Hà Tần Hợp Lý

Chương 32: Hắn sống không lâu



Edit: Diệu Huyền

Hà Đường đẩy Tần Lý ra cửa.

Hai người cùng nhau chờ thang máy. Đứng phía sau xe lăn của anh, Hà Đường có thể ngửi được mùi thơm dầu gội đầu nhàn nhạt trên tóc anh tóc, là mùi táo rất dễ chịu.

Cô cúi đầu nhìn lại, đột nhiên phát hiện cách ót Tần Lý có hai xoáy tóc rõ ràng, Hà Đường không tự chủ được nở nụ cười, thật giống như phát hiện một bí mật, trong lòng cảm thấy thập phần thú vị.

Tần Lý vừa tắm nên tâm tình cũng rất tốt, nghe được phía sau có tiếng cười khe khẽ, anh quay lại hỏi: “Lại đang cười gì vậy? Sao tối nay em lại hay cười vậy?"

"Không có gì." Hà Đường đánh bạo xoa xoa cái xoáy của anh, nói: "Đầu anh có hai cái xoáy nha."

"Đúng vậy, giờ em mới phát hiện sao?" Tần Lý cười nói, "Tần Miễn chỉ có một thôi. Hồi bé anh với nó giống nhau, người lớn không phân biệt được bọn anh, nên mượn điểm này để phân biệt đấy. Mỗi lần họ muốn giáo huấn bọn anh, trước tiên đều phải xoay bọn anh lại để nhìn cái ót rồi mới nói: 'A Lý! Con lại làm vỡ cái đĩa nữa rồi!' "

Anh trầm giọng giả giọng điệu của người lớn, Hà Đường "khanh khách " cười không ngừng, hỏi: "Thật hay giả vậy?"

"Đương nhiên là giả." Tần Lý thở dài, "Tiểu Hà Đường, trí nhớ em thật kém."

Hà Đường nhớ tới chuyện Tần Lý đã nói với cô, nhất thời cảm thấy vô cùng xấu hổ. Tần Lý tiếp tục nói: “Nhắc mới nhớ, mọi người đều nói người nào có hai xoáy đều rất thông minh, ở đây người ta có nói vậy không?"

"Có." Hà Đường nói, "Các cụ đều nói như vậy."

Tần Lý rất đắc ý: "Chẳng trách anh lại thông minh như vậy." (Tiểu Huyền: Anh nhà lại tự kỉ nữa rồi, bà con đừng ném đá nhà em)

Lúc này thang máy đã tới, Hà Đường đẩy Tần Lý đi vào, cửa thang máy ở phía sau người đóng lại.

Hà Đường đến đứng bên cạnh Tần Lý. Tần Lý ngẩng đầu nhìn cô, nói: "Hà Đường, anh dạy cho em một chuyện, về sau em với anh mà cùng đi thang máy, em xoay xe lăn lại, như vậy khi vào trong thang máy, anh sẽ đối diện cửa, lúc đi ra ngoài cũng có thể đi thẳng ra luôn."

Hà Đường vội nói: "Thật xin lỗi!" Cô cầm tay nắm xe lăn Tần Lý muốn xoay anh lại, tay trái Tần Lý đã giữ lại cánh tay cô.

"Bây giờ không cần xoay đâu, trong thang máy chật hẹp, rất khó di chuyển."

"…" Hà Đường ngượng ngùng buông lỏng tay, khóe miệng có chút đi xuống.

Tần Lý ngẩng đầu nhìn bộ dáng cô, lắc đầu nói: "Anh không có trách em, em lại chưa bao giờ tiếp xúc qua với người ngồi xe lăn, nên không biết cũng là bình thường thôi."

Thấy mặt Hà Đường đỏ rần, Tần Lý nói thêm: "Anh biết rõ cùng một chỗ với anh sẽ không thoải mái, nhưng em cũng không cần đặc biệt để ý. Được rồi được rồi, sau này nếu cần phải chú ý cái gì, anh sẽ nói trước cho em biết, có được không?"

Hà Đường ngước mắt liếc anh một cái, nhẹ giọng nói: "Anh cứ nói thẳng với em thì tốt rồi."

