Cố Tuyên Duy vẫn muốn đuổi việc Hà Tất, tuy rằng đa số thời gian y cũng đáng yêu, nhưng lúc không đáng yêu thì thật sự là làm cho người ta chỉ muốn bóp chết y.
Cố Tuyên Duy mặc áo ngủ vào, hướng về phía cửa mắng to. “Hà Tất cậu bị ngu à?”
Hà Tất đã sớm mặt đỏ tim đập chạy đi, Cố Tuyên Duy nhìn người anh em đã mềm oặt của mình, lại rống to một tiếng. “Hà tất! Hà Tất!” (vế trước là câu cửa miệng của anh, vế sau mới là gọi em =)))
Hà Tất chạy lên lầu, trên tay còn cầm một quả dưa chuột.
“Làm cái trò gì đấy?” Cố Tuyên Duy nhìn đôi môi ướt át phấn nộn của Hà Tất, lại nhìn quả dưa chuột trong tay y, nháy mắt liền cảm thấy thực dơ.
Hà Tất cắn một miếng dưa chuột, nói. “Anh kêu dễ nghe quá, tôi nghe xong cả người liền đói khát”.