Hạ Mộng Cuồng Thi Khúc

Quyển 2 - Chương 9



Linh hồn của nhạc sĩ đã sớm trở thành nhiên liệu của nghệ thuật.

----------

Đã hơn nhiều năm Bùi Thi không có cười to thoải mái như vậy.

Giờ khắc này, cô biết rất rõ, ngoại trừ Bùi Khúc, Sâm Xuyên Quang là người quan trọng nhất trong cuộc đời của cô. Là anh đã cùng cô vượt qua thời gian gian nan nhất, là anh cùng cô đi qua quá khứ tối tăm, là anh tận mắt nhìn thấy cô vùng vẫy đứng lên từ vũng bùn, một lần nữa đi lên sân khấu sáng ngời. Kể từ năm đó bọn họ gặp gỡ dưới hoa anh đào, trên thế giới này cô như có thêm một người nhà. Cô ôm cổ anh một hồi, sau đó vịn bờ vai anh, nhìn chằm chằm vào mắt anh: “Mắt anh lành rồi hả? Thật nhìn thấy được ư?”

Anh nhìn lại cô, nháy mắt một cái: “Phải.”

“Nhưng mà, tại sao? Chuyện này đến quá bất ngờ.”

“Ban đầu người trong tổ chức ra tay phá hỏng giác mạc của anh, với kỹ thuật lúc đó muốn hồi phục thị lực thì khả năng chỉ là con số không. Nhưng bất kể là trừng phạt gì, chỉ cần vượt qua thời gian hai mươi năm là có thể tiếp nhận trị liệu. Bây giờ thời gian đã đến, cũng có y học kỹ thuật, cho nên anh đi làm phẩu thuật thôi.”

“Hóa ra là vậy, vậy thì tốt quá. Có điều...” Bùi Thi kề sát lại hơn một chút nhìn anh, hơi nghiêng đầu, “Lúc mắt anh bị mù thật không giống với mắt người bình thường... Nhìn như vậy, mắt của anh đẹp hơn trước kia nhiều. Trách sao lúc em đi vào đã cảm thấy hôm nay anh rất đẹp trai.”

Anh không trả lời nhưng khóe môi vẫn duy trì ý cười.

Cô rất kích động, lại tiếp tục hỏi tới: “Vậy anh có nhìn thấy được dáng vẻ em không?”

“Có.”

“Vậy.... có thất vọng không?”

“Có một chút.”

Bùi Thi lập tức cứng họng, khóe miệng méo qua một bên, lườm anh một cái: “Vậy thật có lỗi khiến anh thất vọng rồi.”

“Vốn nghĩ rằng là một cô em hàng xóm dễ gần, không nghĩ đến là một mỹ nhân xinh đẹp như vậy. Quả thật là thất vọng đó.”

Bùi Thi rất ít khi trò chuyện với người khác về dáng vẻ bề ngoài của mình, nghe anh nói như vậy, ngớ ra một lát, mặt lại bắt đầu nóng lên, nói ấp úng: “Anh đang nói gì vậy chứ, mắt lành rồi nên ngay cả miệng cũng trở nên trơn tru sao? Em chẳng bao giờ là mỹ nhân gì đâu nhé.” Suy nghĩ một chút, cô nói như giận dỗi, “Sếp mới là mỹ nhân.”

Sâm Xuyên Quang lại cười, cũng không tranh cãi đề tài này với cô nữa: “Hôm nay bác sĩ đến tái khám cho anh, anh cho rằng sẽ nhanh chóng kết thúc, không nghĩ đến thế mà lại lâu như vậy. Để em đợi ở ngoài mệt mỏi, anh xin lỗi nhé.”

“Anh đang sỉ nhục nhân cách của em à, lại vì chuyện cỏn con vậy mà nói xin lỗi với em sao?” Bùi Thi giả vờ giận dỗi nói, “Có thứ gì quan trọng hơn mắt của anh sao, không có. Dù là em sắp sửa tổ chức nhạc hội, nghe tin như thế cũng sẽ lập tức hủy bỏ vì anh.”

Sâm Xuyên Quang trợn mắt nhìn, giống như là rất xúc động: “Tiểu Thi...”

“Hiện tại anh cần chính là nghỉ ngơi thật nhiều, dưỡng mắt cho tốt, không nên sử dụng mắt quá độ. Mấy ngày nay có thể em khá bận, nhưng nhất định sẽ giành thời gian đến thăm anh, tán gẫu với anh. Đến khi anh khỏe hoàn toàn, nhất định phải đến dự buổi nhạc hội của em.”

“Được, nhạc hội của em dự định tổ chức khi nào?”

“Tuần cuối tháng hai hoặc tuần đầu tháng ba. Anh xem thử hai thời gian này có thể đặt được nhà hát nào không? Nếu không thể thì dời lại sau nữa cũng được.”

“Tại sao lại trễ như vậy? Không phải em nhất định muốn gia tăng lượng tiêu thụ trong mấy ngày nay sao? Tổ chức trễ như vậy không có trợ giúp gì lớn cho lượng tiêu thụ mấy ngày này của em.”

“Không sao, em có sắp xếp, anh phải tin tưởng em.”

Nhìn thấy dáng vẻ cô dự tính kỹ lưỡng như vậy, anh cũng không định thuyết phục cô nữa: “Được.”

“Vậy em đi trước đây.”

“Được.”

Bùi Thi cầm lấy điện thoại di động, túi và áo khoác đứng dậy, bước nhanh đến cửa, sau đó lại quay đầu kêu một tiếng: “Sếp.”

Bầu trời đêm mênh mông như đại dương. Trăng sáng như một viên đá cuội treo trên không trung. Bờ biển cát trắng bị gió đông thổi vén thành Ngân Hà. Tất cả ánh sáng trong nhà cũng là do ánh nến và ánh quang đêm đông tạo nên. Anh ngẩng đầu nhìn cô lần nữa, nhìn hình ảnh cô sống động đứng trước mặt anh. Anh không nói dối, trong đôi mắt lấy lại được ánh sáng lần nữa của anh, quả thật cô đẹp hơn anh tưởng tượng nhiều lắm.

Sau vườn mới vừa vang lên tiếng xào xạc, nhưng thế giới lại vì vậy trở nên càng yên tĩnh. Cô nở nụ cười xuất phát từ nội tâm với anh: “Thấy mắt anh hồi phục thị lực, em thật sự rất vui.”

