắn mà thôi

Đối với việc những nữ đệ tử trong tông môn đều ưa thích hắn, đương nhiên hắn biết rõ ràng, nhưng hắn chỉ ngoảnh mặt làm ngơ, hắn không muốn bởi vì những chuyện tình cảm nam nữ này khiến hắn mất nhiều thời gian, hắn không ít lần đã nói như vậy với mọi người, nhưng bọn họ vẫn một dạng điên cuồng theo đuổi hắn, hắn cũng không còn cách nào khác ngoài việc để mặc bọn họ tùy ý.

Vì thế, nhìn Lam Ngọc một mặt giận dỗi, hắn chỉ lắc đầu một cái rồi không thèm để ý, tiếp tục thả ra tinh thần lực cảnh giác động tĩnh xung quanh.

“Hừ, ta cũng không tin huynh là một người vô tình như vậy.” Lam Ngọc giận dỗi không được bao lâu, nàng chỉ tỏ vẻ như vậy mà thôi, một lúc sau nàng lại tiếp tục đi tới bên cạnh Tiếu Hồng Trần rồi nhỏ giọng nói.

- Là do vị nữ tử tên Ninh Thiên Nhai kia sao? Vậy nên huynh mới cự tuyệt tất cả mọi người trong tông môn?

Nghe Lam Ngọc nhắc tới ba chữ “Ninh Thiên Nhai” Tiếu Hồng Trần cả người run rẩy, cau mày nhìn nàng.

- Làm sao muội biết?

“Thật sự là như vậy sao?” Nhìn biểu hiện lúc này của Tiếu Hồng Trần, Lam Ngọc đã biết được rằng mình đoán trúng, thở dài một hơi rồi giải thích.

- Ba ngày nay, trong lúc tu luyện, huynh vẫn thường lẩm bẩm cái tên này, vì thế muội liền đoán được.

“Đoán được thì đoán được, nhưng muội đừng nói chuyện này cho bất kì người nào biết.” Tiếu Hồng Trần hiểu ra, vẻ mặt lạnh nhạt gật đầu nói.

Lam Ngọc gật đầu một cái, nội tâm như chìm xuống đáy cốc, biết được sự thật người mà mình ưa thích lại đi thích một người khác là một chuyện đau khổ cỡ nào?

Lam Ngọc chỉ biết ngồi im lặng cúi đầu, hai mắt nàng có chút đỏ lên, một lúc sau nàng lại hỏi.

- Huynh có thể kể cho muội, chuyện giữa huynh và vị nữ tử Ninh Thiên Nhai kia sao?

Tiếu Hồng Trần trầm mặc, Lam Ngọc cũng im lặng, nhưng hai mắt đen nhánh, vành mắt mang theo một chút đỏ vẫn nhìn Tiếu Hồng Trần chằm chằm, chờ đợi câu trả lời từ hắn.

Nhìn về phía những sư đệ, sư muội còn đang ngồi vận chuyển công pháp trong hang động, chưa có dấu hiệu tỉnh lại, Tiếu Hồng Trần lúc này mới thở dài một hơi rồi gật đầu.

- Cũng được thôi, dù gì cũng không phải là vấn đề gì to tát, nhưng muội hãy hứa rằng đừng kể người nào biết được chứ?

“Muội hứa.” Lam Ngọc nhanh chóng gật đầu hứa chắc chắn.

Tiếu Hồng Trần im lặng nhắm mắt, một lúc sau hắn bắt đầu nói.

- Muội cũng biết, ta là người có Băng Linh Căn đúng hay không?

“Đúng vậy, chuyện này trong tông ai cũng biết.” Lam Ngọc gật đầu.

“Như vậy, muội có biết, tất cả những người mang Băng Linh Căn, trước khi trở thành tu sĩ, bọn họ đều đồng dạng giống nhau, tứ chi không có một chút sức lực nào, chỉ có thể nằm một chỗ trên giường, ngay cả tự chăm sóc bản thân mình cũng không thể hay không?” Tiếu Hồng Trần một mặt lạnh nhạt nói tiếp.

“Không thể nào? Nếu nói như vậy, chẳng phải lúc trước huynh cũng…” Lam Ngọc một mặt trợn mắt há mồm, kinh ngạc nhìn Tiếu Hồng Trần, chỉ thấy hắn gật đầu.

- Đúng vậy, ta cũng đồng dạng như vậy.

Tiếu Hồng Trần thở dài một hơi, ngẩng mặt lên nhìn bầu trời đầy tuyết, mỉm cười nói.

- Ngay từ lúc ta vừa mới sinh ra, thì mẫu thân đã chết vì khó sinh.

- Do gia cảnh nghèo khó, nên phụ thân vài năm sau cũng chết vì lao lực, khi đó ta chỉ mới 2 tuổi.

- Nhưng ta vẫn còn một vị tỷ tỷ, nàng là Ninh Thiên Nhai.

- Mặc dù nàng chỉ là cô nhi, được phụ thân cùng mẫu thân của ta nhận nuôi, nhưng nàng thật tâm xem ta là một người đệ đệ.

