Lục Trạch nghĩ Giang Di ngày càng gần mình hơn. Không còn là quay đầu sẽ thấy mà dường như đã ngay kề bên mình rồi.
Thế là đôi lúc đi uống cafe, anh luôn gọi hai cốc, nhìn chằm chằm vào cốc đối diện rồi lẳng lặng uống hết cốc của mình. Trong mắt người khác, anh như một kẻ có vấn đề về thần kinh, nhưng anh thích thế.
Đương nhiên một ly cafe còn lại bao giờ cũng sẽ cạn, chẳng qua Lục Trạch không biết.
Nhận lời mời của Đường Sư Ngưng, Lục Trạch đi Phúc Kiến. Anh dừng lại ở đảo Cổ Lãng hai ngày, ngày cuối cùng, anh muốn đi hết những hang cùng ngõ hẻm ở đây.
Đi đến số 49 đường Cổ Hưng là một ngã ba. Lục Trạch chọn ngã cao nhất.
Qua chỗ rẽ, anh không đi nữa mà là dựa lưng vào tường, an tĩnh đứng đó nhìn trời ban trưa rồi nói:
– Giang Di này, em còn muốn trốn anh đến khi nào?
Tiếng lá cây sàn sạt vỡ trên mặt đất.
Lục Trạch nghe tiếng bước chân từ bên kia ngã rẽ, sửng sốt một chút rồi khẽ cười, tranh thủ lúc người kia định quay về đường cũ, anh kéo người qua, đè vào tường.
Đón Giang Di, đúng là dông tố như thế.
Năm năm tương tư, năm năm khốn khổ, tất cả hối hận, bao đêm thức trắng, bao lần kiếm tìm thất bại, bao nhiêu đêm đánh mất mình, bao thời gian cô đơn chiếc bóng, tất cả đều trả lại cho em, trong chớp mắt này, trong khoảnh khắc này.
Giang Di, em có biết anh nhớ em bao nhiêu?
Lục Trạch ôm siết lấy Giang Di, dường như anh vắt kiệt sức bản thân mà hôn người kia. Lục Trạch nghĩ anh sợ, thực sự sợ, sợ cái hôn này qua đi, Giang Di sẽ biến mất, sợ mình không tìm thấy Giang Di nữa.
Vậy nên hôn xong, Lục Trạch vẫn ôm ghì lấy Giang Di, anh cúi đầu, chôn mặt mình bên cổ Giang Di, yên lặng thật lâu rồi mới thở dài:
– Em còn muốn trốn anh bao lâu nữa?
Giang Di ngây dại thật lâu, thật lâu, lâu đến mức Lục Trạch tưởng mình ôm sai người, khi ấy Giang Di mới nhẹ nhàng ôm lấy anh:
– Sao anh còn muốn chờ em?
– Vì sao không chờ em? Em bẻ ông đây cong rồi chạy mất, làm hại ông mất người yêu, em nói đi, ngoài chờ em ra thì ông còn biết làm gì nữa?
Lục Trạch cắn cổ Giang Di, hung tợn nói.
Giang Di bị đau, vô thức ôm chặt lấy anh:
– Xin lỗi…
Lục Trạch mặc kệ áy náy của người kia, truy vấn:
– Khi ấy sao phải ra đi?
– Vì không muốn cản chân anh. Khi sắp tốt nghiệp, nhớ tới ngày mình còn học cấp ba, lại nghĩ về ngày sau. Anh rõ ràng có thể con cháu đầy đàn, hòa thuận với vợ, an ổn dưỡng già, anh cần gì phải ở bên em, thậm chí cả cha mẹ em cũng thấy xấu hổ. Hơn nữa, em không có tự tin ngày sau anh còn có thể yêu em như thế hay không… Hay là qua cơn say rồi cũng lại chia tay thôi… Nếu thế, thà đau ngắn còn hơn đau dài.
Giang Di nhỏ giọng.
– Chỉ thế thôi?
– Chỉ thế thôi.
Giang Di không nói thêm nữa, anh cảm thấy bây giờ Lục Trạch rất giận.
– Vậy sao em luôn đi theo anh? Em nghĩ anh không hề có cảm giác gì sao, đồ ngốc!
– Tuy không muốn cản chân anh, nhưng em lại không thể thiếu anh được…
Lục Trạch không cắn cổ nữa mà đổi sang gặm xương quai xanh:
– Sao em không cảm thấy anh cũng không thể thiếu em?
Giang Di không biết đáp lại ra sao nhưng anh nghe thấy tiếng hít sâu của Lục Trạch.
– Em có biết không, sau khi em đi, anh đã sợ biết bao nhiêu.
– Anh sợ em một mình ăn không ngon, mặc không đủ ấm, anh sợ em bị ba mẹ anh áp bức nên phải ra đi, anh sợ em sống khổ, anh sợ không có anh ở bên, em sẽ cô đơn, anh sợ… em không thương anh…
– Thế mà em đi được, đi dứt khoát đến thế, ngay cả một chút tin tức cũng không có, làm sao em có thể không cân nhắc tới tình cảm của anh như thế? Giang Di, tình yêu của anh, trong mắt em nó là gì?
– Là thế này.
Giang Di quay đầu, hôn Lục Trạch thật mạnh.
Là như thế, là em không thể rời xa anh, là em sẽ uống cạn mọi ly cà phê anh mua, là em theo anh năm năm, không rời.
Từ Hương Cảng tới Hà Bắc, từ Hà Bắc về Phúc Kiến, như vậy có đủ không?
Em biết ngày tháng qua anh khổ cực, em cũng vậy, không phải vì để dằn vặt nhau, mà là vì trọn vẹn.
Trọn vẹn, thực sự làm người ta không chịu nổi.
Cũng may hiện giờ trọn vẹn, là tình yêu của em.
Mùa hạ năm thứ hai mươi bảy, may mắn làm sao, anh vẫn yêu em, mà em cũng vẫn yêu anh như thế.
Đường Sư Ngưng ở quê nhà, khi cô nhận được phong thư cuối cùng từ Lục Trạch, đó cũng là lúc cây vải trứ danh quê cô đến mùa thu hoạch.
Lệ Thành không nơi nào không có bóng cây vải, cả thành phố đỏ rực như đang chúc mừng cho tình ái.
Đường Sư Ngưng òa khóc. Cô nghĩ bảy năm này qua đi, cuối cùng cũng nên cảm tạ vì Trái Đất hình cầu, người đi thế nào rồi cũng sẽ về bên nhau.
Cô viết thư trả lời, chỉ là một bản án đơn giản. Cô nghĩ mình phải xử, phải phán cho Giang Di ở bên Lục Trạch cả đời, không cho ai rời xa ai, không ai được làm đối phương đau khổ.
Tình ái như vậy không bao giờ được nghi ngờ thêm nữa, tuyệt đối không được.
Mùa hạ năm thứ hai mươi bảy của cô, trong trí nhớ đều là bóng dáng ái tình chồng chất..