Nếu như một người phụ nữ cảm giác mình coi trọng sự nghiệp là bởi vì không có ai để gả thì thật ra đồng nghĩa với việc vứt đi quyền lợi được tôn trọng.
----------
“Sợ cô ta nói cho Hạ Thừa Tư ư?” Ngay cả mắt Bùi Thi cũng không ngước lên, chuyên tâm điều chỉnh dây đàn, “Hạ Thừa Tư đang ở bên cạnh cô ta.”
“Cái gì? Sao chị biết?”
Nhìn thấy dáng vẻ em trai ngạc nhiên, Bùi Thi chuyển tay vỗ vỗ vai cậu: “Tuy con người Hạ Na làm không ít chuyện xấu, nhưng trên phương diện che giấu lời nói dối cô ta rất ngây thơ. Kể từ lúc cô ta gọi điện thoại đến đây nói được hai câu thì chị đã có thể nghe ra bên cạnh cô ta có người. Còn phải đoán là ai sao?”
“Nhưng mà chị nói như vậy lẽ nào không sợ anh Hạ nghe được hay sao?”
“Tại sao sợ anh ấy nghe được, nếu như anh ấy không có bên cạnh, chị sẽ không nói như vậy.”
“Chị.... cố ý nói cho anh ấy nghe?”
“Đúng.”
“Chị.... em không hiểu, chuyện này là sao?” Bùi Khúc yên lặng chốc lát, bỗng nhiên vòng qua bàn, vẻ mặt nghiêm túc ngồi bên cạnh Bùi Thi. Nhìn cô chằm chằm giống như tra khảo phạm nhân, “Lẽ nào nói chị muốn quyến rũ anh Hạ hả? Hay là nói....” Cậu hít vào một hơi, “Trời ơi, anh Hạ vốn thích chị, bây giờ chị đang lợi dụng tình cảm của anh ấy để lăng xê, muốn tạo thế cho album?!”
“Không, Hạ Thừa Tư là một kẻ tình cảm rất bất bình thường. Anh ấy sẽ không thích ai, càng sẽ không thích chị. Anh ấy chỉ thích mục tiêu tấn công.”
“Có ý gì...”
Cô tự xưng là có sức quan sát coi như là nhạy cảm, thời gian ở bên cạnh Hạ Thừa Tư cũng không ngắn. Cho nên, cô cũng không phải là hoàn toàn không hiểu anh. Cô đi theo anh biết không ít đời sau phú thương trong giới tài chính. Cô phát hiện chỉ cần là con cái trong gia đình ưu việt, bất kể nam nữ, tính cách luôn sẽ có chút thiếu sót không cách nào bù đắp như vậy. Mà tất cả mọi người đều cho rằng, bọn họ gần như không tìm ra được thiếu sót trên người Hạ Thừa Tư. Thậm chí bạn rất hiếm khi nhìn thấy anh cau mày buồn rầu. Điều này không phù hợp với định luật vạn vật phát triển. Cuối cùng hoàn cảnh cuộc sống như thế nào mới có thể khiến anh lớn lên trở thành một người không chê vào đâu được chứ? Tất cả mọi người không hiểu vấn đề này, nhưng Bùi Thi lại biết. EQ và IQ của người đàn ông này quả thật cao vô cùng, sâu trong nội tâm lại có dục vọng chinh phục người thường không nhìn ra. Nếu như anh không phải dùng bề ngoài tỉnh táo che giấu bản tính, như vậy cởi sợi cravat tỉ mỉ kia ra, thả dưới ánh mặt trời, sợ rằng sẽ là một ác ma chiến tranh như Adolf Hitler.
“Anh ấy cũng không hoàn toàn là máy móc, anh ấy có nhược điểm. Nhưng mà đầu óc của anh ấy còn thông minh hơn cả máy móc. Một khi phát hiện chỗ sơ hở, anh ta sẽ tu bổ nó còn kiên cố gấp trăm lần hơn cả ưu điểm.” Ngón cái của Bùi Thi gẩy từ dây G đến dây E, khiến đàn violin rỗng bụng phát ra tiếng nhạc thiên nhiên như đàn hạc. Sau đó cô quay đầu lại, trưng vẻ mặt giải quyết công việc mỉm cười nhìn cậu, “Cho nên nhược điểm này chỉ có thể tiêu phí một lần.”
Qua cả buổi, Bùi Khúc chỉ chớp mắt một cái, giống như đây là tất cả phản ứng cậu có thể làm ra. Sau đó cô biết, cậu không hiểu cô đang nói gì. Cô tiếp tục dùng tay trái vặn các chốt chỉnh âm, lại dùng tay phải gẩy dây đàn. Sau hai ba lần dây đàn đã được chỉnh xong.
Thật ra thì trước khi kết thúc buổi hòa nhạc của Hạ Na và Hàn Duyệt Duyệt ngày hôm sau, Bùi Thi vẫn không phải rất có lòng tin. Nhưng cùng một ngày, một hành động nho nhỏ của Hạ Thừa Tư đã khiến cô nhìn thấy ánh sáng trong thoáng chốc.
Hạ Na là người rất biết nắm lấy thời cơ, album mới vừa bán không bao lâu, thì đã chuẩn bị cùng Hàn Duyệt Duyệt lưu diễn cả nước, buổi đầu tiên còn biểu diễn tại nhà hát Kha Na. Giá vé hàng ghế đầu cao gần hai nghìn tệ, cái giá này tuyệt đối được coi là cao quý trong giới nhạc cổ điển, còn cao hơn cả giá vé dàn nhạc giao hưởng quốc tế nổi tiếng. Mà thần kỳ nhất chính là, trong giai đoạn bán vé, những tấm vé này đã được bán hết sạch. Dĩ nhiên tin tức kia cũng được lên báo chí không hề bất ngờ -- Ngoại trừ Bùi Thi ra, có rất ít người có thể đoán được đây cũng là chiêu trò lăng xê của Hạ Na.
Trong buổi hòa nhạc này, trước tiên Hạ Na trình diễn một lần từ đầu đến đuôi bản nhạc độc tấu của mình, sau đó tiến hành hợp tấu với Hàn Duyệt Duyệt. Không thể không nói, gừng càng già càng cay, tuy Hàn Duyệt Duyệt có thiên phú đàn violin, nhưng khi biểu diễn thật vẫn không bằng Hạ Na đã trình diễn trên sân khấu từ nhỏ. Bùi Thi và Hạ Thừa Tư ngồi trong hàng ghế vip, nghĩ thầm hôm nay ký giả bên ngoài nhà hát thật đúng là nhiều đến bất bình thường. Dưới tình huống bình thường, ký giả sẽ không chạy đến nơi kiểu này để cắm dùi. Dù sao đối với bọn họ, nhất là báo lá cải mà nói, nhà hát nhạc cổ điển có thể nói là chẳng có gì vui, một nơi chẳng đào ra được tin tức gì hết. Cô luôn không quan tâm đến trình độ âm nhạc của Hạ Na, Hàn Duyệt Duyệt phát huy thất thường cũng khiến cô không nhịn được liên tục chống đầu -- Cô nghĩ, thất thường lần này hơn phân nửa là do nhìn thấy cô ngồi hàng đầu. Cô ngáp dài, giả vờ ngủ, để giảm bớt áp lực cho người biểu diễn.
