Chỉ một tuần sau lễ Giáng Sinh là đến ngày nghỉ tết dương lịch.
Hà Đường đã hứa với ba tết dương lịch sẽ về nhà, vì vậy trước đó đã mua xong vé xe lửa, cũng xin nghỉ phép ở công ty.
Trạch Thổ trấn vẫn chưa có đường xe lửa đi qua, Hà Đường từ D thị ngồi xe lửa 5 tiếng đi tỉnh lị X thị, sau đó đi xe đò về nhà. Xe đò cũng không có nhiều chuyến, sáng trưa chiều mỗi buổi chỉ có một chuyến. Sau khi Hà Đường xuống xe lửa không kịp bắt chuyến buổi trưa, nên phải ngồi chờ để bắt chuyến xe 5 giờ chiều. Vì vậy, toàn bộ ngày nghỉ đầu tiên của tết dương lịch của Hà Đường đều ở trên đường. Chuyến về cũng như thế, nên Hà Đường quyết định xin nghỉ hai ngày, như vậy có thể ở nhà được ba ngày.
Đơn xin nghỉ cần phải được lãnh đạo ký tên, sau khi tìm chủ nhiệm phòng ký tên , Hà Đường cầm đơn đi tìm Vương Vũ Lâm thì phát hiện văn phòng của anh không có người.
Hà Đường không nghĩ nhiều, Vương Vũ Lâm thường xuyên ra ngoài làm việc, không ở công ty cũng là chuyện bình thường. Cô trở lại phòng làm việc của mình, định buổi chiều sẽ lại đi tìm anh.
Không ngờ mấy ngày sau, Vương Vũ Lâm cũng không đến công ty. Hỏi đồng nghiệp thì đều nói không biết anh đi đâu. Đã là 30 tháng 12, Hà Đường nhịn không được bèn gọi điện thoại cho anh.
Điện thoại kết nối, bên kia đầu dây truyền đến giọng Vương Vũ Lâm có chút khàn khàn, anh cúi đầu ho khan, hỏi: "Tiểu Hà, chuyện gì?"
Hà Đường hết sức bất an, hỏi: "Vương sư huynh, anh bị bệnh hả?"
"Cảm mạo phát sốt, ho hơi nhiều nên không đến công ty." Vương Vũ Lâm nói, "Không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe thôi. Em tìm anh có việc sao?"
Hà Đường nhỏ giọng nói: "Em muốn tìm anh để ký đơn xin nghỉ phép vì tết dương lịch em muốn về nhà, muốn xin nghỉ hai ngày."
Vương Vũ Lâm lại ho khan vài tiếng, nói: "Lát nữa em đi tìm quản lý Phan của phòng tài vụ đi, anh sẽ gọi điện cho cô ấy, nói cô ấy ký thay anh."
"Vâng, cảm ơn Vương sư huynh."
"Không có chuyện gì khác thì anh cúp máy nhé."
Hà Đường vội vàng hỏi: "Vương sư huynh, anh đi gặp bác sĩ chưa?"
"Đi rồi, cũng đã uống thuốc. Tiểu Hà anh không nói chuyện với em nữa, vì vừa nói lại bị ho nữa rồi."
"Vâng vâng được, Vương sư huynh gặp lại sau, anh..."
"Gặp sau." Hà Đường nói còn chưa nói xong, Vương Vũ Lâm đã tắt di động.
Trong lòng Hà Đường rất lo lắng. Buổi chiều, Đỗ Phương Phương từ phòng khác trở về, than vãn với Hà Đường: "Thật sự là khổ quá đi, trời lạnh thế này còn muốn tôi đưa văn kiện đến nhà quản lý Vương, thứ này không thể không có chữ kí của anh ấy."
Cô ta đem một xấp đơn giá thầu bỏ trên bàn, ánh mắt Hà Đường sáng lên, hỏi: "Cô phải đi bây giờ sao?"
Đỗ Phương Phương nhướn mày: "Đúng vậy, nói là trước tết dương lịch nhất định phải bàn giao hết, nhưng trước tết Vương quản lý có đến công ty đâu, Tôn đổng nói tôi đưa qua cho anh ấy ký tên. Má ơi, cô có biết anh ấy ở đâu không? Phải qua tuyến cao tốc phía tây đó! Cái chỗ khỉ ho cò gáy! Thật không hiểu, lương của anh ấy đâu có thấp, sao lại mua nhà ở đó cơ chứ."
