“???” Chiến Hoàng mộng bức, còn Chiến Thiên dường như đã biết rõ chuyện này từ trước, hai mắt bình tĩnh như nước, vẻ mặt không có gì thay đổi, yên tĩnh tiếp nhận sự thật này.
Nhìn biểu hiện khác nhau một trời một vực của hai người, Lâm Thanh Phong bất đắc dĩ lấy ra tấm gương, đưa cho Chiến Hoàng nói.
- Ngươi tự mình xem đi.
Chiến Hoàng cầm lấy tấm gương, trầm mặc thật lâu, đám tay chân của hắn lúc này mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, lúc này Chiến Hoàng liền lên tiếng.
- Vị soái ca trong gương này là ai? Sao nhìn quen mặt như vậy?
“…” Lâm Thanh Phong bỗng dưng cảm thấy có chút đau đầu, đưa tay bóp trán, liếc mắt nhìn Chiến Thiên nói.
- Chiến Thiên, ngươi tới đánh cho hắn tỉnh đi, từ trước tới giờ ngươi vẫn muốn làm chuyện này a?
Chiến Thiên không nói hai lời, thân ảnh xuất hiện trước mặt Chiến Hoàng, còn không đợi Chiến Hoàng phản ứng thì đã ngay lập tức ra tay vung quyền.
“A…a…a…”
Thân thể Chiến Hoàng lao nhanh như tên bắn, chưa được vài hơi thở đã biến mất trong tầm mắt của đám người, chỉ để lại tiếng hét dài, Chiến Thiên cũng đồng thời biến mất.
“Các ngươi muốn làm gì?” Đám tay sai của Chiến Hoàng lúc này mới kịp phản ứng, ai cũng nhao nhao, Lâm Thanh Phong cau mày nói.
- Không có chuyện của ngươi, lăn sang một bên đi.
“Cái…” Tên đầu lĩnh cau mày, hắn còn chưa nói hết lời thì đã bị Lâm Thanh Phong dùng một tay nhấc bổng lên không trung, lạnh lùng nói.
- Ta bảo…lăn sang một bên, nghe hiểu?
“Hiểu, hiểu.” Tên đầu lĩnh mồ hôi lạnh chảy đầy đầu, nhanh chóng gật đầu như gà mổ thóc, lúc này Lâm Thanh Phong mới buông hắn ra thả xuống đất, đám người phía sau đồng loạt im thin thít.
Một bên khác, Chiến Thiên một mặt hung ác, điên cuồng đánh Chiến Hoàng tối tăm mặt mũi, đau khổ chống đỡ.
“Ta đánh ngươi một đi không trở lại.”
“Ta đánh ngươi bỏ rơi thê tử.”
“Ta đánh ngươi tự kỉ.”
“Ta đánh ngươi muốn kết bái huynh đệ.”
“Ta đánh ngươi xxx”
….
Hơn một giờ trôi qua, lúc này Chiến Thiên mới nắm lấy cổ áo Chiến Hoàng lôi về.
Lúc này mặt mũi Chiến Hoàng chỗ thâm chỗ tím, hơi thở yếu ớt, như chó chết một dạng, bỏ mặc cho người ta lôi đi.
“Thiếu tộc trưởng…” Tên đầu lĩnh cùng đám người của hắn hai mắt muốn nứt ra, nhưng có Lâm Thanh Phong ở đây, bọn hắn cũng không dám làm liều, dù sao nhìn qua Chiến Hoàng thê thảm như vậy, nhưng thật ra hắn chỉ bị thương ngoài da mà thôi.
Ngươi bất hiếu như vậy…phụ thân của ngươi có biết hay không? Mà không đúng…hắn nhất định biết, bởi vì ngươi là người trực tiếp đánh hắn thành dạng này a.
Nhìn thảm cảnh của Chiến Hoàng, Lâm Thanh Phong khóe miệng giật giật.
Chiến Thiên “ôn nhu” đặt Chiến Hoàng xuống đất… ừ trực tiếp vứt qua một bên, sau đó lại theo ngày thường một dạng, tới trước mặt Lâm Thanh Phong chắp tay cúi người nói.
- Sư phụ, ta trở về.
“Nhẹ như vậy? Đã giải hết chấp niệm hay chưa?” Lâm Thanh Phong hai mày nhíu nhíu hỏi.
