Nếu bảo tôi miêu tả chính xác rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trong ngày Từ Trường Sinh phẫu thuật thì tôi thật sự không nói ra được.
Tôi đã xin nghỉ bốn ngày từ trước, dùng hết toàn bộ những ngày nghỉ trước đó tiết kiệm không dùng đến.
Không ai ở công ty biết tôi đi chăm sóc bạn trai phẫu thuật, tôi cũng không nói với họ vì tôi không muốn nói.
Bắt đầu từ sáng sớm, hai chúng tôi đã giả vờ như chẳng hề có chuyện gì xảy ra. Sau đó ba anh cũng chạy đến trông chừng ở trong phòng bệnh.
Tôi không dám lướt Weibo, cũng không dám xem video, sợ sẽ nhìn thấy cái gì đó không tốt.
Tôi bỗng trở nên mê tín.
Từ Trường Sinh cũng không an ủi tôi lời nào. Bây giờ chúng tôi đã hết cách an ủi nhau rồi, cả hai đều đang chờ kết quả.
Trước khi anh được đẩy đi, tôi vẫn cổ vũ anh, nói rằng chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Sau đó tôi và ba anh ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, chờ đợi kết quả trong đau khổ.
Tôi không có tâm trạng, cũng không có tâm tư mà suy nghĩ, chỉ biết siết chặt điện thoại ngồi ngơ ngác, lo sợ bác sĩ sẽ đi ra nói kết quả kiểm tra không tốt nên không thể phẫu thuật được.
Nhưng may mắn thay, khoảng nửa tiếng trôi qua, anh không bị đẩy ra lại.
Tôi thầm nghĩ vậy chắc không có vấn đề gì đâu, có thể làm phẫu thuật rồi, bây giờ việc phải làm chính là chờ kết quả.
Lòng tôi rối bời mà ba anh ngồi bên cạnh lại liên tục nghe điện thoại.
Tôi loáng thoáng nghe tiếng ba anh thì thầm cãi vã với người đầu bên kia điện thoại.
“Đã nói ba ra ngoài có chút việc, hôm nay không về được, bảo mẹ ở với con không được à? Con đưa điện thoại cho mẹ đi.”
“Ba biết ba biết. Dĩ nhiên ba biết cái gì quan trọng hơn, lại xin tiền à? Mẹ con có biết tháng này tiêu tiền nhiều như vậy không? Con chỉ biết giấu mẹ xin ba thôi à?”
“Biết rồi, lát nữa chuyển cho con, không có việc gì nữa thì cúp máy đi. Ba đang ở bệnh viện, không ồn ào được.”
Sau khi cúp máy, dường như ông chú ý đến ánh nhìn của tôi nên có phần lúng túng.
Ba Từ Trường Sinh ho nhẹ một cái: “Vừa nãy trong nhà có chút việc. Con cái còn nhỏ nên không yên tâm được…”
Tôi không lắng nghe câu tiếp theo của ông nữa mà chỉ chờ đợi kết quả trong phòng phẫu thuật.
Tôi cũng không nhớ mình chờ đợi bao lâu, giữa chừng ngồi có hơi mỏi nên tôi đứng lên hoạt động xương cốt một chút.
Tôi cầm điện thoại ngơ ngác, không dám lướt Weibo, không dám xem bất cứ video gì. Ngẫm nghĩ một phen, cuối cùng tôi mở game mà anh đã làm ra.
Tôi cho mèo ăn tất cả mặt trời đã thu thập, chẳng mấy chốc level của nó tăng lên liên tục.
Mua áo giáp tím chống ma quỷ (999j), áo khoác thần thánh (999j), còn có dao thợ sẵn biển sâu (999j), toàn những món đồ kỳ lạ.
Tôi trang bị cho chú mèo đến tận răng, sau đó mở biểu tượng phong thư nhỏ trên góc phải màn hình ra. Tôi có thể viết thư ở đó, Từ Trường Sinh thấy sẽ trả lời.
Tất cả những gì tôi viết đều là hai chữ “Bình an”.