Ngạn Linh lấy một tấm hình từ trong chiếc hộp cũ kỹ. Đó là tấm ảnh chụp chung của ba cha con Hạ Minh Thành, Hạ Thừa Kiệt và Hạ Thừa Tư trước cửa tập đoàn Thịnh Hạ. Lúc đó tập đoàn Thịnh Hạ gần như đóng cửa. Hạ Thừa Tư mới vừa về từ Luân Đôn, chuẩn bị tiếp nhận công việc của cha. Lần đầu tiên ba người mở một cuộc họp hội đồng quản trị trong công ty nên chụp một tấm hình như vậy tại lầu dưới. Trong hình Hạ Minh Thành nở một nụ cười chuyên nghiệp, hoàn toàn nhìn không ra lúc đó thật ra ông tâm sự nặng nề. Hạ Thừa Kiệt mang gọng kính màu đen, khóe mắt và bờ vai đều hơi rũ xuống, có vẻ quá ôn hòa. Nhưng Hạ Thừa Tư khẽ cau mày, giống như là bản thân rất ghét chuyện chụp hình.

Mỗi lần nhìn thấy mắt kính trên sống mũi Hạ Thừa Kiệt, Ngạn Linh luôn không kiềm được vẻ mặt giống như Hạ Thừa Tư. Thật ra không mấy ai biết, thấu kính bên mắt trái của Hạ Thừa Kiệt thật ra là bằng phẳng, nhưng mắt phải có hơn một nghìn độ. Có số độ như vậy cũng do xuất phát từ một chuyện ngoài ý muốn.

Năm đó là thời kỳ nổi loạn nghiêm trọng nhất của Hạ Na, bởi vì bạn học nói một câu “Tình trạng yêu anh trai của cậu xác định là bộc phát với anh hai cậu đúng không? Bởi vì nói không chừng ba của cậu còn sinh rất nhiều ông anh trai cho cậu ở bên ngoài đó.” Cô ta đã tức giận đến mức cầm lấy cục gạch nện lên đầu đối phương. Đúng lúc xế chiều hôm đó Hạ Thừa Kiệt lái xe đến đón cô ta, nhìn thấy cô ta liều mạng ở đó, sợ đến mức vội vàng xông đến ngăn cản. Bạn học đã bị dọa sợ bỏ chạy, cô ta vẫn hoàn toàn không nghe, khóc đỏ mặt, gào cổ họng nói muốn giết chết người bạn học đó. Hai người dây dưa rất lâu, đúng lúc cục gạch nện vào mắt Hạ Thừa Kiệt.

Vốn là trong nhà đã không được yên ổn, lại vì chuyện này mà ầm ĩ lên, chính giữa xảy ra rất nhiểu việc Ngạn Linh cũng không nhớ rõ nữa. Cô ta chỉ nhớ sau đó cả nhà đều đến bệnh viện, bác sĩ nói tình trạng Hạ Thừa Kiệt rất nghiêm trọng, cần thân nhân quyên giác mạc ngay, nếu không thì con mắt này sẽ bị mù. Hạ Minh Thành hỏi bác sĩ giác mạc của mình có được không, bác sĩ nói tuổi ông quá lớn, không thể dùng. Khi bác sĩ trở lại phòng cấp cứu, trên hành lang không ai nói chuyện. Qua thật lâu, thật lâu, Hạ Minh Thành mới phá vỡ không khí yên lặng này. Nhưng sau khi ông nói ra câu kia, cục diện trở nên càng yên tĩnh: “A Tư, quyên giác mạc con cho anh con đi.”

Nếu như không phải Hạ Thừa Kiệt từ chối nghiêm trọng, còn không biết trò khôi hài này sẽ diễn biến ra sao. Ngạn Linh nhớ rất rõ, ngay lúc đó Hạ Na ôm Hạ Thừa Tư mặt vô cảm khóc thật lâu. Sau đó không bao lâu, Hạ Thừa Tư đã ra nước ngoài.

Có rất nhiều lần, Ngạn Linh cũng hoài nghi Hạ Thừa Tư không phải là con trai ruột của Hạ Minh Thành. Không riêng gì thái độ của Hạ Minh Thành, cũng là bởi vì dáng vẻ bề ngoài của Hạ Thừa Tư không giống với cha anh mình lắm. Hạ Minh Thành là điển hình của vóc dáng đàn ông Châu Á, tuy cao lớn nhưng khung xương nhỏ, màu da bình thường. Hạ Thừa Kiệt là phiên bản nho nhã của cha mình, Hạ Thừa Dật thì dáng vẻ y hệt với mẹ mình. Duy chỉ có Hạ Thừa Tư là da trắng ngần, chính diện khuôn mặt rất thon, hốc mắt sâu, sóng mũi nhô cao như ngọn núi, vóc dáng cũng cao hơn tất cả mọi người trong nhà. Tóm lại, có một chút nét phương Tây.

Ngạn Linh nhớ đến trước kia làm quản gia ở nhà cũ của họ, vào một buổi trà chiều Quách Di lôi kéo cô ta tán gẫu, lấy ra hình của anh khi còn bé, nói A Tư lúc bé quả thật là một đứa trẻ rất đáng yêu. Cô không nhớ rõ Hạ Thừa Tư trong tấm hình kia dáng vẻ ra sao, chỉ nhớ rõ tóc anh hơi vàng, chóp mũi thon thon, là một quả bóng trắng muốt. Sau đó cô ta nói một câu: “Cậu hai thật giống con lai.”

Nghĩ đến đây, cô ta bỗng như nhớ ra gì đó, ngồi thẳng người, tung mình xuống giường, bật đèn lên chiếu sáng căn phòng lộn xộn, lấy ra một chiếc chìa khóa trong ngăn tủ bảo hiểm -- Đó là chìa khóa nhà cũ của bọn họ, cô ta vẫn còn giữ lại.

Tuy làm như vậy có chút mất lý trí, nhưng đêm say rượu hôm trước như hoàn toàn không dễ qua đi. Hơn nữa, dù ở trong nhà cô ta vẫn nhớ Hạ Thừa Tư, điều này khiến cô ta phát điên lên. Cô ta choáng váng đầu óc ra cửa, lái xe về phía nhà cũ Hạ Thừa Tư.

