“Bách Hiểu Sinh, ta có chết cũng không tha cho ngươi….”
Từ trong gian mật thất, tiếng la hét thảm thiết, thương tâm liệt phế, vang lên, khiến ai nghe vào cũng cảm thấy một trận ác hàn, một lúc sau tiếng la hét dần dần nhỏ đi, sau đó tắt ngấm, thay vào đó là tiếng “Éc…éc…” thương tâm liệt phế vang lên.
Đứng nhìn vào cửa mật thất, Bách Hiểu Sinh hai mắt trợn trắng, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào mật thất sâu hun hút không thấy điểm cuối, miệng lẩm bẩm.
- Con mẹ nó…đó là Thiên Thủ Đạo Nhân - Thần Thâu Bảng xếp hạng 8901, tu vi Nguyên Anh Viên Mãn nổi danh suốt 1000 năm, hiện tại lại bị bức tới mức đè một con heo ra mà bá vương ngạnh thượng cung?
Nguyên Anh khoanh tay phiêu phù bên cạnh, khóe miệng kéo lên nụ cười hỏi.
- Bách thành chủ, mật thất như vậy, ngươi hài lòng sao?
“Đương nhiên, đương nhiên rồi.” Bách Hiểu Sinh gật đầu như gà mổ thóc, hắn có thể không hài lòng sao? Phải biết tên vừa mới chết trong kia có tu vi Nguyên Anh Viên Mãn a, Bách Hiểu Sinh chỉ mới là Nguyên Anh tầng 3 mà thôi, dù cho có mười cái Bách Hiểu Sinh cũng không đủ cho tên bên trong đánh đâu.
Bách Hiểu Sinh trong lòng âm thầm tự hào, nhờ Nguyên Anh đứng ra giúp sửa chữa mật thất đúng là hành động chính xác nhất đời này của hắn a.
…
Hai tuần trước.
Bách Hiểu Sinh một mặt nước mắt nước mũi đầm đìa, không quản mọi thứ quỳ gối ôm lấy chân Nguyên Anh nói.
- Nguyên Anh tiền bối, ngài phải giúp ta nha.
“Con mẹ ngươi, buông ra, ta không chơi gay.” Nguyên Anh một mặt ghét bỏ hét lên, bất chấp Nguyên Anh có phản kháng như thế nào, Bách Hiểu Sinh vẫn liều mạng ôm chân nó.
- Ngài không giúp ta, ta nhất định không buông…
Lâm Thanh Phong ở một bên chỉ có thể lắc đầu nói.
- Bách thành chủ, có chuyện gì từ từ nói, trước tiên ngài cứ buông nó ra a.
“Nhưng…Lâm tiền bối, ngài sẽ giúp ta sao?” Bách Hiểu Sinh hai mắt sáng lóng lánh nhìn Lâm Thanh Phong, Lâm Thanh Phong toàn thân nổi lên một trận ác hàn, nhưng vẫn giữ được một chút trấn định.
- Ngươi trước tiên cứ buông nó ra, sau đó lại giải thích cho bọn ta một chút.
- Nếu chuyện này bọn ta giúp được thì đương nhiên bọn ta sẽ giúp ngươi.
“Hô.” Nhận được câu trả lời của Lâm Thanh Phong, Bách Hiểu Sinh mới buông Nguyên Anh ra, Nguyên Anh được giải thoát, nhanh chóng bay tới nép phía sau Lâm Thanh Phong, một mặt ghét bỏ nói.
- Có chuyện gì? Mau nói đi.
“Hắc hắc.” Bách Hiểu Sinh gãi đầu một cái, sau đó liền hỏi.
- Nguyên Anh tiền bối, ta nghe Chiến Thiên huynh đệ nói rằng, ngươi chuyện…âm nhân?
“Con mẹ ngươi mới âm nhân, cả nhà ngươi mới âm nhân.” Vừa nghe tới đây, Nguyên Anh liền muốn nổi giận, nhưng Lâm Thanh Phong nhanh chóng dùng tay đè đầu nó xuống, cau mày hỏi.
- Bách thành chủ, chuyện ngươi muốn nhờ có liên quan tới việc này sao?
Bách Hiểu Sinh lúc này mới gật đầu, lấy từ nhẫn trữ vật ra một phong thư, đưa tới cho Lâm Thanh Phong, Lâm Thanh Phong cau mày tiếp nhận bức thư đọc lấy nội dung bên trong, Bách Hiểu Sinh một bên giải thích.
