Hạ Thủy Vô Ngấn - Hồi 1: A Sửu

Chương 7: Trái tim triệu vũ hi



Ngày hôm đó nằm trên đồi cỏ, thu vào mắt cả một mảnh trời đất nước non, lần đầu tiên trong đời Triệu Vũ Hi thấy bình yên đến thế!

Cho dù bao nhiêu máu và nước mắt đã đổ, dù chịu đựng ngàn vạn uất ức đắng cay, hắn đột nhiên nhận ra đều quá khứ đã qua, có Hạ A Sửu ở bên, mọi thứ chẳng còn quá đớn đau như hắn từng tưởng!

"Bởi vậy... Hạ A Sửu... hãy bước vào trái tim ta đi..."

"Hả??"

"Dù rằng nơi ấy rất tối tăm... rất xấu xí..."

Triệu Vũ Hi bỗng bật cười, chỉ là tiếng cười thực mơ hồ, như chìm lấp giữa biển mù sương. Thanh âm hắn cũng khẽ ngân nga, lúc cuồn cuộn dạt dào, khi trầm thấp mông lung, khi lại u buồn mênh mang tựa mưa bay trong gió...

Và... hắn bắt đầu kể nàng nghe những bí mật ẩn sâu trong tim hắn: phụ thân là một thanh quan tài đức, nghĩa trọng tình thâm... mẫu thân là một nô tỳ thấp hèn, yếu ớt nhu nhược...

Phụ thân yêu thê như mạng, sủng ái tận trời, hẳn chính là vị lang quân mà các cô nương trong thiên hạ đều mơ ước kiếm tìm... chỉ là... thê tử của ông lại chẳng phải mẫu thân hắn!

Bà có mang hắn khi ông say rượu vào một đêm mưa gió, vì sợ ông bắt phá thai nên phải giấu giấu diếm diếm, lén lút sinh ra. Nuôi đến năm hắn hai tuổi thì mọi chuyện vỡ nở, hắn mới có thể quay đầu nhận tổ tông, chỉ ngàn vạn lần không ngờ tổ tông vốn chẳng muốn nhận mình.

Họ gọi hắn là "Triệu con hoang", càng khinh ghét coi thường mẫu thân ra mặt! Họ ép bà ăn cháo lẫn đá sỏi, rau thối trứng ung, đánh đập nhục nhã bà... là họ ép bà phải chết!

Vũ Hi đã không nhớ nổi khuôn mặt dáng hình mẫu thân nữa, duy chỉ cái khoảnh khắc bà trút hơi thở cuối, nỗi lạnh lẽo cô độc ấy như thấm đẫm vào tủy xương, một đời ám ảnh!

Chấp niệm với phụ thân... hẳn là đã bắt đầu như vậy?!

Hoặc cũng có thể là từ năm sáu tuổi, Triệu Gia Minh cùng hắn cùng rơi xuống hồ, nhưng phụ thân chỉ mải mê cứu huynh trưởng, bỏ mặc hắn suýt chết đuối, khiến hắn về sau mỗi lần nhìn thấy nước đều rùng mình sợ hãi, người ê ẩm đau?!

Hoặc cũng có thể là từ năm hắn mười hai, phu nhân mang bầu sáu tháng, va phải hắn ngã nhào xuống mương, đánh động thai khí, một xác hai mạng?!

Phu nhân chết đi để lại trong lòng phụ thân hắn nỗi đớn đau vô hạn! Chưa bao giờ hắn thấy ông khóc lóc thảm thiết bi thương như vậy!

Phu nhân chết cũng để lại trong ông nỗi hận thù căm tức vô hạn! Nhìn vào ánh mắt kia, hắn biết phụ thân đã thực sự muốn giết hắn!

"Cho nên sau đó..."

Sau đó... núi Lâm hẻo lánh, mưa lạnh sương giăng, thiếu niên gầy yếu bệnh tật bị ném khỏi đoàn xe, chân tay run rẩy, người nhợt như ma, năm co ro thoi thóp giữa trời?! Hạ A Sửu chỉ vừa nhớ lại, lồng ngực đã xót xa nghẹn thắt như bị ai bóp chặt. Nàng từng tưởng rất nhiều tình cảnh đen tối tồi tệ, cũng không ngờ sự thực lại nghiệt ngã bi ai như thế!

