Hạ Thiên

Chương 2: 2: Vì Sao Không




“Hạ Thiên!”
Hạ Minh thật sự nổi giận, nhưng Hạ Thiên mặc kệ khuôn mặt đã viết đầy phẫn nộ của hắn.

Hạ Minh trơ mắt nhìn Hạ Thiên bò lên giường hắn, lại leo lên người hắn.
“Con biết con đang làm gì không?”
Hạ Thiên gật đầu, thoạt nhìn ngoan ngoãn cực kỳ.
“Không, được!”
Hạ Minh chọc mạnh vào trán Hạ Thiên, Hạ Thiên bị ép ngửa đầu ra sau, có chút ủy khuất, “Vì sao không được?”
Còn dám hỏi vì sao!
“Cậu kêu tôi là gì?”
“Ba ba.”
Hạ Thiên nắm một tay của Hạ Minh lên, dùng mặt cọ cọ lòng bàn tay Hạ Minh, nhìn chằm chằm vào mặt Hạ Minh không chớp mắt, giống như muốn nhìn thấu Hạ Minh.
“Cậu còn biết tôi là ba ba cậu! Cậu từng thấy ba ba cùng con trai làm với nhau không!” Hạ Minh tức đến bật cười.
Hạ Thiên bĩu môi, hạ một nụ hôn xuống đầu ngón tay Hạ Minh.

Hạ Minh giống như bị bỏng, rút tay về một cách thô bạo, không cẩn thận để móng tay cào qua mặt Hạ Thiên, nghe thấy Hạ Thiên “a” một tiếng.

“Chính là chúng ta cũng không phải ruột thịt!” Hạ Thiên đúng lý hợp tình.
“Vậy cũng không được!” Hạ Minh nhìn chằm chằm vào đường màu đỏ trên mặt Hạ Thiên, có chút hối hận, giọng điệu mềm nhũn.
Hạ Thiên thấy đạo lý là giảng không thông rồi, nhưng tác dụng của thuốc nhất định là thông.

Người Hạ Minh thật nóng, có một thứ thô cứng đụng vào mông Hạ Thiên.

Hạ Thiên đưa tay sờ soạng, cách qua vải dệt cầm lấy dương v*t của Hạ Minh, kích cỡ dọa cậu giật mình, cậu nghĩ bị một thứ như thế này đâm vào trong thân thể, liệu cậu có chết không?
Giờ phút này Hạ Minh mẫn cảm đến không xong bởi vì tác dụng của thuốc, khoảnh khắc bị cầm chặt, hắn nhịn không được giật nảy mình.

Hắn nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được con thỏ nhỏ chết bầm này vậy mà thật sự dám…
Hạ Minh cảm thấy kích thích này có chút lớn.
“Ba, có phải ba rất khó chịu hay không?” Hạ Thiên vùi đầu vào cổ Hạ Minh, dụ dỗ Hạ Minh, “Con giúp ba được không?”
Hạ Thiên nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Hạ Minh, cầm tay Hạ Minh mó xuống dưới váy.
Sau đó Hạ Minh liền hóa đá.
Phía dưới váy của Hạ Thiên trơn bóng, ngay cả quần lót cũng không có.

Hắn sờ về phía kẽ mông của Hạ Thiên một cách không xác định, quả nhiên là ướt…
Nhãi ranh này đều đã lên kế hoạch hết rồi.
Hạ Thiên có chút ngượng ngùng cọ cọ cằm Hạ Minh, “Ba ba nhẹ một chút, con sợ đau.”
Hạ Minh thở dài, lúc này xốc Hạ Thiên lên khỏi người một cách dứt khoát lưu loát.

Hạ Thiên ngã ngồi trên giường, cái chân bị tật kia vắt ở mép giường, nhìn Hạ Minh một cách vô cùng đáng thương, hốc mắt nhanh chóng chứa đầy nước mắt.
Hạ Minh đi vào phòng vệ sinh.

Hắn có chút xấu hổ buồn bực, hắn không thể không thừa nhận, Hạ Thiên vẫn là có sức hấp dẫn đối với hắn, bởi vì sau khi sờ mông Hạ Thiên để xác nhận mục đích, phía dưới của hắn căng đến lợi hại.

Có lẽ cho dù hôm nay Hạ Thiên không bỏ thuốc hắn, hắn cũng sẽ cứng.
Chính là trước đó, hắn chưa từng có ý tưởng không nên nào đối với Hạ Thiên, hắn thề.