“Chấp niệm của đệ tử đã giải được một phần rồi, dù sao hắn cũng là phụ thân của đệ tử, cũng không thể đánh chết hắn à.” Chiến Thiên thành thật đáp.
“Cái gì? Ta là phụ thân của ai? Nhi tử của ta đâu?” Chiến Hoàng nguyên bản như chó chết nằm một bên, lúc này bỗng dưng giật mình tỉnh giấc, một dạng ngây ngốc, hết nhìn đông tới nhìn tây, mong tìm thấy nhi tử của chính mình.
Chờ đợi thật lâu cũng không có ai trả lời chính mình, lúc này Chiến Hoàng lại chạy tới trước mặt Chiến Thiên.
- Chiến Thiên huynh đệ, nhi tử của ta ở đâu?
- Ngươi nhìn thấy hắn sao?
“Phải nói như thế nào? Ta cảm giác não của tên này có chút… không bình thường?” Nguyên Anh cau mày nói, Lâm Thanh Phong lắc đầu bước tới bên cạnh Chiến Hoàng, một tay chỉ về Chiến Thiên nói.
- Hắn là nhi tử của ngươi.
“???” Chiến Hoàng vẻ mặt không tin tưởng, hết nhìn Lâm Thanh Phong, sau đó lại nhìn Chiến Thiên, rồi lại nhìn sang đám người phía sau, chỉ thấy ai cũng gật đầu khẳng định, lúc này hắn mới có chút tin tưởng hướng Chiến Thiên hỏi.
- Huynh đệ… ngươi thật sự là nhi tử của ta?
“Nếu thê tử của ngươi gọi Trầm Hương, thì có lẽ ta chính là nhi tử của ngươi.” Chiến Thiên một mặt lạnh nhạt đáp.
“Haha…” Chiến Hoàng ngẩng đầu lên trời cười như điên nói.
- Hơn ba ngàn năm…cuối cùng ta cũng tìm được nhi tử a….
Dưới ánh mắt ngây ngốc của mọi người, Chiến Hoàng nghiêm túc xoay người về phía tên đầu lĩnh nói.
- Ngươi trở về, nói với lão già đó, Chiến Hoàng này, từ hôm nay sẽ không trở về gia tộc nữa, lão có thể tùy ý xóa tên ta khỏi gia tộc.
- Nếu hắn lại muốn mang ta về…để hắn đích thân hắn tới tìm ta đi.
- Còn đám người các ngươi, tới một người ta giết một người, tới toàn tộc ta giết toàn tộc.
- Chiến Hoàng ta nói được làm được.
Chiến Hoàng vừa nói, Yêu Khí trong người toàn bộ bộc phát, vốn dĩ tu vi chỉ có Yêu Thú cấp 7 sơ kì, hiện tại trực tiếp một đường thẳng tiến tới Yêu Thú cấp 7 đỉnh phong, tùy thời đều có thể độ kiếp trở thành Yêu Thú cấp 8, lúc này mới dừng lại.
“Thiếu tộc trưởng…ngươi…” Tên đầu lĩnh mồ hôi lạnh chảy đầy đầu, sợ hãi không thôi, lúc này hắn có ngu ngốc cũng biết được Chiến Hoàng tên này từ trước tới giờ đều ẩn giấu tu vi, hiện tại đã bộc lộ, quyết định trở mặt, bọn hắn có nhiều người cũng không đủ để hắn nhét kẽ răng, suy nghĩ một lúc, hắn đành chắp tay khom người nói.
- Ta đã hiểu rồi, ta sẽ chuyển lời của ngài cho tộc trưởng.
- Các ngươi, theo ta trở về đi.
Nói rồi dẫn đầu đám người phía sau rời đi, hiện tại không đi thì làm gì? Ở lại cũng không thể mang Chiến Hoàng về được, cộng thêm Chiến Thiên quá quỷ dị toàn thân không có chút Yêu Khí hay Linh Lực nào, nhưng lại có thể để hắn cảm nhận được nguy hiểm, còn chưa kể tới Lâm Thanh Phong, tuy rằng từ đầu tới cuối ít nói, nhưng vẫn để tên đầu lĩnh cảm nhận được sự uy hiếp cực lớn.