"Phụ thân thậm chí còn chưa từng cho ta cơ hội biện bạch giải thích! Trực tiếp kết tội! Trực tiếp bỏ rơi! Phụ thân chưa từng tin tưởng... chưa từng yêu thương ta... có lẽ... có lẽ là..."

Vũ Hi nói đến đây thì bỗng ngưng bặt, thanh âm hắn không nghẹn ngào, nước mắt một giọt cũng chẳng rơi, chỉ là trái tim đột nhiên bỗng cực kì đau. Đau đớn giống như đột ngột bị tùng xẻo lăng trì, bị châm kim rắc muối vào, hoặc bị xâu xé thành trăm vạn mảnh!

Hắn nghĩ, dù với hắn phụ thân là người thân cuối cùng còn lại... có lẽ... có lẽ là... ông cũng chưa từng coi hắn là con trai!

Cho nên không chỉ phụ thân hận hắn, hắn cũng căm hận ông thấu tủy thấu xương!

Hắn nhớ trong một quyển sách nào đó đọc được: khổ sở lớn nhất chẳng phải là chết chóc, bệnh tật hay chia ly... mà chính là trong thời khắc hạnh phúc nhất, bị người mình yêu nhất trên đời phản bội!

Cho nên Triệu Vũ Hi đã nảy sinh chấp niệm kinh tởm như vậy: trở thành người cao quý rực rỡ, là đứa con duy nhất của phụ thân hắn! Hắn muốn khiến ông hãnh diện tự hào, khiến ông yêu thương... sau đó... vào khoảnh khắc nụ cười ông dành cho hắn rực rỡ hơn cả xuân phong, hắn sẽ rút một đao, đâm sâu vào ngực cha mình!

Từ đó mới không ngừng toan tính mưu cầu, biến Triệu Gia Minh thành tên phá gia chi tử, khiến phụ thân thất vọng về y, rồi hắn giết y. Rồi lại biến mình thành lãng tử hồi đầu, thông tuệ tài trí, tiếng thơm ngàn dặm...

Cứ thế bất chấp, cứ thế điên cuồng, quả nhiên cái ngày hắn được hoàng thượng ngự bút phong quan, ngũ phẩm bộ Hình, lần đầu tiên trong đời, phụ thân đã thừa nhận hắn là nhi tử.

Hắn là con của ông!

Hóa ra... hắn cũng là con của ông!

Ngày đó Triệu Vũ Hi muốn bật cười thật to, chấp niệm của hắn đang từng bước thành toàn! Chỉ là... nước mắt không hiểu sao cứ tuôn mãi không ngừng, dù biết rõ câu nói của ông chỉ là khách xáo thuận mồm, trái tim hắn vẫn không kìm được hân hoan thổn thức!

Hắn bỗng vọng tưởng nếu phụ thân có thể liếc mắt nhìn hắn một chút, thực tâm với hắn một chút... dù chỉ một chút... hắn chắc chắn có thể... có thể...

Chẳng thể làm gì cả!

Hai người họ đã đẩy nhau đến bước đường này, nhất định phải đấu tới sức cùng lực kiệt, một mất một còn...

Bọn họ... đã chẳng thể quay đầu lại nữa!

Vũ Hi kể đến đây thì ngắm nghiền mắt lại, chuyện xưa đã cạn, ngày thu dần buông, A Sửu cũng bất giác lặng yên, ngơ ngẩn ngắm nhìn nắng chiều le lói qua mấy tầng mây, nhuốm đỏ cả góc trời, phủ mơn man xuống khuôn mặt tịch mịch u buồn của hắn.

Rất lâu rất lâu, khi nàng tưởng nam nhân bên cạnh đã biến thành cảnh vật, hòa vào một thể với bức tranh buồn bã diễm lệ ấy, thì một cơn gió bỗng nhẹ nhàng thổi đến, và thanh âm hắn vang lên mông lung thấp thoáng, như vẳng giữa mù sương:

"Nàng có... ghê tởm ta không?!"

"..."

"Không cần giấu diếm! Thật chính bản thân ta cũng..."

"Vũ Hi!"

A Sửu rốt cục cũng thở dài cắt lời, vươn tay nắm lấy bàn tay buốt giá của hắn, xoa vuốt cho đến khi nó tràn nhập hơi ấm từ mình. Nàng bảo:

"Vũ Hi, ta từng kể với chàng chuyện của Thủy Tiên tỷ rồi phải không! Ba năm trước ta ở lại Đào cư... cũng vì tỷ ấy cần quan quyền của chàng để cứu mạng, còn ta cần tiền tài của chàng để an yên..."

