Hai mươi tháng mười, đêm hôm ấy, có một nữ tử nấp trong tủ áo thần trí rã rời, vụn vỡ tâm can.. có một đôi phu thê dây dưa quấn quýt, ý mật tình nồng.. cũng có một đôi phu thê khác yêu hận đan cài, vùi thân biển lửa...
Hạ A Sửu đã không biết!
Khi cơn gió mùa đông ào ạt ùa về, nàng lựa chọn co mình lại, đắm chìm trong nỗi đau đớn sầu khổ của bản thân, nên đã không hay biết có một người còn trân quý gấp ngàn vạn lần.. một người đang cần vòng ôm an ủi của nàng...
Hạ A Sửu không biết tòa thanh lâu xa hoa bậc nhất kinh thành sẽ đột nhiên bốc cháy như vậy, và có một người.. sẽ vì nàng mà chết...
Khoảnh khắc nàng mê mải kêu khóc oán hận, vì Triệu Vũ Hi làm bao chuyện ngu ngốc ấu trĩ, nàng hoàn toàn không biết đó cũng chính là khoảnh khắc thân nhân duy nhất trút xuống hơi thở cuối cùng.
Nàng đã không biết Phạm Thủy Tiên sẽ chết thê thảm như vậy!
A tỷ chết rồi!
A tỷ của nàng, người duy nhất trên thế gian này thực sự quan tâm thương xót nàng, gia đình của nàng... Thủy Tiên tỷ... đã không còn nữa!
Khi huyệt đạo tự khai giải, Hạ A Sửu thoát ra được khỏi hỷ phòng ma quỷ kia, chạy đến nơi, tràn vào mắt chỉ còn một sắc đỏ rừng rực.
Lửa cháy bỏng cả góc trời, có những người khóc lóc bi thương, có những người nhẹ nhõm thở phào, duy chỉ không có đôi mắt thanh lãnh mà đượm buồn, dáng hình mảnh mai cùng đơn bạc của tỷ ấy!
Người ta nói rằng ngay trước khi Vọng Nguyệt lâu của tỷ ấy sụp đổ, vẫn nghe được tiếng đàn thê lương khắc khoải, cùng tiếng múa kiếm vung đao văng vẳng từ nơi đó.
Thủy Tiên và Hoắc Nghiệp Thành một đời yêu hận, đến lúc cuối cùng có thể cùng nhau gảy một khúc, múa một điệu, phu xướng phụ tùy... bọn họ rốt cục chết bên nhau như vậy, xem như là cái kết viên mãn.
Nhưng vì sao A Sửu một chút cũng không thỏa mãn?!
Nàng thấy biển lửa cuồn cuộn nhấn chìm tòa hoa lâu, nhấn chìm a tỷ, dường như cũng nhấn chìm chính bản thân nàng! Màu đỏ của lửa, của máu chảy thành sông, hay là màu của muôn vàn ân hận đau xót?!
"A tỷ..."
Nàng nấc lên từng tiếng, từng tiếng triền miên nghẹn uất, như dại như điên:
"A tỷ... A tỷyyyyy..."
Nàng đã từng hứa với tỷ... hứa sẽ cứu tỷ khỏi tay tên tướng quân chó má Hoắc Nghiệp Thành... hứa sẽ giải thoát tỷ khỏi chốn hồng trần nhiễu nhương...
Nàng đã hứa sẽ giúp tỷ tự do... cho tỷ một mái nhà...
Nàng đã hứa rằng sau này... sau này... bọn họ nhất định phải hạnh phúc...
"A tỷ... muội đã hứa tất cả... nhưng ba năm qua rồi... muội... vẫn không làm được!"
Không hề làm được!
A Sửu khóc thê thảm, nước mắt chảy dài, lồng ngực đập phập phồng, ngân lên những âm thanh tuyệt vọng thổn thức:
"A... tỷ..."
A tỷ của muội...
Nàng ngã gục xuống, bàn tay không ngừng cào lên mặt đất, đào xới từng lớp tro tàn... Đất nóng đỏ, tay bỏng rát, máu ứa ra từ những đầu ngón tay... máu chảy tràn trên tay... nhuộm đỏ cả đôi bàn tay này... máu của a tỷ...
"Tỷ... Muội... xin lỗi..."
Là muội... chính muội đã giết chết tỷ tỷ mình...
"Muội luôn hứa với tỷ nhưng lại không làm! Muội ích kỉ xấu xa, cố chấp ngu dại..."
Muội lẽ ra nên tìm mọi cách cứu tỷ thoát khỏi nơi bẩn thỉu đó!
