“Là chuyện gì?” Nam Cung Mị Ảnh có chút nghi hoặc hỏi, Vân trưởng lão mới cười khổ giải thích.
- Ngươi cũng biết, phu quân của ngươi để lại cho Nam Cung Thành một cái lò tạo người điên, hiện nay số lượng cũng gần vượt quá năm ngàn rồi, muốn giết cũng không được.
- Bách Hiểu Sinh cũng không biết phải làm thế nào, nên hắn tìm ta hỏi biện pháp để giải quyết đám người đó đây.
“Hắc? Nhiều như vậy?” Nam Cung Mị Ảnh khóe miệng giật giật, nàng cũng không ngờ số lượng “người điên” này mới qua một năm liền nhiều như vậy, chỉ đành cười khổ nói.
- Vân trưởng lão, phiền ngài tới tìm phụ thân của ta, trước khi đi, phu quân đã giao cho phụ thân một túi vải, trong đó có biện pháp giải quyết mà phu quân nghĩ ra.
“Tốt rồi, như vậy ta cũng không làm phiền ngươi nữa, hiện tại ta sẽ đi gặp Phi Vân nói một chút.” Vân trưởng lão cười nói một câu, dứt lời liền cất đi truyền tin ngọc.
Lại nhìn sang Bách Hiểu Sinh cùng Nam Cung Quan hai người nhất thời chưa thể tỉnh lại, Vân trưởng lão cũng không muốn trực tiếp gọi Nam Cung Phi Vân tới đây, vì có thể sẽ khiến hai người phân tâm, tay nâng chén trà uống hết một hơi, sau đó thân ảnh liền biến mất trong sân.
“Hắc hắc… phát tài… phát tài a….” Trong lúc này, Nam Cung Phi Vân đang ngồi trong thư phòng của chính hắn, hai mắt phát sáng, miệng chảy nước dãi đầm đìa nhìn đống linh thạch số lượng ước chừng mấy ngàn viên chất đầy trên bàn, trong số đó đa phần là hạ phẩm, nhiều hơn một chút là trung phẩm, ngay cả thượng phẩm cũng có hai viên.
Đây là số tài sản mà Nam Cung gia tộc sau một năm trời “bán quan tài” cùng “bảo hiểm” tích góp được, tuy chỉ đa phần đều là linh thạch hạ phẩm, nhưng số lượng này còn nhiều hơn số lượng mà Nam Cung gia tộc tích góp hơn hai mươi năm a.
“Tổng cộng chỉ có mấy viên linh thạch thượng phẩm mà thôi, đường đường nhất gia chi chủ lại thành cái bộ dáng này, ngươi không thể nào chin chắn hơn một chút được sao?” Nhìn bộ dáng của Nam Cung Phi Vân, Vân trưởng lão chỉ có thể bĩu môi lắc đầu nói.
….
Một tháng sau, tu chân giới lại xảy ra mưa to gió lớn, bởi vì Bách Hiểu Sinh thành chủ của Nam Cung Thành đứng ra khẳng định một điều.
Mật thất ở phủ thành chủ cũng không phải là một tu là tràng, mà chỉ là một nơi để rèn luyện đạo tâm mà thôi, điều này có Vân trưởng lão của Hỏa Vân Tông đứng ra xác nhận.
Tất cả những người trước đó tiến vào đều không có chết, cũng tức là đạo tâm của bọn họ không vững vàng, kết quả đã bị bức điên, hiện tại ở bên ngoài Nam Cung Thành đã xây dựng một nơi gọi là Bệnh Viện Tâm Thần, tất cả những người trước đó tới Nam Cung Thành, sau khi bị điên thì đều được Bách Hiểu Sinh chuyển tới đây.
Bất kì người nào có người thân trước đó đã tới Nam Cung Thành, đều có thể tới đây để nhận lại người thân, nhưng để tránh việc có một số người muốn lợi dụng điểm này để làm chuyện xấu hại người, những ai muốn nhận lại người thân thì trước đó phải thông qua vài bước xác minh thân phận.
