Diệp Lăng Vân nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại không ngủ được.
Gần đây, hắn thường thường mất ngủ.
Thân ảnh thanh lãnh tuyệt trần của Hàn Nghiên Trầm luôn hiện ra trong tâm trí hắn có muốn xua đi cũng không được, một chốc hắn lại nghĩ đến hỷ sự ngày đó của Tô Viễn Dung cùng với ngân huyết hoa ngoan độc vô tình Huyết Nghiên công tử, một chốc lại nghĩ đến dung nhan thanh lãnh nhưng không kịp che dấu đau lòng của y ngày đó khi đi thăm mộ Trầm gia, trong chốc lát lại nghĩ tới mới trước đây Trầm Nghiên Hàm nhu thuận trong sáng luôn ngọt ngào kêu Lăng Vân ca kia.
Hắn vốn muốn cùng Diệp Thanh Dương giống nhau không quan tâm, lại không biết mọi người trù hoạch chuyện này như thế nào, đành phải tham dự vào, hy vọng có cơ hội âm thầm ra tay giúp đỡ.
Kế hoạch ngày càng rõ ràng, thời gian đối địch ngày càng tới gần. Lòng hắn đã tràn đầy chờ mong cùng Hàn Nghiên Trầm tương kiến lần nữa, lại vạn phần không muốn lấy loại thân phận này gặp lại trên chiến trường.
—— muốn cho y buông xuống tất cả chuyện này, dứt bỏ cừu hận, dứt bỏ Miêu Kim cốc, muốn y chịu tiếp nhận mình, cùng mình cao chạy xa bay.
Cũng biết mong muốn này là không có khả năng, cho dù có mai hoa lệnh kia.
Hắn đưa tay vươn vào trong ngực, tinh tế vuốt ve tấm mai hoa lệnh kia, đường vân hoa mai kia bởi vì thường niên vuốt ve đã muốn trở nên mềm mại mượt mà —— y còn thiếu hắn một cái hứa hẹn.
Nhưng là việc hắn muốn y làm, y tuyệt đối không có khả năng đáp ứng. Cứ cho y có thể đáp ứng, thì trong lòng y cũng không hề sở nguyện.
Ánh trăng thanh lãnh như nước, lẳng lặng chiếu xuống, lại làm hắn nghĩ đến một đêm kia, bên ngoài sơn động truyến đến tiếng tiêu bi thương.
Bỗng nhiên ngoài cửa sổ thật sự truyền đến một trận tiếng tiêu xa thẳm, tuy rằng không như trong trí nhớ thê lương tiêu điều, nhưng lại có một cỗ bi thương uyển động lòng người khác, làm cho Diệp Lăng Vân hô hấp đột nhiên cứng lại.
Hắn lập tức phi thân đứng dậy, hướng về nơi tiếng tiêu truyền đến quan sát, chỉ thấy nóc nhà xa xa phía trên có một thân ảnh bạch sắc cúi người ngồi, che đi một góc bóng trăng tròn phía sau.
Diệp Lăng Vân trái tim thình thịch đập loạn, ngay cả áo ngoài cũng không kịp khoác, thả người bay lên, mấy bước liền tới trước mặt người nọ.
Chỉ thấy người nọ một thân bạch y, dù cho tùy ý mà ngồi cũng không thể che hết một thân tao nhã phong tư. Y hơi hơi nghiêng đầu, tóc đen tùy ý thả xuống, mắt phượng tuyệt đẹp hơi nhếch lên, giấu đi mâu quang linh động lưu chuyển, Tử Ngọc địch trong tay vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ, lộ ra quý khí lịch sự tao nhã nhàn nhạt.
Nguyên lai không phải y…
Diệp Lăng Vân không thể không thở dài, nội tâm nảy lên mất mát mãnh liệt, nhưng mà đã đến rồi thì cứ ngồi lại, dù sao cũng là không ngủ được, hắn dứt khoát ngồi xuống bên cạnh Cố Lưu Ngọc, ngửa đầu nhìn sao trời, lẳng lặng nghe y thổi tiêu.
Một hồi noãn ý từ Diệp Lăng Vân bên cạnh tỏa ra, tiếng tiêu của Cố Lưu Ngọc thoáng dừng lại một chút, rất nhanh lại tiếp tục thổi.
Diệp Lăng Vân nghe khúc không nhiều lắm, nghe được nhiều nhất đó là tiếng tiêu của Hàn Nghiên Trầm. Hắn cũng không hiểu âm luật, lại cảm thấy được khúc này tuy không đạt tới thê lương tiêu điều như Hàn Nghiên Trầm, cũng lộ ra nồng đậm bi ai bất đắc dĩ, tựa hồ tâm sự nặng nề không thể giải quyết, không giống như phong cách của Cố Lưu Ngọc trong ấn tượng của hắn.
Hắn không khỏi nghiêng đầu nhìn.