A tỷ... là muội đã hại chết tỷ rồi!
Mười hai năm trước một lần, tỷ bắt muội tránh xa Triệu Vũ Hi, muội lại oán trách không nghe. Muội chạy theo hắn ta, bỏ mặc tỷ một mình trải qua bao phong ba sóng gió, suýt chút nữa hương tiêu ngọc vẫn nơi đất khách quê người...
Ba năm trước lại một lần, tỷ khuyên muội chỉ nên lợi dụng hắn ta như công cụ, muội lại bất chấp như thiêu thân lao đầu vào lửa, quên hết mục đích ban đầu...
Muội luôn vì hắn mà bỏ hết tôn nghiêm liêm sỉ, bỏ đi thế giới của chính mình, bỏ lại cả thân nhân gia đình, những người vì muội mà thực lòng lo lắng!
Muội đã luôn luôn bỏ rơi tỷ như thế... để đến bây giờ...
"Đến bây giờ... tỷ mất rồi..."
A tỷ... tỷ của muội...
Tỷ đã mất rồi, muội nên sống thế nào? Nên chết thế nào đây?!
A tỷ...
Thủy Tiên...
Thủy Tiên...
Thủy Tiên...
A Sửu cứ không ngừng hét gọi, gọi mãi khóc mãi, đến khi cổ họng khàn đặc và thân thể kiệt quệ ngã xuống, cũng không một thanh âm nào đáp trả lại, chỉ có tiếng gỗ cháy bừng bừng, khói cuồn cuộn thổi, và hai hàng nước mắt lăn dài, nóng như lửa, đỏ rực như máu...
Lâu thật lâu sau, sắc lửa cũng dần dần lụi tắt, tòa thanh lâu xa hoa lộng lẫy nhất Đông kinh biến thành bãi đổ nát hoang phế, mà hồng nhan khuynh quốc khuynh thành ngày đó, rốt cục chỉ còn lại một nắm tàn tro.
Cơn gió thổi qua, tro cuốn khắp trời, trao lượn tung bay, xa xôi dần, mờ mịt dần, cuối cùng chìm dần vào ánh tà dương màu mực.
A Sửu không níu giữ được, nàng chợt nghĩ tỷ ra đi như vậy, hòa theo gió chạy cùng mưa, liệu có phải là đã tự do, loại hào phóng tự do tỷ tỷ vẫn luôn kiếm tìm khao khát?!
"A tỷ... nếu như vậy... tỷ sẽ hạnh phúc chứ?!"
"Hạnh phúc?! Tiện nhân, ngươi còn dám nhắc đến hai từ ấy?! Ngươi còn dám vác mặt đến đây ư?!"
Tiếng gầm the thé bỗng từ đâu vang lên. Hạ A Sửu giật mình ngẩng đầu, chợt thấy một nữ tử bước ra từ đống hoang tàn, dáng hình tưởng như xa lạ, lại có điểm quen biết.
"Y Mộng... cô nương?!"
A Sửu suy nghĩ một lúc mới nhớ ra được cái tên này, chỉ là Y Mộng trước mắt một chút cũng không giống với Y Mộng tùy tiện ưu mĩ trong kí ức của nàng: tóc tai quần áo ả hiện giờ đều cháy xém tan tành, người ngợm ám khói đen thùi lùi, má phải còn dính vết bỏng to bằng nửa bàn tay.
Dung nhan thế là bị hủy, đối với kĩ nữ mà nói, đây hẳn là nỗi khổ lớn nhất thế gian. Vậy mà kì lạ, ả một chút cũng chẳng quan tâm bản thân, chỉ rê từng bước về phía nàng, khàn khàn hỏi:
"Tiện nhân! Sao ngươi... dám đến đây?!"
"Y Mộng... ngươi... ngươi..."
A Sửu lắp bắp ngó ả: chân đi khập khiễng, bước một bước, máu tí tách nhuộm đỏ con đường. Ả ta giống như ma quỷ vừa từ địa ngục thoát lên, khắp mình đều tràn ngập thương tích, cùng một nỗi bi thương, đau đớn và căm phẫn cùng tận.
"Ngươi còn mặt mũi gặp Thủy Tiên ư?! Là ngươi... ngươi hại tỷ ấy... là ngươi hại chết tỷ ấy mà!"
"Phải.. là ta.. là ta..."
A Sửu lại khóc nức nở, bước đến đỡ lấy vai ả, khản giọng nói:
"Tội lỗi tất cả đều là ta... cho nên ngươi... trước hết hãy chữa trị cho ngươi đã!"