Và đặc biệt, những bước xác minh thân phận này do Vân trưởng lão đứng ra thực hiện, có Hỏa Vân Tông một trong những tông môn lớn nhất đại lục đứng sau, vì thế độ tin cậy rất cao không cần phải nghi ngờ Bách Hiểu Sinh đứng sau lưng động tay động chân.
Đồng thời, Bách Hiểu Sinh còn tuyên bố, mật thất sẽ từ hôm nay không tiếp những khách nhân tới đây trộm bảo vật, mà chỉ mở ra cho những người muốn rèn luyện đạo tâm, mật thất có ba tầng, Nam Cung Thành sẽ mở ra hai tầng đầu, người muốn rèn luyện đạo tâm có thể tới gặp Bách Hiểu Sinh để đăng ký, bất kì một ai muốn tiến xuống tầng thứ ba để trộm bảo vật, thì mọi chuyện xảy ra về sau, Nam Cung Thành sẽ không chịu trách nhiệm.
Sau khi Bách Hiểu Sinh phát ra thông báo, và có Hỏa Vân Tông xác nhận, hai tầng đầu của mật thất có thể được sử dụng để rèn luyện đạo tâm, trong vòng một năm tiếp theo, số lượng người tới đây thậm chí không giảm, thậm chí còn nhiều hơn số Đạo Tặc trước đó, và tất cả đều là những vị thiên tài trong các tông môn.
Đơn giản một chuyện, tông môn ở toàn bộ Thông Thiên Đại Lục nhiều không kể xiết, ngay khi nhận được thông báo này, bọn họ đương nhiên muốn để những Thiên Tài trong tông tới đây thử một chút, giúp Đạo Tâm ngày càng mạnh mẽ, nhưng đồng thời, bọn họ cũng nhân cơ hội này chứng minh thực lực của tông môn.
Những tên Thiên Tài này ở trong tông môn kiêu ngạo đã quen, lại thêm đây cũng là một cuộc so tài ngầm của các tông môn với nhau, vì thế sau khi tới đây, bọn hắn trực tiếp đăng kí tầng thứ 2…và kết quả thì không như mơ, tất cả bọn hắn chỉ có một con đường thất bại mà thôi, và nhận lãnh hậu quả không tưởng.
Những người khá một chút thì Đạo Tâm sản sinh ra vết rạn, nhưng ít nhất bọn hắn còn giữ được thần trí, còn những người xui xẻo thì khổ rồi, Đạo Tâm không những nát, thần trí cũng không thanh tỉnh, suốt ngày ngồi trong góc phòng run rẩy lẩm bẩm những thứ như “Táng đá…chạy mau...”, “Viên gạch…đừng nhấn…”, “Bướm…mau đếm a...một con, hai con…”
Mà những người Đạo Tâm đã có vết rạn, về sau dù có tu luyện thì tu vi cũng có hạn, vì thế sau khi trở về tông môn, địa vị của bọn họ cũng không còn được như lúc trước, thậm chí vài người đã bị gạt bỏ đuổi khỏi tông môn.
Vài tháng sau đó, Tu La Mật Thất trực tiếp đổi danh, trở thành Thiên Tài Hậu Táng Tràng – nơi chôn thây của những thiên tài.
Từ khi Thiên Tài Hậu Táng Tràng nổi danh, trên toàn bộ Đại Lục cũng không còn ai vỗ ngực tự xưng Thiên Tài nữa, trừ khi bọn họ đã hoàn thành thí luyện ở Thiên Tài Hậu Táng Tràng, nếu có một tên đứng ra vỗ ngực tự xưng thiên tài thì đáp lại bọn hắn chỉ có một câu.
- Ngươi là Thiên Tài? Thiên Linh căn? Tư chất cao ghê gớm? Tu luyện thật nhanh ngày đi vạn dặm? Vậy ngươi đã từng đi qua Thiên Tài Hậu Táng Tràng chưa? Đưa giấy chứng nhận ra xem một chút?
