Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ

Chương 318: Truyền thừa?



Son Goku trợn tròn hai mắt, một mặt không thể tin nhìn Nguyên Anh một dạng nước mắt nước mũi, vừa lấp đất vừa mếu máo.

- Son Goku… ngươi chết thật thảm…

“Con bà ngươi, cả nhà ngươi mới chết thảm.” Son Goku trong lòng âm thầm mắng, không có cách, hiện tại hắn không thể nói chuyện, cơ thể cũng không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình đang bị chôn sống.

Tia sáng cuối cùng trong mắt Son Goku rốt cục bị đất đá che mất, Son Goku trong lòng chỉ có thể thở dài cảm thán. 

- Ta xem ngươi là bằng hữu, vậy mà ngươi lại chôn sống ta?

- Chọn sai bạn a…

“Đã xong.” Đắp xong miếng đất cuối cùng, Nguyên Anh thở ra một hơi, nhìn “thành quả” của mình một chút rồi tự hào gật đầu nói.

- Goku, ngươi hãy yên nghỉ nha…

“Yên nghỉ cái đầu ngươi.” Lâm Thanh Phong ở một bên cười mắng.

- Lần sau không được làm như thế này nữa.

Nguyên Anh gật đầu cười.

- Ta đã biết nha đại ca.

Ngoài mặt thì nói như vậy, nhưng trong lòng nó âm thầm nghĩ khác.

- Lần thứ nhất rồi sẽ có lần thứ hai.

- Đại ca cùng Tiểu Long, cả ba chúng ta cùng nhau tác tử nha.

Tiểu Long mặc dù cảm thấy rất thoải mái, nhưng nó vẫn giữ được một tia lý trí, trầm ngâm một chút rồi hỏi.

- Đại ca, chúng ta làm như vậy, liệu có ổn hay không?

Nghe Tiểu Long hỏi, Nguyên Anh một bên bĩu môi khinh thường nói.

- Trong cả ba chúng ta, ngươi là tên ra sức nhất a.

“Nhưng mà…” Tiểu Long còn muốn nói gì đó, nhưng Nguyên Anh đã ngắt lời.

- Đừng lo lắng, hắn sẽ không chết được, ước chừng nửa giờ sau hắn sẽ tự mình lên đây.

Lâm Thanh Phong ở một bên cũng gật đầu nói.

- Đừng lo, nửa giờ sau hắn lại không lên, chúng ta để Nguyên Anh đào hắn lên là được.

- Vốn dĩ ta muốn cứu hắn, nhưng hắn lại nhìn ta với ánh mắt thèm khát như vậy, lần này coi như trừng phạt hắn một chút đi.

“Ồ? Vậy thì được.” Tiểu Long rốt cục cũng không xoắn xuýt chuyện này, liền cười nói.

- Đai ca, chôn cũng chôn rồi, chúng ta còn thiếu đồ cúng a?

- Ngươi làm vài món để chúng ta “đưa tiễn” hắn nha.

“Các ngươi giết ta đi.” Nằm trong mộ, Son Goku mặc dù không thể cử động, nhưng thần niệm của hắn vẫn có thể quan sát bên ngoài, nhưng không quan sát còn tốt, hiện tại nghe những tên này còn muốn làm “đồ cúng” cho hắn, hắn liền khóc không ra nước mắt.

Lâm Thanh Phong mặc dù không phải đỉnh cấp đầu bếp, nhưng những tên đầu bếp ở Hỏa Vân Tông cũng không thể so sánh được, với dòng máu tham ăn của người Saiyan, để Son goku ở một bên nhìn người khác ăn, lại không cho hắn ăn, như vậy còn khó chịu hơn là giết hắn a.

Son Goku tuyệt vọng nằm yên lặng trong mộ, hiện tại hắn cũng biết nếu muốn được ăn “đồ cúng” thì hắn chỉ còn cách khôi phục thực lực trước khi Lâm Thanh Phong nấu xong thức ăn mà thôi.

“Không nhìn ra, nơi này cũng là một chỗ khá tốt để bế quan nha.” Son Goku trong lòng thầm nói.

