Hai ngày trước, tại Tô gia, một trong những đại gia tộc ở Nam Cung Thành, đã bị người cho diệt tộc, tất cả chỉ xảy ra trong chưa đầy nửa ngày.
Ngay sau đó, từ phủ thành chủ, Bách Hiểu Sinh – Bách thành chủ đưa ra tin tức.
- Tô gia buôn người, vi phạm điều tối kị của Nam Cung Thành, vì thế bọn hắn đã diệt tộc.
Ngay sau khi nhận được tin tức, tất cả mọi người trong thành đều cùng một dạng ngây ngốc không thể tin tưởng, bởi ai cũng biết, Nam Cung Thành nghiêm cấm buôn người, Bách Hiểu Sinh lại quản chuyện này rất nghiêm, Tô gia vẫn có thể dưới tai mắt của Bách Hiểu sinh vẫn có thể buôn người, đây là chuyện bực nào kinh khủng?
Trong khi mọi người trong thành còn chưa kịp phản ứng, Bách Hiểu Sinh liền hạ mệnh lệnh, đóng cổng thành, đồng thời hạ lệnh để bốn vị Kim Đan kì dưới trướng trực tiếp canh giữ cổng thành, dù là ai chỉ cần muốn ra khỏi thành liền một tát chụp chết.
Đồng thời Bách Hiểu Sinh còn điều động toàn bộ binh lính, đích thân xuất mã dẫn người đi tra xét toàn bộ các gia tộc lớn nhỏ trong thành, Nam Cung Thành từ trước tới nay chưa từng có hỗn loạn.
Thân là một tên Nguyên Anh kì duy nhất ở Nam Cung Thành, Bách Hiểu Sinh làm việc không một chút kiêng kị, chỉ cần có người đứng ra ngăn cản, hắn liền một tát đi qua, căn bản không nói một lời.
Dù là vậy, Bách Hiểu Sinh làm việc vẫn có chừng mực, chỉ ra tay đánh bọn họ bị thương nhẹ, trong thời gian ngắn không có năng lực hành động mà thôi, sau đó liền tiếp tục dẫn binh vào bên trong tra xét.
Bách Hiểu Sinh thật sự quá mạnh mẽ, ngoại trừ Nam Cung gia tộc ra thì tất cả gia tộc lớn nhỏ đều bị hắn dẫn binh “cày” qua một lần.
Nhưng nhìn chung hiệu quả vẫn rất tốt, bị Bách Hiểu Sinh đánh cho không kịp trở tay, rốt cục lộ ra mười gia tộc lớn nhỏ có liên quan tới việc Tô gia buôn người.
Họa không lan tới người nhà, tất cả những người có liên quan dù là bất kì ai cũng đều bị Bách Hiểu Sinh đè xuống đất ma sát, phế tu vi, treo ngược ở cổng thành để răn đe, còn những người không liên quan trong gia tộc thì tất cả đều bị đuổi khỏi Nam Cung Thành.
Hành động lần này của Bách Hiểu Sinh tuy rằng tàn nhẫn, nhưng hiệu quả rất tốt, vì thế người dân trong thành không một người nào cảm thấy hắn quá tàn bạo, mà ngược lại, ai cũng vỗ tay khen hay, đưa lên một ngón cái, đồng thời khen hắn sáng suốt, địa vị của Bách Hiểu Sinh trong lòng người dân được nâng cao thêm một bước.
Nam Cung gia tộc…
Bách Hiểu Sinh quỳ xuống đất hướng về Lâm Thanh Phong cúi thấp đầu, hai tay run lẩy bẩy cầm một đám sổ sách nâng lên trước mặt nói từng câu ngắt quãng.
- Lâm…tiền bối…đây là…hai ngày qua ta dẫn người tra xét được…
“Ồ? Đã tra xét xong rồi sao?” Lâm Thanh Phong vẻ mặt lạnh nhạt ngồi trên ghế, nhận lấy một quyển sách mà Bách Hiểu Sinh đưa tới, đọc một chút rồi nói.
- Mặc dù những gia tộc tham dự vào việc này đáng chết, nhưng những thành viên trong gia tộc bọn họ cũng có một số người tốt, ngươi xử lý như vậy cũng là hợp tình hợp lý.
Nói xong, tinh thần lực cường hãn tràn ra, trong phút chốc liền bao phủ toàn bộ Nam Cung Thành, tinh thần lực của Lâm Thanh Phong sau khi được tròng mắt phân thân của Thiên Đạo cường hóa, liền có thể sánh ngang với thần thức của Băng Thánh rồi, bất kì mọi ngóc ngách nào của Nam Cung Thành đều không chạy thoát khỏi tầm mắt của hắn, vài hơi thở sau hắn thu lại tinh thần lực rồi gật đầu nói.