Hà Đường thấy Đỗ Phương Phương hầm hừ bắt đầu thu dọn túi xách, đánh bạo nói: "Chị Phương Phương, hay để em giúp chị đưa đi có được không?”
Đỗ Phương Phương ngẩng đầu nhìn cô, thấy Hà Đường vẻ mặt tràn đầy mong đợi, không khỏi cười rộ lên: "A a a, tôi hiểu rồi ~~ Thôi được, vậy đem cơ hội ngàn năm một thuở này nhường cho cô đó!"
******
Đỗ Phương Phương đưa địa chỉ của Vương Vũ Lâm cho Hà Đường, Hà Đường lại gọi điện cho anh, nói có văn kiện đưa anh ký tên. Vương Vũ Lâm nói anh đang ở nhà, Hà Đường lập tức xuất phát. Nghĩ tới Vương Vũ Lâm đang bị bệnh, cô còn mua một bịch táo.
Đến khi đổi chuyến xe bus thứ ba, Hà Đường mới biết Đỗ Phương Phương không hề khoa trương, chỗ ở của Vương Vũ Lâm quả nhiên là quá xa. Xe bus chạy qua một đoạn đường bụi đất bay mù mịt, đi qua tuyến cao tốc phía tây, lại qua một
cái thôn mới đến nơi.
Hà Đường mặt mũi đầy bụi đất xuống xe, phát hiện đi mất 2 giờ 20 phút mới đến nơi. Cô hỏi thăm đường, lại đi thêm 10 phút nữa mới tìm được chung cư Vương Vũ Lâm ở.
Khu chung cư tương đối còn mới, thoạt nhìn có lẽ mới xây được vài năm. Hà Đường đi vào, nhìn ban công của căn hộ, phát hiện chung cư cũng không có nhiều người ở. Lại nhìn xung quanh, cỏ dại mọc khắp nơi, hồ nước cũng khô cạn, túi rác quăng lung tung bên ngoài, nhìn thật sự lộn xộn.
Hà Đường tìm được dãy lầu của Vương Vũ Lâm, đứng dưới lầu nhấn chuông nửa ngày cũng không ai mở cửa, đành phải gọi điện thoại, Vương Vũ Lâm kêu cô chờ. Hà Đường không ngờ anh lại khoác áo lông xuống mở cửa cho cô.
Sắc mặt anh hơi tái, tóc cũng rũ xuống, hoàn toàn không còn bộ dáng tinh thần phấn chấn vẫn thường thấy.
Vương Vũ Lâm nói: "Thật có lỗi, chuông của nhà anh hỏng lâu rồi, bình thường cũng không có người đến, cho nên chần chừ mãi không sửa."
"Không sao." Hà Đường lại quan tâm hỏi, "Vương sư huynh, anh có khá hơn chút nào chưa?"
"Đỡ hơn một chút." Vương Vũ Lâm dặn dò cô, "Gần đây thời tiết lạnh, em cũng phải cẩn thận thân thể đó."
"Em biết." Hà Đường ngượng ngùng nói.
Lúc hai người cùng nhau đi thang máy lên, Hà Đường thấy trong thang máy dán đầy những tờ quảng cáo nho nhỏ, nhịn không được nói: "Vương sư huynh, chung cư này sao lại có bộ dạng như vậy."
Vương Vũ Lâm che miệng ho khan vài tiếng, nói: "Lúc mua anh cũng không nghĩ tới sẽ như thế này, hiện tại những người trông coi tòa nhà đều nghỉ hết cả rồi, toàn bộ chung cư căn bản không có người trông coi."
Hà Đường hỏi: "Vậy lúc trước sao anh lại mua căn hộ ở đây? Thật xa đó."
"Bởi vì giá rẻ thôi." Vương Vũ Lâm thản nhiên trả lời, "Lúc anh mua chỉ có 3500/m2, lúc đó khắp nơi trong thành phố đều hơn mấy vạn/ m2"
"Oa, đúng là rất rẻ." Hà Đường cảm khái.
