Hà Nhật Cộng Huề Thủ

Chương 30: Chân tướng (hạ)



Biên tập: Tiểu JaeJae

Hàn Nghiên Trầm nhìn biểu tình thương tiếc cùng bất đắc dĩ của Diệp Lăng Vân, âm thầm buồn phiền mới vừa rồi không khống chế được, vô luận chính mình đối người này nói cái gì làm cái gì, hắn đều tựa hồ không sinh khí không buồn bực, luôn luôn là nhìn mình tràn đầy thương yêu như vậy. Y cũng không hề dư thừa cảm xúc này, chính là mỗi khi nhìn thấy ánh mắt người này lại không tự chủ được cảm thấy ấm áp cùng vui sướng.

Hàn Nghiên Trầm thở dài, khó được chủ động từng bước đến gần về phía Diệp Lăng Vân, Diệp Lăng Vân hỉ xuất vọng ngoại (vui mừng quá đỗi) lập tức ôm y, ôn nhu thân cận y, muốn hôn một chút bờ môi mỏng lãnh đạm băng lãnh của y, lại bị y nghiêng đầu né tránh, nụ hôn rơi vào trên hai má của y.

Hàn Nghiên Trầm một tay đem đầu Diệp Lăng Vân đẩy ra, nhíu mày: “Không cần ở trước mặt cha nương ta đối với ta như vậy……”

Diệp Lăng Vân ngượng ngùng chân thành xin lỗi, nói: “Thật xin lỗi, nhất thời cao hứng nên sơ sót.”

Hàn Nghiên Trầm hừ một tiếng, tiếp tục mở miệng nói: “Không biết họ Tô kia ở trên mặt ta vạch bao nhiêu đao, sau đó ta lại mất đi ý thức. Mãi đến lúc nghe được có người đang gọi ta, còn có thanh âm của một tiểu cô nương đang một mực ngồi khóc bên cạnh ta. Ta cảm thấy đau đớn cùng nóng rát, cố gắng mở mắt ra, mơ mơ hồ hồ nhận ra nàng là vú nuôi cùng với tiểu nhi nữ của nàng ——– cũng chính là Tố Khanh, lúc ấy nàng mới có bốn, năm tuổi ——– các nàng liều mạng mang ta chạy ra phía ngoài. Các nàng cũng trúng độc, liên tục thở gấp, khóe miệng cũng dần dần chảy ra máu. Toàn bộ viện tử hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả cẩu nuôi trong nhà cũng đều lặng yên không một tiếng động, đại khái mọi người cùng tất cả động vật đều chết hết đi. Họ Tô cũng không biết là đã ly khai khi nào. Chúng ta gian nan bò ra cửa, thật vất vả bò đến Thổ địa miếu bên cạnh Trầm gia, tuy rằng rất nguy hiểm nhưng là dù thế nào đi nữa thì cũng không còn chút khí lực nào để tiếp tục bò lên. Vú nuôi đem ta cùng Tố Khanh giấu ở phía sau điện thờ, bảo chúng ta hảo hảo mà đợi không được đi ra ngoài, nói phải đi về sắp xếp để cho họ Tô không phát hiện ra chúng ta đã trốn được, nói xong cũng quay trở về.”

“Nguyên lai là vú nuôi của ngươi….. Chẳng trách nàng lại biết được cái bớt trên người ngươi. May mắn, may mắn……” Diệp Lăng Vân cảm thán nói.

“Chúng ta Trầm gia nhân khẩu đông đúc, lúc ấy lại có vài hài tử cũng giống ta cùng nhau lớn lên. Họ Tô dù có lợi hại cũng không thể nào nhở rõ được toàn bộ hạ nhân cùng tạp dịch của Trầm gia, đại khái là vú nuôi tìm một hài tử của hạ nhân rồi giả mạo thành ta đi. Hừ, nếu không phải họ Tô cố ý đem mặt của ta rạch nát, ta cũng chạy không thoát một kiếp này! Đây là báo ứng! Ông trời cũng muốn lưu lại mạng của ta hướng hắn đòi mạng!…. chỉ tiếc vú nuôi…… nàng nhưng vậy mà đã không còn trở về….” Hàn Nghiên Trầm tầm mắt lướt qua mấy phần mộ mới được an bài hướng về phía phần mộ mà Tố Khanh đang đứng thẳng, trầm mặc một lát.

Diệp Lăng Vân cầm tay y, không nói gì.

Hàn Nghiên Trầm thoát ra, tiếp tục nói: “Vú nuôi mới vừa rời đi, ta cùng Tố Khanh liền duy trì không được, chúng ta không thể thở, thở gấp từng ngụm từng ngụm giãy dụa rên rỉ, phát ra âm thanh rất lớn, căn bản là không rảnh bận tâm tới có hay không bị người khác phát hiện. Ngay tại thời điểm ta nghĩ mình sắp chết thì nghĩa phụ xuất hiện, hắn vừa khéo đi qua thổ địa miếu, nghe thấy bên trong có âm thanh dị thường liền vào xem thử, đã phát hiện ra ta cùng Tố Khanh đang hấp hối. Khi đó, Tố Khanh đã không còn ý thức. Hắn hỏi ta muốn sống sót sao, ta nói muốn. Hắn nói ta muốn báo thù sao, ta nói cần. Hắn gật gật đầu, uy cho chúng ta cái gì đó liền đem chúng ta đi……. Nghĩa phụ không chỉ cho chúng ta giải độc còn dạy chúng ta võ công, hơn nữa còn nhận ta làm nghĩa tử. Chuyện sau này ngươi cũng biết.”