Đã nửa đêm, không khí lạnh lẽo chợt hạ xuống, bao phủ cả vùng đất. Bầu trời như một núi băng khổng lồ lúc này đang tan đi, rơi xuống bông tuyết màu trắng bay lả tả. Sau bốn mươi phút, cô ta đứng trước cửa một căn nhà cổ cũ kỹ, băng qua vườn hoa, mở cửa nhà ra. Tuy nơi này vẫn có điện như cũ nhưng vì không khiến người khác chú ý, cô ta bật chức năng đèn pin trong điện thoại soi đường đi. Cô ta đi lên thang lầu kiểu Anh, bước vào căn phòng ngủ chủ nhân trước kia.

Cuối cùng cô ta tìm được cuốn album trước đây tại giá sách, nhưng toàn bộ hình bên trong đã bị lấy đi hết. Đến nước này, cô đột nhiên cảm thấy lần này mình đi thật sự hơi lỗ mãng. Cô ta thở dài một hơi, xuống lầu muốn về nhà. Nhưng ngay khi sắp rời khỏi cửa nhà, cô ta thấy được thứ gì màu trắng tại hộp thư trước cửa. Cô ta nheo mắt đi đến, dùng điện thoại di động soi vào bên trong, có một đống thư chưa được mở ra. Dùng chìa khóa mở hộp thư, phát hiện phần lớn bên trong đều là thư quảng cáo vứt đi. Nhưng có một phong thư viết tay đóng dấu thư tín nước ngoài nổi bật trong đống thư. Chữ viết màu mực nước xanh nhạt, thanh tú và xinh đẹp, trên đó viết “Người nhận: Hạ Minh Thành”. Thời gian dấu bưu kiện là mấy ngày trước. Cô ta không do dự lâu, mở nó ra.

Bên trong có hai lá thư, một lá là thư viết tay bằng chữ Trung, được viết từ người gửi thư. Mở đầu là “Em không biết lá thư này có thuận lợi gửi đến nơi anh hay không”. Một lá khác là đánh máy bằng tiếng Anh, gửi từ bệnh viện. Trên lá thư tiếng Anh đó viết “Paternity Test” (Xét nghiệm quan hệ cha con)

Cô ta kiềm lại khẽ hít vào một hơi. Sau đó cô ta đọc hết cả hai lá thư, lại phát hiện chuyện này hoàn toàn khác với cô ta suy nghĩ, hơn nữa còn vượt hẳn ngoài dự liệu của cô ta. Thế nhưng phát hiện chuyện như vậy thật đáng sợ. Cô ta vội vã nhét hai lá thư vào trong túi trong đêm tuyết, lại phát hiện điện thoại trong túi phát sáng. Cầm ra xem là một số điện thoại xa lạ. Không biết tại sao cảm giác không tốt khi về nhà lúc rạng sáng kia bây giờ lại càng tệ hại hơn. Tay bị cóng hơi run lên, cô ta nhận cuộc gọi: “Alo.”

Đối phương nói một câu, cô ta lập tức quan sát bốn phía, sắc mặt còn trắng bệch hơn cả tuyết: “Anh... anh là ai? Tại sao cậu biết tôi ở đâu?.... Thư gì? Tôi không biết anh nói gì cả... Lời cuối cùng gì chứ? Tôi không có lời cuối cùng nào muốn nói, anh đang nói nhảm nhí gì vậy hả, anh đừng làm tôi sợ... đừng làm tôi sợ!”

Cô ta cúp điện thoại, bấm điện thoại báo cảnh sát. Mặc kệ là gọi thế nào, âm bận cũng không có đã bị cúp máy. Cô ta lại gọi điện thoại cho người khác, nhưng gọi thật lâu cũng không có ai nhận. Cô ta xác định chắc chắn mình đã bị người ta theo dõi, đối phương nhất định thông qua điện thoại tra được cô ta ở đâu, còn khống chế mạng điện thoại của cô ta. Cho nên cô ta dứt khoát nhét điện thoại di động vào rừng cây, sau đó chạy vọt về xe.

Nhưng cô ta còn chưa kịp thắt dây an toàn, thì một thứ lạnh lẽo từ chỗ ngồi phía sau đưa lên, kê vào huyệt thái dương của cô ta.

Buổi sáng hôm sau, Bùi Thi nhận được điện thoại của Hạ Thừa Tư. Anh bảo cô mang theo hợp đồng lao động đến công ty tìm anh.

Trận tuyết cuối năm chưa dừng lại. Thành phố đã giơ tay ra chào đón bông tuyết bay ngợp trời. Hàng cây hai bên đường đã bị trời thu phủ thành màu đen, lại bị mùa đông dùng thần chú đóng lại trong bão tuyết. Thời điểm cô chạy đến tập đoàn Thịnh Hạ, đúng lúc nhìn thấy xe Hạ Thừa Tư. Vệ sĩ áo đen kéo cửa xe cho anh, tay đặt trên cửa xe. Anh bước xuống xe, mắt nhìn thẳng đến lối vào cửa chính.

“Anh Hạ!”

Nghe thấy tiếng Bùi Thi, anh nhanh chóng đi đến, nhìn cô với vẻ mặt hờ hững: “Có mang theo hợp đồng không?”

“Có.” Cô lấy hợp đồng ra, đưa cho anh.

Anh nhận lấy hợp đồng, nhìn vài lần trên đó, rồi trực tiếp xé chúng thành mảnh nhỏ. Sau đó, anh đưa mảnh nhỏ cho trợ lý bên cạnh, rồi hất cằm với đối phương. Trợ lý nhanh chóng lấy ra một tờ giấy thật mỏng trong cặp công văn, đưa hai tay cho Bùi Thi: “Cô Bùi, đây là thư hủy bỏ hợp đồng. Ký xong thì hợp đồng mười năm giữa cô và tập đoàn Thịnh Hạ sẽ mất đi hiệu lực.”

Bùi Thi nhận lấy thư hủy bỏ hợp đồng, trên đó có chữ ký chính tay Hạ Thừa Tư, giống hệt như chữ ký trên tấm bản đồ chiến lược công ty cao cao kia. Cô nghe thấy tiếng nói không mang theo cảm xúc và câu trần thuật không mang theo tình cảm của anh: “Về công việc dàn nhạc giao hưởng nhà hát Hạ Na cũng sẽ có người liên lạc với em.”

