Cầm trên tay hai viên linh thạch mà Lâm Thanh Phong đã đưa, A Ngưu chán nản thở dài.
- Xuân nhi…
Nhưng ngay sau đó hắn liền nắm chặt hai viên linh thạch trong tay, vẻ mặt kiên định thầm nói.
- Xuân nhi, ngươi chờ ta, sẽ sớm thôi…
“Sẽ sớm cái gì a?” Ngay lúc này, từ phía sau hắn lại có một tiếng nói vang lên, A Ngưu trong lòng thầm hô không ổn, ngay một hơi thở sau đó, một bàn tay từ phía sau đã nắm chặt lấy đầu hắn, chà xát xuống mặt đất, hai viên linh thạch trên tay cũng rớt ra ngoài.
Người đi đường xung quanh đều đồng loạt tránh sang một bên, thấp giọng nghị luận.
- Bọn họ là ai a?...
- Xuỵt người đừng nói chuyện, đó là Tô công tử, nếu không muốn chết thì cứ im lặng mà nhìn là được rồi.
A Ngưu gương mặt bị chà xát xuống mặt đất, căn bản không nhìn thấy phía sau, nhưng hắn cũng đoán được ai đã làm chuyện này với hắn, nghiến răng nghiến lợi nói.
- Tô…công tử…
Tô công tử một thân y phục màu lam nhạt, trên người mang một cái quạt vắt ngang hông, ngồi xổm xuống trước mặt A Ngưu, đưa tay nhặt lấy hai viên linh thạch cười hỏi.
- A Ngưu nha, chúng ta là bằng hữu không phải? Ta có thể mượn chúng dùng được sao?
“Tô…công tử…ngươi…” Nhìn hai viên linh thạch trong tay Tô công tử, A Ngưu hai mắt đỏ ngầu cắn răng thều thào.
“A Ngưu, ngươi đang muốn nói gì nha?” Tô công tử vẻ mặt có chút hài hước, ngẩng đầu nhìn tên tay sai đang đè lấy A Ngưu nói.
- Còn ngươi, ngươi không nhìn thấy A Ngưu là huynh đệ của ta sao?
- Còn không biết nhẹ tay một chút sao?
“Rõ, thưa công tử.” Tên tay sai đáp một câu liền thả tay, không tiếp tục ấn đầu A Ngưu chà xát xuống đất, lúc này A Ngưu mới có thể nói chuyện.
- Tô công tử,…trả lại cho ta.
Nghe được lời của A Ngưu, Tô công tử lắc đầu nói.
- A Ngưu nha, chúng ta là bằng hữu, ta chỉ muốn mượn chúng để dùng một chút không được sao?
“Không được.” A Ngưu hai mắt đều đỏ lên, Tô công tử cũng không để ý, thu lấy hai viên linh thạch vào nhẫn trữ vật khinh miệt nói.
- A Ngưu nha, ta nghe đồn rằng, vừa nãy ngươi cùng Dương Xuân đi chơi rất vui vẻ?
- Ngươi chỉ là một tên binh sĩ quèn, ngươi còn muốn nghĩ tới Dương Xuân sao?
Nói tới đây, Tô công tử liền thu lại nụ cười trên mặt, dùng tay tát thẳng vào mặt A Ngưu một tiếng vang dội, vẻ mặt độc ác nói.
- Tự mình biết thân biết phận một chút đi, Dương Xuân là của ta, nàng không phải là người mà ngươi có thể động vào.
- Lần này ta chỉ thu ngươi hai viên linh thạch, nếu để ta thấy được ngươi lại đi cùng Dương Xuân thì đừng trách ta vô tình.
“Ài…” Ngay lúc này, từ phía sang vang lên tiếng thở dài, Chiến Thiên xuất hiện, tiện chân đạp tên tay sai một cước, tên tay sai liền bay thẳng một đường thật xa, sống chết không rõ.
Tuy nói rằng tên tay sai sống chết không rõ, nhưng hắn chỉ là một tên Luyện Khí kì tầng 1 mà thôi, Chiến Thiên tu vi cao bao nhiêu? Mặc dù Chiến Thiên chỉ tùy ý đá một cước, nhưng hắn có thể chịu được sao? Không cần nói cũng biết được.