Sau khi nhạc hội kết thúc, cô và Hạ Thừa Tư đi ra ngoài từ cửa hông, sau đó đi về phía Hạ Na bị ký giả vây quanh. Hạ Na vẫn mặc chiếc váy dạ hội màu đỏ lúc biểu diễn, trả lời câu hỏi của ký giả còn kiểu cách hơn bất cứ quý cô nghệ thuật gia nào. Dưới trường hợp kiểu này, Hàn Duyệt Duyệt nhát gan thua xa cô ta nhiều. Nhìn thấy hai người họ, Bùi Thi không nhịn được quay đầu nhìn xem anh trai của Hạ Na bên cạnh. Tối nay Hạ Thừa Tư mặc bộ vest xanh đậm, màu xanh thẳm khiến tròng mắt màu nhạt của anh ánh thành màu nâu, làn da anh trắng noãn như Tử Tước bước ra từ bức tranh phương Tây. Nhưng khiến anh có vẻ xuất sắc vượt trội vẫn không phải là quần áo của anh, mà là khí chất của bản thân anh. Đây là khí phái khiến anh ở trong bất cứ căn phòng xa hoa nào cũng kiêu ngạo như cũ, đồng thời lại tản ra phong độ tao nhã. Đột nhiên cô phát hiện, anh thật sự thích hợp đứng tại nơi tiền sảnh âm nhạc được lát bằng đá cẩm thạch này.
Nghĩ đến đây, Hạ Thừa Tư cũng đột ngột quay đầu lại nhìn về phía cô, cằm hướng về đám ký giả: “Có muốn nói chuyện với bọn họ hay không?”
“Anh nói là ký giả hay em gái anh? Ngại quá, đều không muốn.”
Các ký giả nhanh chóng phát hiện ra bọn họ. So sánh với tỷ lệ gần đây Hạ Na tỏa sáng quá cao thì Hạ Thừa Tư thần bí lại khiến họ thích hơn. Nhưng nghề nghiệp của Hạ Thừa Tư hiển nhiên không phải là nghệ sĩ hay diễn viên, bọn họ chỉ dám đứng cách anh một khoảng, thừa dịp anh không chú ý chụp vài tấm hình. Anh không tiếp tục nói chuyện, nhìn Bùi Thi không nhúc nhích, giống như là một người đánh cờ đang chờ đối phương cầm quân cờ hành động. Nhưng cô chỉ tỉnh bơ nhìn lại anh, giống như binh sĩ đang chờ phát hiệu lệnh.
Một lát sau, cuối cùng Hạ Thừa Tư không có kiên nhẫn, cúi đầu, khẽ khàng nói bên tai cô: “Hai ngày trước, không phải em nói trong điện thoại với em gái anh..... là có kế hoạch gì sao?”
Thân thể Bùi Thi cương cứng lại, kinh ngạc lui về sau một bước, giống như đang khắc chế tiếng nói mình khủng hoảng: “Anh biết em chỉ trêu tức cô ấy thôi mà.”
Hạ Thừa Tư nhoẻn khóe môi lên: “Vậy trí nhớ em đối với môi anh, thật đúng là đủ khắc sâu.” Nhìn thấy vẻ mặt cô càng thêm kinh hoảng, ý cười của anh sâu hơn, kéo khoảng cách gần lại: “Sao đột nhiên trở nên nhát gan vậy, điều này không giống em. A Thi, thực hiện lời hứa của em đi.”
Giọng nói của anh tựa như thuốc kích thích khiến tay chân người ta bủn rủn. Nụ cười của anh mê người mà lại còn có vẻ hơi đáng sợ. Cô biết đây là không phải là nơi thực hiện kế hoạch tốt nhất, Hạ Thừa Tư cũng không có đến mức gần như bộc phát. Cho nên cô sẽ không tiến hành bước kế tiếp. Rốt cuộc, tay anh choàng qua eo cô. Cô nhẹ đẩy anh ra nhưng kiên định: “Không, đừng chạm vào em.”
Trên người bọn họ đã có mấy ánh đèn flash máy chụp hình lóe sáng. Mắt Hạ Thừa Tư đột ngột nheo lại, giống như biến thành màu đen thăm thẳm. Sau đó tay phải anh nắm thành nắm đấm, dùng ngón tay cái xoa cằm một cái, nói lạnh lùng: “Hiểu rồi. Anh cho xe đưa em về nhà.”
Sau đó anh nói gì, cô cũng không nhớ được hết. Sau khi rời khỏi nhà hát Kha Na, cô chỉ gửi một tin nhắn cho Tiểu Khúc: “Tiểu Khúc, lần này chị thắng chắc rồi.”
Tiểu Khúc trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc mở to mắt hoài nghi. Cô không nhắn lại nữa, chỉ học theo dáng vẻ Hạ Thừa Tư, dùng ngón tay cái xoa xoa cằm mình -- Chính là hành động này, ký ức của cô còn như mới -- Lúc trước anh ở trong cuộc họp với đám bô lão thương nghiệp, khi một người trong đó nói với anh rằng có hứng thú muốn góp sáu tỷ đầu tư, anh đã từng làm hành động này. Sau đó nói lạnh lẽo “Đề tài này chúng ta bàn sau”; Anh từng qua lại với một cô gái có huyết thông Latin, sau khi lần đầu tiên cô gái kia nói với anh “Anh cho rằng em sẽ giống với những cô gái khác, nhất định lựa chọn anh sao” thì anh cũng làm hành động này, sau đó nói lạnh băng “Đây là lựa chọn của em, không cần nói cho tôi biết”; Khi anh trai anh đi công tác về nói với anh “Anh mang cho chú bánh pudding đặc sản Tây Ban Nha”, anh cũng làm hành động này, sau đó nói lạnh lùng “Cái này Na Na thích à” ......
Mỗi lần Hạ Thừa Tư làm hành động này, phản ứng của anh luôn có thể còn lạnh lùng hơn bình thường một chút, nhưng đó chỉ vì che giấu một việc -- Anh rất hứng thú với sự việc trước mắt. Từ giờ khắc này, anh nhất định phải lấy cho bằng được, không đạt được mục đích không bỏ qua. Dĩ nhiên, căn cứ vào quan sát lâu dài của cô, cuối cùng anh đều là người thắng tất cả, 100% không có ngoại lệ.