Đám thiên tài nghe xong lời này đa phần chỉ có thể ngậm miệng cúi đầu, Thiên Tài Hỏa Táng Tràng, đương nhiên bọn hắn từng nghe qua, nhưng nói tới việc đi qua đó? Bọn họ đều không chắn chắn, một số ít còn lại sau khi nghe thấy liền nóng đầu, nhất quyết bỏ ngoài tai mọi lời khuyên ngăn, xông vào...đường cùng.
Đương nhiên không phải tông môn không chấp nhận được sự thật này, nhưng Nam Cung Thành còn có Hỏa Vân Tông chống lưng, mặc dù Hỏa Vân Tông trải qua một trận chiến với Hỏa Thánh thực lực hao tổn không sai biệt lắm, nhưng cũng không phải ai cũng có thể tùy tiện trêu chọc.
Đối với những tông môn có ý kiến muốn đi vào nhìn rõ thực hư, Hỏa Vân Tông cũng không ngăn cản, để bọn hắn cử một vị Luyện Hư kì đi vào…kết quả khi đi ra, người nào cũng một mặt trắng xám, đạo tâm đều có vết rạn, cay đắng khẳng định.
- Nơi này rèn luyện đạo tâm không giả, nhưng độ khó quá cao, căn bản không phải người nào cũng có thể chịu được.
Những tông môn này hết cách rồi, ngay cả Luyện Hư kì cũng qua không được, thì cử những tên có tu vi thấp hơn tới đây làm gì? Đi tìm tử lộ sao? Kể từ đó về sau, “thiên tài” hai từ này dần dần biến mất trong tu chân giới…không một ai dám vỗ ngực tự nhận mình là thiên tài nữa, chỉ có thể khiêm tốn cúi đầu tự nhận mình khá hơn người bình thường một chút mà thôi.
….
Trở lại phía Lâm Thanh Phong, vừa ra khỏi Nam Cung Thành, Lâm Thanh Phong nhìn sang Chiến Thiên hỏi.
- Chiến Thiên, ngươi nói một chút, tiếp theo chúng ta phải đi đâu?
“Sư phụ, phiền ngài theo ta một chuyến, ta muốn trở về nhà.” Chiến Thiên suy nghĩ một chút rồi trả lời.
“Ừm? Về nhà? Không đi tìm phụ thân ngươi sao?” Lâm Thanh Phong có chút ngạc nhiên hỏi, chỉ thấy Chiến Thiên lắc đầu thở dài nói.
- Không dối gạt sư phụ, trong quyển nhật ký của mẫu thân, nàng chỉ viết rằng, đối với phụ thân, nàng vừa gặp đã yêu, vì kết quả liền sinh ra ta.
- Ta nghĩ rằng ngay cả mẫu thân chính mình cũng không biết lai lịch của phụ thân như thế nào.
“Mẫu thân của ngươi chịu chơi như vậy?” Lâm Thanh Phong trong lòng âm thầm nhổ nước bọt một câu, mặt ngoài Lâm Thanh Phong sắc mặt vẫn không thay đổi nói.
- Ngươi đi trước dẫn đường thôi.
“Sư phụ, sư mẫu, còn có lão bà, các ngươi đi theo ta.” Chiến Thiên gật đầu đáp một tiếng, sau đó động thân bay lên phía trước dẫn đường.
Thực chất, quê nhà của Chiến Thiên cũng không xa Nam Cung Thành là bao, vẫn nằm trong phạm vi thế lực của Nam Cung Thành, với tốc độ bay của bọn hắn, chưa đầy nửa ngày là đã tới nơi.
Phiêu phù trên không trung nhìn xuống tòa thành trấn nhỏ phía dưới, Chiến Thiên liền trầm mặc không nói, đã qua hơn ba ngàn năm rồi, dù là nơi nào thì cảnh vật cũng có biến hóa, nhất là nơi có con người tồn tại.