Vương Vũ Lâm mỉm cười: "Còn có nguyên nhân chính là nơi này xa nội thành, không khí thông thoáng, hoàn cảnh lại yên tĩnh, mẹ anh thích chỗ này."
Vào cửa nhà Vương Vũ Lâm, Hà Đường mới biết Vương Vũ Lâm sống cùng với mẹ anh. Mẹ anh có vẻ hơn 60, tóc bạc hơn phân nửa, lúc Hà Đường nhìn thấy bà, bà đang mặc một cái áo choàng dày, ngồi đan áo len.
Nhìn thấy Hà Đường, mẹ Vương thật cao hứng, bà nhiệt tình mời Hà Đường vào nhà, đưa cho cô một đôi dép lê ấm áp, lại rót cho cô một ly trà nóng, sau đó nắm tay Hà Đường ngồi xuống trên sô pha, cười tủm tỉm nói: "Cháu chính là Hà Đường à, Vũ Lâm có nói với bác về cháu, cháu là đàn em của nó ở đại học, cùng trong hội cờ vây với nó, bây giờ lại đang làm việc cùng một công ty, có phải không?"
Mặt Hà Đường nóng lên, Vương Vũ Lâm ngồi xuống bên cạnh mẹ, ôm vai mẹ nói với Hà Đường: "Tiểu Hà, anh với mẹ anh giống như bạn bè, anh có chuyện gì cũng đều nói với bà."
Mẹ Vương nghiêng đầu liếc anh một cái, sắc mặt hiền lành, nói: "Ai nói vậy, con cho tới bây giờ cũng chưa nói qua, đàn em Hà Đường của con là cô gái đáng yêu như vậy a." Bà cười đến không khép miệng được, còn nói, "Hà Đường à, cảm ơn cháu đã tới thăm Vũ Lâm, đường xa như vậy cháu nhất định đi rất vất vả. Đến thăm là tốt rồi, lại còn mua trái cây làm gì nữa."
"Không... vất vả." Hà Đường biết mẹ Vương hiểu lầm. Vương Vũ Lâm nháy mắt với, cô lập tức nói, "Nghe nói Vương sư huynh bị bệnh, mấy ngày qua không đi làm nên cháu rất lo cho anh ấy."
Hà Đường là lời thật lòng, mẹ Vương lại càng vui vẻ hơn, bà đứng lên vỗ vỗ đầu, nói: "A, để bác đi cắt trái dưa lưới, Vũ Lâm, con ngồi nói chuyện với Hà Đường đi."
Hà Đường vội nói không cần, bà đã vui vẻ đi vào bếp.
Lúc này Hà Đường mới có thời gian quan sát căn hộ, đại khái là có 2 phòng ngủ, phòng bếp và phòng khách, khoảng 80-90 m, trang trí hết sức đơn giản, thậm chí có chút vẻ người lớn.
Chỗ mẹ Vương vừa ngồi trên sô pha trống ra, Vương Vũ Lâm ngồi gần lại Hà Đường, anh nói: "Lát nữa đưa văn kiện cho anh, anh đem vào trong phòng ký, đừng để mẹ anh nhìn thấy. Nếu bà thấy anh nghỉ ngơi mà còn làm việc, sẽ lải nhải không ngừng."
Hà Đường gật đầu: "Em biết rồi." Dừng một chút, cô nói, "Vương sư huynh, anh với mẹ anh tình cảm thật tốt."
Trong lòng Hà Đường đầy hâm mộ, giọng nói cũng lộ ra không chút nào che giấu, Vương Vũ Lâm lắc lắc đầu cười khổ: "Anh với mẹ anh sống nương tựa lẫn nhau hơn 20 năm, tình cảm làm sao có thể không tốt."
Hà Đường có chút kinh ngạc, do dự trong chốc lát, hỏi: "Vậy ba anh đâu?"
"Mất rồi." Vương Vũ Lâm ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt sau tròng kính hiện lên một tia lạnh lùng, anh thấp giọng nói, "Lúc anh được 9 tuổi, ba anh mở nhà máy rồi phá sản, thiếu nợ nên nhảy lầu tự tử."