Sau Nguyên Toa anh không quen bạn gái nữa, nhưng trước lúc đi Anh, anh vẫn qua lại thường xuyên với phụ nữ. Những cô gái này ngoại hình tính cách mỗi người mỗi vẻ, nhưng không có ai là xinh đẹp cao gầy như được tôn sùng như nữ thần cả. Đáng tiếc chính là, thời gian các cô nàng duy trì quan hệ với anh cũng không dài, gần như là không chịu được việc bận bịu và lạnh nhạt của anh, chủ động nói không qua lại nữa. Nhưng trong giai đoạn thăm dò mờ ám, có rất nhiều người trong các cô nàng rất thích chơi trò yêu đương với anh. Ví như giả vờ không thèm để ý anh, cố ý từ chối lời mời của anh, thậm chí ném vỡ tan tành quà anh tặng. Lúc này, bất kể Hạ Thừa Tư muốn tiếp tục khiêu chiến thế nào, cũng chỉ thản nhiên chấp nhận tùy hứng của đối phương, tiếp theo vẫn bận chuyện của mình. Bình thường từ một ngày đến nội trong một tuần, sẽ có một cô gái đáng thương bị kẻ thao túng tâm tình này bắt làm tù binh.
Tối nay, Bùi Thi đã từ chối anh. Xét theo kinh nghiệm quá khứ, kế tiếp anh sẽ không liên lạc với cô, cho đến khi cô không nhịn được chủ động tìm anh mới thôi. Bùi Thi biết người đàn ông này rất cao ngạo, tuyệt đối sẽ không dễ dàng cúi đầu với phụ nữ. Nhưng lập tức liên lạc với anh sẽ dập tắt dục vọng chinh phục của anh ngay. Vì vậy, ba ngày, đây là thời gian tốt nhất.
Sau khi về nhà, cô đang suy nghĩ ba ngày sau phải mở miệng thế nào mới có thể thuận lợi kéo lại khẩu vị của anh thì chuông điện thoại lại vang lên bản Địa Ngục Trấn Hồn -- Tiếng chuông cài riêng cho Hạ Thừa Tư - Cô không thể tin lấy điện thoại ra, liên tục xác nhận trên màn ảnh là tên của anh, cô mới nhấn nút trả lời: “.... Alo?”
“Về đến nhà rồi à?” Thật sự là tiếng của Hạ Thừa Tư... Chuyện gì xảy ra vậy? À, cô nghĩ đến, nhất định là vì chuyện công việc.
“Về rồi.”
“Tối mai rảnh không?”
Ồ, chắc là vì công việc rồi. Bùi Thi thở phào nhẹ nhõm: “Có.”
“Được, anh đưa em đi dùng bữa. Sáu giờ đến đó đón em.”
“Khoan đã, tại sao....” Lời còn chưa nói hết, điện thoại đã cúp. Bùi Thi trợn tròn mắt.
Lần nói chuyện tiếp theo trực tiếp nhảy đến chiều ngày hôm sau. Vậy mà Hạ Thừa Tư lại thật sự tự mình lái xe đến đón cô. Trong ấn tượng của cô, anh như mãi mãi đều ngồi phía bên phải hàng sau xe thương vụ, lúc này lại ngồi ở vị trí tài xế, cô như nhìn thấy ảo giác vậy. Cô ngồi vào ghế lái phụ thắt dây an toàn, nhìn anh chống tay trái trên bệ cửa sổ, tay phải vịn tay lái, vững vàng nhanh chóng lái xe đi. Anh nhìn về phía trước như cũ, nói: “Muốn ăn chút gì không?”
Cô biết không cần đặt trước vì bàn VIP nhà hàng của anh không chỉ mấy chỗ này, nhưng anh nói ra ba lựa chọn theo thói quen. Như vậy khiến người ta cảm giác anh chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa còn nắm đại cuộc. Cô gật gật đầu, suy nghĩ một chút: “Vậy em muốn ăn món Nhật.”
“...” Cổ anh cũng không hề cử động, chỉ liếc mắt nhìn cô từ trên cao.
“Ngồi ở cạnh băng chuyền có thể lấy được thức ăn bất cứ lúc nào. Em muốn ngồi ở đó.”
“Vậy thậm chí không cần đặt trước.”
“Đúng không cần đặt trước, chúng ta trực tiếp đi là được.” Cô nghe mình nói vô cùng nhẹ nhàng.
Thật ra thì nguyên nhân lựa chọn món Nhật chủ yếu là từ một lần đi với Sâm Xuyên Quang ở Nhật Bản. Lúc đó anh cần bàn bạc với bô lão trong tổ chức xã hội đen một mối làm ăn, địa điểm là trong quán rượu ở Ginza. Sâm Xuyên Quang cũng không thích đi mấy nơi sắc dục kia, cho nên bảo Dụ Thái sắp xếp người đi nói chuyện thay anh. Bùi Thi vừa nghe nói quán rượu Ginza lập tức hăng hái, nói với anh “Trong đó không phải giống như trong phim truyền hình diễn chứ. Sếp, em thật sự rất muốn đi xem một chút.” Sâm Xuyên Quang không yên lòng, đành phải đi với cô.
Sự thật là, quán rượu Ginza họ đến còn cao cấp hơn cô nghĩ. Mấy cô gái bưng rượu trang điểm nhẹ trang phục xinh đẹp, nhã nhặn bồi hồi, rót rượu cho khách trong quán. Bởi vì địa vị Sâm Xuyên Quang tôn quý, rất ít khi mở miệng nói chuyện, cũng không muốn uống rượu mấy cô gái đó rót, cũng là Bùi Thi cho anh uống gì thì anh uống đó. Vốn tiếng Nhật của Bùi Thi có hạn, nhanh chóng mất hứng thú nói chuyện với mấy người kia. Ngược lại chú tâm đến mấy cô gái rót rượu. Sức quan sát của cô luôn không tệ, nhanh chóng phát hiện mấy cô gái rót rượu phục vụ cho khách nam rất khác với khách là đôi nam nữ hẹn hò trong quán: Kiểu khách trước thì luôn ngồi vòng quanh cái bàn nhỏ, kiểu khách sau thì mặt đối mặt ngồi hai đầu bàn. Cô nhìn thấy rõ ràng cách ngồi với kiểu khách trước thì thân thiết hơn, đây là tại sao vậy? Cô ngổn ngang trăm mối, sau đó hỏi Sâm Xuyên Quang.