- Thiên Thủ Đạo Nhân – Thần Thâu Bảng hạng 8901, hắn nổi danh khắp nơi, lấy tu vi Nguyên Anh Viên Mãn làm đạo tặc, chưa một lần nào thất bại.
- Hắn có một sở thích kì quái, mỗi khi hắn muốn đánh cướp một người nào đó, hắn sẽ gửi cho người đó một bức thư, trên bức thư hắn sẽ thông báo cho người đó khoảng thời gian mà hắn ra tay.
- Chẳng giấu gì hai vị, mười năm trước, ta nhận được phong thư này.
- Nó là của Thiên Thủ Đạo Nhân gửi tới, hắn cho ta thời hạn mười năm để chuẩn bị đầy đủ, khi thời hạn tới, hắn sẽ tới đây trộm lấy tất cả những gì mà các vị thành chủ đời trước để lại.
“Ồ?” Lâm Thanh Phong nhìn bức thư rồi gật đầu, tiện tay đưa tới cho Nguyên Anh rồi hướng về Bách Hiểu Sinh hỏi.
- Vậy ngươi muốn chúng ta giúp gì cho ngươi?
“Cái này nha…” Bách Hiểu Sinh có chút xoắn xuýt nói.
- Cũng vì việc này, mà ta đã cho người làm ra một gian mật thất, nhưng trước đó đã bị Chiến Thiên huynh đệ nhẹ nhàng thông qua được…
“Ồ? Mật thất sao?” Lâm Thanh Phong tròng mắt đảo một vòng, dường như nghĩ ra được gì đó, chỉ thấy Bách Hiểu Sinh gật đầu nói.
- Chiến Thiên huynh đệ đã nói, hai người hiểu biết rất nhiều về mật thất, vì thế ta muốn nhờ hai người giúp ta làm ra một căn mật thất khác.
“Chuyện này…” Lâm Thanh Phong còn đang chần chừ do dự, Nguyên Anh lúc này hai mắt liền phát sáng, nhanh chóng bay tới bên cạnh Bách Hiểu Sinh, vỗ vai hắn cười nói.
- Sao không nói sớm a.
- Mấy việc hố người này cứ giao cho ta.
“Con mẹ ngươi, vừa nãy tên nào còn chối rằng chính mình không thích âm người?” Bách Hiểu Sinh im lặng rồi nhưng ngoài mặt hắn nhanh chóng gật đầu cười.
- Haha, có Nguyên Anh tiền bối ngài giúp đỡ thì còn gì bằng?
“Dễ nói, dễ nói…” Nguyên Anh cùng Bách Hiểu Sinh, một lớn một nhỏ nhìn nhau rồi ngẩng đầu cười lớn.
Nguyên Anh một khi muốn hố người thì ai có thể chạy thoát? Ngay cả phân thân Thiên Đạo - Tròng mắt đại lão cũng bị nó hố một chầu không hề nhẹ, hiện tại vẫn còn đang ngây ngốc nằm trong người Lâm Thanh Phong, tùy thời chờ đợi nó sai sử đây, nghĩ tới số phận của Thiên Thủ Đạo Nhân đã được định sẵn khi rơi vào tay con hàng này a.
“…” Lâm Thanh Phong ở một bên khóe miệng co quắp, âm thầm lắc đầu than thở.
¬-Thiên Thủ Đạo Nhân, số ngươi đã tận a…
…
Một tuần trước.
Bách Hiểu Sinh đứng trước gian mật thất thứ hai, cũng là gian mật thất mà hắn cất giấu bảo vật, cau mày nhìn tấm vải trắng nhỏ viết dòng chữ nghuệch ngoạc xiêu vẹo màu đen “tắt trận pháp ở nơi này” kèm theo hình vẽ một bàn tay màu đỏ chỉ vào viên gạch ở phía dưới thật lâu, sau đó mới có chút không chắc chắn hỏi.
- Nguyên Anh tiền bối…cứ như vậy là được rồi sao?
“Dĩ nhiên là chưa a, chúng ta vẫn còn nhiều việc phải làm đâu.” Nguyên Anh một bên khoanh tay gật dầu cười nói.
“…” Bách Hiểu Sinh khóe miệng co quắp, nhưng hắn cũng quyết định đánh cuộc một lần, xoay người bước ra ngoài chuẩn bị.
….
6 ngày trước.