"Câm miệng!"
Y Mộng bỗng đẩy mạnh nàng ra, vừa phủi phủi tay như thể chạm phải thứ đồ ghê tởm nhất trên đời, vừa khinh miệt mắng:
"Đừng đóng kịch trước mặt ta! Chẳng phải để vui lòng gã cẩu nam đó, đến mạng tỷ tỷ mình ngươi cũng bán đi ư! Giờ còn đến đây bày trò khóc lóc làm gì?!"
"Hửm?! Ý.. ý ngươi là gì?!"
"Ý ta là gì?! Tận lúc này rồi ngươi vẫn còn giả vờ giả vịt sao?!"
Y Mộng trợn mắt, nghiến răng nói:
"Hoắc Nghiệp Thành chết cháy thành tro, phái chủ chiến Nam triều tan đàn xẻ nghé! Đổng Minh bị tình nghi phóng hỏa giết người, quan lộ tan tành, cuốn chân tù ngục... quả là nhất tiễn hạ song điêu, vừa lấy lòng Mạc đế, vừa tiêu diệt đối thủ, nhiễm nhiên cuỗm lấy cái chức Thị lang Hình bộ... Hạ A Sửu, ngươi nói xem tại sao cẩu nam nhân của ngươi lại thông minh như vậy? Và tại sao ngươi... tại sao... sao lại tàn nhẫn đến vậy..."
Y Mộng càng nói, tiếng rống hét mắng chửi càng hòa dần thành thanh âm run rẩy nghẹn đắng, rốt cục cơ thể ả ta không trụ nổi nữa, ngã khuỵu xuống giữa biển tro tàn. Nước mắt ả lăn dài lăn dài, vạch ra trên khuôn mặt lấm lem bụi đất hai đường vừa kì dị, cũng vừa bi thương.
Ả bật khóc nức nở:
"Sao lại như vậy? Hạ A Sửu... làm sao ngươi có thể tàn nhẫn với Thủy Tiên như vậy?!"
"Ngươi... có ý gì?!"
A Sửu mở bừng mắt, nghe thế nào cũng không hiểu nổi lời của ả ta.
Cái gì là chiến tranh Nam Bắc triều? Cái gì là Thị lang Hình bộ?
Nhất tiễn hạ song điêu là gì? Sao đột nhiên lại liên quan đến Triệu Vũ Hi?
Và nàng... nàng tàn nhẫn với Thủy Tiên tỷ, không phải ám chỉ việc nàng đã bỏ rơi tỷ ấy ư?
Hay lẽ nào đằng sau còn có một âm mưu, bí mật gì nàng không hay biết?!
Lẽ nào... lẽ nào...
A Sửu càng nghĩ càng mơ hồ rối rắm, cuối cùng ngẩng đầu nhìn nữ tử trước mắt, run rẩy bảo:
"Nói cho ta! Rốt cục đã xảy ra những chuyện gì... làm ơn... nói cho ta!"
"Ngươi không biết?!"
"NÓI CHO TA!!!"
Y Mộng nhìn biểu tình A Sửu như sắp phát điên, đột nhiên bỗng bật cười thật to, sang sảng đáp:
"Hạ A Sửu, nếu chưa biết... nếu ngươi thật chưa biết... thử tưởng tượng những ngày tháng dằn vặt đau đớn của ngươi về sau, ta thực thấy thỏa lòng hả dạ! Nữ tử điên cuồng ngu muội như ngươi... và nam nhân không bằng cầm thú như hắn... ông trời mà có mắt, thì kết cục của các ngươi phải tàn khốc thê thẳm đến mức nào?!"
"ĐỪNG VÒNG VO NỮA! MAU NÓI! NÓI CHO TAAAAA..."
A Sửu bỗng gầm lên, Y Mộng có chút giật mình, bèn lạnh lùng bảo:
"Triệu Vũ Hi vốn là Giám quân Ninh Sóc, lần này tự tiện mò về kinh thành là viện vào hai từ hiếu nghĩa, nhưng chưa có chỉ dụ triệu hồi của hoàng thượng, ngươi nói xem hắn có thể ở lại được bao lâu?! Thị lang Hình bộ là bậc quan tam phẩm, vốn được cất nhắc cho Đổng Minh đại nhân, hạng người như Triệu Vũ Hi, có mơ cũng không với tới được! Nhưng thật may, hắn có một ông bố vợ uy danh đỉnh đỉnh chống lưng dọn đường! Và may hơn nữa... hắn có ngươi..."
