Đoạn đường tiếp theo, tay Tần Lý và Hà Đường vẫn luôn nắm lấy nhau.
Anh ngẫu nhiên quay đầu nhìn gò má cô gái bên cạnh. Cô cúi đầu, đôi môi có chút cong lên, lông mi thật dài cong vút, những lúc tâm tình bối rối hai má cô thoáng chốc sẽ đỏ bừng lên.
Cô là người con gái dễ mặt đỏ nhất mà anh từng gặp qua.
Anh không nói gì quay đầu lại, khóe miệng mỉm cười, nghĩ thầm, vẫn còn nhiều thời gian.
Lúc xe chạy đến nhà Hà Đường đã là giờ cơm chiều. Về chuyện Tần Lý có nên vào nhà hay không, Hà Đường không cùng ý kiến với anh.
Tần Lý cảm thấy buổi sáng huyên náo nên chưa nói được rõ ràng, mọi người qua loa rồi tan cuộc.
Lúc này hẳn là bố mẹ Hà Đường cùng Hà Hải đã bình tĩnh lại, anh phải nên quay lại nói chuyện lần nữa.
Hà Đường thì cảm thấy anh không cần lại ra mặt. Trước mắt, đối với quan hệ của hai người, trong lòng cô vẫn còn có chút do dự không yên, nếu Tống Nguyệt Nga lại đề cập đến chuyện muốn Tần Lý cưới cô, chắc Hà Đường sẽ xấu hổ đến độn thổ mất.
Cô cũng không phải là hoàn toàn không tin tưởng thuyết phục được mẹ của mình, dù sao cũng ở chung mười mấy năm, Hà Đường ít nhiều cũng có thể biết được tính tình của Tống Nguyệt Nga.
Cô nói với Tần Lý: "Anh quay lại khách sạn chờ em trước đi, em sẽ nói rõ ràng với bố mẹ, sau đó thu thập đồ đạc rồi tới tìm anh, chúng ta trở về D thị."
"Mẹ em thật sự sẽ không làm khó em chứ?" Tần Lý hỏi.
Hà Đường kiên định lắc đầu: "Sẽ không đâu."
Tần Lý trầm ngâm trong chốc lát, rốt cuộc gật đầu: "Được, vậy em vào nhà đi, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh, anh lập tức tới ngay."
"Vâng." Hà Đường đáp lại, nở nụ cười với anh.
Hai má cô gái trẻ trắng hồng mịn màng, một đôi mắt to trong trẻo, lúc cười đặc biệt đáng yêu. Tần Lý không khỏi ngẩn người, đưa tay trái đến trên má cô, đầu ngón tay khẽ chạm vào những sợi tóc rũ trên má, nhẹ nhàng vén ra sau tai của cô.
Hà Đường đỏ mặt nhìn anh, động cũng không dám động.
Vẻ mặt Tần Lý càng ngày càng nhu, rốt cuộc anh nói: "Được rồi, em đi đi, đi nhanh về nhanh."
Hà Đường thản nhiên cười, xoay người xuống xe.
Sau khi nhìn cô đi vào cửa, Tần Lý ngồi trên xe một lát, vẫn chưa nói lái xe đi.
Mã Hữu Kiệt và Quan Kính cũng không dám hỏi anh, hai người giống như đầu gỗ ngồi ở phía trước.
Đột nhiên, Tần Lý ung dung mở miệng: "Này, hai người đó nha, đừng ở đó mà giả bộ. Chẳng lẽ không cảm thấy có cái gì khang khác sao?"
Quan Kính vẫn là không dám nói lời nào, ngược lại Mã Hữu Kiệt đánh bạo hỏi: "A, Tần tổng, khác là có cái gì khác vậy? Tôi cũng không có phát hiện nha."
Tần Lý tâm tình vui vẻ nở nụ cười, ngón tay gõ gõ tay vịn ghế ngồi, hỏi ngược lại: "Ủa? Không phát hiện gì sao?"
Đến đây, Quan Kính cùng Mã Hữu Kiệt rốt cuộc không nhịn được nữa, liếc mắt nhìn nhau rồi cùng nở nụ cười.
Tần Lý lắc đầu, không nói giỡn với họ nữa, anh đưa tay day day mi tâm, bình tĩnh nói: "Được rồi, lái xe đi."
******
Lúc Hà Đường vào nhà, Tống Nguyệt Nga đang chuẩn bị cơm tối, Hà Hải xem tivi, thấy Hà Đường họ cũng không có nhiều phản ứng lắm.
