Khi Văn Hạ về đến nhà thì trời đã sẩm tối. Tô Mạch vừa gọi điện cho cô. Cô vốn không dám nói dối và cũng không biết nói dối, cuối cùng đành bối rối tắt máy. Cô biết, mình không dành tình cảm cho Minh Ưu nhưng ít nhất cô cũng không thể vứt bỏ cậu như vậy.
Cậu ấy chỉ muốn có một bờ vai để tựa. Khoảnh khắc Minh Ưu dựa đầu vào khiến cơ thể cô chợt căng cứng. Trong lòng cô thầm nghĩ đến nét mặt giận dữ, lo lắng của Tô Mạch mà không thể nào bình tĩnh được. Nhưng khi nghe Minh Ưu nghẹn ngào nức nở thì cô chỉ có thể im lặng.
Văn Hạ đi lên lầu mới phát hiện ra những thứ cô mua hôm nay đều để trên xe Minh Ưu. Mai cô sẽ gọi điện để lấy sau vậy. Nghĩ đến việc lại nhìn thấy nét mặt u buồn đó, lòng cô có chút xót xa.
Văn Hạ nhẹ nhàng mở cửa, rón rén đi vào nhà như một chú mèo nhưng chưa đến phòng khách cô đã cảm thấy một cơn gió u ám ở sau lưng. Cô ngoái đầu lại thì thấy khuôn mặt giận dữ của Tô Mạch.
- Hì hì! Chồng à, vợ về hơi muộn. Chồng ăn cơm chưa? . – Văn Hạ lập tức giả bộ ngoan ngoãn để mong giảm bớt hình phạt.
Tô Mạch khoanh tay, chân đi dép lê có mặt cười mà Văn Hạ mới mua cho, trông thật đáng yêu. Đương nhiên là không có khuôn mặt lạnh lùng kia thì càng tốt.
- Em làm gì vậy? Nói đi, em đi đâu? Đi với ai? Mấy người? Nam hay nữ? Nói đi, nói nhanh, nói ngay lập tức.
Văn Hạ không dám nhìn thẳng vào mắt Tô Mạch. Cô cúi đầu nhìn ngón chân, mãi mới ngẩng đầu lên cười hì hì nói:
- Không ạ. Em không đi đâu. Em ở cửa tiệm với Mèo con và Tô Tịch. Thật đấy! Thật đấy!
Tô Mạch không nói gì trừng mắt nhìn cô, con ngươi như đạn tỉa sắp bắn ra. Ánh mắt lạnh lùng đáng sợ! Dù sao Văn Hạ cũng rất sợ! Bị anh nhìn chằm chặp như vậy, mồ hôi trên trán cô toát ra. Nhưng cô vẫn nói, thật đấy, em không đi đâu cả.
Tô Mạch bỗng giãn lông mày ra, thở phào, không còn lạnh lùng nữa. Anh mỉm cười nói:
- Được rồi. Em thề đi. Em mà nói dối anh thì sẽ béo lên đến bảy mươi lăm cân.
Văn Hạ trợn tròn mắt nhìn anh. Người đàn ông này thật đáng sợ! Thật độc ác! Anh biết cô sợ nhất là béo mà còn lấy nó ra bắt cô thề. Nhưng cô biết, nếu cô không thề thì Tô Mạch sẽ không chịu tin. Nhưng nếu như cô thề mà cô thật sự béo như vậy thì phải làm thế nào? Cô sẽ không muốn sống nữa mất.
Tô Mạch nhìn nét mặt của Văn Hạ thay đổi, trong lòng nghĩ, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra nhưng điều anh không ngờ là Văn Hạ vẫn kiên quyết cắn răng khẳng định rằng, cô ở tiệm cà phê.
Anh có chút thất vọng nhưng tức giận nhiều hơn. Cô đã nói dối anh. Cô đã quên chuyện trước đây rồi sao? Vì một lời nói dối mà xảy ra sự việc nghiêm trọng như vậy. Đã thống nhất là không được nói dối, cô nàng này đã quên sạch rồi sao?
Văn Hạ đã vì bản thân mà thà chết không chịu khuất phục. Một bản anh hùng ca. Lần đầu tiên cô nói dối Tô Mạch lại vĩ đại, dũng cảm như vậy. Nhưng thật vui! Cô đang vô cùng đắc ý thì Tô Mạch lạnh lùng nói:
- Anh vừa gọi điện đến cửa tiệm.
Văn Hạ sợ bủn rủn chân tay trước câu nói này của anh. Cô lập tức vờ không cố ý, bịt chặt miệng, mãi sau mới lí nhí.
- Em không cố ý nói dối.
- Nói đi, em đi đâu? – Tô Mạch xoay người bước ra ghế sofa ngồi, anh vắt chân chữ ngũ nhìn cô với bộ dạng đang thẩm vấn tội phạm.
Không thể nói dối được nữa. Bây giờ Văn Hạ chỉ có một ý nghĩ – Chạy.