“Anh không phát hiện mấy cô gái rót rượu này luôn trong lúc nói chuyện vui vẻ nhất thì lại đột ngột rời đi, đổi thành người khác sao?” Mắt Sâm Xuyên Quang không có tiêu cự nhìn phía trước, nhưng khóe miệng nở một nụ cười nhẹ, “Giữ được cảm giác mới mẻ đối với khách mới là công việc của các cô ấy.”
“Điều này và cách ngồi vây quanh bàn có liên quan gì nhau?”
“Bởi vì thời cổ đại, đàn ông và phụ nữ phân chia lao động rõ rệt. Công việc đàn ông là săn thú, công việc phụ nữ là lo việc nhà chăm sóc con cái. Đàn ông ở bên ngoài luôn đuổi bắt con mồi phía trước. Luôn có thể giữ vững tinh lực, tập trung cao độ với mục tiêu cách mấy thước, nhưng không cách nào bận tâm đến sự việc quanh mình. Thói quen của phụ nữ vừa đai con vừa trông nom việc quanh mình, tuy có quấy nhiều vẫn có thể đồng thời làm được nhiều sự việc. Nhưng lực tập trung đối với mục tiêu phía trước không như đàn ông. Từ thuở ban đầu, nhà hàng chính là nơi phái nam theo đuổi phái nữ và nơi phái nam và phái nam đàm phán. Cho nên trên bàn ăn mới dùng cách bố trí đối phương đối mặt, như vậy dễ dàng cho đàn ông tập trung tinh lực với con mồi ở phía trước, cũng chính là cố gắng thuyết phục và đánh hạ đối tượng dùng cơm. Nhưng trong quán rượu Ginza không giống vậy, đây là nơi phái nữ lấy lòng khách nam. Cho nên bàn sẽ được sắp xếp đổi thành cách thức phái nữ có ưu thế hơn. Khi người phụ nữ ngồi bên cạnh người đàn ông, sức chú ý của đàn ông sẽ mất tập trung, rất dễ dàng bị bắt được nhược điểm. Lúc này cô gái rót rượu chỉ cần chen vào đề tài tốt, trong lòng người khách cũng sẽ sinh ra cảm giác lệ thuộc với các cô ta.”
“Thì ra là vậy... kiến thức rộng rãi.” Bùi Thi hoàn toàn giác ngộ, nghiêng đầu nhìn về phía anh, “Tuy sếp không nhìn thấy, nhưng có thể nghe thấy tiếng em vang lên từ bên cạnh chứ? Vậy bây giờ anh có cảm thấy muốn lệ thuộc vào em không?”
Sâm Xuyên Quang cười khổ một cái: “Tiểu Thi, em thật đúng là học được dùng ngay.”
“Được rồi, em đùa với anh thôi. Cám ơn sếp đã dốc kiến thức uyên bác, sau này nếu như em có đối tượng muốn đánh hạ, nhất định sẽ ngồi bên cạnh anh ta.” Nghe thấy Sâm Xuyên Quang nói thầm một câu bằng tiếng Nhật, Bùi Thi cười, “Người đàn ông đó bất hạnh mới đúng, anh ta sẽ bị em ngược đãi thê thảm.”
Sâm Xuyên Quang thoáng sửng sốt, hai gò má hơi ửng đỏ: “Bây giờ tiếng Nhật của em thật là lợi hại.”
“Đang suy nghĩ gì mà vẫn thất thần.” Tiếng nói của Hạ Thừa Tư lôi cô khỏi ký ức.
Bùi Thi nói nghiêm chỉnh: “Em chỉ ngạc nhiên vậy mà anh lại biết lái xe....” Hơn nữa bất kể là điều khiển tay lái hay là quay bánh xe, đều chỉ dùng một tay điều khiển, đây là đang chơi đùa sao? -- Tuy là nghĩ như vậy, nhưng cảm thấy Hạ Thừa Tư thế này quả thật có vài phần bảnh tỏn. Nghĩ đến đây, cô vội vàng lắc đầu, giống như là muốn vứt đi cảm tình nảy sinh với anh ra khỏi đầu.
Hạ Thừa Tư hừ một tiếng, khóe miệng lộ ra nụ cười kiêu căng như người ta chế giễu mình. Sau đó anh đạp chân ga, lái xe phóng như bay. Bùi Thi sợ đến mức hít vào một hơi, lại khiến anh lái càng nhanh hơn.
Đến khi bọn họ ngồi xuống nhà hàng Nhật, Bùi Thi ý thức được quả thật Sâm Xuyên Quang nói không sai. Ngồi kề vai một chỗ với Hạ Thừa Tư giảm đi lực sát thương rất nhiều so với bình thường. Cô không hề cảm thấy sợ nữa, nhưng ngồi ở vị trí cách anh gần như vậy, không hiểu vì sao tim đập vẫn hơi nhanh. Quả nhiên, cho dù con cọp đã thuần hóa cũng sẽ có bản năng khiến người ta cảm thấy lo lắng mà... Nhưng càng khiến cô cảm thấy nhụt chí chính là kể từ lúc ngồi xuống, anh vẫn bận lấy khăn giấy, tách đũa, cầm thức ăn trên băng chuyền, cũng không quay đầu lại nhìn cô. Như vậy cô làm sao mới có thể biết anh đang nghĩ gì đây? Thật ra thì biểu hiện của anh liên tiếp ngoài dự đoán của cô, khiến cô bắt đầu hơi bận tâm, bây giờ giống như càng thêm....
“Em thích ăn Mentaiko(8) không?” Rốt cuộc anh mở miệng nói.
(8) Mentaiko là trứng của cá minh thái (Pollock) và thường được ướp với bột ớt đỏ. Nó có màu đỏ đậm hay hồng. Sử dụng Mentaiko thông thường nhất là trong món Onigiri sushi. Mentaiko đa dạng về mùi vị và màu sắc.
“Hơi nặng khẩu vị, có điều cũng không tệ lắm.”
Anh bưng đến một đĩa sushi Mentaiko, đặt trước mặt cô. Cô chống cằm, dùng đũa gắp một viên trứng cá màu đỏ trong suốt, bỏ vào miệng nhai nát, nói lẩm bẩm: “Thật ra thì em vẫn tò mò sao con cá lại có tên này?”
Hạ Thừa Tư nói nghiêm chỉnh: “Đó là bởi vì thời kỳ Edo(9) Nhật Bản có một thái tử tên là Mentaiko, tương truyền ông ta nhảy xuống 10sông đã biến thành loại cá này.”