“Khoan đã, kết quả so tài của em và Hạ Na không phải là đợi đến ngày cuối cùng mới biết được sao?”

Hạ Thừa Tư khẽ cười một tiếng: “Em đã làm đến mức độ này rồi, nếu như người thắng không phải em, vậy chẳng phải em đã bỏ ra quá nhiều sao.”

Không sai, cô đã nắm chắc tám chín phần thắng, cho nên mới định thời gian tổ chức nhạc hội trễ như vậy. Bởi vì trong thâm tâm cô đã sớm nhận định Hạ Thừa Tư sẽ không giao dàn nhạc giao hưởng cho cô, nhưng đây vốn cũng chẳng phải là mục đích của cô. Muốn thành lập dàn nhạc chỉ là vì nâng cao tên tuổi, nếu hiện tại tên tuổi cũng có rồi, cô hoàn toàn có thể thực hiện bước tiếp theo. Cần làm trước mắt chính là không thể mất đi độ nóng hiện nay. Định thời gian tổ chức nhạc hội trễ một chút có thể giúp cô duy trì độ nóng này. Nhưng mà nghe thấy Hạ Thừa Tư nói như vậy, trong lòng cô vẫn hơi lạnh. Mặt cô không đổi sắc cười nói: “Cám ơn. Cô Hạ cũng bỏ ra không ít, cho nên vẫn chờ kết quả rồi nói sau đi.”

“Em đã nắm rõ hết tất cả trình tự rồi, vậy thì tháng một nhận công việc đi.” Giọng nói Hạ Thừa Tư ôn hòa, cũng không nghe ra có phải giễu cợt hay không.

“Thật ra thì người nắm rõ trình tự là anh Hạ mới đúng. Em không cho rằng anh sẽ giao dàn nhạc cho em, hơn nữa em cũng không muốn nữa.”

“Tùy em.” Anh nhìn đồng hồ, giống như muốn sớm kết thúc đề tài này, “Từ này về sau em đã khôi phục tự do. Gửi địa chỉ nhà đến hộp thư của trợ lý, anh sẽ cho người mang đồ trong phòng làm việc của em đến cho em.”

Tuyết màu trắng, nhưng bầu trời và nhà cửa lại nhiễm màu xám tro. Gió tuyết thống lĩnh thế giới, ngăn trở giao thông vốn bận rộn, để lại nước bẩn nơi trạm xe điện ngầm người đến người đi. Cô cúi đầu nhìn giày của mình, trên đó còn dính lớp tuyết mỏng, sau đó nói thoải mái: “Biết.”

“Bùi Thi, anh cảm thấy chắc em rất giỏi làm tài chính.”

“Biết.”

“Người làm âm nhạc phải có linh hồn, em không thích hợp.”

Thốt ra những lời này xong, anh quay người rời đi. Khi nãy mặc kệ anh nói gì, cô cũng có thể hoàn toàn không bị bất kỳ ảnh hưởng nào. Nhưng nghe thấy những lời này, cô ý thức được hai tay mình lập tức nắm chặc lại thành quyền. Suýt nữa cô nổi cáu tại chỗ, dùng những lời nói ác nghiệt tổn thương anh. Nhưng cô nhịn lại, chỉ đi đến, vỗ vai anh lần nữa. Thấy anh quay lại, cô ngẩng đầu, đứng ở nơi che bóng, nở nụ cười mờ ám mê người với anh: “Nhạc sĩ không có linh hồn chưa chắc cũng không có thị trường.” Cô lấy một món đồ từ trong túi ra, đặt lên tay anh: “Đáng tiếc có người ra giá mua em, chưa chắc em đã chịu nhận.”

Nhìn thấy ánh mắt anh hơi trợn to, cô cười càng rạng rỡ hơn: “Đừng nói là buổi tối đó anh chỉ diễn kịch. Em biết rõ có bao nhiêu thật lòng, có bao nhiêu giả dối.” Nói xong những lời này, nụ cười rạng rỡ lập tức biến mất trên mặt cô, thay vào đó là vẻ mặt khinh thường.

Nhưng vừa mới quay người đi, tất cả tự phụ trên mặt đã phút chốc tan thành mây khói. Đây không phải là lần đầu tiên bị người ta phỉ báng, nhưng những lời này thốt ra từ miệng của Hạ Thừa Tư lại chói tai hơn những người khác nói nhiều.

Thật kỳ lạ, gió tuyết vốn là kẻ xâm lăng thành phố màu xám tro này, nhưng giờ khắc này lại giống như biến thành chủ nhân thành phố, khiến cho cô có cảm giác mình là vị khách không mời mà đến. Cô muốn vòng tay ôm lấy mình, nhưng chỉ đỏ mắt bước đi, kéo cao cổ áo lên, ngăn trở gió thổi vào mặt.

Sau đó, cô nghe thấy tiếng kim loại va thật mạnh trên mặt đất, còn có tiếng bước chân vệ sĩ chạy đến nhặt đồ. Cô rụt bả vai lại một chút, giống như vật kia đã va vào giữa trán cô. Cho đến giờ khắc này, tất cả lực nhẫn nại giống như đã đạt đến cực hạn. Cô hít sâu một hơi, nhìn về tuyết rơi phía trước, khiến bản thân phân tán sự chú ý.

Anh nói cô là người không có linh hồn.

Cô nhìn người đi tới đi lui trên đường, trong đó không thiếu cô bé sôi nổi nắm tay cha và cô gái tuổi đôi mươi rút vào lòng bạn trai vì thời tiết giá rét. Trước kia trong đôi mắt chỉ có nhìn thấy bản thân mình, lần đầu tiên cô lại nhìn thấy rõ ràng một số người rất sống động xung quanh mình. Cô đột nhiên ý thức được, mình và những người này khác nhau biết bao.

Dù là trong lúc tranh cãi với anh, ngoài mặt là cô giành được thắng lợi, nhưng trong lòng cô biết rõ anh nói đúng. So sánh với những người có da có thịt có tinh lực bị tình cảm tác động, quả thật cô không có linh hồn.

Linh hồn của cô đã sớm trở thành nhiên liệu của âm nhạc.

Cho đến xế chiều, Bùi Thi mới hiểu được tại sao Hạ Thừa Tư lại phải nói những lời kia.

