Lâm Thanh Phong cùng Chiến Thiên bước vào phòng của Bạch Dạ.
Hiện tại Lục Mặc cùng Bạch Dạ đã đợi sẵn trong phòng.
Nhìn hai người Lâm Thanh Phong bước vào, Lục Mặc gật đầu một cái rồi lên tiếng.
-Hai người mau tới đây ngồi xuống, ta có chuyện muốn nói với hai người.
Lâm Thanh Phong cùng Chiến Thiên hai mắt nhìn nhau một cái rồi đồng thời gật đầu tiến tới.
Nhưng Chiến Thiên chỉ đứng sau lưng Lâm Thanh Phong, hắn cũng không ngồi xuống.
Lục Mặc nhìn Chiến Thiên một cái rồi lại nhìn về Lâm Thanh Phong.
Thấy Chiến Thiên nghe lời Lâm Thanh Phong như vậy, thì ai cũng biết được Lâm Thanh Phong mới là người quyết định.
Vì thế Lục Mặc chăm chú đánh giá Lâm Thanh Phong một cái.
Người thanh niên trước mặt hắn, hoàn toàn bình thường, tuổi còn trẻ mà đã đạt Trúc Cơ Viên Mãn thì đúng là một thiên tài, ngoài điều đó ra Lục Mặc cũng không nhìn thêm được gì khác.
Nhưng nếu Lâm Thanh Phong thật sự chỉ đơn giản như vậy mà có thể khiến Chiến Thiên răm rắp nghe theo sai bảo, thì Lục Mặc không tin.
Lục Mặc nhìn chằm chằm khiến Lâm Thanh Phong nổi da gà một cái, hắn ôm người lộ ra vẻ mặt khinh bỉ nhìn Lục Mặc rồi nói.
-Lục tông chủ, ta biết ta rất đẹp trai nhưng ta không chơi gay.
Tuy Lục Mặc không hiểu “chơi gay” theo lời Lâm Thanh Phong nói là gì, nhưng chỉ nhìn vẻ mặt của Lâm Thanh Phong hiện tại thì hắn cũng hiểu nghĩ của nó cũng không tốt lành gì.
Vẻ mặt “muốn ăn đòn” hiện tại của Lâm Thanh Phong cộng thêm khi nãy vừa bị thương chưa khỏi hẳn, khiến Lục Mặc muốn phun ra thêm một ngụm máu.
Nhưng Lục Mặc vẫn cố gắng kìm lại, điều quan trọng hiện tại là hắn muốn nhờ bọn người Lâm Thanh Phong, hay nói chính xác hơn là nhờ Chiến Thiên ra sức giúp đỡ Thiên Vận Tông đối mặt với nguy cơ trước mắt.
Lục Mặc hít vào một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, sau đó hắn nói.
-Phong tiểu hữu, ta sẽ nói thẳng vào việc chính, ta muốn nhờ các ngươi trợ giúp Thiên Vận Tông được chứ?
Lúc này Lâm Thanh Phong mới thu lại bộ dáng muốn ăn đòn khi nãy, hắn gật đầu nhìn Lục Mặc rồi trả lời.
-Lý do mà chúng ta tới đây là để trợ giúp Thiên Vận Tông, vì thế cho dù Lục tông chủ không mở miệng chúng ta vẫn sẽ ra tay.
Nghe xong lời của Lâm Thanh Phong, Lục Mặc mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Sau đó hắn lấy ra một quyển sách màu đen dày cộm, có phong cách cực kì cổ xưa, để trên bàn rồi nói.
-Đã các ngươi muốn giúp đỡ chúng ta, như vậy ta cũng sẽ không tiếp tục giấu diếm.
Lục Mặc chỉ tay về cuốn sách trên bàn, tiếp tục nói.
-Đây cũng là nguyên nhân khiến cho Thiên Vận Tông gặp phải đại nạn lần này.
Lâm Thanh Phong nhìn quyển sách màu đen trên bàn, bìa sách còn viết rõ “Làm cách nào để hiểu được suy nghĩ phụ nữ”.
Lấy tay cầm lấy cuốn sách, Lâm Thanh Phong lật ra từng trang để xem xét.
Đúng là chỉ có từng trang giấy trắng, cũng không có nội dung.
Nhưng Lâm Thanh Phong bỗng nhiên để ý thấy, giữa cuốn sách còn mang theo một vật nhỏ nó là một cái thẻ đen, hắn tò mò cầm lấy thẻ đen đưa tới trước mặt rồi chăm chú nhìn.