Tần Lý nở nụ cười: "Không thành vấn đề."

******

Nhà hàng của khách sạn vẫn còn mở cửa, Hà Đường đẩy Tần Lý chọn một chỗ ngồi khá yên tĩnh.

Cô đã ăn ăn no, nên chỉ gọi một ly nước chanh. Tần Lý gọi cho mình một phần cháo hải sản, lại thêm một dĩa trứng chiên mỏng.

Hai người ngồi cạnh cửa sổ, ngoài cửa sổ là bóng đêm nặng nề, thị trấn nhỏ không thể so với đô thị lớn, hơn 9 giờ tối, trên đường chỉ có vài cửa hàng buôn bán cùng người đi đường, không có đèn nê ông trang trí, nhà hàng ở lầu hai, đối điện con phố, nhưng căn bản không có cảnh gì để ngắm.

Nhưng Tần Lý vẫn tò mò hướng ra ngoài cửa sổ nhìn quanh, Hà Đường tò mò hỏi: "Anh đang nhìn gì vậy?"

"Anh rất ít khi đến những thị trấn nhỏ như vậy." Tần Lý cười nói, "Nghĩ đến đây là nơi em sinh ra và lớn lên, liền cảm thấy rất thú vị."

Hà Đường mím môi mỉm cười: "Bây giờ coi như đã phát triển một chút, trước kia, nơi này chỉ là một thị trấn nhỏ, không có gì cả."

Lúc này, cháo của Tần Lý đã bưng lên, anh cúi đầu vừa nghe mùi thơm, thỏa mãn hít sâu một cái rồi mới cầm lấy muỗng ăn.

Hà Đường thấy anh ăn được ngon, hỏi: "Ăn ngon không?"

"Ăn ngon a." Tần Lý ngẩng đầu nhìn cô, "Có chút đói bụng, ăn cái gì cũng thấy ngon. Huống chi còn có em theo giúp anh cùng nhau ăn, không thể tốt hơn ."

Hà Đường lại mặt đỏ, nói: "Anh muốn tìm người cùng anh ăn cơm còn không dễ dàng sao."

Tần Lý nhíu mày: "Em là nói Quan Kính với Tiểu Mã sao? Anh mới không cần nhìn hai người đàn ông cùng ăn cơm đâu."

Hà Đường hút một chút nước chanh, đột nhiên nghe được Tần Lý hỏi: "Hà Đường, anh có thể hỏi em một chuyện không? Có thể tương đối mạo muội, nếu em không muốn trả lời cũng không sao."

Hà Đường nói: “Anh hỏi đi."

Tần Lý cũng không do dự, hỏi: "Mẹ em vì sao lại đối xử với em như vậy?"

"…" Sắc mặt Hà Đường trầm xuống, nói, "Sao anh lại hỏi như vậy?"

Tần Lý nói: "Nói thật, anh lớn như vậy, chưa bao giờ thấy qua một người mẹ lại đối xử với con cái của mình như thế."

"Không phải con cái." Hà Đường rất nghiêm túc sửa sai, "Bà đối với Hà Hải rất tốt, giống như Bồ Tát vậy.”

Tần Lý ngẩn ra, nói: "Nếu em không muốn nói chuyện này, vậy anh xin lỗi, chúng ta đổi đề tài khác đi."

"Không cần đổi đâu. Em biết trong lòng anh nghĩ thế nào, anh nhất định cho rằng em không phải là con ruột của mẹ em, đúng không?”

Hà Đường nở nụ cười nhẹ, chỉ chỉ mặt mình, "Anh không thấy là ngũ quan trên mặt của em với mẹ rất giống sao? Bất kể ai thấy em với mẹ, đều có thể nhìn ra hai người là mẹ con đó."

Đây là lời nói thật, nhưng Tần Lý vẫn là nghĩ không ra: "Vậy vì sao bà ấy lại can thiệp vào chuyện hôn nhân của em, thậm chí còn muốn cho em gả cho một người thiểu năng trí tuệ nữa. Anh thấy đây quả thực là chuyện hoang đường nhất trên đời."