Chỉ cần anh có thể bình an ra khỏi phòng phẫu thuật là được rồi, bất kể kết quả tốt hay xấu. Thậm chí tôi còn thấy hơi hối hận vì đã quá thờ ơ thời điểm đưa anh vào phòng phẫu thuật.
Sau khi gửi hết thư đi, trò chơi xuất hiện một đoạn đối thoại mà trước đó chưa từng có.
Chú mèo nói:
【Muốn đánh đại boss quá! Chúng ta cùng đánh được không?】
Tôi nhìn thấy bọt khí chưa từng xuất hiện trước đây, thế là bấm vào theo bản năng.
Hình ảnh chuyển động, đại boss mặc áo choàng đen có mũ rộng vành hệt như tử thần, chú mèo của tôi lập tức xông đến.
Nó có nhiều trang bị vàng full level như vậy nên hành động cứ như đang chém dưa xắt thức ăn vậy, nhanh chóng hạ gục đại boss mà chẳng mất chút sức nào.
Trên màn hình, chú mèo mặc áo giáp, giơ thanh dao thợ săn biển sâu của nó lên, trên người khoác áo choàng thần thánh, miệng phun ra một chuỗi bọt khí.
【Dũng sĩ hạ gục tử thần, tinh thần dũng sĩ trường sinh!】
【Chúc mừng người chơi “Nghiên Nghiên” dành được giải thưởng duy nhất, thuộc tính trường sinh của cây!】
【Giải thích vật phẩm: Đây là loại hoa không cần bạn tưới nước, không cần đút mặt trời vẫn sống mãi.】
Đây là kết thúc mà Từ Trường Sinh thiết lập ẩn, điều kiện khởi động là phải đạt full level.
Bất kể anh có kết quả ra sao, anh muốn nói với tôi rằng anh cũng sẽ giống trò chơi này vậy, sẽ không bao giờ bị đánh bại.
Rõ ràng là một người trưởng thành trông rất chững chạc, thành thục.
Nhưng anh vẫn là Từ Trường Sinh.
Là anh chàng ngây thơ vẫn thích xem phim Kamen Rider và thích đùa giỡn với tôi.
Tôi khóc chẳng thành tiếng.
Ba Từ Trường Sinh ở bên kia cũng do dự bước đến vỗ vỗ vai tôi và đưa khăn giấy cho tôi.
Tôi không cách nào giải thích cho ông hiểu những thứ này, chỉ vừa khóc vừa nói cảm ơn. Mãi đến khi cửa phòng phẫu thuật bị đẩy ra.
Ca phẫu thuật của Từ Trường Sinh thành công.
*
Nó giống như một giấc mơ vậy, chẳng thể nào tưởng tượng nổi.
Ngay cả tôi cũng không nghĩ rằng kỳ tích về xác suất nhỏ bé như vậy lại đến với chúng tôi. Ca phẫu thuật của anh vô cùng thành công, sau khi phẫu thuật cũng phục hồi rất tốt.
Những biến chứng mà chúng tôi lo lắng, những tình huống có thể xảy ra sau ca phẫu thuật mà chúng tôi suy nghĩ đến, kể cả loại tệ nhất cũng không hề xảy ra với anh.
Sau một khoảng thời gian dài, cuối cùng ông trời cũng bảo vệ chúng tôi một lần —- Chỉ cần chuyển biến tốt là đã có hy vọng.
Sau khi Từ Trường Sinh tỉnh lại, tôi mừng rỡ báo tin cho anh.
Anh cũng vô cùng vui vẻ, ánh mắt chan chứa ý cười, cũng cố gắng biểu hiện cho tôi thấy rằng anh không sao.
Sau khi biết tình hình của anh, ba Từ Trường Sinh vội vàng rời đi. Tôi không giữ ông ấy lại, cũng biết không cần thiết phải làm vậy.
Dù là ba mẹ ruột của Từ Trường Sinh cũng không thể hoàn toàn dừng lại vì anh.
Nhưng tôi muốn vì anh mà dừng lại.
*
Phẫu thuật thành công tựa như một khởi đầu tốt đẹp.