Nam Cung Thành truyền ra tin tức, bởi vì những lần trước ra tay quá mạnh, dẫn tới việc mật thất cất giữ bảo vật của hắn bị hư hỏng, phải ngấm ngầm mời về một vị Luyện Khí Sư để sửa chữa mật thất.
Nhưng thân là thành chủ, Bách Hiểu Sinh tự mình cảm thấy hối hận vì không nhận ra những hành động của đám ác nhân kia sớm hơn, để cho bách tính vô tội phải chịu khổ cực, rơi vào vòng tay ma quỷ.
Cũng vì thế, trong khoảng thời gian mà vị Luyện Khí Sư tới sửa chữa mật thất, Bách thành chủ cũng không ở một bên nhìn, mà cả ngày đều ở bên ngoài, trực tiếp đứng ra phát lương thực cứu tế, và chỉ huy xây dựng lại nhà ở cho những bách tính bị hãm hại, dự tính việc này sẽ diễn ra liên tục suốt một tuần lễ.
Chuyện này dẫn tới việc, vị Luyện Khí Sư kia sau khi xây dựng xong mật thất cũng không muốn làm phiền Bách thành chủ, hắn chỉ còn cách để lại những đoạn thông báo nhỏ, có thể trực tiếp chỉ đường cho Bách thành chủ đi thông tới cuối mật thất.
Nhưng không ngờ chuyện này lại để một tên binh sĩ biết được, sau khi vị Luyện Khí Sư rời đi, hắn đã nhân cơ hội này lẻn vào mật thất, đi theo chỉ dẫn của vị Luyện Khí Sư để lại, thành công đi tới cuối mật thất và đánh cắp bảo vật.
Khi trở ra thì hắn lại bị phát hiện, và đã bị tống giam vào ngục.
Chuyện này gần như truyền tới tai Bách thành chủ, nhưng lúc này thành chủ phu nhân lại đứng ra nói.
- Chuyện này không được phép cho lão gia biết, lão gia những ngày này đã phiền muộn rất nhiều, cứ đợi sau khi lão gia kết thúc bảy ngày phát lương thực cứu tế thì hãy cho hắn biết.
Lời này của thành chủ phu nhân có lỗ hổng, bà chỉ nói rằng “không được phép cho lão gia biết” cũng không nói không được cho bách tính biết được, vì thế chỉ trong chưa đầy một ngày, tất cả bách tính trong thành đều biết được, vì thế ai cũng “giấu diếm” chuyện này với Bách thành chủ, mỗi khi nhìn thấy Bách thành chủ thì liền im lặng ngậm miệng.
Thời hạn sắp tới, Thiên Thủ Đạo Nhân những ngày này đương nhiên sẽ ở tại Nam Cung Thành, nhưng hắn ẩn mình rất tốt, không một ai có thể nhận ra được thân phận của hắn…ít nhất thì hắn nghĩ như vậy.
Lúc trước Lâm Thanh Phong đã từng tản ra tinh thần lực bao phủ toàn bộ Nam Cung Thành, Thiên Thủ Đạo Nhân tu vi Nguyên Anh Viên Mãn trong mắt của hắn như một mồi lửa trong đêm tối a, rất dễ nhìn thấy, nhưng dù đã biết Thiên Thủ Đạo Nhân tồn tại, Lâm Thanh Phong cũng không nói ra, tên này đã bị Nguyên Anh nhìn trúng, hắn có thể chạy thoát được sao?
Vì ở đây từ sớm, nên những tin đồn trong thành Thiên Thủ Đạo Nhân cũng nghe được không sai biệt lắm, hắn khinh thường hừ lạnh một tiếng.
- Bách Hiểu Sinh, ngươi cho ta là đồ ngu sao? Trò trẻ con này có thể bẫy được ta?
Nói rồi, Thiên Thủ Đạo Nhân một thân hắc sắc y phục, khoát tay xoay người rời đi, Bách Hiểu Sinh thật sự mời tới một vị Luyện Khí Sư, điều này hắn biết rõ, bởi vì ngày đó hắn ở một bên cùng bách tính nhìn xem tất cả, nhưng trên đời này lại tồn tại tên Luyện Khí Sư não tàn viết lại ghi chú ngay trên tường để dẫn người vào mật thất sao?
Nếu có thật thì hắn cũng không cần làm Luyện Khí Sư nữa, trở về tìm một đống cứt đập đầu tự sát là được rồi.