Hà Đường: "…"
"Mẹ anh, một người phụ nữ 40 tuổi, dùng 15 năm vất vả, không những trả hết các khoản nợ, mà còn nuôi anh học xong nghiên cứu sinh. Em nói xem, có phải bà rất lợi hại không?"
Nói tới đây, anh thở dài, "Bây giờ bà lớn tuổi rồi, anh nghĩ là bà có thể hưởng phúc con trai là anh đây. Không nghĩ tới, thân thể bà lại không còn khỏe nữa."
Lúc này, mẹ Vương bưng dĩa dưa lưới đã cắt đi ra, vẻ mặt Vương Vũ Lâm lập tức trở nên ôn hòa. Hà Đường ngơ ngác ngồi bên cạnh anh, nhìn anh cùng mẹ Vương nói chuyện cười đùa.
Lúc cô ra về, mẹ Vương tiễn Hà Đường đến tận cửa thang máy, Vương Vũ Lâm khuyên bà trở về thế nào bà cũng không chịu, còn giữ chặt tay Hà Đường, nhỏ giọng nói: "Hà Đường này, bác nói cháu nghe, cháu là cô gái đầu tiên mà Vũ Lâm đưa về nhà trong suốt nhiều năm qua đó."
Vương Vũ Lâm không nói gì, mẹ Vương liếc nhìn anh một cái, còn nói: "Hà Đường, mai mốt cháu thường xuyên đến làm khách nha, bác sẽ nấu món ngon đãi cháu."
Hà Đường lúng túng đáp lời, thang máy đến, Vương Vũ Lâm rốt cuộc lôi kéo Hà Đường xuống lầu.
Anh nhất định đưa Hà Đường đến trạm xe bus, dọc đường đi càng không ngừng ho khan. Hà Đường thật đau lòng, nhiều lần khuyên anh trở về nhưng anh không chịu.
Lúc cùng Hà Đường đứng chờ xe, Vương Vũ Lâm nói: "Mẹ anh nói chuyện em đừng để trong lòng, lớn tuổi nên có chút hồ đồ, suốt ngày cứ giục anh tìm bạn gái kết hôn, để bà ẵm cháu nội."
Hà Đường cười nói: "Vậy sao còn anh không chịu tìm đi?"
"Anh cảm thấy còn chưa phải lúc." Vương Vũ Lâm mặc áo bông, quần ngủ bông vải, đặc biệt bộ dáng ở nhà, anh phóng tầm mắt thật xa, từ từ nói, "Anh vẫn luôn cảm thấy, đàn ông cần phải lập nghiệp trước, sau đó mới lập gia đình.. Người đàn ông tốt nhất định phải có trách nhiệm thật tốt với cha mẹ vợ con, cho họ một nơi an toàn tin cậy, để cho họ không phải lo lắng, ngủ không phải lo sợ. Làm không được điểm này, căn bản không tư cách bàn đến việc hôn nhân."
******
Buổi tối trước ngày về nhà, Hà Đường nhớ lại lời bố nói mua quà cho Hà Hải. Sau khi tan sở, cô không về nhà mà trực tiếp chạy vội tới siêu thị, trước quầy thực phẩm nấu sẵn mua một phần mì xào làm bữa tối, lại đi dạo ở khu bán quần áo, mua cho Hà Hải một cái áo khoác lông màu đỏ.
Lúc trở lại Xuân Sơn Uyển, trời đã chạng vạng tối, Hà Đường xách theo đồ thong thả đi, dần dần liền dừng bước, cô nhìn thấy chiếc xe quen thuộc kia, đang lặng lẽ đậu ở dưới lầu.
Hà Đường có chút do dự, không biết có nên đi tiếp về phía trước hay không.
Từ sau lễ Giáng Sinh, Tần Lý chưa gọi điện cho cô lần nào, hai người cũng không tán gẫu trên QQ mỗi ngày nữa. Hà Đường cảm thấy mình đã nói đủ rõ ràng rồi, cô cùng Tần Lý không nên có liên lạc nào nữa.
Nhưng lúc này đây, xe của anh lại ngừng ở chỗ này, Hà Đường không biết ý đồ của anh là gì.
Cuối cùng, cô vẫn đi tới trước.
Ngoài dự liệu của Hà Đường, Tần Lý không ở trong xe mà ngồi trên xe lăn, chờ ở ven đường.