(9)Thời kỳ Edo (thời đại Giang Hộ) còn gọi là thời kỳ Tokugawa (thời đại Đức Xuyên), là một giai đoạn trong lịch sử Nhật Bản từ năm 1603 đến năm 1868. Thời kỳ này đánh dấu bằng sự thống trị của Edo hay Mạc phủ Tokugawa, chính thức thành lập năm 1603 bởi Chinh di Đại Tướng quân Edo đầu tiên Tokugawa Ieyasu. Thời kỳ chấm dứt với cuộc Minh Trị Duy Tân, sự phục hồi của Đế quyền và Tướng quân thứ 15 và cuối cùng Tokugawa Yoshinobu thoái vị. Thời kỳ Edo cũng được coi là mở đầu cho thời kỳ cận đại ở Nhật Bản.
“Hả, có thật không?” Cô kinh ngạc nhìn anh, “Thái tử Mentaiko này sao lại phải nhảy xuống sông? Ông ta tự sát sao?”
Hạ Thừa Tư suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Không, ông ta bị người khác hãm hại.”
“Tại sao?”
Cuối cùng anh quay đầu lại nhìn về phía cô. Thấy cô trợn to hai mắt đen nhánh sáng ngời, vẻ mặt tò mò nhìn mình, anh nhoẻn khóe môi, tiếp tục quay đầu lại ăn miếng cá sống trong chén. Đợi một hồi lâu không nhận được câu trả lời của anh, cô nhích đến gần một chút: “Tại sao Mentaiko bị người ta hãm hại vậy?”
Lúc này, chú đầu bếp bận rộn phía sau băng chuyền cuối cùng không nhịn được, cười lớn lên: “Nào có thái tử nào tên Mentaiko, Mentaiko có nghĩa là cá Minh Thái. Cô bé lại còn thật thà hỏi cái này, cô bị bạn trai cô lừa rồi.”
“Không có, anh ấy không phải....” Bùi Thi ngây ra, “Anh gạt em?”
Ý cười trong mắt Hạ Thừa Tư sâu hơn, nhưng chỉ dùng chiếc đũa chỉ chỉ vào đĩa của cô: “Mùi vị không tệ lắm, ăn đi.”
Bùi Thi nhìn thấy trong mắt anh vui sướng, không nhịn được cũng cười lên, đưa tay đẩy tay anh: “Anh thật ngốc, bịa đặt chuyện này, vậy mà em còn tin anh.”
Chú đầu bếp cười lắc đầu: “Ha ha, đôi trẻ thật tình cảm.”
Anh không nói chuyện, chỉ đưa tay vuốt vuốt đỉnh đầu cô.
Đầu óc Bùi Thi chập mạch trong giây lát, sau đó cúi đầu cắn nát vài viên Mentaiko bằng răng cửa. Làm thế nào cũng không ngẩng đầu lên được, nhưng bên tai càng ngày càng nóng. Tốn thời gian rất lâu, cô cũng không thể rút thân khỏi tình trạng kỳ quái này. Thật kỳ lạ, rõ ràng cô đã ngồi ở vị trí có lợi cho mình, sao lại vẫn không cách nào tập trung tinh lực vậy...
Qua một khoảng thời gian, trạng thái mập mờ từ từ trở lại trong sáng, chuyển hóa thành một sự vui vẻ khó có thể che giấu. Dường như mỗi một lần trò chuyện với Hạ Thừa Tư, mỗi một lần ánh mắt trao nhau đều khiến cô cảm thấy tràn ngập chờ mong. Trạng thái này vẫn kéo dài đến lúc bữa cơm sắp kết thúc, điện thoại di động của cô bỗng vang lên.
Tiếng chuông vừa nhanh vừa gấp, tuy âm thanh không lớn, lại khiến tim Bùi Thi chợt ngừng đập. Cô nhìn tên hiển thị, tinh thần lập tức khôi phục trạng thái thanh tĩnh. Giờ khắc này, trong đầu cô nhanh chóng hiện lên một hình ảnh: Đêm mùa hè nóng nực tăm tối, giống như hai bàn tay địa ngục nắm chặt cả vùng đất. Khi cô còn tấm bé, ôm Tiểu Khúc nhỏ hơn, giống như hai pho tượng bị chấm chú trong địa ngục, không nhúc nhích trong căn phòng ngủ tối om.
Cô nghe điện thoại, cười đến vẻ mặt rạng rỡ: “もしもし! (Xin chào)? Không có, em đang ở bên ngoài dùng cơm. Là món Nhật. Là đi.... với....” Cô quay đầu lại len lén nhìn Hạ Thừa Tư một cai, nụ cười trên mặt giảm đi một chút, “Là đi với đồng nghiệp.”
Nghe thấy hai chữ đồng nghiệp kia, lông mày Hạ Thừa Tư khẽ nhíu lại một chút. Bùi Thi cúi đầu, giảm âm thành thấp xuống: “Ừ, em ăn xong rồi, sau đó về nhà... Được, một chút gặp....” Cô cúp điện thoại, vô cùng áy náy nói với Hạ Thừa Tư: “Ngại quá, hôm nay em phải về nhà sớm, em ngồi vài phút nữa phải đi rồi. Hôm nay thật xin lỗi...”
“Được.” Hạ Thừa Tư giơ tay lên xem đồng hồ, ra dấu tính tiền với phục vụ.
Sau đó cô lại giải thích thời gian gấp rút hôm nay với anh, cũng tỏ vẻ rất áy náy. Cô chú ý, thái độ của cô càng áy náy, phản ứng của Hạ Thừa Tư lại càng lãnh đạm. Mặc kệ cô nói gì, anh cũng chỉ im lặng gật đầu, nhiều lắm chỉ trả lời một câu “Được” “Anh hiểu”. Giống như xử lý công việc trong văn phòng, không mang theo bất cứ tình cảm cá nhân gì.
Anh tính tiền rời khỏi nhà hàng với cô, theo con đường đá sỏi nhỏ ra trước cửa đi về phía bãi đậu xe. Hàng rào kiểu Nhật cổ điển dưới cơn mưa nhỏ ban nãy đã ươn ướt, hai bên hoa hồng mai mê người trong màn đêm giống như máu. Điều này khiến cô nhớ đến một vũng máu tươi trên mặt đất nhiều năm về trước nhìn xuống từ cửa sổ lầu cao. Đường phố phía trước rộng rãi sáng sủa, bọn họ giống như đi từ một đường hầm đen nhánh về phía trần thế huyên náo. Nhưng dù trôi qua bao lâu đều không thể chạy trốn khỏi áp lực nơi này. Cô rất muốn sờ đến đàn violin. Dù chỉ gẩy một dây đàn cũng được, ít nhất khiến cô cảm giác mình đang sống.
