Hạ Thiên

Chương 20: 20: Không Được Chiếm Tiện Nghi Của Người Ta




Đều do Trần Vãn.

Hạ Minh mới mở mắt ra, liền phải đối mặt với hình phạt tàn khốc.

Quỷ dấm chua Hạ Thiên của hắn online.
Hạ Thiên đưa màn hình điện thoại đến trước mặt hắn, Hạ Minh nhìn thoáng qua, là tin nhắn của Trần Vãn, một chuỗi dài, tự sự thêm trữ tình.
Hạ Minh cảm thấy đau đầu, chẳng lẽ đêm qua còn chưa đủ trực tiếp sao?
“Có thể kéo đen không?”
Đương nhiên không được nha, bọn họ còn có công việc phải lui tới, “Bọn anh còn chưa nói xong chuyện làm ăn đâu.”
“Vậy hôm qua ba chính là uống rượu với anh ta?”
Hạ Minh gật gật đầu.
“Chỉ có hai người?”
Hạ Minh lại gật gật đầu, “… Là vì hợp tác.”
“Con cảm thấy con chỉ hôn ba một lần, lỗ nặng.

Sai lầm này của ba, phải hôn ít nhất mười lần mới được?”

Hạ Minh không gật đầu, đầu lắc giống như trống bói, vội vàng rời giường đi rửa mặt, này còn hiệu quả hơn đồng hồ báo thức.
Hạ Thiên ngồi trên giường thở dài, muốn ăn thịt thật sự là gánh nặng đường xa*, thế nhưng còn có tên khốn mơ ước bảo bối của cậu.
(*任重道远: trách nhiệm to lớn, đường xá xa xôi, phải trải qua phấn đấu dài lâu.)
Chỉ có thể nói là: Tưởng bở!
Hạ Minh nhận được điện thoại của Trần Vãn khi trên đường đến công ty, “A Minh, anh từ chối thì từ chối, sao còn kéo đen em chứ?”
Dúng ngón chân nghĩ cũng biết là Hạ Thiên làm.

Nhãi ranh còn hỏi hắn, kết quả hắn nói gì người ta căn bản không nghe, hành động lại rất nhanh chóng.

Hạ Minh muốn cười, thuận miệng đưa ra lý do bậy bạ, “Ngượng ngùng, có thể là mèo trong nhà không cẩn thận chạm trúng.” Đại khái là hắn thật sự xúc động, nói xong mới phát hiện lời này có chút ái muội.
Cũng may trước kia hắn là một người vô cùng đoan chính, cho nên Trần Vãn cũng sẽ không nghĩ nhiều.

Chính là bản thân Hạ Minh cảm thấy quái quái, mèo trong nhà… không phải trong nhà cũng đang nuôi một con mèo nhỏ dính người hay sao!
Buổi tối tan tầm, Hạ Minh vừa đến bãi đỗ xe liền thấy Hạ Thiên đang dựa vào bên cạnh xe.

Hôm nay Hạ Thiên mang cái khăn quàng cổ tình nhân kia của bọn họ, cả khuôn mặt được màu đỏ tôn đến trắng sứ, sạch sẽ lại trong suốt.
Hạ Minh cảm thấy hai má mình nóng bừng, hắn cũng mang cái Hạ Thiên đan.

Vốn dĩ không muốn mang, nhưng sợ Hạ Thiên nghĩ ngợi lung tung, liền vòng lên cổ.

Sau khi Hạ Thiên nhìn thấy hắn mang, cười đến khóe miệng giống như treo mật.
Lúc không hiểu tâm tư Hạ Thiên giấu bên trong, chỉ cảm thấy khăn quàng cổ này ấm áp.

Sau khi biết toàn bộ, liền cảm thấy khăn quàng cổ này giống như có công dụng trợ tình, giống như có móng vuốt của một con mèo nhỏ cào ở trong lòng hắn, khiến hắn vừa ngọt ngào vừa ngứa.
“Trốn học?” Hạ Minh đi đến bên cạnh Hạ Thiên vò vò tóc cậu.
Hạ Thiên ôm eo hắn, đầu nhỏ chui vào trong lồng ngực hắn, “Không học tiết tự học cuối cùng.” Cọ đủ rồi, cậu ngửa đầu lên nhìn Hạ Minh, chớp chớp mắt, “Con tới đón bạn trai tương lai của con tan tầm.”
Hạ Minh cảm thấy mình thật sự xong đời, hắn hiểu rõ bản thân, hắn chính là không thể chịu được một chút trêu chọc của Hạ Thiên, chính là… không tiền đồ.