Anh nghe được tiếng bước chân của Hà Đường, nghiêng đầu lại, ánh mắt hai người giao nhau.
Bộ dáng anh vẫn như trước, áo khoác ngoài tinh xảo vừa vặn, đầu tóc anh tuấn nhẹ nhàng khoan khoái, dưới ánh đèn đường nhàn nhạt lộ ra gương mặt trắng nõn, nhưng lại khiến cho Hà Đường sinh ra một loại cảm giác xuất trần. (Tiểu Huyền: *chảy nước miếng ròng ròng*)
Cô từ từ đi đến trước mặt anh, ậm ừ mở miệng: "Sao anh lại tới đây?"
"Anh có lời muốn nói với em." Tần Lý mỉm cười, tay trái chỉ chỉ trên lầu, "Lúc đến không có gọi điện thoại cho em, vừa vặn gặp bạn cùng phòng của em xuống lầu ăn cơm, cô ấy nói cho anh biết em đi siêu thị."
"Đúng vậy." Hà Đường lắc lắc túi đồ trong tay, nói, "Ngày mai về nhà nên em đi mua ít đồ mang về."
"À, đi xe lửa về sao? Hay là xe hơi?"
"Trước đi xe lửa, sau đó đi xe đò." Hà Đường nhìn xung quanh, phát hiện không có bóng dáng tài xế bèn hỏi, "Tài xế của anh đâu?"
"Vậy còn anh?" Hà Đường có chút bất an hỏi, "Anh ăn cơm tối chưa?"
Tần Lý lắc đầu: "Chưa ăn, nhưng anh không đói."
Hà Đường mím môi nghĩ một chút, lấy trong túi ra hộp mì xào của mình, nói: "Em có mì xào, anh ăn không?"
Tần Lý vừa cười: "Anh ăn cơm tối của em rồi em ăn cái gì?"
"Tủ lạnh trên lầu còn có bánh chẻo với mì sợi."
Tần Lý nhìn chằm chằm cô một lát, đột nhiên nói: "Hà Đường, đẩy anh đi dạo xung quanh đây một chút, có được không?"
"…"
******
Hà Đường đẩy Tần Lý chậm rãi đi tới, đáp ứng yêu cầu của anh, cô đưa anh đi thăm một chút Xuân Sơn Uyển.
Vừa đi, cô vừa nói: "Phòng ốc ở chung cư này phần lớn là cho thuê, vì tiện nghi ở đây rất kém, hơn phân nửa phòng ở đều cũ nát xập xệ, nấu cơm hay vệ sinh còn phải ra ngoài, rất không có phương tiện."
Tần Lý tò mò hỏi: "Vậy sao em lại thuê phòng ở đây?"
Hà Đường nói: "Căn hộ 2 phòng bọn em thuê ngược lại rất phù hợp, nhưng cống thoát nước hay bị nghẹt, nhà cách âm lại kém, đến buổi tối tiếng tv nhà cách vách đều có thể nghe thấy. Còn nữa, nghe nói những tầng cao nhất ở đây đều bị rỉ nước."
Tần Lý trầm mặc trong chốc lát, hỏi: "Điều kiện nhà ở tệ như vậy, tại sao em còn muốn ở đây?"
"Bởi vì vừa túi tiền thôi, hai phòng chỉ có 1500 tệ một tháng." Nói những lời này, Hà Đường đột nhiên nghĩ đến cuộc đối thoại với Vương Vũ Lâm hôm qua, trong lòng cô bật cười, cảm thấy Tần Lý quả nhiên không thể hiểu được khó khăn của người thường. Hà Đường cho rằng mình với Vương Vũ Lâm mới là người cùng một thế giới, cô thập phần hiểu Vương Vũ Lâm, cũng rất tự tin cho rằng Vương Vũ Lâm cũng sẽ hiểu cô.
Mặt đường ở Xuân Sơn Uyển rất gồ ghề, thành phố thường xuyên đào đường lấp cống khiến cho mặt đường trong khu chung cư giống như chiếc áo cũ đầy miếng vá. Hà Đường đầy xe lăn Tần Lý đi thật sự gian nan, thường xuyên phải vòng qua từng chỗ từng chỗ mặt đường lõm xuống hay chướng ngại.
