Diện tích tiệm chụp hình của Cố gia gia rất nhỏ, ánh sáng lờ mờ, phong cách thiết kế cũng thuộc phong cách của rất nhiều năm trước, trong tủ kính hướng ra ngoài đường trưng bày một vài tấm hình kiểu dáng cũ, nhìn kỹ còn có thể thấy trên khung hình phủ một lớp bụi mỏng.
Tiệm chụp hình có ngưỡng cửa rất cao, dùng để phòng ngừa trời mưa nước vào, xe lăn Tần Lý không qua được, Quan Kính đi lên nhìn xuống một chút, cầm tay nắm xe lăn thử nhấc phía trước xe lên, phát hiện góc độ vẫn chưa được.
Nhìn Quan Kính ngồi chỗ đó nghiên cứu, trong lòng Hà Đường có chút hối hận, vừa rồi hào vì hứng mà nói muốn chụp hình, hoàn toàn không chú ý tới vấn đề này.
Cô nói với Tần Lý: “A Lý, hay là chúng ta đừng chụp nữa.”
Tần Lý cười đối với cô lắc lắc đầu: “Muốn chụp, cùng lắm thì để Quan Kính cõng anh vào là được rồi.”
Quan Kính đứng dậy, lại nhấc thử lần nữa, xe lăn Tần Lý nghiêng rất lợi hại, tay trái anh vững vàng cầm lấy tay vịn, Hà Đường ở bên cạnh che chở anh, cuối cùng, một cái lắc lư, xe lăn qua được ngưỡng cửa.
Vẫn luôn nhìn bọn họ bận rộn, Cố gia gia thở ra một hơi thật dài.
Tiệm chụp hình hiện tại hết sức vắng khách, chủ yếu người chỉ chụp hình để làm giấy tờ. Thậm chí ở ngay cửa ra vào, Cố gia gia còn bày một kệ nhỏ bán đồ ăn uống lặt vặt.
Sau khi Hà Đường cùng Tần Lý vào trong, Quan Kính đi ra ngoài đợi. Cố gia gia quan sát Hà Đường một lát rồi đột nhiên nói: “Tiểu Đường, cháu chờ ta một chút, ta đi tìm ít đồ cho cháu xem.”
Ông đi vào buồng trong, đến hai mươi phút sau mới ra, cầm trong tay một tấm hình khoảng mười tấc (*). Cố gia gia vừa phủi bụi tấm hình vừa đưa cho Hà Đường xem: “Tiểu Đường cháu nhìn xem, đây là Nguyệt Mi cùng chồng cô ấy, hình như gọi là tiểu Điền có phải không?”
(*) tấc: Từ điển Truyện Kiều của Đào Duy Anh giảng một tấc là “phần mười của một thước, chiều dài bao nhiêu thì tùy từng thời; có ý kiến cho rằng thời Minh một thước chỉ ăn hai tấc.” Theo đó, 1 thước = 10 tấc = 12,3 inches = 12,3 x 2,54cm = 31,242cm. Có nghĩa là tấm hình đó khoảng 30cm.
Hà Đường vừa mừng vừa sợ, cẩn thận cầm lấy tấm hình trong tay Cố gia gia. Năm đó, sau khi Tống Nguyệt Mi qua đời, di vật của dì là do Tống Nguyệt Nga, Điền Tri Hiền, và bà ngoại Hà Đường cùng nhau thu thập.
Điền Tri Hiền để lại những thứ đáng giá đã cùng Tống Nguyệt Mi sở hữu hồi hai người chung sống, chỉ mang theo phần lớn ảnh chụp Tống Nguyệt Mi cùng mấy quyển nhật ký, văn thơ trong đó tất nhiên bao gồm hình kết hôn của hai người ở chỗ này.
Từ đó về sau, trừ tấm hình trắng đen trên bia mộ kia, Hà Đường không thấy được ảnh chụp nào của dì nữa, càng không hề thấy qua bất cứ tấm hình nào liên quan đến Điền Tri Hiền. Cô chưa từng nghĩ tới, trong tiệm Cố gia gia còn giữ lại một tấm hình của hai người.
Hà Đường ngồi xuống bên cạnh Tần Lý, đưa ảnh chụp cho anh xem, giọng nói có chút kích động: “A Lý anh xem này, đây là dì với dượng.”