Một tiếng bạn trai này của Hạ Thiên khiến trái tim hắn đều mềm, quả thật lại khiến hắn xuân tâm nhộn nhạo mừng không dằn được, hơn một vạn đóa hồng nở rộ trong lòng hắn.

Hắn thật sự muốn móc trái tim nở đầy hoa hồng ra đưa cho Hạ Thiên.
Nhưng hiện tại không được.

Gần đây Hạ Minh càng nghĩ càng cảm thấy bản thân giống như là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, tất cả hành động đều vô cùng hoang đường.
Thế là hắn mở cửa xe với khuôn mặt không có biểu tình, cố ý xem nhẹ chút ái muội Hạ Thiên đưa ra.
Kết quả hôm nay cũng là một ngày lành…
Hạ Minh thật buồn bực, Hạ Thiên và Trần Vãn đã hẹn sẵn rồi sao? Cùng một địa điểm, cùng một thời gian, đều là ba người, mắt to trừng mắt nhỏ.
Ăn cơm cái rắm? Đâu ra tâm tình ngày nào cũng mời khách ăn cơm chứ? Còn mang hoa tới… Trần Vãn hai mươi tuổi cũng chưa từng nói tặng hoa cho hắn, ba mươi lăm tuổi lại học theo người trẻ tuổi, Cần gì chứ?
Hạ Minh theo bản năng đưa mắt nhìn Hạ Thiên, hắn cho rằng biểu tình của Hạ Thiên sẽ giống như nuốt cả một trái chanh chua, kết quả người ta vẫn thờ ơ lạnh nhạt.
Ừm, đây là tự giữ mặt mũi cho hắn, về nhà ầm ĩ thế nào cũng chưa biết chừng.

Hạ Minh rất có tự biết mình*.
(*自知之明: tự tri chi minh.)
“Tôi muốn đưa con trai đến phòng vẽ.

Nếu cậu muốn dùng thân phận bạn bè để mời tôi ăn cơm, vậy hôm khác có rảnh chúng ta lại hẹn.” Hắn không lấy bó hoa kia, tự động xem nhẹ.
Trần Vãn xấu hổ thu tay về, đưa mắt nhìn về phía Hạ Thiên.

Hạ Minh vội vàng nghiêng người chắn Hạ Thiên ở phía sau.

Tuy rằng nhìn một cái cũng không có gì, nhưng lúc này hắn chính là không muốn để cho Trần Vãn xem.


Ngày hôm qua còn nói xấu Hạ Thiên đó!
“Ba ba, con xin nghỉ với giáo viên ở phòng vẽ nha? Chú này lần trước đều hỏi một lần rồi, hôm nay liền đi ăn thôi.” Hạ Thiên ngửa đầu nhìn Hạ Minh, vẻ mặt nghiêm túc.
Hạ Minh không thể hiểu được, dấu chấm hỏi đầy đầu, Hạ Thiên đây là đang làm trò gì? Hắn không nghĩ ra, buổi sáng Hạ Thiên còn dùng di động của hắn kéo đen Trần Vãn, buổi tối để cho hắn và Trần Vãn đi ăn cơm.

Thay đổi quá nhanh rồi?
Xấu hổ của Trần Vãn trở thành hư không, cười đến khóe miệng đều sắp cong đến mang tai, đến gần Hạ Minh bên này, xoa xoa đầu Hạ Thiên, “Cảm ơn tiểu Hạ Thiên, chú mời hai người ăn một bữa tiệc lớn!”
Hạ Minh càng nghĩ càng không đúng, hắn chưa từng nói ra tên của Hạ Thiên cho Trần Vãn, sao Trần Vãn biết được?
“Ba quên rồi, ba gọi tên của con.” Hạ Thiên ngồi ở ghế phụ, giải đáp thắc mắc của hắn.
“Còn tính làm gì vậy? Để ba và cậu ta ăn cơm?” Cơn giận của Hạ Minh dâng lên.
Hạ Thiên rụt rụt vào ghế dựa, ủy khuất nhanh chóng tràn ra khắp khuôn mặt, mắt to đầy vẻ vô tội, “Chú đó mời chúng ta ăn cơm, đây là chuyện tốt để chiếm được tiện nghi nha.”
“Chuyện tốt cái rắm!” Hạ Minh cảm thấy cần phải sửa đúng tư tưởng xiêu xiêu vẹo vẹo của Hạ Thiên, “Ba để con thiếu ăn thiếu uống? Còn muốn chiếm tiện nghi của người ta.

Không được chiếm tiện nghi của người ta!”
Hạ Thiên gật đầu một cách đầy ủy khuất..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.