Hà Đường yên lặng lên lầu, thấy cửa phòng ngủ của bố mẹ mở, cô thò đầu vào trong thăm dò, phát hiện bố đang ở trên sân thượng tưới hoa.
Hà Đường đi vào rồi gọi ông: "Bố."
Hà Khánh Quốc quay đầu, thấy con gái, trên mặt lộ ra một chút tươi cười.
"Tiểu Đường, con lại đây." Ông đưa tay vẫy cô, "Con tới nhìn xem, những cây hoa này có phải đều đã lớn rất nhiều hay không."
Hà Đường đi đến bên cạnh bố, thấy Hà Khánh Quốc đang tưới nước mấy bồn hải đường.
Kỳ thật, cô không nhớ rõ lúc rời đi, bộ dạng những cây hoa này cao bao nhiêu, nhưng bây giờ xem ra, mỗi bồn hải đường đều rất cao, rất có sinh khí, hiển nhiên là Hà Khánh Quốc chăm sóc bọn chúng rất tốt.
Ông chậm rãi nói: "Mỗi lần nhìn đến những bồn hoa này là lại nghĩ đến con. Nghĩ đến con gái của bố, một thân một mình ở bên ngoài, cũng không biết là có sống tốt hay không."
Mới nói một câu này, hốc mắt Hà Khánh Quốc liền ươn ướt, ông đưa bàn tay thô ráp lau nước mắt, nức nở nói, "Tiểu Đường, bố thật xin lỗi con."
Hà Đường đứng bên cạnh Hà Khánh Quốc, nhất thời không biết nên nói gì. Cô cũng không phải là người tính tình lạnh nhạt, nhưng là sống trong một gia đình như vậy, mỗi ngày đối mặt với mẹ và anh hai như vậy, cô đã học được cách khống chế cảm xúc của mình.
Tay của cô đặt trên vai bố, nhẹ giọng nói: "Bố, đừng nói như vậy."
Hà Khánh Quốc dần dần tỉnh táo lại, nói: "Tiểu Đường, chiều nay bố và mẹ con đã nói chuyện với nhau. Bố mẹ muốn con gả cho chàng trai họ Tần kia, thật cũng là ủy khuất cho con. Tình huống hiện nay con cũng biết đấy, người kia cho chúng ta 20 vạn, mẹ con nhận thì sẽ không có khả năng trả lại, số tiền đó là để Tiểu Hải trị bệnh, chắc cũng đủ cho một thời gian, cho nên bố khuyên mẹ con, kêu bà ấy trước không cần náo loạn. Còn con, tối nay sửa soạn thu dọn rồi ngày mai trở về D thị đi, ở lại đây để chậm trễ công việc thì không tốt."
Hà Đường giật mình một lát, không tiêu hóa được tin tức này, hỏi: "Mẹ chịu để cho con đi rồi ạ?"
| D!đ~L_Q | Đ |
Hà Khánh Quốc gật đầu: "Cậu thanh niên họ Tần kia tuy rằng thân thể tê liệt nhưng cũng là từng trải việc đời. Bố đã nhìn ra, bất luận mẹ con có nháo như thế nào, cậu ta cũng không hứa hẹn với chúng ta bất cứ điều gì. Thật ra mẹ con đã thấy hối hận vì xé mất chứng từ mà cậu ta đã ký tên, bà ấy là người như thế nào con cũng biết rồi, không suy nghĩ chín chắn, cho nên hiện tại bà ấy hy vọng con có thể tiếp tục mối quan hệ tốt với cậu Tần kia, dù sao... con biết mà, cậu ta... điều kiện kinh tế không tệ, sau này...Tiểu Hải còn phải trị bệnh, bây giờ chúng ta cũng không thể nào vay mượn xung quanh nữa, quen biết một người như vậy... vẫn là tốt nhất."
Càng nói Hà Khánh Quốc càng ấp a ấp úng, Hà Đường lại hiểu rõ ý tứ của ông.
Nói trắng ra là, vẫn là muốn cô đồng ý gả cho Tần Lý.
Tâm tình Hà Đường phức tạp, buồn bực không lên tiếng.
Hà Khánh Quốc vỗ vỗ vai cô, nói: "Tiểu Đường, con thông cảm cho mẹ con, nếu Tiểu Hải có mệnh hệ gì, bà ấy thật sự sống không nổi nữa."
Nghe những lời như vậy, Hà Đường đã muốn chết lặng, cô gật đầu nói: "Con biết rồi ạ."
******
Hà Đường không ăn cơm chiều, cô thu dọn hành lý của mình, chào bố rồi rời khỏi nhà.