Có người ở chung cư tản bộ sau khi ăn nhìn thấy họ, thậm chí có người đàn ông trung niên đến giúp Hà Đường một tay. Vì cô muốn đem xe lăn Tần Lý dọc theo con dốc đẩy lên lối đi bộ, nhưng tiếp giáp giữa con dốc và mặt đường không xuôi, khoảng chênh lệch ước chừng 5cm, đối với người không có kinh nghiệm như Hà Đường, một mình cô rất khó làm được.
Người đàn ông kia giúp Hà Đường đẩy xe lăn lên, Hà Đường không ngừng nói cảm ơn, nhưng Tần Lý trên xe lăn chỉ khẽ mỉm cười, không lên tiếng.
Rốt cuộc, bọn họ dạo xong toàn bộ khu chung cư, Hà Đường đã mệt mỏi đổ mồ hôi đầu. Cô hỏi Tần Lý có muốn về lại xe hay không, nhưng anh lại nói còn muốn đi dạo bên ngoài chung cư một vòng.
Hà Đường không cự tuyệt anh, theo lời anh nói, lại đẩy anh dời đi ra cổng chung cư.
Tần Lý vẫn đoan đoan chính chính ngồi trên xe lăn, thỉnh thoảng nói chuyện với Hà Đường mấy câu, Hà Đường đẩy anh đến đường lớn, hai người dọc theo lối đi bộ chậm rãi đi tiếp.
Hôm nay là trước ngày nghỉ tết dương lịch, sau bữa cơm chiều trên đường vô cùng náo nhiệt. Xe trên đường chen chúc không kẽ hở, trạm xe bus chật ních người dân tan tầm đợi xe. Người nào cũng muốn được nghỉ ngơi, mặc dù ai cũng mệt mỏi nhưng không giấu được sự chờ đợi trong ánh mắt.
Cửa tiệm trà sữa có rất nhiều học sinh trung học trong đồng phục vây quanh. Có cô gái trẻ tóc buộc cao, tóc mái ngang trán đang cười hì hì nói chuyện với nhân viên đẹp trai của cửa tiệm.
Cửa hàng tiện lợi 24 giờ người đến người đi, cánh cửa tự động không ngừng phát ra câu "Hoan nghênh ghé thăm". Một người mẹ nắm tay đứa nhỏ từ trong đi ra, mỗi người cầm một ly mì Kanto(*)nóng hổi, người mẹ còn không quên gắp tôm viên trong tô của mình bỏ vào tô của đứa nhỏ.
(*)Quan Đông
Bà chủ xinh đẹp của tiệm bán quần áo nhàn nhã ngồi trông cửa tiệm, nhàm chán chơi điện thoại di động.
Cửa hàng vé số đầy ắp người, ai cũng nghiên cứu các cách chơi cùng dãy số.
Náo nhiệt nhất chính là các quán ăn nhỏ, từ cửa kiếng nhìn vào, mọi người vội vã ăn cơm, bên ngoài cửa còn một hàng dài người đứng chờ.
Cuộc sống muôn màu muôn vẻ, chính là như thế.
Tần Lý như hưởng thụ nhìn xem hết thảy, thậm chí tò mò hỏi này hỏi kia, Hà Đường cũng không ngại phiền, mỗi một dạng đều cặn kẽ nói cho anh nghe.
Ước chừng đi dạo một giờ, Tần Lý mới nói: "Hà Đường, chúng ta trở về thôi."
Tay Hà Đường đã sớm mỏi nhừ, chân mềm nhũn, nghe được anh rốt cuộc hài lòng, lập tức đẩy anh trở về.
Về tới bên cạnh xe, Hà Đường dừng bước, đi đến trước mặt Tần Lý.
Tần Lý ngẩng đầu nhìn cô, trên mặt như cũ mỉm cười, đôi mắt mặc dù sáng như sao ở chân trời, lại như vậy xa xôi, hơn nữa tịch mịch.
Hà Đường đột nhiên nhớ tới lúc nãy anh nói, hỏi: "Vừa rồi anh nói có chuyện muốn nói với em?"