Đây là một tấm ảnh màu sắc rực rỡ, không giống như trong tưởng tượng của Tần Lý, Tống Nguyệt Mi trong hình cũng không có mặc áo cưới. Lúc đó là khoảng đầu thập niên 90, ở những thành phố lớn đã thịnh hành mặc áo cưới để chụp hình cưới, một cô gái hiện đại như Tống Nguyệt Mi không thể không biết đến chuyện đó. Nhưng trong tấm hình dì lại là mặc một bộ sườn xám không tay, thướt tha đứng bên cửa sổ. Tóc của dì được vén ra sau tai, cài một chiếc trâm cài tóc, cánh tay thon dài trắng muốt như ngọc nhẹ nhàng đặt trên vai người đàn ông bên cạnh.
Tần Lý nhìn Điền Tri Hiền trong tấm ảnh, một người đàn ông sạch sẽ nho nhã, đeo mắt kính, mặc một bộ tây trang mang dáng vẻ cũ kĩ, ngồi ngay ngắn trên một chiếc ghế sofa.
Thời gian mười mấy năm, làm cho khuôn mặt hai người trong hình đều có chút mơ hồ, nhưng Tần Lý vẫn có thể nhìn ra sự thân mật của hai người trong lúc lơ đãng để lộ ra.
Tay Điền Tri Hiền khoác lên tay Tống Nguyệt Mi, hai người cùng nhau nhìn ống kính, khuôn mặt bình tĩnh, kết hợp với nụ cười rất nhạt.
Không thể không nói, kỹ thuật chụp ảnh của Cố gia gia thật rất tốt, độ sáng tối, kết cấu đều xử lý rất khá. Chỉ có điều tháng năm dằng dặc, bây giờ người cũng đã không còn như trước, hai người trong tấm hình này muốn ước hẹn đầu bạc, vậy mà sớm đã âm dương cách biệt.
Tần Lý ngẩng đầu lên nhìn Hà Đường, Hà Đường cười với anh, cô phảng phất cảm giác được suy nghĩ trong lòng anh, nhẹ giọng nói: “Chúng ta sẽ không giống như dì với dượng đâu. A Lý, dì dượng còn chưa kịp kết hôn, nhưng chúng ta đã kết hôn rồi. Chỉ là em cảm thấy, nếu như em với anh ở chỗ Cố gia gia đây chụp một tấm hình kết hôn, dì em ở trên trời chắc sẽ rất vui.”
Cuối cùng, Tần Lý cùng Hà Đường ở trong phòng chụp ảnh nhỏ chụp vài tấm hình kết hôn. Hai người cũng không có thay quần áo, chỉ là cởi áo khoác ra, Hà Đường lẳng lặng đứng bên cạnh Tần Lý, hai cánh tay khoác lên trên vai anh.
Tần Lý mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, áo khoác len ô vuông, vừa trùng hợp nhìn vô cùng chỉnh tề. Hà Đường cúi đầu nhìn anh, có thể nhìn thấy gò má nhu hòa lưu loát của anh cùng lông mi không ngừng chớp.
Cô vừa nhìn về phía ống kính. Cố gia gia tuổi tuy lớn, cũng đã đổi máy ảnh kỹ thuật số, ông đứng trước giá chụp hình chỉ huy động tác của hai người.
“Chú rể cười tươi lắm, hơi hàm súc một chút!”
“Coi kìa coi kìa, Tiểu Đường, cháu đứng gần chú rể thêm một chút nữa.”
“Chú rể, tay cháu chủ động một chút đi, như vậy hơi cứng nhắc đó.”
Tần Lý sững sờ, tay trái đưa đến vai phải, khoác lên trên tay Hà Đường. Ngón tay cô khẽ động, dè dặt quấn lấy ngón tay anh.
Cố gia gia hài lòng: “Hai người chuẩn bị tốt cùng nhau cười nha, ta đếm một hai ba.”
“Một, hai, ba!”
Hà Đường tựa sát vào bên người Tần Lý, cùng anh cười đến sáng lạn.
******
Ngày hôm sau, theo như phong tục ở Trạch Thổ trấn, cả gia đình Tần Lý đến nhà Hà Đường đón dâu.