- Sau khi phụ thân lìa đời, khi ấy tỷ tỷ chỉ mới 15 tuổi, và tỷ ấy phỉa một thân một mình chăm lo cho ta.

Lam Ngọc tròn mắt, miệng mồm há hốc, chỉ biết ngồi yên lặng nghe, nàng chưa từng nghĩ tới Tiếu Hồng Trần lại trải qua những chuyện như vậy, thở ra một hơi, Tiếu Hồng Trần tiếp tục nói.

- Muội thử nghĩ, một nữ tử phàm nhân 15 tuổi, phải một thân một mình kiếm sống, đồng thời phải chăm lo cho một tên đệ đệ chỉ có thể nằm trên giường suốt bốn năm trời là cỡ nào khổ cực?

- Nhưng dù cho có cực khổ đến mức nào, thì khi tỷ ấy trở về nhà, ở trước mặt ta, tỷ ấy luôn luôn mỉm cười, chưa từng có một câu kêu than.

Lam Ngọc khóe mắt có chút ướt át, nghe tới đây, nàng chỉ biết âm thầm hận bản thân mình, Ninh Thiên Nhai đã hy sinh cho Tiếu Hồng Trần nhiều như vậy, hắn quan tâm tới nàng cũng là lẽ đương nhiên, còn Lam Ngọc nàng đã làm được gì cho Tiếu Hồng Trần? Nàng có tư cách gì để ganh tị với Ninh Thiên Nhai sao?

Không nhìn thấy ánh mắt tự trách của Lam Ngọc, Tiếu Hồng Trần mỉm cười nói.

- Nhưng khoảng thời gian cực khổ cũng không lâu, năm mà ta được 5 tuổi, thì người đó đã xuất hiện.

“Người đó?” Lam Ngọc có chút tò mò hỏi.

“Đúng vậy, người đó là tỷ phu của ta, Lâm Thanh Phong.” Tiếu Hồng Trần mỉm cười.

- Hắn là ân nhân của hai tỷ muội bọn ta, nhờ có hắn, mà ngày hôm nay, ta mới có thể đứng tại đây để trò chuyện với muội.

“Lâm Thanh Phong sao? Tỷ phu của huynh là người như thế nào? Lúc trước ta nghe nói, chính chưởng môn là người đã mang huynh về đây, hẳn là tu vi của tỷ phu huynh rất cao, vì thế hắn mới có thể nhờ chưởng môn thu lưu huynh?” Lam Ngọc có chút hiếu kì, hai mắt tròn xoe hỏi.

“Không có, tu vi của tỷ phu khi đó không hề cao một chút nào, hắn chỉ là một tên tán tu, vừa vặn ở Luyện Khí Viên Mãn, cao hơn muội vài tiểu cảnh giới mà thôi.” Tiếu Hồng Trần lắc đầu cười nói.

Lam Ngọc trợn tròn mắt ngạc nhiên, chỉ thấy Tiếu Hồng Trần tiếp tục nói.

- Nhưng trùng hợp là tỷ phu hắn quen biết với Hỏa Vân tôn giả, khi lão nhân gia ngài nhìn thấy ta, thì ngài ấy liền biết ta sở hữu Băng Linh Căn, và cũng chính ngài ấy đã gọi sư phụ tới thu nhận ta.

Lam Ngọc lúc này mới gật đầu xem như hiểu được, nhưng nàng lại hỏi.

- Chuyện này có liên quan gì tới việc huynh phải nhanh chóng trở nên mạnh mẽ để bảo vệ Thiên Nhai tỷ tỷ đâu?

“Đương nhiên là có liên quan.” Tiếu Hồng Trần mỉm cười.

- Muội cũng biết, hiện tại Hỏa Thánh đang gây chiến với Hỏa Vân Tông đi?

- Ở nơi đó, có một vị nữ tử tên là Nam Cung Tuyết, vị nữ tử ấy là muội muội của tỷ phu, và cũng là một trong những tỷ tỷ của ta.

- Nàng gặp nguy hiểm, nhất định tỷ phu của ta sẽ tới đó giúp đỡ.

- Ninh Thiên Nhai, tỷ tỷ của ta chắc chắn sẽ đi cùng với tỷ phu, nên tỷ ấy đồng dạng sẽ rơi vào nguy hiểm.

- Đồng thời, Hỏa Vân Tông cũng là tông môn của Hỏa Vân tôn giả, ngài đã có ân đối với ta, nên ta phải ra tay giúp đỡ.

- Để bảo vệ tỷ tỷ cũng tốt, để trả ân cho Hỏa Vân tôn giả cũng được, tóm lại, chuyện này ta nhất định phải làm hết khả năng của mình.

“Thì ra là như vậy.” Lam Ngọc lúc này mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhưng nàng vẫn có chút thắc mắc hỏi.

- Như vậy huynh mới bất chấp, dùng tất cả thời gian để tu luyện, nhưng huynh làm như vậy có quá trễ hay không?

- Hiện tại huynh mới vừa đột phá tới Nguyên Anh kì thôi, còn Hỏa Thánh bọn họ đều là Đại Thừa Kì, như vậy huynh…

….Hết Chương 280….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.