Cô nheo đôi mắt sâu thẳm, nghe thấy hơi thở mình nặng nề và chậm chạp. Màn hình điện thoại di động mới vừa rồi sử dụng lóe lên, phía trên là cuộc trò chuyện của cô và Tiểu Khúc trên Vi Kênh.
-- “Chị, chị nói gì trong điện thoại vậy? Có phải chị bị ảo giác rồi không? Người gọi điện thoại là em mà.”
-- “Về nhà rồi giải thích với em.”
Quanh mình trống trải không người, chỉ có âm thanh giọt nước chảy từ cây lá rơi xuống trên tảng đá. Trong khoảnh khắc cô cảm giác mình sắp nghẹn thở, người đàn ông đi bên cạnh bỗng tăng nhanh bước chân, chặn lại đường đi của cô: “Em muốn đi tìm Sâm Xuyên Quang sao?”
“Việc này không liên quan đến anh.” Giọng nói của cô đột ngột trở nên lạnh lùng.
“Tại sao bỗng nhiên không vui.” Hạ Thừa Tư cảm thấy hơi khó hiểu. Nhưng đợi thật lâu cũng không nhận được câu trả lời của cô, anh lại không xác định hỏi tiếp: “Giữa em và cậu ta có vấn đề, đúng không?”
“Em cũng đã nói không liên quan đến anh.”
“Bùi Thi, có người từng nói với em là lòng tự ái của em mạnh quá mức hay không?”
Bùi Thi hít vào một hơi, ngoài cười nhưng trong không cười: “Em nghĩ, điều em nên nói cũng đã nói với anh rồi. Bây giờ nếu như có thể, phiền anh nhường đường một chút, em muốn về nhà.”
Hạ Thừa Tư không tránh ra, cũng không trả lời, chỉ lặng lặng giằng co với cô. Cô đợi trong chốc lát, trực tiếp vòng qua anh muốn đi khỏi. Thế như anh lại ngăn cản lần nữa, kéo tay cô: “Anh cũng là một người đàn ông rất truyền thống.”
“Cái gì?” Bùi Thi nhíu mày nhìn anh.
“Ở trong công ty anh có rất nhiều quy định vô cùng hà khắc với phái nữ. Nhưng ở trên mặt tình cảm riêng tư, anh cũng rất truyền thống. Anh cho rằng đàn ông phải nên chăm sóc phụ nữ, khiến phụ nữ cảm thấy có cảm giác an toàn, trở thành nơi phụ nữ nương tựa.”
“... Cho nên?”
Giống như núi băng tích lỹ trăm năm cuối cùng tan rã, anh cố gắng tìm giọng nói thỏa đáng một chút, nói chậm rãi: “Ngày đó em nói ở nhà em, anh đã cẩn thận suy nghĩ, nếu như em cần, mặc kệ trên mặt tình cảm hay trên mặt kinh tế, hoặc là trên mặt sự nghiệp, anh cũng có thể trở thành điểm tựa cho em.”
Mắt Bùi Thì nhìn anh chằm chằm không chớp, không hề thần bí và không hề che giấu nữa, trong mắt chỉ có tràn ngập mê man: “.... Tại sao?”
Anh lâm vào trầm mặc. Xe trên phố từ sau lưng anh chạy đến, nhưng khiến cô không nhìn thấy rõ hai mắt anh. Cô nheo mắt lại, chờ chiếc xe bất lịch sự kia chạy qua, sau đó nói tĩnh táo: “Anh muốn gì?”
Anh nhìn cô chăm chăm, giống như là muốn nhìn cho ra nội tâm cô: “Em.”
“Em?”
“Đúng.”
Bùi Thi chợt cười: “Anh xem em là cái gì? Hàng hóa? Đồ tiêu dùng?” Cô vòng qua anh, bước đi về phía đường phố.
“Khoan đã, A Thi, em xuyên tạc anh...”
Anh bước đi theo, cô lại bỗng quay đầu, nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng phòng bị, chỉ vào anh nói: “Đừng đến đây! Nếu không em sẽ không nói với anh câu nào nữa hết!”
Cuối cùng anh dừng lại bước chân, đứng chính giữa bụi hồng mai, mặc cho bóng lưng gầy gò của cô biến mất trong giao lộ xe qua xe lại.
Hôm đó là buổi tối ngày 21 tháng 12, thời gian còn dư lại không đến mười ngày.
Cho đến một ngày nọ, poster Hạ Na và Hàn Duyệt Duyệt lưu diễn dán đầy trạm xe buýt, trước nhà hát, trước phòng âm nhạc, báo chí tạp chí. Hai cô nàng đón nhận phỏng vấn không ít hơn năm đài truyền hình. Hạ Nạ thuê một đám người mỗi đêm mỗi ngày quảng cáo trên mạng, đăng trong blog của cô ta, luôn luôn có thể nhìn thấy câu nói “Chị còn lợi hại hơn cả Bùi Thiệu”. Trong một đêm, hai người đẹp nghệ sĩ violin nóng như mặt trời, soi khắp từng ngóc ngách đề tài.
So sánh với Hạ Na, album của Bùi Thi bán chạy ổn định như cũ. Nhưng bởi vì bị truyền thông chèn ép cộng thêm bản lậu xuất hiện, đã rõ ràng trên đường tuột dốc. Ngay cả Bùi Khúc cũng bắt đầu lo lắng thay cô, mỗi ngày mở máy vi tính tuần tra tình trạng tiêu thụ của Nox tại cái cửa hàng trên mạng. Tuy nhiên, cho đến bây giờ, thắng bại gần như đã đến hồi kết. Buổi tối hôm đó, sau khi Bùi Thi về nhà vẫn vùi đầu vào chơi điện thoại di động. Bùi Khúc tắt máy tính, quay người nhìn cô lo lắng: “Chị, chị đừng buồn, chị là một người mới, có thể đạt được thành tích như vậy đã rất tài rồi. Lần này cho dù thất bại cũng không sao, sau này vẫn còn cơ hội...”
Bùi Thi xem xét hộp thư trong điện thoại, nói không mang theo cảm tình: “Tối ngày 24, Âm nhạc Kha Thị sẽ tổ chức một dạ tiệc nhạc giáng sinh với mấy tập đoàn khác tại nhà hàng Thịnh Hạ ven sông. Rất nhiều nhân vật quan trọng trong giới âm nhạc cổ điển cũng sẽ tham gia. Chị và Hạ Na đều trình diễn trong đám khách quý, đến lúc đó em đi theo đệm nhạc cho chị. Biểu diễn tốt một chút để người khác nhìn thấy được thực lực của chúng ta.”
“Nếu như biểu diễn tốt sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với lượng tiêu thụ của chị sao?”
“Không biết.”