- Ngươi làm việc rất tốt, nhưng bên phía Đông, vẫn còn một chỗ ngươi bỏ sót.
“Tiền bối, xin thứ tội…” Bách Hiểu Sinh cắn chặt răng, phải biết hai ngày qua hắn một đường dẫn binh bất kể ngày đêm lùng sục tất cả Nam Cung Thành, gần như đã cày lên ba tất đất, như vậy vẫn còn sót một chỗ?
Đối với lời cầu xin của Bách Hiểu Sinh, Lâm Thanh Phong lắc đầu cười nói.
- Đừng lo lắng, đây không phải lỗi của ngươi.
- Nơi đó có một tòa trận pháp, theo ta đoán dù là Hóa Thần kì cũng không dễ dàng phát giác được, ngươi chỉ là một tên Nguyên Anh kì mà thôi, ngươi không nhìn ra cũng là chuyện bình thường.
“Là như vậy sao?” Bách Hiểu sinh thở ra một hơi nhẹ nhõm, Hóa Thần kì không nhìn ra thì hắn bỏ sót cũng là chuyện rất bình thường, nói rồi, Lâm Thanh Phong cũng không để ý tới Bách Hiểu Sinh, nhìn sang Chiến Thiên đang đứng ở cạnh bên.
- Chiến Thiên, ngươi cùng Bách Hiểu Sinh đi tới đó đi, ta cảm giác được nơi đó có một tên Luyện Hư kì, hắn chỉ là một thần hồn mà thôi, nhưng ta cảm nhận Linh Lực của hắn rất tà ác.
- Hẳn là một tên tà tu nào đó đang muốn hại người để trọng sinh, có thể chính là hắn đứng phía sau sai sử Tô gia làm việc, như vậy mới có thể qua mặt được Bách Hiểu Sinh, ngươi qua đó tiễn hắn đi luân hồi đi.
“Đã rõ, sư phụ.” Chiến Thiên không nói hai lời ngay lập tức cúi đầu nhận lệnh, bước tới bên cạnh Bách Hiểu Sinh đang quỳ dưới đất, cũng không quản hắn cảm nhận thế nào, liền dùng dịch chuyển tức thời rời đi.
“Ài…cuối cùng cũng xong nha.” Nhìn hai người rời đi, Lâm Thanh Phong rốt cục duỗi người ngáp một tiếng, thực chất hắn cũng không muốn quản những đại gia tộc này trong bóng tối đang làm cái gì đâu, dù sao nhỏ yếu là nguyên tội, Lâm Thanh Phong một người cũng không thể ngày ngày bỏ thời gian đi cứu người khác, nhưng những đại gia tộc này lại gặp Chiến Thiên, chỉ có thể trách bọn hắn xui xẻo.
Còn việc để Bách Hiểu Sinh từ chức thành chủ? Thực ra Lâm Thanh Phong chỉ nói đùa mà thôi, đá Bách Hiểu Sinh xuống sau đó để ai lên làm thành chủ? Để chính hắn lên làm? Đừng đùa chứ, hắn tránh còn không kịp đây.
Để Nam Cung Phi Vân lên làm? Như vậy chẳng khác nào để Nam Cung Phi Vân treo cổ?
Cả một tòa Nam Cung Thành này số lượng Kim Đan, Trúc cơ tuy rằng không được một ngàn thì cũng có vài trăm đi? Nam Cung gia tộc lại chỉ có một vị lão tổ Kim Đan kì, thực lực như vậy leo lên làm thành chủ? Sau khi Lâm Thanh Phong bọn người rời đi đoán chừng Nam Cung gia tộc một tuần lễ cũng không chịu nổi a.
Tóm lại, Lâm Thanh Phong nói như vậy chỉ để cho Bách Hiểu Sinh gắng sức làm việc mà thôi, mặc dù có chút ác độc nhưng hiệu quả rất tốt.
Sau khi Chiến Thiên cùng Bách Hiểu Sinh rời đi, một lúc sau A Ngưu lại tới đây, hắn một dạng xoắn xuýt nói.
- Lâm tiền bối, ta đã có quyết định.
“Ồ? Đã quyết định rồi sao? Nói đi, ngươi muốn như thế nào?” Nghe được lời của A Ngưu, Lâm Thanh Phong có chút hứng thú hỏi.