Nhìn đám người kia rời đi, Lâm Thanh Phong lại lấy ra hũ tro cốt từ nhẫn trữ vật, đi tới đưa Chiến Thiên nói.
- Chiến Thiên, đoán chừng phụ tử hai người các ngươi còn nhiều chuyện phải nói, chúng ta sẽ không làm phiền các ngươi.
- Khí nào xong chuyện thì hãy đi tìm chúng ta.
Lâm Thanh Phong nói rồi xoay người mang theo Nguyên Anh rời đi, Nam Cung Mị Ảnh cũng đi theo, chỉ có Mị Nguyệt xoắn xuýt một lúc rồi quyết định ở lại.
Lâm Thanh Phong cũng không tiến vào thôn, mà chỉ đi tới một sườn núi ở gần đó, tìm một cái hang động ở lại.
“Phu quân, vì sao chúng ta không vào thôn?” Nam Cung Mị Ảnh tò mò hỏi.
Lâm Thanh Phong xem xét hang động một lúc, sau đó mới trả lời.
- Ta nghĩ rằng, ta muốn tấn cấp.
“Phu quân, ngươi cảm nhận được Lôi Kiếp rồi?” Nam Cung Mị Ảnh vui mừng hỏi, nhưng Lâm Thanh Phong chỉ lắc đầu.
- Như vậy thì không có.
Nam Cung Mị Ảnh liền nghi hoặc, Lâm Thanh Phong lại giải thích.
- Lúc trước Cửu Điệp lão già kia đã từng nói, Luyện Khí Quyết thực chất có tên gọi là Nhân Hoàng Thánh Kinh.
- Trước cả thời Thượng Cổ cho tới hiện tại, tính cả ta thì tổng cộng chỉ có hai người có thể tu luyện được mà thôi.
- Mặc dù tu luyện không gặp bình cảnh, nhưng mỗi một lần tấn cấp, ta phải cần một lượng công đức cực lớn.
“Như vậy…” Nam Cung Mị Ảnh trầm ngâm suy nghĩ, lúc này Lâm Thanh Phong tiếp tục nói.
- Lúc ban đầu, ta cứ nghĩ rằng công đức thứ này chỉ có thể giúp ta giảm bớt uy lực của Thiên Kiếp mà thôi, nên ta cũng không cảm thấy quá mức cần thiết, nhưng hiện tại ta lại có một suy nghĩ khác.
- Công đức thực sự có thể giảm bớt uy lực của Thiên Kiếp, nhưng đó không phải tất cả, mà điều quan trọng nhất là, nếu ta không đạt đủ công đức, ta thực sự không thể cảm nhận được Thiên Kiếp, vì thế cũng không thể tấn cấp được.
“Nếu nói như vậy…tiếp theo chàng muốn làm thế nào? Chàng đi đâu để kiếm công đức?” Nam Cung Mị Ảnh cau mày hỏi.
Lâm Thanh Phong thở ra một hơi, Vô Tự Thần Thư xuất hiện trên tay rồi nói.
- Hạng người độc ác ở Thông Thiên Đại Lục mặc dù đầy rẫy, nhưng tu vi của bọn hắn…quá yếu, dù cho ta không ra tay, thì vẫn có người có thể giải quyết bọn hắn, mặc dù ta vẫn có thể giải quyết bọn hắn, nhưng khoảng cách của mỗi người lại quá xa, lượng công đức mà ta thu được cũng không nhiều, ta cũng không thể chạy đông chạy tây góp nhặt số lượng công đức ít ỏi này.
- Trừ phi lại có một tên đại ác nhân xuất hiện, tu vi mạnh mẽ một chút có thể đánh ngang với Đại Thừa kì, ta đoán như vậy lượng công đức mà ta nhận được mới có thể nhiều một chút.
- Nhưng hiện tại, thời điểm phải tới Tiên Nhân Chiến Trường đã gần kề, thì không ai lại muốn làm những chuyện thương thiên hại lý như vậy cả.
- Những tên tu vi mạnh thì không làm chuyện xấu, còn những tên yếu ớt thì lại ở cách nhau quá xa, ta cũng không thể bỏ thời gian để đi tìm từng tên một a?
- Vì thế ta nghĩ tới chuyện, dùng Vô Tự Thần Thư để tới một thế giới khác, nơi mà có nhiều hạng người cùng hung cực ác để xoát một đợt công đức.