Từ sáng sớm Hà Đường đã trở về nhà, bạn học hồi cấp ba Hoàng Tĩnh Hoa làm phù dâu cho cô. Tề Phi Phi cũng tới cùng náo nhiệt, tự mình trang điểm cho Hà Đường. Tề Phi Phi học bài không giỏi, nhưng bản lãnh trang điểm cũng không tệ lắm. Sau khi thay đồ, một bộ hỉ phục màu đỏ, khiến Hà Đường trông vô cùng xinh đẹp.
Tề Phi Phi nói: “Chị Hà Đường, sao chị không mặc váy cưới vậy?”
Hoàng Tĩnh Hoa nói: “Ở đây chúng tôi kết hôn không thịnh hành mặc áo cưới, cho dù có mặc cũng là rất khó coi, cho nên mấy cô gái kết hôn cùng với ông xã đi lên thành phố chụp hình cưới.”
Tề Phi Phi bĩu môi: “Nhưng chị Hà Đường ngay cả ảnh cưới cũng không có chụp qua.”
Hà Đường cười nói: “Chị không để ý đâu, A Lý nói sau này về thành phố D tổ chức hôn lễ sẽ bổ sung.”
Tề Phi Phi vui vẻ: “Vậy đến lúc đó em lại làm phù dâu cho chị!”
Giờ lành đến, Hà Đường dưới sự giúp đỡ của hai dâu phụ đi xuống lầu, Tần Lý đã ngồi xe lăn chờ ở trong phòng khách. Anh mặc một bộ âu phục màu đen, áo sơ mi hồng phấn, cà vạt màu đỏ, cho dù ngồi vẫn lộ ra sự hăng hái không thể nào che đi. Anh ngẩng đầu nhìn cô đi xuống cầu thang, ánh mắt liền cong lên.
Người nhà Tần Lý đều đứng sau lưng anh, vợ chồng Hà Khánh Quốc chứng kiến con gái lập gia đình, trong lòng có biết bao vui mừng, bầu không khí hoà thuận vui vẻ, Tống Nguyệt Nga cầm giỏ kẹo không ngừng phát kẹo cưới cho những đứa trẻ đến trước cửa nhà.
Hà Đường đi đến trước mặt Tần Lý, cùng anh mười ngón tay đan vào nhau.
Đúng lúc này, đột nhiên xảy ra một chuyện làm mọi người không ngờ được.
Hà Hải đột nhiên từ trong phòng bếp vọt ra, trong tay bưng một chậu nước. Hà Đường cách Tần Lý gần nhất, ngước mắt nhìn thấy Hà Hải, trong lòng cô cả kinh. Quả nhiên, Hà Hải giơ một tay lên, liền đem thứ gì đó trong chậu rửa mặt hắt về phía Tần Lý.
Nghìn cân treo sợi tóc, Hà Đường đã chắn trước người Tần Lý, cúi người xuống sít sao bảo vệ anh, hỉ phục của cô rộng thùng thình, cố hết sức đem hỉ phục phủ hết cả người Tần Lý.
Tần Lý cả kinh la lên: “Đường Đường!”
Chất lỏng không biết tên kia đã hắt đến trên lưng Hà Đường.
Giọng Tống Nguyệt Nga thê thảm hét rầm lên, người nhà Tần Lý cũng đều sợ ngây người. Tần Miễn phản ứng đầu tiên, tiến lên đoạt lấy cái chậu trong tay Hà Hải, giữ lại hai tay anh ta.
Diệp Huệ Cầm, Tần Thụ cùng Tề Phi Phi vội vàng đi xem Hà Đường. Hà Khánh Quốc vội lên trên lầu đi lấy hộp thuốc, Tống Nguyệt Nga thấy Tần Miễn chế trụ Hà Hải, lập tức đi qua kéo anh ra.
“Thả con trai ta ra! Buông ra!” Bà ta hô “Tim của nó không tốt, không thể dọa nó được!”
Hà Hải thở phì phò, bị mẹ kéo về phía sau, đôi mắt thẳng tắp trừng mắt Hà Đường, trong miệng lẩm bẩm tự nói: “Anh không để em gả cho cậu ta, anh không để em gả cho cậu ta…”
Tề Phi Phi tức giận quá, nói: “Anh bị bệnh thần kinh à!”
Hà Hải “xoát” một cái quay đầu trừng cô, Tề Phi Phi bị dọa lập tức trốn ra sau lưng Tần Miễn, Tần Miễn trở tay bảo vệ cô.