“Chị....” Bùi Khúc ôm lưng ghế, đột ngột cảm thấy rất thương chị gái mình, “Chị thật quá cực khổ. Nếu như chị và thiếu gia Sâm Xuyên ở bên nhau thì tốt rồi. Anh ấy lớn mạnh như vậy, chị cũng không cần phải liều mạng đến thế.”
“Em cho rằng tác dụng của chị em là lập gia đình, sau đó nhàn nhã qua ngày sao?”
“Dĩ nhiên không phải, nhưng quả thật tất cả nữ cường gần như đều bị ép buộc mà ra, em không hy vọng chị cũng trở thành như vậy....”
“Tiểu Khúc, em thật đúng là trẻ con.” Bùi Thi cười cười, đứng lên vỗ vỗ vai cậu, “Nếu như một người phụ nữ cảm giác mình coi trọng sự nghiệp là bởi vì không có ai để gả thì thật ra đồng nghĩa với việc vứt đi quyền lợi được tôn trọng.”
Tối đêm giáng sinh, nhà hàng Thịnh Hạ.
Bùi Thi mặc chiếc váy lụa mỏng màu đen, đứng trong thang máy sửa sang lại nơ cổ cho Bùi Khúc. Hiển nhiên Bùi Khúc có chút khẩn trương, bởi vì biết tối nay Adonis và Tô Sơ cũng sẽ đến. Hai người kia theo thứ tự là ngôi sao sáng của đàn violin và piano. Danh tiếng Adonis quá nổi, “Vua piano” Tô Sơ lại là thần tượng của cậu. Biểu diễn trước mặt của bọn họ thật là cả núi áp lực. Bùi Thi vỗ vỗ vai cậu, nói ôn hòa: “Không có gì đâu Tiểu Khúc, bọn họ thấy nhiều người mới, sẽ không xoi mói em đâu. Huống chi, em lại là người mới rất giỏi nữa mà.” Bùi Khúc mím môi ra sức gật đầu, sau đó, cô đẩy cửa đi ra hội trường yến tiệc.
Bỗng nhiên phạm vi nhìn đã không chỉ là cảnh đêm xa hoa hai bên bờ sông. Trên tòa nhà cao chọc trời người Mỹ đầu tư đối diện, màn ảnh điện tử bao trùm từ đỉnh đến chân, trên đó viết chữ “Merry Christmas”. Người trên đường mặc quần áo mùa đông thật dày, làn khói thở ra nhanh chóng xuyên qua thành phố trời đông giá rét. Mà ngược lại với nó chính là nhà hàng mới lên đèn rực rỡ, nó giống như một bếp lò khổng lồ vận hành trong bóng tối. Nhưng trên sân thượng tầng cao nhất, nhân vật nổi tiếng giới âm nhạc và những người đầu tư cất bước chậm rãi, quần áo mỏng manh như chẳng hề sợ lạnh. Bọn họ bưng chiếc ly đế dài, khẽ nhỏ giọng trò chuyện. Đèn flash của nhiếp ảnh gia thỉnh thoảng nhá lên, máy quay phim xoay tròn, chuẩn bị phát sóng trực tiếp tình hình thực tế buổi biểu diễn tối nay.
Đây là một bức tranh chuyển động sinh động sang trọng, đàn piano và violin chính giữa trở thành nơi tô điểm chói mắt nhất toàn hội trường. Dưới chân chúng nó là thủy tinh màu lam trong suốt, giống như một màn huỳnh quang thiên nhiên, chiếu ra cảnh tượng vô cùng xa hoa dưới đài. Chỉ có dòng sông là lạnh lẽo, gần như đóng thành một dãy băng dài, chia thành phố này ra làm hai.
Bùi Thi nhận ra Hạ Minh Thành, Quách Di vợ ông ta và con trai lớn Hạ Thừa Kiệt, con trai út Hạ Thừa Dật đầu tiên trong đám người. Cô không tìm thấy bóng dáng Hạ Thừa Tư xung quanh bọn họ. Cho nên cô lưu ý đến hành động của bọn họ một chút. Dường như Hạ Minh Thành đang giới thiệu vợ và con mình với người khác. Thật ra thì mọi người trên toàn thế giới đều biết tình nhân ông ta đâu đâu cũng có, nhưng lại chăm sóc và che chở vợ mình trước mặt người khác khiến họ có ảo giác ông ta là người chồng tốt nhất trên đời. Mà Hạ Thừa Kiệt tài năng không bằng cậu em trai, nhưng cha anh ta vẫn rất chiếu cố. Hạ Minh Thành cũng rất cưng chiều Hạ Thừa Dật, mặc cho cậu làm việc mình thích. Thật ra thì trong mấy đứa con, có tiền đồ nhất đúng là cậu hai Hạ Thừa Tư, nhưng biểu hiện của Hạ Minh Thành đối với anh cũng chỉ có hà khắc.
“Hạ tổng, sao không thấy cậu hai nhà ngài đâu vậy?”
“Nó là cái đầu chết, chỉ biết công việc, có lẽ tối nay lại tăng ca rồi.”
“Hạ tổng thật hạnh phúc, mấy đứa con đều xuất sắc vô cùng. Cậu cả thì làm đến nơi đến chốn, cậu út thì tài hoa hơn người, cậu hai lại càng là nhân tài tiêu biểu, rồng trong loài người.”
“Thôi đi, nó trước kia ở nước ngoài chỉ biết ăn chơi, cũng không biết đã bỏ tính đó chưa nữa.”
Đối phương vốn tâng bốc giọt nước không lọt, mặt cũng lộ vẻ xấu hổ: “Việc này.... Bọn trẻ mà, luôn thích chơi thôi. Ngài cũng đừng tạo áp lực lớn cho cậu ấy như vậy...”
“Em cảm thấy Thừa Tư rất xuất sắc.” Quách Di luôn nổi tiếng là vợ hiền mẹ tốt, vậy mà lần đầu tiên lại tham dự vào cuộc nói chuyện của bọn họ, “Nó phải chịu áp lực nó không đáng chịu, có thể làm được đến ngày hôm nay, đã vô cùng tài giỏi rồi.”
Hạ Minh Thành nhìn bà một cái, ngược lại cười khéo đưa đẩy: “Bà nói không sai.”
Cũng không lâu sau người đó rời đi, mắt Bùi Thi lại thấy được một màn tương đối lý thú: Dường như vẻ mặt Quách Di hơi thẹn, muốn giúp Hạ Minh Thành chỉnh lại tay áo, nhưng Hạ Minh Thành mỉm cười đẩy tay bà ra, dẫn theo Hạ Thừa Kiệt tìm những người khác nói chuyện.