Khuôn mặt Cố Lưu Ngọc gần trong gang tấc, tuấn dật như ngọc.
Có lẽ là bởi vì ánh trăng quá mức thanh lãnh, có lẽ là bởi vì tiếng tiêu quá mức ai uyển, Cố Lưu Ngọc cho dù nhắm mắt thổi tiêu vần phong nhã như cũ. Rõ ràng sắc mặt thản nhiên không chút biểu tình, lại thực sự làm cho Diệp Lăng Vân nhìn ra một cỗ bi ai cùng bất đắc dĩ, cực kỳ giống Hàn Nghiên Trầm khi đó.
Diệp Lăng Vân trong tâm đầu tiên là giật mình, sau đó đau xót.
Hai người bọn họ… Vốn là vài phần tương tự.
Bề ngoài có thể dịch dung, vẻ mặt có thể tương tự, có điều tiếng tiêu thì không lừa được người.
Tiếng tiêu Hàn Nghiên Trầm là chuyện cũ, tiếng tiêu Cố Lưu Ngọc cũng là tâm sự.
—— mà chính mình cũng không phải là đang đầy bụng tâm sự đây sao?
Diệp Lăng Vân một lần nữa nhìn về phía sao trời, suy nghĩ xuất thần.
Một khúc vừa xong, Cố Lưu Ngọc buông cây tiêu, cũng theo tầm mắt Diệp Lăng Vân hướng nhìn về phía sao trời, mấy ngôi sao nho nhỏ cô tịch điểm xuyết bên cạnh trăng tròn, lãnh lãnh thanh thanh.
“Có tâm sự?” Diệp Lăng Vân lẳng lặng mở miệng.
“…” Cố Lưu Ngọc không khẳng định cũng không phủ định, hỏi ngược lại: “Khuya như vậy sao còn chưa ngủ?”
“Ngủ không được, nghe thấy có người thổi tiêu liền qua xem… Không hổ là thiên hạ vô song Minh Nguyệt công tử, trên đời này đến tột cùng là còn thứ gì ngươi có thể không biết không?”
“… Tùy ý thổi thôi. Ta không có gì… Kỳ thực rất hiếm khi….”
“…”
“Muốn uống rượu không? Chúng ta đã lâu không có nâng chén đối ẩm.”
“Tối hôm nay không phải là mới uống qua?”
“… Ta là nói hai người chúng ta. Huynh còn nhớ hồi trước hay không, chúng ta thường xuyên trộm rượu của cha huynh leo lên trên nóc nhà uống, luôn khiến cha huynh tức giận muốn chết.”
Diệp Lăng Vân nghe vậy cười rộ lên: “Khi đó thật sự là… Rõ ràng không biết uống rượu, lại không nên học bộ dạng đại nhân nâng chén đối ẩm, uống chưa được vài chén liền say đến từ trên mái hiên té xuống mặt đất, ngã đến mặt mũi bầm dập.”
“Buồn cười nhất chính là khi đó khinh công còn rối tinh rối mù, đành phải chọn phương pháp tốt nhất để lên mái nhà, dựa vào thang bò lên ——” nghĩ tới chuyện lý thú hồi trước, Cố Lưu Ngọc ngữ khí cũng thoải mái vài phần.
“Ngươi xem đống mái ngói nát này, giống như chính là chỗ mái nhà này đi?” Diệp Lăng Vân chỉ vào một khối mái ngói trước mắt hai người họ nói.
Cố Lưu Ngọc nhưng lại không có nhìn đống mái ngói kia, hắn bỗng nhiên thở dài một hơi nói: “Ngày trước uống rượu là tò mò, hiện tại mới biết được, rượu tuy rằng ngọt ở trong miệng, nhưng lại khổ ở trong lòng.”
“… A Ngọc…”
“… Ân…”
“Có tâm sự gì không ngại nói ra.”
“… Hay là cùng ta uống rượu đi.” Nói xong, Cố Lưu Ngọc từ trong lòng ngực xuất ra một cái bầu rượu Dương Chi Tế Cảnh cùng một chén rượu Dương Chi bạch ngọc. Y đem chén rượu rót đầy, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó đưa tới trước mặt Diệp Lăng Vân: “Trúc Diệp Thanh thượng hạng, đáng tiếc chỉ mang theo một cái chén, không ngại chứ?”
Diệp Lăng Vân tiếp nhận cái chén, cúi đầu uống non nửa chén, khen: “Quả nhiên là Trúc Diệp Thanh lâu năm, hảo tửu!”
Cố Lưu Ngọc luôn lẳng lặng nhìn động tác Diệp Lăng Vân, đợi hắn uống xong, lại đem cái chén cầm lên, nhìn ánh trăng mơ hồ chớp lên trong chén, đột nhiên nói: “Nếu huynh yêu một người không nên yêu, vậy phải làm sao?”