Từ đầu đến cuối, Tống Nguyệt Nga không hề nói với cô một lời nào, ánh mắt Hà Hải nhìn cô cũng thập phần cổ quái, Hà Đường cũng không để ý, dường như chỉ muốn một mạch chạy tới khách sạn.
Không biết vì sao, lúc này đây cô vô cùng muốn gặp Tần Lý.
Đến đại sảnh khách sạn, Hà Đường gọi điện thoại cho Tần Lý, không lâu sau, ba người Tần Lý liền mang theo hành lý xuống lầu.
Nhìn thấy Hà Đường, anh quan tâm hỏi: "Bố mẹ em có làm khó dễ em hay không?"
Hà Đường dùng sức lắc đầu: "Không có."
Tần Lý thấy sắc mặt cô như thường nên có chút yên tâm, bốn người ăn bữa tối tại nhà hàng khách sạnh, sau đó chuẩn bị xuất phát trở về D thị.
Trên đường về, đối với Tần Lý cùng Hà Đường mà nói, tâm tình cả hai đều hoàn toàn bất đồng.
Lúc đầu, hai người còn có chút rụt rè, nhàn nhạt nói chuyện, mỗi khi ngẫu nhiên tầm mắt giao nhau, Tần Lý luôn thản nhiên nhìn chăm chú vào Hà Đường, còn Hà Đường thì lại bất an vội vàng quay đầu đi.
Nhưng sự khẩn trương và ngượng ngùng của cô cũng không duy trì được lâu, theo bóng đêm càng ngày càng nặng, không khí trong xe dần dần thả lỏng xuống.
Mọi người đều mệt mỏi.
~~~~~~~~D~i~ệ~u ~~~H~u~y~ề~n~~~~~~~
Sau khi lái được bốn tiếng, Mã Hữu Kiệt đổi cho Quan Kính, anh ta ngồi ở ghế lái phụ nghiêng đầu ngủ.
Lúc này đã là 12 giờ rưỡi rạng sáng.
Tần Lý cảm thấy mệt mỏi, anh uống một ngụm trà để nâng cao tinh thần, nhưng vẫn không ngăn được cơn buồn ngủ ập đến, nhìn qua Hà Đường bên cạnh, cũng đang ôm cánh tay dựa vào ghế mà ngủ.
Mặc dù trong xe có mở sưởi, Tần Lý vẫn sợ cô sẽ bị lạnh, liền lấy ra chăn đến lên người cô.
Hà Đường giật mình tỉnh lại, thấy Tần Lý đang nhìn mình, trong mắt nổi tia máu nhợt nhạt, đáy mắt còn có hai quầng thâm, không khỏi có chút lo lắng.
Cô đem chăn trả lại cho anh, nói: "Anh đắp đi, em không lạnh. Bộ dạng anh thoạt nhìn mệt chết đi, có phải mệt lắm không?"
Tần Lý nhìn cô trong chốc lát, đột nhiên nhấn nút nâng tấm cách ly lên, âm thanh máy móc đánh thức Mã Hữu Kiệt, anh ta quay lại nhìn hàng ghế sau đã phong bế cách âm, thực tai nhịn không được, hưng phấn tán gẫu với Quan Kính.
"Anh Kính, vừa rồi anh có nhìn thấy không, lão đại với cô ấy nắm tay nhau đó."
Quan Kính lái xe, thản nhiên nói: "Nắm tay thì nắm tay thôi, cậu ấy cũng 27 rồi, cũng không phải là đứa trẻ nữa, tìm bạn gái thì cũng là bình thường a."
"Em lại cảm thấy cao hứng vì anh ấy đấy!" Mã Hữu Kiệt thật sự mừng như điên, "Em thật không nhìn ra là lão đại lại thích mẫu người như vậy a. Chẳng trách nào anh ấy thờ ơ với những đại mỹ nữ siêu cấp, thì ra là thích cô gái ôn nhu thanh thuần dễ thẹn thùng."
Quan Kính cười nói: "Cậu cũng đừng xen vào việc của người khác, lo mà ngủ đi, nếu không ngủ được thì lái xe tiếp đi, để tôi ngủ."
Mã Hữu Kiệt vội vàng ngậm miệng.
Ở ghế ngồi phía sau.
Tay trái Tần Lý mở tấm chăn lông ra, lại một lần khoác lên người Hà Đường, không để cô từ chối.
Sau đó tay trái anh chống ghế ngồi, nhích người sang bên phía Hà Đường một chút, lấy cằm điểm điểm vai trái của mình, nói: “Cho em mượn vai anh gối đầu đó”
Hà Đường: "…"
Tần Lý đợi trong chốc lát, không thấy Hà Đường có phản ứng gì, anh liền tìm một tư thế thoải mái dựa vào, đối Hà Đường nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, mau ngủ đi, còn mấy tiếng nữa mới đến D thị."