Tên tay sai bay thẳng một đường, Tô công tử cũng không quan tâm, hắn chỉ cau mày nhìn Chiến Thiên hỏi.
- Ngươi là ai?
Đối với câu hỏi của Tô công tử, Chiến Thiên cũng không thèm để ý, đi tới một bên nâng A Ngưu đứng dậy rồi lạnh nhạt hướng Tô công tử nói.
- A Ngưu, sẽ đi cùng ta.
- Còn ngươi, ta hạn cho ngươi trong vòng một giờ đồng hồ, gọi lão tổ của ngươi tới trước cửa Nam Cung gia tộc.
- Trong vòng một giờ, nếu ta lại không nhìn thấy hắn, cả cái Tô gia các ngươi cứ chuẩn bị đi.
Chiến Thiên trước khi gặp Lâm Thanh Phong, hắn đã trải qua tình huống tương tự như A Ngưu rất nhiều lần, vì thế hắn căm thù nhất những tên như Tô công tử, nếu không phải vì Lâm Thanh Phong muốn gặp tộc trưởng của tên này thì Chiến Thiên đã một cước đá chết hắn ngay từ đầu chứ không để hắn sống tới hiện tại.
Chiến Thiên nói xong, liền dùng dịch chuyển tức thời đưa A Ngưu tới Nam Cung gia tộc, hắn đã chuyển lời, nếu tên này còn không nghe theo chỉ có thể nói là bọn hắn muốn chết mà thôi.
“Hừ, coi như hôm nay ngươi may mắn.” Nhìn Chiến Thiên dùng pháp thuật rời đi, Tô công tử hừ lạnh một tiếng, sau đó cũng xoay người bỏ đi.
Trong suy nghĩ của Tô công tử, Chiến Thiên có thể tùy ý đá bay tên tay sai, mặc dù bản thân hắn không thể làm tới mức này, nhưng cha của hắn là một vị Trúc Cơ kì tu sĩ có thể làm được, cộng thêm Chiến Thiên nhìn qua quá trẻ tuổi, cùng lắm chỉ ngang bằng với hắn mà thôi, tu vi có thể cao tới đâu?
Từ hai điều này cộng lại, vì thế trong suy nghĩ của Tô công tử, Chiến Thiên cùng lắm chỉ là một tên Trúc Cơ kì mà thôi.
Một tên Trúc Cơ kì lại muốn Lão Tổ nhà hắn là một vị Kim Đan kì tới cửa xin lỗi? Nói đùa cái gì đây?
Mặc dù khinh thường, nhưng đã có liên quan tới Nam Cung gia tộc, thì Tô công tử cũng không dám buông lỏng, trong lòng âm thầm suy nghĩ.
- Người của Nam Cung gia tộc ta gặp cũng không ít, nhưng chưa lần nào gặp mặt tên vừa nãy, hẳn là hắn chỉ giả danh mà thôi.
- Nhưng dù gì cũng là một tên Trúc Cơ kì, cứ về hỏi cha một chút, đều là Trúc Cơ kì, hẳn là cha sẽ biết một ít thông tin về hắn.
- Khi đó sao….ta không tin hắn sẽ chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta.
Tô công tử càng nghĩ, trong nội tâm càng thấy vui vẻ, ngẩng đầu lên trời cười lớn.
…
Trở lại bên cạnh Lâm Thanh Phong, Chiến Thiên nhanh chóng nói.
- Sư phụ, ta đã mang A Ngưu trở lại.
“Tốt a.” Lâm Thanh Phong gật đầu, sau đó lại nhìn về A Ngưu vẫn đang còn nằm trên mặt đất, một dạng mộng bức, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào Chiến Thiên thật lâu cũng không nói nên lời.
Để ý tới ánh mắt của Lâm Thanh Phong, Chiến Thiên cũng nhìn A Ngưu đồng thời cau mày nói.
- Ngươi còn không mau tạ ơn sư phụ?