Bởi vì cô đã bỏ lỡ một tin tức buổi sáng. Cô đọc được một tin trên báo: “Ngạn Linh - Nữ nhân viên cao cấp tập đoàn Thịnh Hạ sau khi say rượu chết bởi tai nạn xe cộ. Cuộc điện thoại cuối cùng gọi cho Hạ Thừa Tư không được đáp lại.” Nhìn thấy hai chữ Ngạn Linh và hình hiện trường tai nạn xe cộ, Bùi Thi che miệng lại, thật lâu cũng không thể hồi phục lại tinh thần trong kinh ngạc.

Tuy cô từng tận mắt nhìn thấy cái chết của cha, nhưng lúc đó cô còn nhỏ tuổi, ngay cả cảm giác đau khổ cũng không nhận thức được nhiều. Nỗi đau mất cha này theo số tuổi gia tăng mới từ từ sâu sắc. Lần này, lần đầu tiên cô cảm giác được rõ ràng cánh tay thần chết lại cách cuộc sống mình rất gần… Trước đó không lâu còn chạm mặt với Ngạn Linh trong đêm giáng sinh, thế mà nay đã chết.

Cô tốn rất nhiều thời gian mới tiêu hóa được sự thật này, sau đó nhận thấy được điều quái dị trong nửa câu sau của tin tức. Tại sao ký giả lại nhấn mạnh câu “Cuộc điện thoại cuối cùng gọi cho Hạ Thừa Tư”? Nhất định là bởi vì lúc trước Ngạn Linh say rượu mất lý trí đã cùng với Hạ Thừa Tư tạo nên scandal tình ái. Mà scandal tình ái kia lại liên quan đến việc cô từ chối cầu hôn vứt nhẫn kim cương. Buổi tối đó cô cố ý dùng cách thức gay gắt như vậy từ chối anh, cũng là đã sắp đặt sẵn kế hoạch. Nhưng chuyện của Ngạn Linh không liên quan đến cô… Sự thật này cô biết, nhưng Hạ Thừa Tư không biết. Cho nên buổi sáng Hạ Thừa Tư mới biểu hiện tức giận như thế. Nhất định là anh cho rằng tin tức này cũng là cô cố ý làm nóng lên. Trong thoáng chốc ngắn ngủi, cô gần như muốn lập tức lấy điện thoại di động gọi cho anh, nói cho anh biết những tin tức của Ngạn Linh không liên quan đến mình. Nhưng bình tĩnh nghĩ lại, cô lại cảm thấy ý nghĩ này thật là có phần lừa mình dối người.

Lấy lòng Hạ Thừa Tư không phải là chuyện hiện tại cô phải hao hết tâm tư đi làm.

Cô buông tờ báo trong tay ra, lại nhìn đoạn phim DVD đang tạm dừng trên tivi. Hình ảnh dừng lại là vẻ mặt Adonis khiêu khích hất cằm lên. Đây là một buổi nhạc hội mừng năm mới mười năm trước, nơi đó là nhà hát lớn nhất thành phố. Hình ảnh tiếp theo sắp phát ra là anh ta vứt cây vĩ vào bên cạnh cây đàn hàng triệu bị anh ta ném vỡ. Sau đó đi xuống đài cũng không quay đầu lại. Lúc đó Adonis nổi tiếng vì tính tình quái gở, nhưng trước khi sự kiện ném đàn xảy ra, anh ta còn chưa bị người ta chụp vào cái danh hiệu “quái tài nóng nảy”. Kỳ lạ chính là, tuy chuyện này đưa đến sóng to gió lớn, thái độ bất lịch sự thô lỗ của Adonis cũng tạo nên số lượng anti-fans khá đông. Nhưng lần trình diễn này được giới nhạc cổ điển gọi là “Venus cụt tay trong nhạc hội”… Nghệ sĩ đàn violin không biểu diễn đến cuối cùng, cũng là lần trình diễn hiếm có nhất trong mười năm. Mà anh ta làm nhục buổi nhạc hội này, chỉ bởi vì một lý do khiến người ta khó hiểu… Anh ta trình diễn trên sân khấu có hai đoạn độc tấu dài, lúc sắp kết thúc, anh ta ngẫu hứng trình diễn lại khúc mình thích nhất, lúc này có một tiếng chuông điện thoại của khán giả vang lên.

Không chỉ là buổi biểu diễn này, Bùi Thi đều nghiên cứu qua tất cả buổi biểu diễn của Adonis từ nhỏ đến lớn. Adonis và Hạ Na giống nhau, cũng là nghệ sĩ violin có bề ngoài vô cùng bắt mắt. Tóc anh ta màu trắng, thời khắc ôm còn mèo lười nhác lại hơi có chút muốn ăn đòn kia thậm chí còn bắt mắt hơn cả Hạ Na. Nhưng Bùi Thi biết trình độ anh ta đến đâu. Sở trường của cô là Paganini, lúc sáu tuổi anh ta đã từng biểu diễn trong buổi lưu diễn tại Vienna. -- Lúc đoạn phim này lưu truyền rộng rãi trên Youtube, không ai có thể quên được dáng vẻ của anh ta: Cái mặt thịt múp míp của anh ta lăn lộn trên cây đàn violin 1/2. Trong mắt lại hiện lên vẻ cay nghiệt hận đời. Vì thế mà đám bạn phương Tây chỉ trích cha mẹ Châu Á không nhân đạo, ngược đãi trẻ con.

Anh ta có vẻ giống như thần tượng, thường xuyên bị người khác chỉ trích chỉ biết giở trò tạo scandal cho nổi tiếng. Nhưng người hiểu âm nhạc cũng biết, thành công của anh ta tuyệt đối không phải tình cờ. Anh ta là cái loại thật sự bị bắt luyện đàn đến khóc, là nghệ sĩ đàn violin có kiến thức cơ bản vượt trội mà lại thêm thiên phú dị bẩm. Hạ Na so sánh với anh ta chính là tài nghệ chơi bập bênh trong nhà trẻ mà thôi. Đánh bại Hạ Na chỉ cần tạo scandal nổi hơn cô ta là được. Đối với Bùi Thi mà nói, điều này cũng không coi là khiêu chiến gì cả. Nhưng khiêu chiến Adonis.... Có khi thậm chí cô không biết, Adonis và cha mình, rốt cuộc ai lợi hại hơn ai.

