Hạ Nhớ Mười Năm

Chương 2: Nhờ chồng chưa cưới giảng bài để được học cùng crush



"Này nhóc."

Anh quơ tay trước mặt tôi, đập vai tôi một cái khiến tôi giật mình.

"Làm gì mà ngơ người ra thế?"

"Anh là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây?" Tôi bình tĩnh lại quay sang hỏi anh.

"Xin giới thiệu, anh là chồng chưa cưới của em."

Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, tự nhiên thấy anh không còn đẹp trai như lúc nãy thay vào đó là gương mặt "biến thái" không tả nổi. Từ trước tới giờ tôi chưa gặp ai mặt dày tự nhận mình là "chồng chưa cưới" của người khác như này.

"Hai đứa mới gặp mà đã tình cảm thế?"

Nghe thấy giọng mẹ tôi, lúc này tôi mới chợt nhận ra khoảng cách của tôi và anh rất gần, tôi ngẩng đầu lên nhìn anh còn anh thì cúi đầu thấp xuống để tôi dễ nói chuyện.

Tôi nhanh chóng lùi lại phía sau, anh cũng ngẩng đầu lên cho tay vào túi quần.

"Mẹ, anh ấy là ai vậy? Sao lại xuất hiện ở nhà mình? Còn dám xưng là chồng chưa cưới của con nữa." Tôi chạy về phía mẹ.

"Thì con rể mẹ mà. Mẹ chấm Anh Đạt rồi."

"Mẹ!"

Lướt qua anh Đạt thấy anh đang cười khiến tôi tức giận hơn, tôi lườm anh một cái rồi chạy vào phòng đóng cửa.

"Vũ Phạm Quỳnh Nhiên, mày có đó không?"

Tôi lấy điện thoại ra nhắn tin cho Quỳnh Nhiên, bây giờ chỉ có nó mới chịu được con thịnh nộ này của tôi thôi.

"Chuyện gì?"

"Tao vừa gặp "biến thái" mày ạ."

"Xong sao? "Biến thái" gặp mày rồi mày làm nó sợ chạy mất à?"

"Không. "Biến thái" đang ở nhà tao."

"Ghê vậy. Mày lôi được cả "biến thái" về nhà cơ à?"

"Mẹ mày, muốn chết à? "Biến thái" tự nhận là chồng chưa cưới của tao, mày thấy nó có bị điên không?"

Tôi có thể đoán được con nhỏ Quỳnh Nhiên này đang cười không ngớt.

"Đỉnh, mới lớp 9 đã có chồng chưa cưới rồi."

"Huhu, tao phải làm sao đây? Tao có nên méc Huy Anh không?"

Tôi nhớ lại lúc nãy, trong một phút "mê trai" tôi đã quên mất Huy Anh, thậm chí tôi còn nghĩ Huy Anh không bằng anh ấy. Trời ôi tôi thật tệ, tôi không thể để Huy Anh biết được, Huy Anh sẽ ghét bỏ tôi mất.

"Mày méc thì Huy Anh cũng không chống lại được cả nhà mày để cứu mày đâu."

"Tao phải làm sao đây?"

Tôi và Quỳnh Nhiên đang nói chuyện thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, tôi dừng cuộc trò chuyện đi ra ngoài:

"Em có thích ăn món gì không để anh nấu?"

Anh đứng dựa vào tường, cúi thấp xuống nhìn tôi, giọng nói trầm ấm lại một lần nữa vang lên:

"Không cần đâu, đồ ăn của anh chắc gì tôi đã nuốt được. Để mẹ tôi nấu đi."

Nói xong tôi đóng cửa lại, tiếp tục câu chuyện với Quỳnh Nhiên.

Tới 7 giờ tối, tôi đang ngồi làm bài tập, lại tiếng gõ cửa bên ngoài, tôi lười nhác đứng lên:

"Chuyện gì vậy?"

Tôi tưởng là Anh Đạt gọi nên vừa mở cửa ra đã thái độ, ai ngờ là mẹ tôi.

"Dạo này lớn rồi nên hư quá rồi đấy."

"Huhu không phải mẹ ơi, con tưởng..."

"Tưởng cái gì?"

"Không ạ." Tôi ngoan ngoãn cúi đầu tỏ vẻ có lỗi.

"Xuống ăn cơm."

Tôi thu dọn bàn học rồi xuống dưới bếp. Trên bàn bày rất nhiều đồ ăn, tôi tiến lại lấy bát đũa, bố tôi và bố anh từ trên nhà đi xuống. Mẹ anh với mẹ tôi thì lấy nước, anh đang bê nốt đồ ăn trong bếp ra, ngồi xuống cạnh tôi.

"Khả Tiên, con thấy đồ ăn hôm nay có vừa miệng không?" Mẹ anh ngồi cạnh hỏi tôi.

"Dạ ngon lắm ạ."

Tôi cứ nghĩ mẹ tôi và mẹ anh nấu nên khen ngon ai ngờ, mẹ tôi cất tiếng:

"Anh Đạt nấu hết chỗ này đấy."