Kể từ lúc Chiến Thiên xuất hiện cứu giúp A Ngưu cho tới khi mang hắn trở về, kể ra thì dài, nhưng tất cả chỉ diễn ra trong chưa đầy mười hơi thở mà thôi, vì thế A Ngưu vẫn còn cảm thấy kinh ngạc, cho tới khi được Chiến Thiên nhắc nhở, A Ngưu lúc này mới sửng sốt, nhưng hắn phản ứng cũng rất nhanh, nhanh chóng đứng dậy hướng Lâm Thanh Phong cúi người nói.
- Tạ ơn Lâm công tử đã ra tay giúp đỡ.
“Được rồi, tạ ơn coi như xong, ngươi theo chúng ta vào trong thôi.” Lâm Thanh Phong khoát tay một cái, cũng không để ý tới biểu hiện của A Ngưu, theo Nam Cung Mị Ảnh dẫn đường cho cả bọn đi tới trước cửa Nam Cung gia tộc.
A Ngưu sững sờ một lúc, nhìn thấy bọn người Lâm Thanh Phong đã rời đi, lúc này hắn mới nhanh chóng chạy theo sau.
Trong khoảng thời gian này, có Bách Hiểu Sinh đứng phía sau ngầm trợ giúp, quyền lực của Nam Cung gia tộc có thể nói là lên cao như diều gặp gió, nhưng Nam Cung Phi Vân biết rõ, Bách Hiểu Sinh làm như vậy bởi vì Nam Cung gia tộc có Lâm Thanh Phong mà thôi.
Trong trường hợp Lâm Thanh Phong không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì không sao, nhưng một khi Lâm Thanh Phong lại gặp bất trắc, Nam Cung gia tộc cũng đừng hòng Bách Hiểu Sinh ra tay trợ giúp.
Không phải là Nam Cung Phi Vân không có chí tiến thủ, Lâm Thanh Phong một thân thực lực cường đại không giả, thế nhưng hắn vẫn còn quá trẻ, mặc dù hắn không muốn, nhưng hắn vẫn sẽ chọc tới một vài thế lực cường đại, khi đó tự thân hắn sẽ lành ít dữ nhiều.
Nhận ra điểm này, Nam Cung Phi Vân chỉ cố gắng nhặt nhạnh một ít chỗ tốt cho gia tộc, cũng không gây nên những gia tộc khác căm phẫn, đồng thời ngày càng quản giáo nghiêm ngặt tộc nhân, không để cho tộc nhân bên dưới ra ngoài sinh sự, để tránh bị các gia tộc khác nhằm vào.
Cũng vì Nam Cung Phi Vân một dạng an phận thủ thường, hiện tại Nam Cung gia tộc mặc dù phát triển nhanh hơn lúc trước, nhưng ngoài mặt thì vẫn như cũ, trang viên cũng không mở rộng, bên ngoài chỉ có hai tên hộ vệ đứng canh gác.
Nhìn thấy bọn người Lâm Thanh Phong tới gần, dẫn đầu lại là một vị mỹ nữ, hai tên hộ vệ đồng thời nuốt vào một ngụm nước bọt, nhưng bọn hắn thân mang trọng trách, một tên nhanh chóng chạy tới chặn đường, lớn tiếng nói.
- Các ngươi là ai? Đây là Nam Cung gia tộc, người ngoài không được phép tiến vào.
Nhìn thấy hành động của hai tên hộ vệ, Nam Cung Mị Ảnh trong lòng âm thầm gật đầu hài lòng, mỉm cười nói.
- Hai người vào bên trong thông báo cho gia chủ một chút, Nam Cung Mị Ảnh đã trở về.
Hai tên hộ vệ nghi hoặc đồng thời nhìn nhau, Nam Cung Mị Ảnh - đại tiểu thư của Nam Cung gia tộc bọn hắn đã từng nghe qua, nhưng sau khi Nam Cung Mị Ảnh rời đi thì bọn hắn mới tới đây nhận việc làm hộ vệ của Nam Cung gia tộc, vì thế bọn hắn cũng chưa từng gặp mặt Nam Cung Mị Ảnh, một tên rốt cục gật đầu nói.
- Các ngươi đợi một chút, ta sẽ vào trong thông báo.