Hà Tất nghe người khác nói, trợ lý nhà người ta đều là cùng với ông chủ ở chung, thuận tiện hầu hạ chủ tử. Cho nên mỗi ngày khi trở về gian phòng nho nhỏ đang ở thuê kia, Hà Tất lại phi thường chờ mong Cố Tuyên Duy sẽ cho y đến ở cùng tại căn biệt thự ở ngoại ô thành phố.
Lúc trước, Hà Tất ngây ngây ngốc ngốc từng cực kỳ hâm mộ những người được sống trong biệt thự. Sau đó anh họ y nói. “À, chỗ bọn anh đang bán biệt thự đây, giá rẻ đặc biệt luôn”.
Nhưng Hà Tất cũng chẳng dễ chịu gì, bởi vì y không mua nổi.
Phòng ở đến kỳ gia hạn, Hà Tất trực tiếp trả phòng, đóng gói hành lý đến ngồi trước cửa nhà ông chủ.
Cố Tuyên Duy vừa mới sáng sớm bước chân ra khỏi cửa đã bị Hà Tất như dân chạy nạn doạ cho hoảng sợ.
“Cậu muốn chết à?”
Hà Tất gặm một miếng bánh trứng, thuận tiện đưa cho Cố Tuyên Duy một cái, chớp chớp mắt nói. “Ông chủ, anh thu lưu tôi đi!”