Cô thở dài một hơi, bước nhanh đến bên bệ cửa sổ. Trong quá trình đi qua cũng cầm theo cây đàn violin đến trên ghế salon, sau đó gác lên cổ, thử kéo vài âm. Mùa đông khô hanh thật tốt, bốc hơi nước trong đàn gỗ lên, khiến tiếng đàn nghe thấy một chút âm dội lại hơi khàn và lánh lót to rõ khiến lòng người rung động. Đây là thời tiết khiến tiếng đàn hay nhất, nhất định phải luyện tập nhiều mới được.

Trong sự yên lặng của cô và tiếng kéo đàn violin, lại qua thêm vài ngày. Kết quả quá chú tâm cho nghệ thuật là bộ phận khác của cuộc sống cũng sẽ rối loạn mù mịt. Có nhiều lần cô cũng quên ăn cơm, vẫn là Bùi Khúc đi nhà hàng mua về cho cô. Đồng thời cô cũng không quá chú ý đến tin tức bên ngoài, thế cho nên biết được Hạ Na tuyên bố dừng lại cuộc lưu diễn, rồi không hề bổ sung album để bán, cô cũng chỉ cho rằng Hạ Na sợ hãi nên bỏ chạy thôi.

Bùi Thi không để ý đến chuyện này lắm, nhưng anh trai của Hạ Na thì có.

Bão tuyết liên tục trút xuống rất nhiều ngày. Sau buổi trưa ngàyhai tám, Hạ Na mời mấy cô bạn thân về nhà chơi, bày một cái bàn lớn trong sân sau, đặt một đĩa nhạc violin kiểu cũ, để mọi người ở đây ngắm tuyết, nghe nhạc, uống trà chiều. Sau khi đầu bếp nước Pháp bưng món điểm tâm ngọt lên, tất cả mọi người trò chuyện rất vui vẻ. Một thiên kim tiểu thư gia đình kinh doanh đá quý nói: “Nhìn tuyết này cảm giác rất có không khí tết, đột nhiên tôi rất muốn ăn mì trứng gà mà mẹ làm. Na Na, đầu bếp nhà cô có làm được mì trứng gà không?”

“Điều này... hôm nay đầu bếp Trung nghỉ rồi.” Hạ Na nhìn đầu bếp mặc áo trắng và căn phòng bếp sau cửa thủy tinh một cái, vẻ mặt chán ghét xua xua tay, “Cô đừng náo loạn, trà chiều mà ăn mì trứng gà gì.”

“Vậy cô làm cho tôi ăn đi.” Đại tiểu thư kia chết cũng không tha.

“Tay của tôi là phải kéo đàn violin, ai mà đụng vào củi gạo mắm muối chứ.”

“Ha ha, tôi thấy là cô không biết làm thì có.”

Hạ Na lộ vẻ mặt lúng túng, cười khẩy một tiếng: “Hứ, nói hay thật, giống như là cô biết làm vậy.”

“Được rồi, các người đừng cãi cọ nữa.” Hàn Duyệt Duyệt đứng lên, “Chỉ là mì trứng gà thôi mà, rất đơn giản. Tôi đi làm là được rồi. Các cô còn ai muốn ăn nữa?” Ba cô gái khác cũng giơ tay lên. Hàn Duyệt Duyệt đưa ngón tay cái ra: “Ok, các cô chờ tôi một chút.”

Hàn Duyệt Duyệt vừa vào phòng bếp không bao lâu thì một cô bạn thân của Hạ Na khẽ ré lên: “Ôi, Hạ Na, sao cô không nói cho bọn tôi biết là anh của cô ở nhà hả?”

“Hả? Anh tôi? Anh nào?”

Hạ Na nhìn theo tầm mắt cô ta, đúng lúc nhìn thấy Hạ Thừa Tư đang cầm một quyển sách đi xuống lầu. Anh mặc áo len cổ chữ V màu xanh đậm, lộ ra áo sơ mi màu xanh nhạt bên trong, dáng người cao lớn, đường nét lạnh lùng bị đôi dép bông xanh thẳm trên chân rút đi không ít. Vừa nhìn thấy anh, tinh thần sa sút mấy ngày nay của cô ta cũng thay đổi tốt lên một chút. Đương đứng lên muốn chào hỏi với anh, thế nhưng anh lại đi thẳng đến, khẽ nói: “Na Na, em đến đây một chút.”

Trong ánh mắt hâm mộ của đám bạn thân, cô ta đi theo Hạ Thừa Tư đứng trước cửa kính phòng bếp. Ánh mắt của anh hơi nghiêm: “Sao em lại hủy bỏ lưu diễn? Album cũng không định bán nữa?”

Vừa nghe đến đề tài đau đầu này, cô ta thở dài một tiếng: “Đừng hỏi nữa, dù sao em đã thua trong cuộc so tài với Bùi Thi. Bán bao nhiêu và có lưu diễn hay không cũng không quan trọng nữa rồi.”

“Na Na, tương lai của em không có liên quan đến những người khác.”

Trong mắt cô nhanh chóng lướt qua sự tức giận, nhưng suy nghĩ một chút, lại chế giễu: “Anh, em biết anh có ý với Bùi Thi. Nhưng chắc anh cũng biết, nếu như ghép lại việc gắng sức luyện đàn và da mặt dày thì em không qua nổi cô ta. Ban đầu lúc anh để em và cô ta cạnh tranh, không phải hẳn đã đoán được kết quả này sao? Đến bây giờ, không biết có bao nhiêu người đều đang chờ xem em để chê cười đó. Anh rất hiểu em mà, thay vì thua cuộc thảm hại thì thà rằng bây giờ em buông xuôi đi.” Nói xong câu đó, cô ta quay người trở về bên cạnh bạn, ăn bánh ngọt với mấy cô gái khác.

Bão tuyết trong vườn như bông bay, giống như tinh linh vươn đôi cánh trắng trong mông lung. Băng tuyết cởi đi xiêm y của bầu trời, choàng lên bả vai của cả vùng đất. Màu trắng cũng là màu sắc nhạt nhòa, nó chiến thắng bão táp cuộc đời, để lại cái chết yên lặng. Tấm ảnh Ngạn Linh trong tai nạn xe cộ cũng chính là để lại dấu ấn đỏ và đen trong một mảnh màu trắng. Tuy nhiên, qua vài ngày, tất cả đều bị một màu trắng bao phủ lại lần nữa.