Đây là xảy ra chuyện gì? Trong mối quan hệ của vợ chồng bọn họ, người nên bị trừng phạt nhất không phải là Hạ Minh Thành sao? Làm sao ông ta trước mặt người khác quan tâm rất nhiều đến vợ mình, nhưng bên trong.... Quả nhiên là mỗi nhà mỗi cảnh, cảnh nhà bọn họ vẫn không phải là kiểu bình thường. Có điều chuyện này chẳng có liên quan gì đến cô. Hiện tại chuyện cô nên lo lắng nhất là mấy giờ Hạ Thừa Tư đến. cuối cùng có đến hay không? Nếu như nhớ không lầm, cô là người trình diễn thứ hai, sau Hạ Na. Mà Hạ Thừa Tư chậm chạp không xuất hiện, lại làm cô hơi lo. Anh có thể xuất hiện hay không có liên quan to lớn đến bản nhạc tối nay cô muốn biểu diễn.....
Bùi Thi quay người, muốn đi tìm người tổ chức xác nhận thời gian biểu diễn. Nhưng vừa mới quay đầu, nhìn thấy được Kha Trạch. Anh ta vẫn ặn vận hợp thời lại đẹp trai, khóe mắt luôn mang ý cười ngả ngớn. Thế như vừa nhìn vào mắt cô, lại giống như đứa bé bướng bỉnh phạm sai lầm. Anh vẫy vẫy tay, nói dè dặt: “Này, Tiểu Thi, Tiểu Khúc đã lâu không gặp.”
Nghe thấy xưng hô thế này, sắc mặt Kha Trạch tái nhợt đi rất nhiều, nụ cười cũng lúng túng đông cứng trên mặt: “Ừ, gần đây bọn em bận rộn việc gì?”
Bùi Thi không muốn liên quan quá nhiều đến anh ta, tránh chốc nữa bị Hạ Na đến đây gây phiền phức cho cô. Cô nhìn đồng hồ, vừa định lấy cớ phải trình diễn rời đi thì lại nhìn thấy bóng dáng cao gầy chói mắt phía sau Kha Trạch. Cuối cùng Hạ Thừa Tư đã đến, hơn nữa còn đang nhìn cô. Cô giả vờ không nhìn thấy anh, bỗng nhích đến gần phía Kha Trạch một chút, ngẩng đầu dùng ánh mắt vô tội nhìn anh ta: “Anh, em gọi anh là Kha thiếu gia là đùa với anh thôi, vậy mà anh lại chẳng giận gì cả ư?”
Kha Trạch hoàn toàn trợn tròn mắt: “Không, không, làm sao anh có thể giận em.”
“Vậy cũng quá vô vị rồi.” Tuy nói như vậy, nhưng Bùi Thi lại không hề không vui, ngược lại tỏa ra vẻ dịu dàng lại quyến rũ.
Kha Trạch hoàn toàn được yêu mà sợ, trong mắt của anh ta rõ ràng vui sướng, nhưng rất nhanh biến chuyển thanh hối hận thật sâu. Anh ta vịn hai vai Bùi Thi, nhíu mày nói: “Tiểu Thi, thật ra thì có một việc anh cảm thấy trong lòng vẫn áy náy, nếu như không nói cho em, anh sẽ không tha thứ được cho mình...”
“Sao vậy?” Căn bản Bùi Thi vô tâm nghe Kha Trạch nói cái gì, chỉ là để ý đến phản ứng của Hạ Thừa Tư -- Những người bên cạnh nói chuyện với anh, dường như anh cũng không nghe lọt, một mực nhìn về phía của cô. Ánh mắt anh lạnh lùng chí cực, như đã đóng thành băng.
“Thật ra thì Na Na dùng danh tiếng của chú Bùi tuyên truyền, không phải là cô ấy muốn, cô ấy tuyệt đối không có ác ý.” Kha Trạch dừng một chút, cố hết sức nói, “Là anh không cẩn thận nhắc đến người nhà của em. Lúc đó lượng tiêu thụ của cô ấy kém em quá nhiều, cho nên...”
Khi nghe thấy hai chữ “chú Bùi”, tất cả sự chú ý đều lập tức trở về. Còn chưa chờ anh ta tìm ra từ tốt đẹp nói tiếp, Bùi Thi không thể tin ngắt lời anh ta: “Quả thật là Hạ Na có kế hoạch ư? Hơn nữa.... còn là do anh đứng phía sau giở trò?”
Kha Trạch vội la lên: “Tin anh đi, anh cũng vô tình thôi.”
Bùi Thi cười khẩy một cái, muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc không nói nên lời. Thật là đánh giá cao Hạ Na, cũng là đánh giá thấp Kha Trạch. Cô dẫn Bùi Khúc bỏ đi. Kha Trạch vốn muốn đi theo giải thích nhiều hơn nữa, nhưng ngại hội trường quá nhiều người, chỉ có thể đành buông.
Cũng không lâu sau, Hạ Na bắt đầu biểu diễn. Bản nhạc cô ta trình diễn cũng là bản thu trong U Linh Màu Bạc của Hàn Duyệt Duyệt. Bản nhạc này Bùi Thi và Hàn Duyệt Duyệt cùng nhau sáng tác, Hàn Duyệt Duyệt sửa lại những chỗ không hay mà Bùi Thi gạch bỏ, cho nên bản nhạc này trở thành phiên bản mà Hàn Duyệt Duyệt sáng tác khá nhiều lúc ban đầu. Bùi Thi nhớ đến lúc đó mình bất chấp bảo cô ta từ bỏ những giai điệu khuôn sáo này cỡ nào. Ngoài mặt cô ta nói dạ dạ, không nghĩ đến vẫn không biết tiến bộ như vậy. Nghe xong bản nhạc này, Bùi Thi cười khẩy một cái, cảm thấy kế hoạch ban đầu mình bồi dưỡng cô ta hoàn toàn chính là một câu chuyện châm biếm. Đồng thời khi cô nghĩ đến Hạ Na và Kha Trạch lập kế hoạch lợi dụng cha cô như thế nào, cô đã hận không thể lập tức lên sân khấu biểu diễn Bản Hòa Tấu Dạ Thần, ra tay đánh bại những kẻ dối trá này!
Không được, cô không thể tức giận. Bây giờ biểu diễn bản nhạc này chỉ có thể nở mặt nhất thời, khiến người ở dưới khán đài cảm thấy cô có tài hơn Hạ Na mà thôi. Kết quả cuối cùng của cô cũng chỉ là một người mới tài hoa nhưng bị mai một như cũ.
Cô nhắm hai mắt, lẳng lặng khiến cơn tức giận của mình tiêu tan trong thân thể. Bây giờ không phải là lúc biểu diễn bản nhạc này, cô còn phải đợi.