Tôi nghe xong muốn nôn hết đống thức ăn vừa nãy ra, đúng là vạ miệng mà.

Ăn xong, tôi định đi rửa bát thì anh quay sang nói:

"Để anh rửa bát cho, em lên làm bài đi."

"Em rửa cũng được."

"Để đó Anh Đạt rửa, trước sau gì nó cũng phải làm việc nhà ấy mà."

Mẹ anh lại trêu tôi nữa rồi. Tôi nghĩ mình không nên ở đây nên đã xin phép lên trên phòng trước.

Khoảng 9 giờ tối, mọi người bắt đầu đi ngủ, tôi đi xuống vệ sinh cá nhân, lúc đi lên thì thấy anh đang ở trong phòng mình:

"Anh đang làm gì vậy?"

Anh chỉ vào ly sữa ở trên bàn.

"Mang sữa cho em."

Tôi tiến lại bàn học, anh đứng cạnh đó, tôi thấy khó chịu nên hỏi:

"Anh còn việc gì nữa sao?"

"Câu này em làm sai rồi, xem lại đi."

Tôi nhìn lại một chút không biết mình sai ở đâu, anh từ từ ngồi xuống, sửa lỗi sai cho tôi:

"Anh có chắc là bài anh sửa đúng?"

Tôi nghi ngờ hỏi anh.

"Em có thể không tin anh nhưng em thử tính lại đi."

Tôi lấy máy tính ra ấn lại, thật không ngờ kết quả lại đúng.

"Hay bây giờ anh đố em nhé, nếu em không giải được bài anh cho thì em đừng ghét anh nữa nha."

"Được."

Với mấy năm học trong đội tuyển tôi không tin mình không giải được bài anh cho.

"Em muốn giải hình hay đại." Anh nhìn tôi hỏi.

"Hình đi."

Tôi chưa từng từ bỏ bất cứ bài Toán hình nào, lúc nào tôi cũng đặt mục tiêu lấy điểm tuyệt đối.

Anh bắt đầu đưa đề.

"Từ điểm A nằm ngoài đường tròn (O; R), kẻ hai tiếp tuyến AB và AC tới đường tròn (O; R), (B, C là hai tiếp điểm). Đường thẳng d tùy ý đi qua điểm A cắt đường tròn (O) tại hai điểm phõn biệt P và Q sao cho tia AP nằm giữa hai tia AB và AO. Đường thẳng đi qua O và song song với d cắt đường thẳng AC tại điểm N. Gọi M là trung điểm của đoạn thẳng PQ.

1) Chứng minh các điểm A, B, M, O, C cùng nằm trên một đường tròn.

2) Chứng minh tam giác AON đồng dạng với tam giác MCO.

3) Giả sử OA = 3√10 cm, R = 5cm và OM = 3 cm. Đặt AON = α, tính sinα, cosα, tgα và cotgα.

4) Chứng minh

MA

—————

MB + MC

là đại lượng không đổi khi đường thẳng d quay quanh điểm A."

Tôi làm 3 câu đầu rất nhanh nhưng không hiểu sao tới câu thứ 4 tôi làm mãi không ra.

"Thế nào?" Anh thấy tôi lúng túng nên hỏi.

"Đề có bị sai không vậy?" Tôi nghi ngờ, vừa giải đề, vừa hỏi anh.

"Em chịu thua đi anh giải cho."

Anh lấy bút trên tay tôi, bắt đầu giải.

"Trên đoạn OA, lấy điểm E sao cho Góc AME = góc OMC.

🔺АМЕ ~ 🔺СМО, 🔺ОМЕ ~ 🔺СМА.

Suy ra: AM.R+OM.AC=MC.AO (1)

Chứng minh tương tự có

MB.AO+OM.AB = AM.R (2).

* Từ (1) và (2) có

MA OA

————— = —— (không đổi)

MB + MC 2R

Hiểu chưa?"

Anh vừa giải Toán, vừa giải thích cho tôi làm sao để tôi hiểu. Không lẽ tôi đã đánh giá thấp anh?

"Thế nào? Bây giờ thì có thể không ghét anh nữa được không?"

"Em có ghét anh đâu."

Tôi vẫn cố cãi cho bằng được.

"Gớm."

"Em định thi trường gì?"

"Chuyên Lê Hồng Phong ạ."

Tự nhiên tôi thấy nụ cười trên môi anh.

"Em muốn thi chuyên thì phải giải nhiều đề vào, đề chuyên khó lắm đấy."

"Anh thi rồi sao? Trước anh học trường gì thế?"

"Chuyên Lê Hồng Phong."

Anh nói xong mà tôi muốn tìm cái lỗ để chui, tôi thật sự đã đánh giá anh quá thấp rồi. Tôi nở nụ cười nham hiểm nhìn về phía anh:

"Em cũng muốn thi chuyên để học cùng crush, anh có thể giúp em Toán được không?"

"Em bảo chồng chưa cưới của em dạy Toán cho em để em học chung với crush? Em nghĩ anh sẽ đồng ý sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.