Hạ Thừa Tu nhìn căn phòng bếp phía sau cửa kính, mơ hồ nhìn thấy có vài bóng người đang bận rộn bên trong. Anh chợt nhớ đến lúc Bùi Thi mới vừa làm thư ký cho mình, từng vội vàng bận bịu trong căn nhà không lớn lắm của anh, bị anh ra lệnh bắt nấu cơm cho anh ăn. Không phải lúc đó anh không nhìn ra cô cũng sắp xù lông lên. Nhưng ở chung một phòng với cô, nếu như anh không làm chút chuyện xấu, sợ rằng “chuyện xấu” chân chính sẽ phải xảy ra.

Lúc đó nhìn bóng lưng cô trong phòng bếp, anh từng tưởng tượng ra rất nhiều loại khả năng giữa bọn họ. Dù anh biết, cô chính là một pháo đài lạnh băng, mãi mãi không lộ ra nụ cười từ nội tâm với người khác. Có điều là anh không nghĩ đến, cô còn lạnh lùng hơn anh nghĩ nhiều lắm.

Lúc này, câu nói của Ngạn Linh trước khi chết một ngày vọng đến: “Bùi Thi là một cô nhi, cô ta hoàn toàn không hiểu ấm áp gia đình.”

Bão tuyết làm mờ thời gian, khiến ký ức cũng bay theo lả tả. Anh yên lặng đứng trên đất tuyết, nhìn khói trong miệng quanh quẩn về phía trước. Trong mảnh tuyết trắng mênh mông, anh nghe thấy tiếng gõ phía sau cửa kính. Anh quay đầu đi, đầu tiên nhìn thấy chữ “Hi” viết bằng tay trên cánh cửa kính mờ sương. Phía sau còn thêm một ký hiệu khuôn mặt cười thật to. Sau đó, anh nhìn thấy khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của một cô gái xuất hiện sau chữ này. Anh còn chưa đáp lại, cô gái kia đã chỉ chỉ nơi uống trà chiều, sau đó bưng mì trứng gà mình đã làm xong, bước nhanh về phía mấy cô gái kia.

Anh nhanh chóng nghe được mấy cô gái kia ré lên: “Ôi, Duyệt Duyệt, cô thật lợi hại! Thơm quá!”

“Chỉ là mì trứng gà thôi, đâu có khoa trương như vậy chứ...” Hàn Duyệt Duyệt hơi xấu hổ che mặt, sau đó quay đầu vẫy vẫy tay với Hạ Thừa Tư “Anh Hạ ơi, anh có muốn ăn thử hay không?”

Hạ Thừa Tư không đáp lời, các cô gái khác đã trêu đùa ồn ào: “Ồ, ồ, ồ, anh Hạ luôn, quá buồn nôn, quá thân mật mà.”

“Na Na cũng không có kêu như vậy nữa, Duyệt Duyệt, đây là tiết mục cô tỏ tình sao?”

“Anh Hạ ơi, anh Hạ ơi, kêu anh Hạ ơi luôn kìa!”

Hàn Duyệt Duyệt luôn mang chút cá tính nữ sinh, thích làm nũng, vốn là vô tâm kêu lên, bị các cô náo loạn như vậy, mặt cũng đỏ đến tận cổ. Nhưng cô ta không tức giận, chỉ vội vàng xua tay làm nũng: “Các cô đừng chê cười tôi mà.”

Hạ Na đang dùng điện thoại di động của Hàn Duyệt Duyệt gửi hình đến di động của mình, kết quả là không cẩn thận bấm vào vòng bạn bè trên Vi Kênh. Người bạn mới vừa cập nhật tên “Khúc”, hình đại diện là gương mặt biến thái của Fushimi Saruhiko cau màu mỉm cười liếm thanh kiếm: “Chị gái muốn đi hẹn hò ở Tinh Thái Đô, chút nữa còn phải đi làm bóng đèn chán quá đi hu hu hu hu...”

Cô mở Vi Kênh của người này ra, tìm được trong một tấm ảnh chụp chung của Bùi Thi và Bùi Khúc trong một đống hình ảnh Anime. Nói chính xác là Bùi Khúc lấy Bùi Thi làm cảnh nền, chụp hình tự sướng. Bùi Thi phía sau mặc quần dài màu đen, đang kéo violin trước cửa sổ. Dưới tấm hình này là bình luận của Bùi Khúc: “Chị, chị sắp gầy thành tia chớp rồi.” Bùi Thi trả lời: “Không cho phép chụp hình chị, đừng tag chị vào, xóa tấm hình này đi.” Bùi Khúc gửi một biểu tượng đổ mồ hôi lạnh: “Đừng mà.” Sau đó Bùi Thi không trả lời nữa.

Hạ Na mở Vi Kênh Bùi Thi ra, phát hiện trong đó chỉ có ba tấm ảnh, một tấm là bản nhạc Handel, một tấm chính là cơm cô ta nấu, một tấm là đàn violin của cô ta. Trong đầu Bùi Thi toàn là đàn violin, thật chán ngắt. Hạ Na mở vòng bạn bè của mình ra, bên trong là đủ loại ảnh chụp chung của cô và đám bạn thân xinh đẹp: Bờ cát, trà chiều, du lịch nước ngoài, nhạc hội, leo núi, trình diễn thời trang, thảm đỏ, dạ vũ, party cocktail... Trong đó cũng không thiếu ảnh chụp chung thân mật của mình và Kha Trạch. Đối lập như vậy, cô ta đột nhiên cảm thấy thất bại bởi Bùi Thi cũng không có gì thật khổ sở. Chỉ có điều, Bùi Thi đi hẹn hò sao? Cô ta hẹn hò với người ra sao? Cái kiểu phụ nữ chẳng có cuộc sống tình thú như cô ta, ngoại trừ anh trai mình cũng không có cuộc sống tình thú và Kha Trạch mắt mù, còn có ai thích nữa chứ?

Hạ Na nhìn Hàn Duyệt Duyệt một cái theo bản năng. Đối phương vẫn đỏ mặt biện hộ cho bản thân. Giống như phát hiện điều gì. Cô ta hắng giọng một cái, nói với bọn họ: “Chiều nay chúng ta đi Tinh Thái Đô chơi không?” Sau khi nhận được mọi người nhất trí đồng ý, cô ta lại chạy đến quấn lấy cánh tay của Hạ Thừa Tư: “Anh, anh cũng đi chung với bọn em đi.”