Nhưng cô biết là cô không thể chạy được. Nếu chạy thì cô sẽ bị tóm về ngay…Chắc chắn, chắc chắn sẽ rất thê thảm. Thế nên cô quyết định, nói dối lòng vòng. Không phải vì sợ mà nói dối lòng bong vì cô thật sự không thể nói ra được. Nói ra rồi, Tô Mạch mà ghen thì chỉ có chết. Hơn nữa, cô thật sự có đã có lỗi với anh. Dù cô không tự nguyện nhưng cô đã bị người đàn ông khác hôn, bị người đàn ông khác ngoài Tô Mạch hôn, Tô Mạch mà biết thì chắc chắn anh sẽ giết cô mất.
- Em nói thật. Anh không tin em cũng chẳng biết làm thế nào. Tô Tịch lôi em đi mua quà tặng Mạc Đông vì cô ấy quyết định bày tỏ tình cảm với Mạc Đông. Sau đó, cô ấy biết hình như anh không tán thành nên nhất quyết không cho em nói với anh. Anh cũng biết quan hệ giữa em và Tô Tịch rất tốt. Tuy em là người trọng sắc khinh bạn nhưng lần này không như vậy, thật sự là không như vậy. Còn nữa, Tô Tịch bắt em tắt điện thoại di động. Anh cần tìm thì cứ tìm cô ấy là được rồi. Cô ấy hại em phải chịu bao khổ cực như thế này. – Văn Hạ nói liền một mạch. Cô không biết bản thân mình lại có thể sáng tác ra câu chuyện hay như vậy. Tuy không ngắc ngứ chút nào nhưng cô vẫn sợ ánh mắt sắc như dao của Tô Mạch.
Tô Mạch thì sao? Anh vốn không chắc chắn rốt cuộc cô đã đi đâu. Anh tin cô không to gan chạy ra ngoài chơi. Nghe cô nói cũng hợp tình hợp lý, thấy dáng vẻ cô thoải mái như vậy nên anh cũng không nghĩ ngợi nhiều. Anh không phải kẻ xấu, nhưng anh thích true chọc cô. Anh cầm điện thoại lên định gọi cho Tô Tịch.
Văn Hạ đứng yên nhìn chằm chằm xuống đất, bĩu môi giả bộ giận dỗi. Sự thực là cô rất sợ. Ngộ nhỡ anh gọi điện cho Tô Tịch thật, ngộ nhỡ Tô Tịch không phản ứng kịp mà nói thật thì cô toi. Hai lần nói dối thì chắc chắn là cô sẽ mất tất cả.
- Thôi vậy. Anh tin em mà. Em xem bộ dạng ấm ức của em kìa. Đi thôi, chúng ta đi ăn. Phải rồi, mai anh em đến, chúng ta đi đón anh ấy nhé. – Tô Mạch nhìn Văn Hạ không có vẻ gì giống nói dối. Anh đặt điện thoại xuống quay đầu lại nựng cô. Người đàn ông này thay đổi còn nhanh hơn cả phụ nữ. Trông anh đối xử với Văn Hạ thì biết, thành công của anh không chỉ dựa vào may mắn.
Văn Hạ dựa vào lòng Tô Mạch mà tim vẫn còn đập thình thịch. Nguy hiểm, nguy hiểm quá! Mai đi đón anh họ thì đi lấy đồ sau vậy. May mà cô thông minh! Haizzz. Đừng nói nữa, càng nghĩ cô càng thấy mình thông minh. Đến tận khi đi ngủ, dường như cô vẫn còn cảm thấy rõ ràng là mình đã nói thật. Không phải là cô đã đạt đến cảnh giới cao nhất của nói dối rồi đấy chứ?
Sau khi đưa Văn Hạ về, Minh Ưu không về nhà ngay mà một mình đến tiệm cà phê. Trong bóng tối, mấy chữ Hạ Mạch 860 sáng lấp lánh trước mặt. Ánh sáng ấm áp đó khiến cho người ta không thể kìm nén được mà chỉ muốn bước vào. Dạo này việc làm ăn của cửa tiệm rất tốt nhưng tối lại rất vắng khách. Cậu dừng xe ở bên đường đối diện, nhìn dòng người qua lại, mãi sau cậu mới bước xuống xe.
Trong cửa tiệm nhỏ chỉ có vài vị khách. Bên quầy không có khuôn mặt tươi cười của Văn Hạ, cậu chợt thấy trái tim mình trống rỗng. Có phải hôm nay cậu hơi lỗ mãng không? Đây thực sự không giống với cậu bình thường nhưng cậu có lý do để lỗ mãng, có lý do để kích động, có lý do tùy hứng vì có thể trên thế giới này thật sự chỉ còn lại một mình cậu. Cậu chỉ muốn dùng sức lực bản thân để bám lấy tấm ván gỗ cuối cùng thì có gì không đúng chứ?