Tay trái Tần Lý nắm chặt tay Hà Đường, anh ngước đầu vội hỏi: “Đường Đường, Đường Đường, em có sao không?” Anh lại quay đầu hướng Hà Hải quát, “Rốt cuộc là anh hắt cái gì vậy hả?! Cô ấy là em ruột của anh đó!”
Hà Khánh Quốc đã mang theo hộp thuốc đi xuống.
Hà Hải mím môi, ánh mắt tan rã, ngực cổ động đậy, Tống Nguyệt Nga kéo anh ra phía sau, giương cổ lên nói: “Lớn tiếng như vậy làm cái gì! Chẳng phải chỉ là một tí nước thôi mà.”
Tần Lý khó có thể tin vào hai mắt của mình cùng lỗ tai, anh chẳng muốn quan tâm đến bọn họ làm gì nữa, lại hỏi Hà Đường: “Đường Đường, là nước sao?”
“Là nước. Em không sao.” Hà Đường rốt cuộc mở miệng, cô nâng người lên, nhìn căn phòng lộn xộn cùng những người trong phòng đang sợ ngây người, vuốt vuốt áo cưới ướt đẫm của mình, bình tĩnh nói, “Em đi lên thay quần áo, không cần hành lễ nữa, trực tiếp đi khách sạn đi.”
May mắn là hỉ phục rất dày, bên trong Hà Đường còn mặc thêm đồ giữ ấm, bằng không…
Cô không biết người khác có cảm giác được hay không, Hà Hải giội đúng thật là nước, có điều là nước sôi.
Bầu không khí của bữa tiệc cưới buổi trưa thật nặng nề, qua loa kết thúc, Tống Nguyệt Nga cùng Hà Hải thậm chí còn không có mặt, chỉ có Hà Khánh Quốc đến dự.
Sau khi ăn xong, Diệp Huệ Cầm thương lượng với Tần Lý, không cần giữ nguyên kế hoạch ở lại một đêm mà trực tiếp xuất phát quay về thành phố D.
Tần Lý cũng có ý đó, anh đem ý kiến nói cho Hà Đường, Hà Đường mờ mịt gật gật đầu.
Cô rất ít nói chuyện, cho dù là trên xe trở về, khi dấu hiệu Trạch Thổ trấn càng lúc càng xa, vẻ mặt cô đều là chết lặng hoang mang.
Tần Lý mở rộng cánh tay trái ôm cô vào trong ngực, một lần lại một lần hôn trán cô, hơi thở ấm áp của anh vang bên tai cô: “Đường Đường, chúng ta về nhà. Đường Đường, anh đưa em về nhà.”
******
Lúc đèn đuốc sáng trưng của thành phố D trải ra trước mắt Hà Đường, đã là 12 giờ khuya. Quan Kính cùng Tần Miễn lái xe rất nhanh, ngay trong đêm đã về đến Cẩm Hồng quốc tế.
Lúc này, Hà Đường đang đứng trong phòng khách ở phòng Tần Lý, học bộ dáng của Tần Lý, đứng trước tấm vách kính mà anh thường hay ngồi ở đó, ôm cánh tay nhìn màn đêm trầm trầm bên ngoài.
Tiếng xe lăn Tần Lý vận hành xuất hiện sau lưng cô, Hà Đường không quay đầu lại, tay trái Tần Lý đã ôm eo cô.
“Đường Đường, em không sao chứ?” Anh ôn nhu hỏi, giọng đầy lo lắng.
“Không có việc gì.” Hà Đường hé môi cười, xoay người lại đối mặt Tần Lý, cô sờ sờ gương mặt anh, nói, “Ngược lại là anh đó, anh có sao không?”
“Anh làm sao có thể có chuyện được?” Tần Lý hỏi ngược lại.
“Hà Hải là nhằm vào anh.” Hà Đường lặng yên trong chốc lát, nói, “Em xin lỗi.”
Tần Lý quát khẽ: “Đường Đường!”
“Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, thêm phiền.” Hà Đường cúi đầu hỏi, “Anh tắm rồi à?”
“Còn chưa có.”
“Tắm rửa sớm một chút rồi ngủ đi, em cũng đi phòng khách tắm.” Nói xong, cô vỗ vỗ mu bàn tay Tần Lý, đang muốn đi, Tần Lý kéo cô lại: “Đường Đường.”