-Đó là đồ vật dùng để đánh dấu trang sách, nó và cuốn sách này là cùng một bộ.
-Lúc trước ta cũng từng quan sát nó, cũng đã thử truyền linh lực vào đó nhưng vẫn không có gì xảy ra, vì thế ta nghĩ rằng nó thật sự chỉ là một đồ vật dùng để đánh dấu trang sách thôi.
Lục Mặc nói xong, Lâm Thanh Phong cũng gật đầu, hắn dĩ nhiên biết đây là thẻ dùng để đánh dấu trang sách tuy nhìn nó rất tầm thường, nhưng không hiểu sao Lâm Thanh Phong lại có cảm giác tấm thẻ này không đơn giản.
Nhìn tấm thẻ một hồi lâu cũng không nhìn ra được gì, Lâm Thanh Phong lại cầm lấy cuốn sách và bắt đầu xem xét.
Xem xét quyển sách một hồi lâu, Lâm Thanh Phong để ý thấy được, mặt sau của bìa sách có một hàng chữ nhỏ màu đen, nhưng vì cùng màu với bìa sách nên nó dễ khiến người ta bỏ qua.
Tuy rằng Lâm Thanh Phong để ý thấy, nhưng có lẽ vì thời gian tồn tại của cuốn sách quá lâu khiến dòng chữ cũng phai nhạt đi nên rất khó nhìn.
Hắn đưa quyển sách tới trước mặt Lục Mặc cùng Bạch Dạ, ngón tay chỉ vào khu vực xuất hiện chữ viết rồi nói.
-Các ngươi nhìn được những chữ này a?
Lục Mặc cùng Bạch Dạ đều cau mày, bọn hắn lấy được cuốn sách này cũng không phải ngày một ngày hai, nhưng chưa bao giờ bọn hắn nhìn thấy một chữ viết nào khác ngoài chữ trên bìa sách.
Hiện nay Lâm Thanh Phong lại hỏi, khiến bọn hắn có chút không hiểu, nhưng vẫn chăm chú nhìn vào khu vực ngón tay Lâm Thanh Phong chỉ tới.
Một lúc sau Lục Mặc cùng Bạch Dạ đều đồng loạt lắc đầu.
Lâm Thanh Phong nhíu mày, rồi lại nhìn về phần bìa sách, hắn cũng kinh ngạc rằng chữ trên bìa sách đã biết mất.
Lâm Thanh Phong trầm tư một lúc, lúc nãy hắn không nhìn lầm, phần bìa sách có chữ, nhưng hiện tại lại biến mất.
Trầm tư một lúc lâu, Lâm Thanh Phong lại nhìn về tấm thẻ đen sau đó lại thầm nghĩ.
-Lục Mặc đã từng nói lúc trước hắn đã từng truyền linh lực vào tấm thẻ này, nhưng nó cũng không có gì khác xảy ra, nhưng khi nãy ta cầm sách lại thấy có chữ viết… Có lẽ nào…
Hắn truyền một ít linh lực vào tấm thẻ đen, sau đó một tay cầm thẻ, một tay lật sách.
Lúc này hắn nhìn được chữ trên bìa sách lại xuất hiện, lần này chữ viết xuất hiện tuy vẫn không rõ ràng, nhưng vẫn có thể nhận ra đây là chữ viết, nhưng rất nhanh sau đó chữ viết lại biến mất, linh lực mà Lâm Thanh Phong truyền vào tấm thẻ cũng hết.
Lâm Thanh Phong nở nụ cười vui vẻ rồi nói.
-Thật đúng là như vậy.
Lục Mặc cùng Bạch Dạ có chút kinh dị nhìn Lâm Thanh Phong, bọn hắn đã nghiên cứu cuốn sách này thời gian không ngắn nhưng cũng không nhìn ra được gì, nhưng hiện tại Lâm Thanh Phong lại tìm ra được trong thời gian ngắn, bảo sao bọn hắn không khiếp sợ?
Khiếp sợ thì khiếp sợ, Lục Mặc vẫn nhanh chóng mở miệng.
-Làm sao? Ngươi nhìn ra điều gì?
Lâm Thanh Phong gật đầu với Lục Mặc rồi nói.