Hà Đường thẫn thờ một lát, rốt cuộc lấy lại bình tĩnh, cũng ngả người dựa vào ghế ngồi. Cô bất chợt ngước mắt lên, phát hiện Tần Lý nghiêng đầu, khuôn mặt cách cô rất gần.
Vẻ mặt anh mặc dù mỏi mệt, nhưng ý cười trong mắt vẫn rõ ràng như trước.
Sau đó, tay trái anh lặng lẽ đưa qua, lại một lần nắm tay phải Hà Đường.
Vì hai người ở trong một không gian tương đối riêng tư, Hà Đường không còn khẩn trương như lúc chiều nữa.
Thậm chí, bàn tay nhỏ bé cô nằm gọn trong lòng bàn tay anh, ngón tay còn nhẹ nhàng vòng quanh ngón tay của anh.
Những ngón tay thon dài ấm áp, làn da mịn màng, các đốt ngón tay rõ ràng, móng tay cắt gọn sạch sẽ...
D ! i / ễ , n – đ ~ à | n L ! ê Q /u | ý Đ,ô~n
Trong lòng dâng lên một loại cảm giác kỳ dị, Hà Đường cảm thấy mình mặt đỏ tim đập rộn, trong lúc nhất thời ngay cả hô hấp đều có chút khó khăn.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô, cùng một chàng trai trẻ tiếp xúc thân mật như vậy.
Hà Đường dường như khó có thể ứng đối loại cảm xúc này, bối rối muốn chạy trốn, nhưng vừa ngước mắt chạm được ánh mắt ôn nhu của Tần Lý, cô lại cảm thấy tâm tình tán loạn dần dần bình tĩnh lại.Ồ, cảm giác này thật quá tệ rất cổ quái.
Tần Lý tò mò nhìn vẻ mặt cô gái này không ngừng biến hóa, điểm duy nhất thay đổi nhiều nhất chính là sắc mặt của cô. Gương mặt tròn tròn đó mặt ửng hồng đến chết người, cũng không biết trong lòng cô suy nghĩ điều gì.
Tần Lý quyết định trấn an cô một chút.
Anh nắm chặt tay Hà Đường, nói: "Anh nghe bố mẹ em gọi em là Tiểu Đường."
"Vâng."
"Vậy dì của em gọi em là gì?"
Hà Đường suy nghĩ một chút, đáp: "Cũng gọi là Tiểu Đường, nhưng có đôi khi dì cũng gọi em là Đường Đường." ( ‘tang’ – hải đường)
"Đường Đường, Đường Đường." Tần Lý nhắm mắt lại lẩm bẩm mấy lần rồi mở to mắt nói, "Vậy anh cũng gọi em là Đường Đường, nhưng không phải tên Đường của em."
Hà Đường không hiểu: “Vậy chứ là Đường nào?”
"Đường của mật đường." ( đồng âm ‘tang’ nhưng khác nghĩa với hoa hải đường đường, đường mà A Lý gọi là đường của chất ngọt)
Âm thanhcủa anh giữa đêm khuya có vẻ gợi cảm lại mị hoặc, lại bởi vì mệt mỏi mà hơi khàn khàn, càng lộ vẻ tình tứ dồi dào.
Anh nhẹ giọng bên tai cô: "Đường Đường, là nhũ danh (*)dành cho em, nhớ kỹ, không được nói cho người khác nghe."
(*) Nhũ danh: tên gọi thân mật
Trái tim Hà Đường bỗng nhảy ra khỏi lòng ngực.
Anh lại cười rộ lên, lông mi dài bỗng lay động, anh nói: "Còn nữa, sau này gọi anh là A Lý."
"..."
******
Hà Đường không biết mình thiếp ngủ từ lúc nào.
Nhưng cô biết rõ,lúc cô tỉnh lại cô đang gối đầu trên vai của anh.
Cô và Tần Lý dựa sát vào nhau, tấm chăn lớn kia đắp trên hai người, tay của họ vẫn gắt gao nắm lấy nhau như trước.
Ánh mắt Hà Đường có chút mỏi nhừ, dụi dụi mắt rồi quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ.
Sắc trời dần dần sáng, cột mốc trên đường cao tốc từng cái từng cái nhanh chóng lui lại phía sau. Cô có chút mê man, không biết mình đang ở đâu, đột nhiên nghe được có người nói bên tai cô: " Đường Đường, tỉnh dậy đi, chúng ta về đến D thị rồi."