Xe vừa chạy đến Thái Tinh Đô, Bùi Thi đã cảm thấy mình chọn nhầm nơi rồi.

Tinh Thái Đô là một phố đi bộ của trung tâm thành phố, kiến trúc nơi này là kết hợp Trung - Tây, tràn ngập văn hóa Thượng Hải, có nhiều nhà hàng, cửa hàng, quán bar, club, là nơi cao cấp mà rất nhiều người trẻ tuổi lựa chọn tụ tập. Vừa đến cuối tuần và ngày lễ, nơi này lại càng tấp nập người, cho dù là nhà hàng sang trọng nhất cũng phải xếp hàng. Khi Sâm Xuyên Quang vừa cho xe dừng lại trước nhà hàng đối diện Tinh Thái Đô, Bùi Thi đã cảm thấy người đi đường hai đầu con phố đưa đến ánh mắt chăm chú. Khi bọn họ cùng nhau xuống xe, cô cảm giác cả người mình đều sắp bị nhìn xuyên rồi. Cô nhìn lướt qua người đi đường đang nhìn chằm chăm bọn họ bằng khóe mắt, nhếch môi nói: “Thật ra thì sếp à, anh không cần mặc đẹp như vậy cũng rất tuấn tú...”

“Cám ơn.”

Nghe thấy câu trả lời của anh, Bùi Thi xác định anh mù quá lâu, hiện tại cho rằng người khác nhìn anh như vậy là chuyện bình thường. Thật ra thì cái gọi là “hẹn hò” cũng chỉ là Bùi Thi hỏi anh đang làm gì, anh nói “đang đọc sách”, cô không hề do dự kéo anh đi, tránh cho việc anh ở nhà hành hạ hai mắt mình. Nhưng làm sao cũng không nghĩ đến hôm nay ngoại trừ cravat và bao tay màu xám ra, từ đầu đến chân đều là một màu trắng. Bao gồm áo khoác lông thú và đầu giày da cũng trắng sạch đến mức tỏa sáng. Quả thật là giống như hoàng tử mùa đông trong ngày tuyết bay này vậy.

Sau khi tài xế lái xe đi, con gái nhìn anh cũng không giảm bớt, thậm chí trong đó còn một cô gái trẻ tuổi gan dạ đi ngang qua bọn họ rồi lại quay đầu nhìn bọn họ thêm cái nữa, sau đó vội vàng vỗ vỗ đám chị em bên cạnh thảo luận. Không biết tại sao, lúc biểu diễn trên sân khấu, Bùi Thi không hề cảm giác khẩn trương chút nào. Nhưng đi trên đường với Sâm Xuyên Quang như vậy, cô lại cảm thấy hơi mất tự nhiên, nói chuyện cũng sượng sùng: “Sếp, chúng ta ăn cơm trước, ăn ít một chút. Bởi vì sau khi ăn xong còn đến một tiệm kem, phải để bụng lại ăn kem nhé.”

“Được.”

Dường như chỉ có cô không được tự nhiên. Đối với người khác anh giống như người mù vậy, toàn bộ sức chú ý đều đặt trên người cô. Giống như bất luận cô nói gì, anh đều để tâm lắng nghe, nhưng lại trả lời rất đơn giản. Một lát sau, cuối cùng cô không nhịn được nói: “Sếp, anh không phát hiện rất nhiều người đều nhìn anh hay sao?”

“Bọn họ đâu phải nhìn anh, là nhìn em.” Anh khẽ cười nói, “Tiểu Thi bây giờ là nghệ sĩ violin rất nổi tiếng.”

“Không đúng, không đúng, tên em nổi tiếng, nhưng rất nhiều người không biết dáng vẻ em ra sao. Bọn họ đang nhìn anh thì có.”

“Vậy cũng không sao. Bây giờ anh đang ở bên em, người khác nhìn ra sao, nghĩ thế nào, anh chẳng hề để ý.”

Cô thoáng sững sờ, nhanh chóng tránh né ánh mắt anh vô cùng chăm chú, vội vàng dẫn anh đi vào nhà hàng đã đặt. Sau khi đi vào, hai người đương nhiên trở thành tiêu điểm của mọi người. Cho đến sau khi ngồi xuống một khoảng thời gian khá lâu mới hòa hoãn một chút. Cuối cùng Bùi Thi hơi thả lỏng, cùng Sâm Xuyên Quang yêu cầu thực đơn chuẩn bị gọi thức ăn. Nhân viên phục vụ chỉ cho bọn họ một quyển thực đơn, Bùi Thi yêu cầu thêm một quyển, nhưng nhân viên phục vụ nói gần đây là cuối năm kinh doanh nhộn nhịp, đúng lúc là thời gian dùng cơm, không có dư thực đơn nữa. Sâm Xuyên Quang giao quyển thực đơn cho cô: “Em chọn trước đi.”

“Không sao, chúng ta xem chung một quyển cũng được.”

Cô trực tiếp đi vòng qua bàn ngồi xuống cạnh anh, cùng anh xem thực đơn. Nhìn mấy tấm hình, cô chống trán, vừa suy tư vừa nói: “Món này hình như rất ngọt, em nhớ rằng anh không thích đồ ngọt lắm..... Món này cũng không ngon lắm.... Món này thì sao?” Nói xong cô ngẩng đầu nhìn anh một cái, nào ngờ vừa lúc chống lại ánh mắt anh đang nghiêng đầu nhìn cô.

Trong thoáng chốc ngắn ngủi, không ai nói chuyện, không khí như ngừng lại. Sau đó, cô phản ứng chậm lụt chỉ chỉ hình ảnh trên thực đơn: “Muốn ăn món này không?”

“Anh ăn gì cũng được.”

“Ồ vậy là món này được rồi.” Cô lầm bầm cúi đầu xuống, bổ sung hơi dư thừa, “Nhìn em làm gì? Nhìn thực đơn đi.” Qua vài giây, khóe mắt như phát hiện anh còn đang nhìn mình, cô rụt bả vai lại một chút, hơi nghiêng đầu về phía anh: “Sao vậy?”

Anh nhích đến gần một chút. Cô hoảng sợ, rụt bả vai lại. Nhưng anh chỉ đưa tay đến, vén tóc cô ra đằng sau một bên tai.

“Không việc gì.” Anh nhìn lại hình ảnh, khẽ mỉm cười, “Vậy thì món này đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.