Hai ngày trước, sau khi mang A Ngưu tới đây, hắn đã cho A Ngưu hai lựa chọn, một là hắn sẽ trực tiếp để A Ngưu trở thành một tên Nguyên Anh kì, nhưng đổi lại A Ngưu sẽ phải trở thành khách khanh trưởng lão, thủ hộ Nam Cung gia tộc một ngàn năm, sau đó có thể rời đi.
Còn lựa chọn thứ hai, là A Ngưu sẽ đi theo bọn hắn, làm người hầu cho Nguyên Anh, đương nhiên Lâm Thanh Phong sẽ không cung cấp cho hắn bất kì cái gì, dù sao chủ nhân của hắn là Nguyên Anh, nếu hắn có bản lĩnh lấy được đồ vật từ con hàng này thì hắn cứ việc lấy, Lâm Thanh Phong sẽ không quản.
Thực chất Lâm Thanh Phong chỉ cho A Ngưu một lựa chọn đầu tiên mà thôi, nếu A Ngưu không tiếp nhận thì có thể tự mình rời đi, dù sao trực tiếp biến một tên Luyện Khí kì trở thành Nguyên Anh kì chuyện này đương nhiên sẽ có tệ đoan, dù là tư chất nghịch thiên cỡ nào thì cả đời này chỉ có thể dừng lại ở Nguyên Anh Viên Mãn, không có cách nào trở thành Hóa Thần kì.
Mặc dù cách làm này nghe qua rất độc ác, chặt đi con đường tiến bộ của A Ngưu, nhưng với tư chất của A Ngưu, để hắn tu luyện một cách bình thường, không có biến cố gì xảy ra thì hắn chưa chắc có thể trở thành một tên Trúc Cơ kì đâu.
Lâm Thanh Phong giúp hắn trở thành Nguyên Anh kì trong thời gian ngắn, tính thêm số thọ nguyên mà hắn nhận được khi đạt tới Trúc Cơ cùng Kim Đan, thì hắn có tổng cộng hơn 1500 năm thọ nguyên, để hắn thủ hộ Nam Cung gia tộc 1000 năm sau đó có thể rời đi, như vậy thì hắn đã có lời.
Còn lựa chọn thứ hai là do Nguyên Anh đề ra, nó nhìn trúng A Ngưu đầu óc ngay thẳng, suy nghĩ đơn giản, rất có tìm lực trên con đường tác tử, vì thế nó mới cho A Ngưu lựa chọn này.
A Ngưu sau khi nghe được hai loại lựa chọn, đương nhiên hắn ngay lập tức sẽ chọn lựa chọn thứ hai, trở thành người hầu của một cái Nguyên Anh, nghe qua có chút kì lạ, trước không nói tu vi của hắn có thể tiến bộ hay không, nhưng nghĩ tới khi Nguyên Anh cao hứng liền cho hắn một chút đồ vật, còn hơn hắn ngày ngày làm tên binh sĩ này không biết bao nhiêu lần thì A Ngưu có nằm mơ cũng muốn nha, nhưng Lâm Thanh Phong cũng không đáp ứng ngay, mà để A Ngưu trở về suy nghĩ,
Bởi vì Nguyên Anh thu nhận A Ngưu, cũng không thu nhận Dương Xuân, nếu A Ngưu chấp nhận đi theo Nguyên Anh thì Dương Xuân cô nàng này phải làm sao bây giờ?
Nên nhớ rõ A Ngưu muốn có thực lực để theo đuổi Dương Xuân a, nếu không phải vì Dương Xuân thì hắn cũng không muốn sớm ngày đạt được thực lực đâu, ngày ngày làm một tên binh sĩ liền tốt rồi, mặc dù tiền lương ít một chút, nhưng hắn vẫn có thể phụng dưỡng cha mẹ ở nhà.
Còn để Dương Xuân đi theo Lâm Thanh Phong? Nói đùa cái gì, nàng còn chưa qua được cửa của Nam Cung Mị Ảnh đâu, nếu Lâm Thanh Phong nhắm mắt nhận bừa thì hắn cũng đừng hòng nhìn mặt Nam Cung Mị Ảnh.
Đương nhiên Lâm Thanh Phong có thể hỏi ý kiến Nam Cung Mị Ảnh một chút, khi đó Nam Cung Mị Ảnh sẽ không từ chối, nhưng hắn cũng không có nghĩa vụ phải làm như vậy, dù sao hắn cũng không phải chủ nhân của A Ngưu, A Ngưu muốn thì đi xin Nguyên Anh, để nó tới gặp Nam Cung Mị Ảnh nha.
Đối với câu hỏi của Lâm Thanh Phong, A Ngưu hít vào một hơi, một mặt nghiêm túc nói.
- Ta quyết định trở thành người hầu của Nguyên Anh tiền bối.