- Tuy rằng ta mang Hỏa Linh Căn, trong này lại dư thừa Thổ hệ Linh Lực, nhưng nơi này lại khá yên tĩnh, không có một ai có thể làm phiền trong lúc bế quan.

- Bọn hắn đã tính toán để ta có thể ở đây bế quan khôi phục thực lực ngay từ ban đầu sao?

- Không hổ là Thanh Phong huynh đệ nha, làm việc gì cũng có thâm ý.

Son Goku trong lòng âm thầm não bổ ra lý do cho việc mình bị “chôn sống”, sau cùng hắn cũng yên lặng vận chuyển công pháp, hấp thụ Linh Khí xung quanh để khôi phục thực lực.

“Ừm? Có chút cảm giác gì đó…quen thuộc?” Son Goku trong lòng âm thầm tự hỏi, khóe miệng lẩm bẩm.

- Định hải thần châm? Như Ý Kim Cương Côn?

Tiên giới…

Tại một đỉnh núi nhỏ, cỏ cây héo úa, không có bất kì một sinh vật sống nào khác, bên dưới đỉnh núi là một cái hố sâu, nhưng dù vậy vẫn có thể nhìn ra, trước đó nơi này là một thác nước, chỉ do nước ở đây đã sớm khô cạn nên nơi này mới trở nên như vậy.

Bên cạnh đỉnh núi để lộ ra một cửa hang động, nơi đó có treo một tấm biển bằng đá, nhưng có lẽ đã trải qua thời gian quá dài, tấm biển bằng đá đã sớm bị hư hại, căn bản không nhìn thấy chữ viết bên trên.

Vào lúc này, bên trong hang động đột nhiên phát ra ánh sáng màu vàng chói lọi, thác nước run rẩy, đất đá từ trên đỉnh thác theo đó rơi xuống mặt hồ nước khô cạn bên dưới, khói bụi mịt mù.

Một lúc sau, ánh sáng màu vàng trong hang động tắt đi, tất cả mọi thứ lại trở nên yên tĩnh như lúc ban đầu.

Tại một phương khác, trên một đỉnh núi cao, một vị đàn ông trung niên đầu trọc, hình thể khổng lồ, trên tay cầm một chuỗi phật châu, ngồi ngay ngắn thiền định, bỗng dưng nhíu mày lẩm bẩm.

- Cỗ hơi thở này… có chút cảm giác... quen thuộc?

Cùng lúc đó, bên dưới biển cả và một con sông lớn, hai đạo ánh mắt đồng thời không hẹn mà cùng nhìn thẳng về phương hướng thác nước khô cạn, trong miệng lẩm bẩm.

- Đại sư huynh?

Cùng một lúc, Lâm Thanh Phong vẫn còn đang nấu “đồ cúng” bỗng dưng dừng tay, ánh mắt nghi hoặc nhìn về ngôi mộ, Nguyên Anh cùng Tiểu Long lực chú ý cũng tập trung ở nơi này, không biết vì sao, từ dưới lớp đất lại phát ra ánh hào quang màu vàng, chiếu sáng lấp lánh, Nguyên Anh cau mày hỏi.

- Đây là… chuyện gì?

“Ta không biết.” Lâm Thanh Phong cau mày đáp, Tiểu Long trầm ngâm một chút rồi nói.

- Hắn thức tỉnh truyền thừa.

“????” Lâm Thanh Phong, Nguyên Anh cả hai một mặt nghi hoặc nhìn sang Tiểu Long, chỉ thấy Tiểu Long xoắn xuýt nói.

- Ta chỉ nghĩ như vậy thôi.

- Còn thực hư như thế nào, đợi một lúc sau lại hỏi hắn nha.

“Vậy mà ngươi cũng nói được?” Lâm Thanh Phong khóe miệng co quắp, sau đó lại thở ra một hơi, trầm ngâm nhìn về “ngôi mộ” của Son Goku, trong lòng suy đoán.

- Son Goku lấy được truyền thừa sao? Chẳng lẽ lại là con khỉ trong truyền thuyết?

- Nhưng mà… con khỉ đó chẳng phải là nhân vật trong tiểu thuyết sao?