Mấy tháng sau khi phẫu thuật, mỗi một tin đến với anh đa số đều là tin tốt, thi thoảng cũng sẽ có tin xấu nhưng tôi luôn tự an ủi bản thân rằng mọi chuyện nhất định sẽ tốt hơn thôi.
Ca phẫu thuật lần đó đem đến nhiều lợi ích cho anh lắm, đã dần dần có dấu hiệu chuyển biến tốt. Lúc trước tôi có thảo luận với bác sĩ, đến một ngày hoàn toàn không còn khối u không phải là chuyện không thể.
Tôi lo lắng bao lâu nay, đã từng một lần hoài nghi thời gian của cuộc sống, cuối cùng tôi cũng có một kỳ hạn để trông chờ.
May thay không phải là kết quả xấu nhất.
Xác suất kỳ tích thấp như vậy, thế nhưng nó lại đến với chúng tôi.
“Anh xem,” Tôi vui vẻ vô cùng: “Sẽ tốt, sẽ tốt hơn thôi mà.”
Từ Trường Sinh cũng nhìn tôi mỉm cười: “Trò chơi đó em chơi đến level cuối cùng rồi à?”
“Chơi đến rồi nhưng em đã bỏ qua nhiều cơ hội đòi quà, sau này anh từ từ bù cho em đấy.”
Tôi nói xong cũng ngớ người. Chẳng ngờ bây giờ mình có thể thốt ra những lời chẳng chút gánh nặng như thế.
Gần hai năm qua, mọi thứ như một giấc mộng. Giờ đây ngẫm lại mới cảm thấy bản thân đã tỉnh dậy và thoát khỏi giấc mộng đó.
Không biết tại sao bản thân có thể chịu đựng nổi.
Cũng không biết tại sao Từ Trường Sinh có thể chịu đựng nổi, nhưng thật may mắn, anh đã vượt qua và tôi cũng vậy.
Từ Trường Sinh đã ổn định hơn trước đó rất nhiều, theo lời khuyên của y tế là phải tiến hành xạ trị phụ trợ nhưng bác sĩ cũng nói rằng lần phẫu thuật đó vô cùng thành công, tình hình sau này sẽ không tệ.
Trong vòng năm năm tới nếu không tái phát thì có thể đảm bảo chữa trị hoàn toàn, tiếp theo có thể sẽ còn rất nhiều khó khăn nhưng chí ít là có hy vọng.
Tôi và Từ Trường Sinh cùng ra ngoài tản bộ, nghe anh lên kế hoạch: “Qua một thời gian ngắn nữa anh sẽ tìm việc làm trước. Ở đây tìm việc hơi khó nhưng vẫn có thể vượt qua.”
“Vừa khéo đã đến đây rồi nên chờ em học nghiên cứu sinh xong luôn, sau đó xem em muốn định cư ở đâu. Trở về Thành Đô cũng được.”
Anh đi bên cạnh tôi, giọng nói vững vàng nhưng không nén được sự hưng phần nhè nhẹ bên trong, cũng không giấu đi được đôi mắt ngày càng sáng ngời.
Tôi thấy anh cười, cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Hơn một năm nay không thấy anh cười như vậy, thật ra anh cũng rất lo lắng đúng không?”
Chẳng ai hờ hững khi đứng trước sinh tử cả, dù là Từ Trường Sinh.
Anh ngây người.
Trải qua lâu như vậy rồi, vào thời điểm anh có hy vọng chữa khỏi, cuối cùng anh cũng chịu nói thật với tôi.
Từ Trường Sinh mỉm cười: “Ai lại không sợ chết cơ chứ? Anh cũng sợ, anh có công việc, có quan hệ, còn có vợ chuẩn bị rước về nhà… Anh cũng sợ.”
Một khoảng thời gian dài qua, anh luôn tỏ ra bình tĩnh, chưa từng biểu lộ bất cứ áp lực nào trước mặt tôi.
Tôi cũng như vậy.
Chúng tôi không muốn trở thành gánh nặng của đối phương, cũng không muốn đối phương khổ sở.
Tâm tư này giống hệt nhau.