Hôm nay Mộc Du cũng khá rãnh rỗi. Thi học phần xong, cô đến đây giúp đỡ cửa tiệm. Mèo con cũng đã về nhà. Bây giờ cô đã trở thành học trò ruột của Mèo con. Cô pha cà phê không thua kém gì Mèo con thế nên Mèo con thường nói, ngày nào đó cậu không muốn làm nữa thì đã có người kế nghiệp. Đương nhiên mỗi lần nói như vậy thì Văn Hạ lại lo lắng vì Văn Hạ biết Mèo con luôn là người bạn ở bên cô, nếu ngày nào đó cậu thật sự biến mất thì cô sẽ không chịu nổi mất, cô sẽ khóc, khóc đến chết mất.
- Cậu đến rồi ư? – Mộc Du không ngờ Minh Ưu quay lại nhanh như vậy. Cô nghe bạn học nói ngày kia những người học chuyên ngành của họ mới trở về. Cậu bỗng nhiên xuất hiện ở đây khiến cô rất kinh ngạc.
- Ừ, tớ đến lấy đồ. – Lần trước, trước khi đi, cậu đã bỏ giá vẽ ở đây vì Văn Hạ nói, muốn lúc nào cũng cảm nhận được vẻ đẹp của mình. Hằng ngày cô không cần soi gương, chỉ cần ngắm những bức tranh thôi. Lúc đó cậu cười rất hạnh phúc. Nghĩ đến những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua, tất cả đều đã thay đổi.
- Cậu uống gì không? Ồ! Đợi một chút. Tôi đi thu tiền đã nhé. – Mộc Du quay ra quầy thu tiền. Minh Ưu vẫn không nói gì. Cậu cúi xuống nhìn giá vẽ của mình đặt trong góc tiệm.
Cậu biết đã có người động đến giá vẽ. Cậu nghĩ chắc là Văn Hạ nhưng cậu không biết Văn Hạ đang bận rộn với chuyện kết hôn nên đã sớm quên chuyện những bức tranh rồi.
Mộc Du tiễn khách xong thì quay lại nhìn Minh Ưu cầm giá vẽ mà mỉm cười hạnh phúc. Trông cậu tuyệt đẹp, một vẻ đẹp nhuốm màu ảm đạm và thê lương. Tình cảm giữa người với người giống như một trò chơi, không ngừng theo đuổi lẫn nhau. Mãi mãi chỉ có thể nhìn thấy điều mình mong ngóng, nhưng lại xem nhẹ những ước muốn của bản thân. Đây là sự thực nhưng không thể nào thay đổi được vì trải qua quãng thời gian lâu vậy, họ vẫn như thế, đều cố chấp.
- Sao cậu quay về sớm thế? – Mộc Du nhìn dáng vẻ u buồn đó của Minh Ưu, giọng cô cũng trở nên dịu dàng hơn.
Minh Ưu nhíu mày nhìn cô, lâu lắm rồi không có ai hỏi như vậy? Cậu nên mỉm cười ư? Có người coi trọng cậu như thế cơ mà. Nhưng tại sao người này lại không phải là người cậu hy vọng? Tại sao con người lại phải như vậy?
- Nhà tôi có chút việc. – Minh Ưu thản nhiên trả lời. Nói xong cậu lại lật từng bức tranh của Văn Hạ, mỉm cười, ngắm nghía.
Mộc Du ngồi xuống bên cạnh cậu mỉm cười như người mất hồn, không kìm được nói một câu:
- Cậu thích chị ấy à?
Minh Ưu bỗng quay đầu lại nhìn Mộc Du. Trong mắt cậu không có chút do dự, dịu dàng hỏi:
- Cô ấy có thích tôi không?
Lúc này Mộc Du mới sực tỉnh, cô nhìn chăm chú vào mắt cậu, không nói gì.
Hai người cứ thế nhìn nhau như vậy. Trong mắt cậu không có ngọn lửa nào, còn mắt cô thì tràn ngập sự mong ngóng.
Thực tế chính là thực tế, mãi mãi không thể nào vì bạn mà ý chí của tôi thay đổi được. Minh Ưu dùng lời nói hoàn mỹ, chiếc môi tuyệt đẹp, nhẹ nhàng thốt ra:
- Tôi thích cô ấy.
Ánh mắt Mộc Du lóe lên vẻ ngại ngần nhưng cô nhanh chóng trở lại bình thường, mỉm cười nói:
- Thực ra, cậu nên chúc chị ấy hạnh phúc vì chị ấy sắp kết hôn rồi.
Minh Ưu không biết lúc đó cảm xúc của mình thế nào vì đầu óc cậu lúc đó trống rỗng. Điều này quá bất ngờ đối với cậu.
Câu nói này vừa dứt thì chiếc giá vẽ trên tay cậu cũng rơi xuống đất, từng bức tranh rơi xuống, Văn Hạ cười, Văn Hạ khóc, Văn Hạ bĩu môi, sau này liệu còn có bức tranh Văn Hạ mặc váy cưới không?