Hà Đường cúi đầu yên lặng thật lâu, rốt cuộc cô ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào Tần Lý, nhàn nhạt nói: "Bởi vì mẹ em rất ghét em, vì sự ra đời của em hại đến rất nhiều người, mẹ em vẫn cảm thấy, không biết em có phải là người hay không.

(ý như là người xui xẻo, hay khg biết có phải là người hay không, kiểu như là ma quỷ đội lốt người)

—— Tất cả chuyện xưa, đều có liên quan với Hà Hải.

Trước khi Hà Hải sinh ra, Hà Khánh Quốc là một thầy thuốc nông thôn bình thường, Tống Nguyệt Nga là một cô gái nhà nông cần cù. Hai người là được người ta giới thiệu mà kết làm vợ chồng.

Hà Khánh Quốc là người trung hậu thành thật, nhưng tư tưởng của bố mẹ ông lại rất cổ hủ, làm người cũng cường thế, bởi vì chỉ có ông là con trai duy nhất, nên đối với con dâu yêu cầu nhất định phải sinh một đứa cháu trai đích tôn.

Tống Nguyệt Nga cũng không chịu thua kém, lần mang thai đầu tiên đã sinh được một bé trai mập mạp kháu khỉnh.

Bố của Hà Khánh Quốc là thầy giáo dạy học trong thôn, có một chút chữ nghĩa, liền đặt tên cho cháu trai đích tôn một chữ Hải, hy vọng cháu mình là người có chí lớn, có thể biển chứa trăm sông.

Nhưng Hà Hải chào đời không bao lâu đã bị chẩn đoán là mắc bệnh tim.

Hà Khánh Quốc hiểu biết về y, lúc Hà Hải được 2 tuổi, ông đưa con đi X thị làm phẫu thuật tim.

Sau phẫu thuật, Hà Hải hồi phục tốt, Tống Nguyệt Nga vì dốc sức chăm sóc con nên bỏ qua dự định sinh thêm một đứa nữa.

Cơ thể Hà Hải vẫn ốm yếu nhiều bệnh, lúc được 4 tuổi, có một lần đột nhiên sốt cao không dứt nên bị hôn mê, nhà họ Hà tốn rất nhiều tiền mới cứu được mạng đứa bé.

Bà Hà liền làm công tác tư tưởng để Tống Nguyệt Nga nghĩ đến việc sinh thêm một đứa nữa.

Tống Nguyệt Nga chăm sóc Hà Hải hết sức vất vả, vốn không muốn sinh thêm nữa, nhưng không lay chuyển được mẹ chồng, lại lo lắng lỡ như có một ngày Hà Hải thật sự ra đi, nên bất đắc dĩ mang thai lần nữa.

Tống Nguyệt Nga mang thai lần này không hề dễ dàng chút nào, còn bị cao huyết áp, lúc gần đến giờ sinh, bà bị hậu sản xuất huyết nhiều, điều kiện ở bệnh viện thị trấn kém, phải cắt bỏ tử cung của bà mới giữ được tính mạng của bà.

Điều nay có nghĩa Tống Nguyệt Nga không chỉ cơ thể bị tổn thương nghiêm trọng mà còn mất đi khả năng sinh nở. Mà đứa bé bà sinh ra là một đứa bé gái, chính là Hà Đường.

Lúc ấy ông bà Hà đều còn sống, sau khi biết con dâu sinh con gái thì hết sức thất vọng.

Thân thể Hà Đường hết lần này đến lần khác cũng không tốt, còn Tống Nguyệt Nga sau cuộc giải phẫu thì ốm liệt giường, Hà Hải lại cần người chiếu cố, cả gia đình nhất thời rối tung lên.

Có người nhiều chuyện tới bàn với nhà họ Hà hay là đem Hà Đường cho người khác nuôi, còn có thể được một khoản tiền. Bà Hà nghe có lý, hỏi qua Tống Nguyệt Nga, bà từ chối cho ý kiến. Vì thế, đứa bé Hà Đường mới sinh ra còn chưa được bú sữa mẹ, chưa được mẹ hôn một lần, đã bị đưa đến một gia đình ở thôn bên cạnh.