"Đợi khi về kinh thành ta sẽ nghĩ cách cứu nàng ta..."

"Ý ta không phải vậy!"

Nàng khẽ bật cười, rồi nhẹ tiếp:

"Ý ta là... ta ở bên chàng vì thứ này thứ kia, chẳng phải vì chàng, ta chỉ lợi dụng chàng... khi đó ta luôn tự nhủ như vậy, cố viện rất nhiều cái cớ cho mình... nhưng kì thực... chỉ vì ta lo sợ... sợ về sau sẽ lại tổn thương thất vọng lần nữa..."

"Sửu Nhi..."

"Vũ Hi! Ta yêu chàng khi đó... có lẽ cũng giống như cách chàng yêu Triệu lão gia vậy..."

"Vớ vẩn! Ta hận ông ta..."

Triệu Vũ Hi giận tái mặt hét lớn, nàng càng khản họng hét lớn hơn:

"Không! Chàng yêu, cực kì yêu! Cho nên hãy dừng lại đi, nếu không sau này chàng nhất định sẽ hối hận!!!"

"KHÔNG! TUYỆT ĐỐI KHÔNG HỐI HẬN!!!"

Triệu Vũ Hi còn muốn rống gân cổ, một tên tiểu binh đã từ đâu chạy về phía họ vội vàng:

"Giám quân! Giám quân! Không xong rồi! Có tin cấp báo từ kinh thành! Lão gia đã trúng phong hàn, hôn mê bất tỉnh..."

"NGƯƠI NÓI GÌ?!"

Triệu Vũ Hi vừa nghe thì bỗng đứng phắt dậy, mặt mũi đang hùng hổ khắc chốc đã xám ngoét như tro, loạng choàng bước sang run rẩy nói:

"Ai nhiễm phong hàn? Ai bị hôn mê?"

"Là Triệu lão gia! Là thân phụ của đại nhân! Tính cả thời gian chuyển thư từ Đông Kinh tới đây cũng đã ba, bốn ngày..."

Tiểu binh còn chưa dứt lời, một bóng người đã vội chạy vụt qua vai mình, để lại cơn gió bức bối rét lạnh. A Sửu ngơ ngẩn nhìn theo, đột nhiên không biết nên khóc vì lão gia, hay cười vì sự ngu ngốc của Vũ Hi nữa:

"Chàng cứ cố chấp già mồm mãi... Nhưng nhìn xem, rõ ràng chàng yêu ông ấy... rất nhiều... rất nhiều..."

...

Khi A Sửu về đến Ninh Ân thành, Vũ Hi đã dọn xong đồ đạc, chuẩn bị về Đông Kinh!

Nàng lúc đầu kinh ngạc, sau ngẫm thấy cũng phải! Hắn đi chuyến này rất vội vàng, có thể phải chạy ngựa suốt đêm suốt ngày, nữ tử như nàng theo sẽ trở thành gánh nặng. Nhưng hắn cũng đã sắp xếp cẩn thận, nàng tuy không đi cùng hắn, nhưng ngày mai cũng sẽ cùng với thương đoàn theo về, lộ trình chỉ chậm hơn năm, sáu ngày thôi.

Có nhiều thời gian, nàng có thể tranh thủ thu xếp mọi sự trong phủ nha, thay Vũ Hi cáo biệt quan quân dân chúng, còn có thể nhìn ngắm tỉ mỉ lại một lần thành Ninh Ân bọn họ đã sống suốt hai năm mấy tháng: từng nhành cây bãi cỏ, cái ao họ bắt cá, thửa ruộng họ lội qua, những mái nhà họ góp công gây dựng, đồi cỏ trải bao la bát ngát, và bầu trời mùa thu trong xanh đẹp đẽ chỉ thuộc về hai người...

A Sửu nghĩ sau này nếu không còn trở lại nơi này, nàng nhất định sẽ lưu luyến... vô cùng lưu luyến!

....

Đường về Đông Kinh lắm sông nhiều núi, lại đi cùng với thương đoàn nên hành trình lắt léo, phải mất bảy ngày A Sửu mới về đến nơi!

Bấy giờ cửa lớn Triệu phủ không treo đèn lồng trắng, chung quanh nhà cũng không có người khóc bi thương, nàng bèn khẽ thở phào một hơi, ít nhất tính mạng lão gia vẫn chưa gặp nguy hiểm.