Hàn Nghiên Trầm nhìn Diệp Lăng Vân nói: “Ngươi muốn biết ta đã nói toàn bộ cho ngươi biết, hiện tại ngươi có thể đi rồi đi?”

Diệp Lăng Vân đau lòng ôm chặt Hàn Nghiên Trầm nói: “Vì cái gì muốn đuổi ta đi? Hàm nhi, ngươi chịu nhiều đau khổ như vậy, gánh vác nhiêu oan khuất như vậy….. Theo ta về nhà đi, cha nhìn thấy ngươi nhất định sẽ cao hứng. Nhiều năm như vậy, cha vẫn luôn chưa từng từ bỏ tra ra chân tướng sự việc, vẫn luôn luôn muốn thay nhà ngươi báo thù.”

“Đừng gọi ta là Hàm nhi. Trầm Nghiên Hàm năm đó đã chết cùng thân nhân của hắn rồi! Ta là Miêu Kim cốc Huyết Nghiên công tử Hàn Nghiên Trầm, sớm đã không còn là Trầm Nghiên Hàm trong sạch thiện lương của năm đó.” Hàn Nghiên Trầm thanh âm vẫn là băng lãnh như cũ, y nhìn vào dòng chữ “Trầm Nghiên Hàm chi mộ” trên mộ bia, trong con ngươi vẫn luôn thanh lãnh lại nổi lên một tầng bi ai mà chính y cũng không có phát hiện.

Diệp Lăng Vân trông thấy trong lòng càng thêm đau đớn, hắn ôn nhu nói ra: “ Hảo, ta không gọi ngươi Hàm nhi……. tên gọi là gì cũng được, chỉ cần ngươi vui. Theo ta về nhà đi, đem tất cả mọi chuyện nói cho cha, đem chân tướng năm đó công bố ra thiên hạ! Để Trầm thúc thúc, để cho oan hồn ở dưới cửu tuyền có thể chân chính yên nghỉ ——–!”

Hàn Nghiên Trầm nghe vậy, cười lạnh nói: “Nói cho cha ngươi biết? Công khai thiên hạ? Các ngươi chính đạo nhân sĩ có người nào mà không phải bề ngoài một bộ nhưng trong tâm lại bộ khác, toàn làm những việc trái lương tâm lại còn muốn tìm lý do chính đại để hướng trên mặt mình thiếp vàng? Tô đại hiệp Tô đại minh chủ trong lòng các ngươi năm đó đã dùng thủ đoạn này để cướp đi ngôi vị Minh chủ, nói ra ai mới tin?! Cha ngươi? Coi như hắn tin tưởng, coi như hắn không có mục đích cá nhân, những người khác có thể tin sao? Ta giết chính là Tô đại minh chủ của các ngươi. Nếu ta không có tính sai, thì giờ này hẳn là các chính đạo đại hiệp có phải là đã muốn tập kết nhân mã chuẩn bị vây đánh ta? Hừ! Vẫn còn chưa chấm dứt đâu. Ta không chỉ giết họ Tô, ta còn muốn giết chết Tô gia huynh muội! Người của Tô gia, ta một người đều sẽ không tha!”

“Ngươi ——– Nghiên Trầm ——–!”

“Ta như thế nào? Diệp Lăng Vân, ngươi không phải muốn giúp ta gánh vác một phần sao? Ngươi nguyện ý để cho ta giết chết Tô Tưởng Dung sao?”

“Ta ——– Tưởng Dung là vô tội, ngươi làm như vậy cùng Tô Kình Phong thì có gì khác nhau chứ? Trầm thúc thúc ở dưới cửu tuyền nhìn thấy cũng sẽ thương tâm! Ngươi đã giết Tô Kình Phong cùng Tô bá mẫu, giết Viễn Dung, hiện tại quan trọng hơn chính là đem việc năm đó tội ác của Tô Kình Phong công khai thiên hạ, lấy lại công đạo cho các ngươi a!”.

“Ha ——–!” Hàn Nghiên Trầm nghe vậy liền đẩy ra cái ôm ấm áp của hắn, cười khẩy ra tiếng. Diệp Lăng Vân sẽ không làm như vậy, càng sẽ không vì y giết Tô Tưởng Dung, y sớm đã biết, không phải sao? ——– kỳ thật, y cũng không hy vọng hắn sẽ vì y mà làm như vậy. Diệp Lăng Vân, cuộc sống của ngươi là ở dưới dương quang, không cần theo ta rơi xuống địa ngục.

Trên mặt y ý cười càng thêm băng lãnh, lạnh lùng nói: “Không có khác nhau! Đương nhiên không có khác nhau. Đa tạ hắn ban tặng, từ mười bốn năm trước ta đã chết tâm.”.Y giống như là có chút mệt mỏi dừng lại một chút, hít sâu một hơi mới lại nói tiếp, “Ngươi trở về đi, quên toàn bộ những gì ta đã nói, ta cũng sẽ quên mọi chuyện không cần thiết ——– lần sau gặp mặt, chúng ta có lẽ sẽ phải động thủ ——– hy vọng kiếp này không phải gặp nhau nữa ——–!” nói xong y quay lưng đi, tựa hồ như không bao giờ…. nguyện liếc mắt nhìn Diệp Lăng Vân một lần nào nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.