- Vị đại thần kia cũng từng nói, hắn dựa vào truyền thuyết của con khỉ kia để tạo ra Son Goku…

Nghĩ tới đây, Lâm Thanh Phong rốt cục lắc đầu, không muốn tiếp tục suy nghĩ, âm thầm lẩm bẩm. 

- Suy đoán vô ích, chi bằng trực tiếp hỏi hắn.

- Cũng mong là không phải, nếu đúng như vậy thì… phiền phức a.

- Những lão bất tử trên kia… không biết đang muốn làm cái gì nữa.

- Mặc kệ, cũng không phải chuyện của ta.

Son Goku xảy ra dị biến, khiến cho Lâm Thanh Phong trực tiếp bỏ qua ý định sau nửa giờ lại đào mộ cứu Son Goku, tiếp tục quay trở lại làm thức ăn.

Son Goku xảy ra dị biến, chỉ hơn một giờ sau, tất cả lại trở về bình thường, Nguyên Anh cùng Tiểu Long cả hai đã trở vào cơ thể Lâm Thanh Phong, lúc này hắn liền lấy ra một bộ bàn ghế và hai bộ chén đũa từ nhẫn trữ vật, bày biện thức ăn sẵn sàng, ngồi yên lặng chờ đợi.

Cũng không lâu sau đó, mộ phần của Son Goku trực tiếp phát nổ, đất đá bay khắp nơi, Lâm Thanh Phong tiện tay tạo ra một lớp Nguyên Lực bảo vệ bàn thức ăn không nhận lấy ảnh hưởng.

“Haha, Thanh Phong huynh đệ, ngươi chuẩn bị thức ăn cho ta nha.” Son Goku xuất hiện, vui vẻ cười nói.

“Ừm, ngồi xuống đi.” Lâm Thanh Phong lạnh nhạt gật đầu đáp lời.

- Trước tiên ta có vài thứ muốn hỏi ngươi.

“Ồ? Là về việc khi nãy sao?” Son Goku cũng không có chút nào bất ngờ liền đáp.

- Có vẻ ta thức tỉnh một loại truyền thừa nào đó.

- Nhưng thực chất ta cũng không biết rõ, chỉ nhớ được một cái tên Như Ý Kim Cương Côn mà thôi.

“Ừm? Như Ý Kim Cương Côn? Thật sự là con khỉ kia sao? Phiền phức quá a.” Nghe được câu trả lời này, Lâm Thanh Phong trong lòng âm thầm líu lưỡi, sau đó lại thở ra một hơi.

- Được rồi, ngươi cứ ăn đi.

“Hắc hắc, như vậy ta không khách sáo à.” Được Lâm Thanh Phong cho phép, Son Goku một dạng háo hức bắt đầu lao vào “chiến đấu” với đống thức ăn trên bàn, Lâm Thanh Phong tuy rằng bày ra hai bộ chén đũa, nhưng hắn cũng không còn một chút tâm trạng nào để ăn nữa, chỉ có ngồi im lặng nhìn Son Goku một người ăn hết.

Nửa giờ sau, Son Goku rốt cục ợ lên một cái, vẻ mặt hạnh phúc xoa bụng cười nói.

- Ngon quá a.

- Nhưng thức ăn có chút ít, ta vẫn còn có chút đói.

“Vẫn còn đói?” Lâm Thanh Phong khóe miệng co quắp liếc mắt nhìn phía sau Son Goku, nơi đó có một ngọn núi nhỏ cao gần một mét được làm từ xương động vật.

- Về sau nhất định phải để hắn tự mình kiếm tiền, túi tiền của ta nuôi không nổi.

Trong lòng âm thầm quyết định một cái, Lâm Thanh Phong nghiêm túc nhìn Son Goku.

Son Goku vui vẻ xoa bụng, hắn vẫn có chút thòm thèm, nghĩ tới chuyện gì đó, tròng mắt một vòng rồi tò mò hỏi.

- Thanh Phong huynh đệ, có vẻ như ngươi biết lai lịch truyền thừa của ta nha?

- Có thể nói một chút sao?

“Ta không biết, chỉ có chút suy đoán mà thôi.” Lâm Thanh Phong lắc đầu nói.

- Ngươi muốn biết rõ, thì hãy tự mình đi tìm hiểu nha.

…Hết Chương 318….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.