Chỉ là chưa thở được mấy hồi, cảnh tượng trước mắt đã khiến nàng hoảng hốt ngờ nghệch: sân viện lộng gió, nắng chiều bủa vây, và Triệu Vũ Hi đang tay nắm tay với một nữ nhân- không ai xa lạ chính là Lý Phong Ca ba năm vắng bóng.

Thời gian bỗng chốc quay ngược, trở về một ngày nào xa xưa trước, Hạ A Sửu cũng đứng lặng một góc, đờ đẫn ngắm nhìn bọn họ. Chàng phiêu diêu tuấn lãng, nàng e lệ dịu dàng, mười ngón tay họ đan vào nhau chặt vô cùng, Triệu Vũ Hi nhìn nàng ấy cũng hệt như ngày nào, thiên ngôn vạn ngữ, một mảnh tình thâm...

Tiên đồng ngọc nữ chính là đây!

Đôi lứa xứng đôi, cũng chính là đây!

A Sửu nhìn họ đến điên loạn ngẩn ngơ, đột nhiên nhận ra hình như mình đang... bị phản bội?!

Nam nhân kia mới vài ngày trước còn cùng mình thề non hẹn biển, song túc song phi, vừa quay lưng đã tay trong tay với ả đàn bà khác... Thực sự là tên tra nam khốn kiếp, A Sửu phải bước lên chất vấn chúng, cho gian phu một cái tát, có dâm phụ một ánh mắt khinh bỉ coi thường, sau đó tiêu sái quay đầu, sau đó...

Sau đó...

Sau đó... A Sửu không nghĩ nổi nữa, đầu óc bỗng trống rỗng mơ màng. Một vết thương cứ ngỡ liền sẹo lâu rồi, khoảnh khắc này bỗng đột nhiên vỡ bục, máu chảy ạt ào, khiến nàng sợ hãi kinh hoàng, cũng vô cùng đau đớn.

Nhất thời nàng còn chưa cách nào đối mặt, thì thanh âm nữ tử đã khoan thai tiến tới, phóng khoáng lại hết sức mát trong:

"Ủa? Cô nương này là ai đây?!"

Lý Phong Ca liếc mắt đánh giá từ đầu đến chân: quần áo rách rưới, mặt mũi nhem nhuốc tóc tai bù xù, tay xách túi tay kẹp đồ... trông A Sửu hiện giờ không khác gì dân tị nạn.

Triệu Vũ Hi ngó sang có chút kinh ngạc, liền lập tức đứng chắn giữa hai người, dịu dàng nói:

"A Ca, nàng ta là Hạ A Sửu!"

"À~ Thì ra là ân nhân của Vũ Hi sao!"

Lý Phong Ca bật cười muốn vươn tay nắm lấy nữ tử trước mặt, lại bị Triệu Vũ Hi can ngăn. Ừm... cảm giác thế nào nhỉ... giống như không muốn bảo bối của mình nhiễm phải thứ ô uế bẩn thỉu!

Lý Phong Ca cũng không nề hà gì cả, lại bước một bước lại, vui vẻ nói:

"Ta đã nghe Vũ Hi kể về cô nhiều lần, giờ mới có cơ hội gặp! À... cô chưa biết ta nhỉ... ta tên là Lý Phong Ca, cô có thể gọi ta là Phong Phong, Ca Ca, Tiểu Phong Phong, Tiểu Ca Ca hay Phong Nhi, Ca Nhi cũng được! Còn cô thì thế nào, Hạ cô nương? Ta gọi cô là Sửu Nhi nhé?! Sửu Nhi... trẻ trâu... hi hi cái tên này rất có hàm xúc nha..."

Lý Phong Ca líu lo như chim, vậy mà vào tai A Sửu nửa chữ cũng chẳng lọt.

Trong đầu nàng chỉ liên tục lặp lại rồi lặp lại: ân nhân... ân nhân...

Hạ A Sửu ở bên Triệu Vũ Hi gần mười ba năm, đồng cam cộng khổ, cùng tử cùng sinh, cùng trải qua bao nốt trầm thăng, cùng sẻ chia bao bí mật chôn sâu trong xương tủy... cứ tưởng đã gần gũi đến vậy... lại không ngờ rằng khi giới thiệu nàng với Lý Phong Ca, hắn lại dùng hai từ xa lạ nghiệt ngã ấy?!

Ân nhân?

"Chàng thực coi ta... chỉ là ân nhân của chàng ư?!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.