Chỉ một lần hôm nay, khiến cho hắn tràn ngập cảm giác tội ác.

Hạ Thiên còn nhỏ, nhưng hắn là một người lớn.
Hắn tự vuốt hai lần, nhưng phía dưới vẫn rất tinh thần, nhìn dáng vẻ này, là phải ngóc đầu cả đêm rồi.
Hắn đi giải quyết cầu chì, quả nhiên, đẩy cầu chì lên, trong phòng lập tức đèn đuốc sáng trưng.
Lúc hắn trở lại phòng cho khách, Hạ Thiên vẫn còn duy trì tư thế bị hắn xốc lên, hai mắt đã khóc đỏ.
Không đợi Hạ Minh mở miệng, Hạ Thiên cướp trước, “Ba ba, có phải ba chán ghét con hay không?”
Hạ Minh lắc lắc đầu một cách bất đắc dĩ, vệt đỏ kia ở trên mặt Hạ Thiên càng rõ ràng hơn dưới ánh đèn.

Hạ Minh xoay người ra ngoài lấy hòm thuốc, khử trùng cho Hạ Thiên, dán băng keo cá nhân.
Hạ Thiên vẫn luôn thút tha thút thít, khóc đến mức thở không nổi.

Hạ Minh nhìn đau lòng, “Được rồi, đừng khóc nữa, nước mắt con thật sự không cần tiền hả.”
Hạ Thiên lau mặt, ngửa đầu nhìn Hạ Minh, “Con thật sự thích ba.”
“Nhãi ranh biết cái gì là thích chứ?”
“Con biết!” Hạ Thiên không phục, trở nên lớn tiếng, nhưng vẫn là run run.
“Sao con biết? Con từng yêu đương rồi?”
Cái này làm khó Hạ Thiên, Hạ Thiên cúi đầu, không nhìn Hạ Minh.

Hạ Minh thở phào một hơi.
Hạ Minh đến phòng vệ sinh xả đầy nước ấm vào bồn tắm, bỏ Hạ Thiên vào bồn tắm, ra lệnh cậu đổi lại quần áo kỳ kỳ quái quái trên người.

Hắn vừa định đi, Hạ Thiên túm chặt cánh tay hắn một cách vô cùng đáng thương, “Ba ba, con tự làm không sạch, ba giúp con đi.”
Hạ Minh vốn muốn từ chối, nhưng quay đầu qua nhìn Hạ Thiên, đôi mắt to kia lại muốn rớt trân châu.
Hạ Thiên có đôi mắt giống như của nai con, lúc nhìn Hạ Minh với đôi mắt sương mù mênh mông, ướt dầm dề như vậy, Hạ Minh sẽ muốn đưa tất cả những gì tốt đẹp nhất trên thế giới này đến trước mặt cậu.
Hắn bất đắc dĩ rửa sạch mặt sau cho Hạ Thiên.
Lúc trước hắn cũng từng tắm cho Hạ Thiên, hỗ trợ xoa xoa kỳ cọ giữa cha con, là tình huống cực kỳ bình thường.

Nhưng hôm nay vừa xảy ra chuyện như vậy, không khí liền trở nên có chút vi diệu.
Hạ Thiên vùi đầu vào ngực Hạ Minh, vành tai đều đỏ, tiếng thở dốc rất nhỏ, giống như Hạ Minh đang làm gì cậu vậy.
“Tiểu Hạ Thiên, con thích nam sao?” Hạ Minh cảm thấy cần phải thảo luận về vấn đề xu hướng giới tính với con trai mình một chút.
Hạ Thiên ngẩng đầu nhìn Hạ Minh, khuôn mặt đỏ bừng, khiến người ta muốn nhéo một cái.
“Ba ba, con chỉ thích ba.”
“Bớt ba hoa.”
Hạ Minh cầm khăn tắm bọc cho Hạ Thiên, chặn ngang bế vào phòng ngủ, tìm quần áo của Hạ Thiên trong tủ đồ, ném cho Hạ Thiên, sau đó trở về phòng cho khách ngủ.
“Ba ba, ba không ngủ với con sao?” Giọng Hạ Thiên yếu ớt, lại bắt đầu nức nở.
Hạ Minh đóng cửa cho cậu, “Về sau chúng ta mỗi người một phòng.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.