"Phải." Tần Lý gật gật đầu, tay trái của anh không biết từ lúc nào đặt ở trên tay phải, như muốn che giấu điều gì, anh nói, "Hà Đường, anh hôm nay tới tìm em là muốn nói với em - anh tôn trọng lựa chọn của em. Cho nên, anh quyết định buông tay."
Hà Đường kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
Tần Lý tiếp tục mỉm cười: "Thật ra, anh rất muốn có cơ hội có thể đi vào thế giới của em, nhìn xem cuộc sống của em là như thế nào. Anh cũng vậy, muốn em đi vào thế giới của anh, muốn cho em biết kỳ thật anh và mọi người cũng không có gì là khác nhau. Nhưng bây giờ xem ra không có cơ hội rồi. Con người của anh làm việc tương đối quyết đoán, không thích lề mà lề mề, cũng không thích lôi kéo níu giữ. Anh biết em không thích anh, như vậy là đủ rồi. Hà Đường, em yên tâm, anh sẽ không gây thêm chuyện phiền phức cho em nữa đâu. Có điều, anh hy vọng chúng ta còn có thể tiếp tục làm bạn bè, nếu như em cần trợ giúp gì, trước tiên có thể tìm anh, có thể giúp, anh nhất định sẽ giúp."
Hà Đường kinh ngạc nói không ra lời.
Lòng cô tự nhiên rối loạn, xem qua nhiều tiểu thuyết ngôn tình như vậy, cô chưa bao giờ biết, có người đối đãi với tình yêu lại có thể thanh thản như vậy.
Yêu, liền bình bình thản thản nói thích, vô vọng, liền thoải mái nói buông tha cho.
Nghe được lời của Tần Lý, trong lòng Hà Đường đột nhiên liền bình thường trở lại.
Cô đi về phía trước hai bước, ngồi xuống trước mặt anh, tầm mắt hai người lập tức phát sinh biến hóa.
Cô ngước mặt nhìn anh, anh cúi đầu nhìn cô.
Cô đánh bạo đem hai tay đặt trên đầu gối của anh, nói: "Tần Lý, anh nhất định sẽ hạnh phúc."
Tần Lý đưa tay vuốt vuốt tóc cô, ánh mắt ôn nhu như nước, anh nói: "Em cũng nhất định sẽ hạnh phúc. Hà Đường, anh muốn cảm ơn em, cảm ơn em trong ba tháng này đã đi vào trong lòng anh, làm cho anh cảm nhận được một loại cảm giác rất tuyệt diệu, cảm thấy mỗi một ngày đều đặc biệt vui vẻ."
Hà Đường sinh lòng cảm khái, cô nghĩ, cô có tài đức gì mà được người đàn ông này để ý quan tâm đến vậy.
Tay trái Tần Lý ôn nhu mơn trớn tóc cô, cuối cùng dừng lại trên mặt cô. Anh ngồi thẳng một chút, thật cẩn thận cúi người xuống. Trong lòng Hà Đường tĩnh lặng không gợn sóng, cô chậm rãi nhắm mắt lại, cảm nhận được môi của anh như chuồn chuồn lướt nước chạm vào trán cô.
Trên người anh toả ra mùi thơm tươi mát, là mùi nước hoa của đàn ông.
Mỗi lần Hà Đường ngồi gần anh đều có thể ngửi được mùi thơm này.
Lần đầu tiên, gần như vậy.
Trực tiếp thấm vào trong lòng cô.
Cô nghe được giọng anh thanh nhã vang bên tai: "Hà Đường, tự chăm sóc mình thật tốt, gặp lại sau."
******
Lúc nhớ lại những lời này, đã là gần rạng sáng.
Hà Đường đang ngủ thì bị tiếng pháo vang trời bên ngoài đánh thức.
Cô khoác thêm áo rồi xuống giường, vén rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài, mới nhớ lại hôm nay là 31 tháng 12.
Người thanh niên kia chọn ngày cuối cùng của năm để nói với cô ‘gặp lại sau’, trong lòng Hà Đường thổn thức, vì đoạn tình cảm này bắt đầu ở đầu mùa thu, kết thúc ở mùa đông kỳ diệu.
P/s: Đọc mấy khúc Hà Đường phũ phàng từ chối A Lý mà muốn nhào vô truyện làm nữ chính cho rồi.