Từ Trường Sinh nói: “Khi đó anh nghĩ may mà anh được gặp em sớm, ít nhiều gì cũng được ở bên em mấy năm, sau này không làm chậm trễ em. Mặc dù sẽ bất công với em nhưng vợ ơi, anh cảm thấy mình rất may mắn.”
Tôi cười anh: “Hôm nay anh mới dám nói những lời này với em à? Trước khi phẫu thuật em bảo anh gọi vợ anh còn chẳng dám gọi cơ, chậc chậc.”
Từ Trường Sinh là một người rất cố chấp.
Dù đã đồng ý để tôi ở lại, tôn trọng lựa chọn của tôi nhưng trước giờ anh chưa từng trói buộc tôi, có đánh chết cũng không gọi tôi là vợ.
Cách gọi quen thuộc trước đây đã hai năm rồi mới được nghe lại một lần nữa.
Từ Trường Sinh cười cười, không phản bác lời tôi nói.
Mãi lâu sau, khi chúng tôi đã đi trên con phố cạnh bệnh viện này vô số lần, anh mới nói.
“Anh rất muốn em nhớ đến anh, nhưng anh không dám. Dù có thể anh sẽ dừng ở đây nhưng tương lai của em vẫn còn rất dài.”
“Thật ra anh cũng không nên thiết kế trò chơi kia nhưng anh không kìm lòng được. Anh cảm thấy để lại cho em một món đồ gì đó tích cực chắc sẽ không làm phiền gì đâu.”
Sau đó Từ Trường Sinh mới thừa nhận với tôi rằng anh đã viết xong di chúc từ sớm, để lại tất cả tài sản cho tôi nhưng những đồ dùng cá nhân lại nhờ người khác mang đi thiêu hủy.
Anh không muốn cho tôi lưu giữ bất cứ đồ vật nào liên quan đến anh, không muốn chậm trễ tương lai của tôi.
Tôi nghẹn ở cổ họng, một hồi lâu sau mới đẩy anh: “Anh đi ra đi, đừng có giống như ba em thế, phiền quá. Ba em còn chẳng làm phiền em thế đâu, đi ra đi ra.”
Sau khi anh bị bệnh, tôi không dám đẩy anh, cũng không dám nói giỡn điều gì. Bây giờ được cãi nhau ầm ĩ thế này, cảm thấy tốt biết bao.
Dù mới được xuất viện nhưng mấy năm nay chạy đôn chạy đáo khắp các bệnh viện ở Bắc Kinh cũng cảm thấy rất rất tốt.
Tôi và Từ Trường Sinh không thoát khỏi nhóm bệnh nhân. Chúng tôi vẫn ở lại, song tên của Hữu Chi vẫn luôn tối như thế.
Tôi vẫn báo tin vui với cô ấy, có chuyện gì cũng sẽ tán gẫu với cô ấy, còn nói với cô ấy rằng tôi đã dùng túi xách cô ấy tặng đi đến nơi nào.
Trước kia tôi chẳng thích chụp ảnh đầu nhưng từ hai năm nay, tôi bỗng rất thích việc này.
Có thể cùng người mình thích ăn uống các sạp ven đường, lúc đi làm có thể lười biếng hay cãi cọ với đồng nghiệp, đi đến các nơi và để lại dấu chân thật tốt biết mấy.
Được sống là một điều tốt đẹp.
*
(Ba năm sau)
Chúng tôi kết hôn rồi!
Nhà ở sau kết hôn là căn chung cư mà chúng tôi đã thích rất lâu, nuôi một con mèo Anh lông ngắn và một con Samoyed.
Tôi tốt nghiệp nghiên cứu sinh và trở về Thành Đô làm việc. Từ Trường Sinh cũng tiếp tục làm việc ở đây, anh đã đạt đến trạng thái không còn khối u, tiếp theo là giai đoạn quan sát theo dõi thật dài.
Nhưng tôi rất có lòng tin, tôi cảm thấy mọi thứ sẽ dần tốt hơn.
Tôi rất yêu quê hương mình, yêu con người và những thứ ở nơi đây.