Lúc này, em của Tống Nguyệt Nga là Tống Nguyệt Mi, năm ấy 22 tuổi, không chấp nhận. Dì cực lực phản đối chuyện này, hơn nữa dứt khoát kiên quyết bế Hà Đường đi, một mình nuôi dưỡng.

Ánh mắt Hà Đường trong suốt, cô nói với Tần Lý: "Dì em nuôi dưỡng em 6 năm. Lúc em được 6 tuổi, vì cứu em bị đuối nước, dì chết. Dì qua đời không bao lâu, bà ngoại em chịu không nổi đả kích cũng qua đời, mà cũng vào lúc đó, anh hai em lại vừa được chẩn đoán mắc một căn bệnh cũng giống như bệnh tim lúc trước, gọi là tăng áp động mạch phổi. Đây là bệnh nan y, không trị tận gốc được, chỉ có thể dựa vào thuốc rất đắt tiền để duy trì tính mạng. Ngay trong tình huống đó, em trở về sống với bố mẹ. Anh nói xem, mẹ em sẽ thích em sao? Không riêng gì mẹ em, ông nội em, bà nội, thậm chí là bố em, tất cả đều không thích em. Hà Hải cũng không thích em, hồi còn nhỏ, anh ấy luôn khi dễ em."

Đôi mày rậm của Tần Lý cau lại, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nhưng lúc đó em chỉ mới 6 tuổi, những chuyện này đều không phải em có thể quyết định mà."

"Sáu tuổi thì sao, ai sẽ quan tâm đây." Hà Đường xoay xoay ly thủy tinh trong tay, "Thật ra thì, đã qua nhiều năm như vậy, em cũng đã quen rồi. Ít ra bây giờ bố em còn có thể nhớ em, Hà Hải đối vối em cũng không còn kỳ quái như trước nữa. Chuyện lần này nếu không phải anh ấy giúp một tay, có lẽ bây giờ em đã đính hôn với Chương Tam rồi."

Cô nhẹ nhàng bâng quơ nói xong, giọng điệu thản nhiên, tựa hồ không nhìn ra cảm xúc, nhưng Tần Lý biết, trong lòng cô gái này vẫn còn chút ngổn ngang.

Anh nói với cô: "Chờ trở về D thị, anh tìm bác sĩ quen hỏi một chút, bệnh của anh em có cách trị liệu nào tốt hơn không."

Hà Đường cả kinh nói:“Như vậy coi sao được.”

"Anh đã đồng ý với mẹ em rồi." Tần Lý cầm một miếng bánh nhỏ, cắn một miếng rồi nói, "Cho dù giấy tờ bị bà ấy xé bỏ, anh cũng sẽ không đổi ý."

Sau khi rời nhà ăn, Hà Đường đẩy Tần Lý lên lầu, đứng ngoài cửa thang máy, nhìn màn hình nhảy lên con số, cô cầm tay nắm xe lăn của Tần Lý, từ từ quay anh vòng lại.

Cửa thang máy mở ra, Hà Đường cầm tay nắm xe lăn, thật cẩn đi lùi vào, kéo xe lăn vào thang máy.

Tần Lý len lén nở nụ cười, không để cho Hà Đường phát hiện.

Sau khi cửa thang đóng lại, trước mặt hai người là mặt gương thật lớn. Hà Đường đứng bên cạnh Tần Lý, hai người cùng nhau nhìn vào gương.

Tư thế ngồi xe lăn của anh không thay đổi, khuôn mặt có tinh thần. Sau bữa cơm, tóc anh đã khô hơn phân nửa, lúc này đang xoã nhẹ trên trán.

Anh mặc áo khoác ngắn, quần âu đen, tay phải vô lực đặt trên đùi phải, khuỷu tay trái chống trên tay vịn xe lăn, ngón tay gõ gõ cằm.

Thấy Hà Đường nhìn anh, khóe miệng Tần Lý cong lên, nụ cười đặc biệt sáng lạn, anh nói: "Đang nhìn gì vậy?"

