Lâm Thanh Phong theo chân Ninh Thiên Nhai đi đến một căn nhà nhỏ lụp xụp, xiêu vẹo.
Nhìn căn nhà trước mặt Lâm Thanh Phong nhíu mày.
Ninh Thiên Nhai có chút ngại ngùng quay đầu nói.
-Xin lỗi Lâm công tử, nhà của hai tỷ muội chúng ta dơ bẩn, phiền công tử đợi ngoài này một chút, ta sẽ vào trong thu xếp.
Lâm Thanh Phong nghe nàng nói thì gật đầu, không phải hắn ghét bỏ cản nhà dơ bẩn nhưng nàng đã không muốn hắn vào trong thì hắn sẽ không vào.
Ninh Thiên Nhai nhanh chóng chạy vào nhà, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Trong nhà có một tiểu nam hài chừng 4-5 tuổi đang nằm trên giường, không phải là hắn đang ngủ, hắn vẫn tỉnh nhưng cơ thể lại bị một loại bệnh tật nào đó khiến hắn không thể cử động được.
Tiểu nam hài này cũng là đệ đệ của Ninh Thiên Nhai tên hắn gọi là Tiếu Hồng Trần.
Tiếu Hồng Trần quay đầu nhìn về Ninh Thiên Nhai đang gấp rút thu xếp đồ đạc rồi mở miệng hỏi.
-Tỷ tỷ, tại sao lại thu dọn đồ đạc a?
Nghe được câu hỏi của hắn Ninh Thiên Nhai quay đầu nở nụ cười.
-Đệ đệ yên tâm, hiện tại có một vị công tử muốn thu nhận chúng ta, vị công tử ấy vẫn đang đứng đợi ở trước cửa, đây là cơ hội để chúng ta có cuộc sống khá giả hơn, phải biết nắm chắc à.
Tiếu Hông Trần nhíu mày, mặc dù hắn chỉ là tiểu hài tử nhưng bị bệnh tật lâu năm khiến suy nghĩ của hắn chững chạc hơn so với đồng lứa, hắn mở miệng hỏi.
-Chẳng lẽ tỷ lại bán thân sao? Đệ không muốn vì đệ mà tỷ lại bị liên lụy a.
Ninh Thiên Nhai nở nụ cười rồi nói với hắn.
-Không sao, ta cảm thấy vị công tử này là một người tốt, hắn đã hứa là sẽ chăm sóc chúng ta.
Tiếu Hồng Trần thở ra một hơi rồi cũng không ngăn cản Ninh Thiên Nhai thu dọn đồ đạc.
Một lúc sau Ninh Thiên Nhai đã thu dọn xong tất cả, nàng tiến lại giường ẵm lên Tiếu Hồng Trần rồi hai tay bắt đầu xách lên đồ đạc.
Đồ đạc của hai người cũng không quá nhiều chỉ có vài bộ y phục cũ nát và hai tấm bài vị.
Lâm Thanh Phong vẫn đứng đợi ở ngoài, hắn thấy Ninh Thiên Nhai vừa ôm theo một tiểu hài tử, tay lại mang theo một túi đồ thì nhíu mày.
Lâm Thanh Phong đưa tay ra cầm lấy túi đồ của nàng rồi nói.
-Ngươi cứ việc ôm đệ đệ của mình, còn túi đồ này ta sẽ đặt vào nhẫn trữ vật.
Còn Tiếu Hồng Trần được nàng ẵm lấy thì cũng thở ra một hơi, ấn tượng đầu tiên của hắn với vị công tử trước mặt cũng không tệ.
Tiếu Hồng Trần mở miệng nói.
-Vị công tử này, ta gọi là Tiếu Hồng Trần, hiện tại ngài cũng thấy được thân thể ta không thể cử động nên cũng không giúp được gì nếu ngài muốn đổi ý không thu nhận bọn ta thì ngài cứ nói, bọn ta sẽ không trách ngài.
Nghe được lời của Tiếu Hồng Trần thì Lâm Thanh Phong nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi hắn nở nụ cười xoa đầu Tiếu Hồng Trần rồi nói.
-Không sao, ta sẽ không đổi ý, chỉ là thêm một miệng ăn, không là vấn đề gì cả.