-Đã tìm ra cách để nhìn thấy chữ viết, ngươi một tay lật sách, một tay truyền linh lực vào tấm thẻ này thì chữ viết sẽ xuất hiện.
Lục Mặc nghe xong thì cẩn thận cầm lấy quyển sách và tấm thẻ, sau đó làm theo lời Lâm Thanh Phong.
Hắn nhìn thấy quyển sách thật sự có chữ, hắn cười to.
-Haha, thật sự có chữ, thật sự có chữ,… như vậy truyền thuyết là thật.
Bạch Dạ cũng nở nụ cười vui vẻ, tuy hắn không nhìn được chữ nhưng hắn biết Lục Mặc sẽ không lừa hắn.
Như vậy Thiên Vận Tông thật sự nhặt được bảo vật, tuy rằng tông môn gặp nạn là sự thật, nhưng ít ra sẽ không xui xẻo tới mức gặp nạn vì một cuốn sách không chữ.
Lục Mặc truyền linh lực vào tấm thẻ, truyền càng nhiều thì chữ viết lại càng rõ ràng, nhưng một lúc sau sắc mặt hắn cứng đờ, những chữ viết trên cuốn sách… hắn không hiểu.
Lục Mặc cau mày một cái rồi thở dài, đặt quyển sách xuống bàn rồi lắc đầu nói.
-Tuy rằng có thể nhìn rõ ràng, nhưng văn tự trên sách… ta không hiểu.
Bạch Dạ nhìn vẻ mặt thất vọng của Lục Mặc hắn cũng tiến lại vỗ vai an ủi.
Lâm Thanh Phong nhìn hai người đàn ông trước mặt hắn có chút cay mắt, nhưng hắn vẫn có chút tò mò, vì thế hắn lại cầm lấy cuốn sách và tấm thẻ.
Truyền linh lực vào tấm thẻ, chữ viết trên sách lại hiện ra rõ ràng hơn.
Sau khi nhìn rõ chữ viết, Lâm Thanh Phong há mồm rồi nở nụ cười.
Chữ viết trên sách đối với hắn hết sức quen thuộc đó là tiếng Anh.
Mà Lâm Thanh Phong là ai? Hắn là một tên thanh niên được cử ra nước ngoài công tác, vì thế tiếng Anh của hắn cũng phải đạt tới một trình độ nhất định, việc hiểu được những chữ viết trên sách đối với hắn rất dễ dàng.
Chiến Thiên nhìn Lâm Thanh Phong nở nụ cười, hắn cũng tò mò nên mở miệng hỏi.
-Sư phụ, người hiểu được sao?
Câu hỏi của Chiến Thiên nhanh chóng dẫn tới sự chú ý của Lục Mặc cùng Bạch Dạ, hai người cùng nhìn Lâm Thanh Phong chờ đợi câu trả lời của hắn.
Nghe được câu hỏi của Chiến Thiên, Lâm Thanh Phong gật đầu nở nụ cười rồi nói.
-Tất nhiên là hiểu được.
Lục Mặc cùng Bạch Dạ hai mắt phát sáng, sau đó Lục Mặc nhanh chóng mở miệng.
-Như vậy ý nghĩa của nó là gì? Nếu ngươi có thể đọc được, bọn ta sẵn sàng đưa nó cho ngươi.
Lâm Thanh Phong trầm tư một lúc nhìn phần chữ viết trên bìa sách, nhìn qua một lượt rồi hắn ngẩng đầu lên trả lời.
-Đây là một phần hướng dẫn sử dụng quyển sách.
Lục Mặc cùng Bạch Dạ một mặt mộng bức, hướng dẫn sử dụng là ý gì?
Nhìn hai người có chút ngơ ngác, Lâm Thanh Phong thở ra một hơi rồi giải thích.
-Cũng như tên gọi, hướng dẫn sử dụng là một phần hướng dẫn, làm sao để sử dụng quyển sách.
Lâm Thanh Phong nói xong thì hắn lại gãi đầu rồi tiếp tục.
-Theo như trên hướng dẫn sử dụng, thì quyển sách này được đánh giá là thần khí, tên của nó là Vô Tự Thần Thư, nó có thể mang chúng ta tới bất kì một thế giới sách nào.
Lục Mặc cùng Bạch Dạ nghe tới đây thì cả hai đều cười to.
Bọn hắn cũng đã từng nghe về truyền thuyết của quyển sách này, vì thế cũng đã hiểu được phần nào công dụng của nó.