"Không nhìn gì hết." Tầm mắt Hà Đường cũng không trốn, vẫn nhìn chằm chằm anh trong gương như cũ, hỏi, "Ngày mai anh có tính toán gì không?"

Tần Lý nói: "Đi gặp mẹ em, giải quyết chuyện cho xong, rồi đưa em cùng về D thị."

Hà Đường không nói gì.

Tần Lý nheo mắt lại, hỏi: "Thế nào, em có kế hoạch khác sao?"

"Ngày mai em muốn đi thăm dì của em." Hà Đường cúi đầu, nhỏ giọng nói, "Tiết Thanh Minh cũng không về thăm dì."

Tần Lý hỏi: "Dì được chôn cất ở đâu?"

"Trong một nghĩa trang công cộng cách đây một giờ chạy xe." Hà Đường trả lời, "Dạo gần đây, không biết sao em thường xuyên mơ thấy dì, nên lần này về, em vốn định đi tảo mộ dì."

Tần Lý lúc này đã nói: "Vậy ngày mai anh cùng em đi."

"A!" Hà Đường thu lại tầm mắt nhìn gương, cúi đầu nhìn về phía Tần Lý, "Không cần phiền anh đâu, mình em đi là được rồi."

"Chúng ta có xe, sẽ nhanh hơn."

"Nhưng mà..." Hà Đường cắn môi nói, "Nghĩa trang kia ở giữa sườn núi, cần phải đi một đoạn đường núi, cho dù anh đi, cũng không tiện lên núi a."

"Không sao, đến lúc đó nói sau." Tần Lý không cho là đúng, "Cùng lắm thì anh ở dưới chân núi chờ em cũng được."

******

Hà Đường đưa Tần Lý về phòng, cô không ở lại lâu mà chuẩn bị ra về.

Tần Lý an bài Mã Hữu Kiệt lái xe đưa cô. Trước khi Hà Đường đi, Tần Lý gọi cô lại, nói: "Buổi tối ngủ một giấc cho thật ngon, buổi sáng ngày mai chúng ta đem mọi chuyện giải quyết, tranh thủ chiều tối xuất phát quay về D thị."

Hà Đường gật đầu: "Được."

Rời khỏi khách sạn, Hà Đường về đến nhà đã rất khuya, phòng Tống Nguyệt Nga và Hà Khánh Quốc đã tắt đèn.

Hà Đường đi nhà vệ sinh rửa mặt, đang rón ra rón rén trở về phòng, đột nhiên giật mình.

Ở cửa phòng tối đen, Hà Hải lẳng lặng đứng ở đó đợi cô.

"Anh hai." Hà Đường khẽ gọi.

Hà Hải giơ ngón trỏ lên ý bảo cô đừng lên tiếng, sau đó lôi kéo cô vào phòng.

Đợi cho Hà Hải đóng cửa phòng lại, Hà Đường hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Ánh mắt Hà Hải liếc tới liếc lui cũng không nhìn cô, anh sững sợ đứng trong một lúc, nói: "Anh sẽ không để em gả cho cái người bị liệt kia."

Hà Đường ngẩn ra: "Em nói muốn gả cho anh ấy lúc nào."

"Mẹ nói, anh nghe được." Hà Hải ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chặp Hà Đường, "Mẹ nói muốn gả em cho người kia, em không cần đồng ý."

"Em sẽ không đồng ý đâu." Trong lòng Hà Đường đột nhiên cảm thấy ấm áp, "Anh hai, việc này anh không cần lo đâu, anh chỉ cần cố gắng uống thuốc, nghỉ ngơi thật nhiều là được rồi."

"Tóm lại anh không đồng ý để em gả cho hắn." Hà Hải nghiêng đầu có chút quật cường nói, "Thân thể hắn không tốt, sống không lâu."

Hà Đường: "..."

"Anh biết rõ hắn sẽ sống không lâu, cũng giống như anh, sống không lâu." Hà Hải lặp lại một lần lại một lần, "Cho nên em không thể gả cho hắn, không thể gả cho hắn..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.