Ninh Thiên Nhai cùng Tiếu Hồng Trần thở phào một hơi, bọn hắn rất sợ Lâm Thanh Phong sẽ đổi ý.
Lâm Thanh Phong nhìn hai người rồi gật đầu, bước đi trước tiến về đấu trường.
Ninh Thiên Nhai đi theo sau ẵm theo Tiếu Hồng Trần cau mày rồi hỏi.
-Lâm công tử, chẳng hay chúng ta hiện tại muốn đi đâu?
Lâm Thanh Phong cười cười đáp.
-Hiện tại chúng ta sẽ tiến về đấu trường, tại nơi đó còn có người của chúng ta, chúng ta phải gọi bọn họ về a.
Nghe được lời của Lâm Thanh Phong, Ninh Thiên Nhai hoảng hốt.
-Không nên a công tử, bọn người khi nãy là người của Thanh Phong môn đến đây chiêu thu đệ tử nếu hiện tại chúng ta đến đấu trường chẳng phải là đưa đầu vào miệng cọp sao?
Nghe được lời của nàng thì Lâm Thanh Phong cười cười lắc đầu nếu tới đấu trường là đưa đầu vào miệng cọp thì không biết đi nơi nào mới an toàn.
Phải biết rằng Hỏa Vân tôn giả vẫn còn tại đấu trường a, chuyện mà hắn giải quyết không được thì Lâm Thanh Phong hiện tại cũng hết cách.
Lâm Thanh Phong mở miệng.
-Đừng lo lắng, hai người cứ theo ta là được, mọi chuyện ta sẽ xử lý.
Ninh Thiên Nhai và Tiếu Hồng Trần hai mắt nhìn nhau rồi cũng quyết định đi theo Lâm Thanh Phong.
Một bên khác
Bọn người của Thanh Phong môn lúc này cũng đã tỉnh lại.
Một tên lên tiếng hỏi người cầm đầu.
-Phong sư huynh, việc này chúng ta phải làm sao?
Tên Phong sư huynh nhíu mày rồi nói.
-Hiện tại tiến về đấu trường nói cho Tiền trưởng lão, khuôn mặt tên thanh niên lúc nãy ta đã nhớ kĩ, Tiền trưởng lão là Nguyên Anh kì sẽ giúp chúng ta giải quyết hắn.
Bọn người phía sau gật đầu đồng ý rồi theo sau tên Đại sư huynh tiến về đấu trường.
….
Lâm Thanh Phong dẫn theo Ninh Thiên Nhai cùng Tiếu Hồng Trần tiến về đấu trường tìm tới chỗ bọn Nam Cung Mị Ảnh đang ngồi.
Hỏa Vân tôn giả hiện tại vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần, còn lại ba người Nam Cung Mị Ảnh vẫn chăm chú theo dõi trận chiến trên lôi đài.
Mộng Tiêu Dao quay đầu phát hiện người tới là Lâm Thanh Phong thì nở nụ cười mừng rỡ.
-Quái ca ca, ngươi đã về.
Nam Cung Mị Ảnh và Nam Cung Tuyết nghe được thì cũng quay đầu nở nụ cười.
Lâm Thanh Phong gật đầu với bọn hắn, lấy vài chai nước từ nhẫn trữ vật ra đưa cho ba người rồi lấy thêm bình rượu mà hắn đã mua đưa cho Hỏa Vân tôn giả.
Hỏa Vân tôn giả mặc dù nhắm mắt dưỡng thần nhưng vẫn để ý xung quanh, hắn đưa tay tiếp nhận bình rượu nở nụ cười gật đầu với Lâm Thanh Phong.
Đưa mắt nhìn về hai người phía sau Lâm Thanh Phong, Hỏa Vân tôn giả mở miệng hỏi.
-Hai người đi phía sau ngươi lại là ai a?
Lúc này ba người Nam Cung Mị Ảnh mới để ý tới Ninh Thiên Nhai và Tiếu Hồng Trần đang đứng phía sau Lâm Thanh Phong thì cũng lộ ra vẻ mặt tò mò.
Lâm Thanh Phong gãi đầu cười cười giải thích.
-Tiện tay ra đường nhặt được á.
Ninh Thiên Nhai có chút xoắn xuýt không biết phải nói gì.
Lúc này Tiếu Hồng Trần mở miệng.
-Xin chào các vị, ta là Tiếu Hồng Trần, còn đây là tỷ tỷ ta Ninh Thiên Nhai.
-Chúng ta vừa mới được Lâm công tử thu nhận.
Hỏa Vân tôn giả nghe được lời này của Tiếu Hồng Trần thì gật đầu hắn thưởng thức tiểu tử này, nhưng nhìn Tiếu Hồng Trần vẫn đang được Ninh Thiên Nhai ẵm trên tay thì hắn nhíu mày.
-Tiểu tử ngươi rất tốt, nhưng cơ thể ngươi lại làm sao?
Tiếu Hồng Trần thở ra một hơi rồi nói.
-Không giấu gì vị gia gia này, cơ thể ta từ nhỏ mang bệnh, mặc dù nhìn qua rất khỏe mạnh nhưng tay chân lại vô lực vì thế ta chỉ có thể nằm trên giường.
Hỏa Vân tôn giả nghe tới đây thì miệng có chút ngọt ngọt, hắn đã nghĩ tới một vấn đề nhưng hiện tại không phải là lúc tìm hiểu kĩ càng nên bất động thanh sắc nói.
-Được rồi, vậy khi trở lại thì ta sẽ xem xét thử cơ thể của ngươi rồi tìm xem có biện pháp nào chữa trị hay không.
Lâm Thanh Phong một bên nhìn về lôi đài rồi mở miệng.
-Được rồi, chúng ta cũng nên trở về a, hiện tại lôi đài cũng không có gì đặc sắc để coi, ta nghĩ những trận đáng để xem đều là những trận chính thức.
Ba người Nam Cung Mị Ảnh đều gật đầu, mặc dù vẫn muốn xem tiếp nhưng các nàng vẫn thấy tò mò với hai tỷ muội Ninh Thiên Nhai hơn nên đều đồng ý trở về.
Bọn người Thanh Phong môn cũng đã trở về tới đấu trường, một tên nhìn thấy Lâm Thanh Phong nên lên tiếng.
-Phong sư huynh, nhìn xem tên kia có phải là tên lúc nãy?
Tên Phong sư huynh quay đầu nhìn về hướng mà bọn Lâm Thanh Phong đang đứng, hắn nở nụ cười ác độc lên tiếng.
-Thật đúng là bọn hắn, lần này ta muốn xem thử ai có thể cứu được bọn hắn, một người mau chạy về báo với Tiền trưởng lão những người còn lại mau theo ta ngăn cản bọn hắn.
Nói rồi tên này dẫn đầu bọn người tiến đến chỗ Lâm Thanh Phong.
Lâm Thanh Phong từ xa cũng đã thấy bọn người này đang tới gần, hắn thở dài che trán rồi nói.
-Hiện tại chúng ta có thể sẽ có chút phiền phức, mọi người chuẩn bị a.
Như chứng minh lời của Lâm Thanh Phong thì ngay sau đó tên Phong sư huynh lên tiếng.
-Tiểu tử, lần này ta đã báo cho Tiền trưởng lão, ta muốn xem ngươi làm sao thoát được.
Nam Cung Mị Ảnh và Nam Cung Tuyết nhìn bọn người này đến vẻ mặt bất thiện nên đứng dậy rút ra hai thanh pháp khí từ nhẫn trữ vật cầm trên tay.
Ninh Thiên Nhai lại run rẩy sợ sệt cảm nhận thấy tỷ tỷ đang run rẩy nên Tiếu Hồng Trần an ủi.
-Đừng lo tỷ tỷ ngươi phải tin tưởng Lâm công tử a.
Mộng Tiêu Dao một mặt mộng bức nhìn về phía đám người rồi nhìn về hai tỷ đệ Ninh Thiên Nhai, nàng nhanh chóng hiểu được đây là chuyện gì nên cũng lộ vẻ mặt căm ghét nhìn đám người này.
Hỏa Vân tôn giả vẫn ngồi đó nhắm mắt dưỡng thần, hắn đã xem thấu cảnh giới của đám người này, cao nhất là tên Đại sư huynh mới đạt đến Trúc Cơ kì tầng 9, bọn còn lại thì mới Trúc Cơ kì tầng 3-4 nên hắn cũng chả muốn quan tâm.