Y Mộng dừng lại một hơi, cười nhạt tiếp:
"Không phải ngươi đã nói tất cả bí mật của Thủy Tiên với hắn ư?! Nếu không làm sao hắn biết tỷ ấy là cố quận chúa Trường An? Sao biết được duyên nợ của tỷ với Đổng đại nhân, để rồi bày mưu đặt kế, lợi dụng họ, hãm hại họ? Đẩy Đổng đại nhân đến bí lối cùng đường, rốt cục vô tình phóng ra hỏa hoạn..."
"Y Mộng... lời ngươi... là thật?!"
"Thế nào? Không tin ta?!"
Y Mộng khẽ nhún nhún vai, vô vị đáp:
"Thế thì cứ đợi xem! Xem cái chức Thị lang Hình bộ kia sẽ về tay kẻ nào! Chỉ có điều ngươi đợi được, nhưng còn Phạm Thủy Tiên... tỷ ấy đã vùi thân biển lửa, hóa thành tro tàn, vạn kiếp chẳng siêu sinh... Tỷ ấy đã vĩnh viễn... vĩnh viễn chẳng đợi được nữa rồi!"
Và công tử của ta... hẳn cũng không đợi nổi nữa!
Hoắc Nghiệp Thành và Phạm Thủy Tiên đều chết, tuyết liên ngàn năm không còn, bệnh của công tử không chữa được, chàng... rồi cũng phải chết thôi!
Thế giới của ta vì chàng mà sinh! Chàng chết rồi, thế giới ấy sẽ vì chàng mà diệt! Sau đó ta phải sống thế nào, tồn tại tiếp như thế nào chứ?!
Y Mộng cứ lẩm bẩm mãi câu ấy! Càng nói, những hận thù căm giận, chế giễu khinh khi càng trôi theo làn gió, chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng và bi thương vô tận vô cùng, ả ta bỗng quay đầu, lê từng bước dài, rẽ qua đám người, mỏi mệt rời đi.
Ả ta đã đi xa, để lại một Hạ A Sửu bật cười, cười khùng khục, cười đến mức cả người run rẩy và tiếng ho sặc sụa làm cổ họng nàng đau đớn tắc nghẹt, thì nước mắt một lần nữa bỗng tuôn rơi, từng giọt từng giọt lăn dài trên bờ má...
"A tỷ..."
Nước mắt nàng là máu, ngón tay đầy máu, khắp mình nàng cũng tràn ngập máu đỏ. Màu đỏ như ngọn lửa đã thiêu chết a tỷ, chảy trôi trong huyết quản, sôi sục cả tâm can. Nóng bỏng như vậy, đối lập với trái tim đã tan vỡ nguội lạnh, càng tạo thành nỗi đau khôn cùng tận, hóa thành tràng cười cuồng điên thê thảm, ám ảnh vang vọng khắp cả đất trời...
"HA... HAHA... HAHAHA... AAAAAAAAAAAAA..."
Tiếng cười tựa như trâu rống hổ gầm, cùng cực đáng sợ, cũng cùng cực bi thương. Người vây quanh nghe đến lạc phách kinh hồn, vội vàng tản ra xa, không quên xì xầm bàn tán:
"Nàng ta điên rồi!"
"Chắc chắn điên rồi!"
Hạ A Sửu quả thực đã điên rồi!
Nàng bấy giờ như một cái xác vô hồn, tìm chung quanh được lưỡi mác dài, bèn kéo rê trên đất, bước từng bước, loạng choạng hướng về phía nam.
Tóc áo nàng lật phật tung bay, tiếng cười khùng khục nặng nề, hòa cùng tiếng kim loại cứa lên nền đá tạo thành một bản hợp âm hãi hùng kinh tởm...
Tựa như tiếng la hét của quỷ ma vừa thoát lên từ mười tám tầng địa ngục?
Hoặc cũng có thể là hồi chuông cảnh báo tử thần sắp đến câu hồn đoạt mệnh người! Bởi vì hướng đi của nàng bây giờ... nam thành... Triệu gia... hay cũng chính là đi tìm nam nhân đó!
Nàng phải giết hắn!
Nắng chiều dần tắt, mưa lạnh sương giăng, giống hệt cái đêm mười ba năm trước trên sườn núi Lâm, nhưng tại sao ngày đó nàng lại không giết hắn?!
"Triệu Vũ Hi... tại sao năm đó ta không mặc cho ngươi chết?! Tại sao lại cứu ngươi... hết lần này đến lần khác cứu ngươi... để rồi ngươi đối với a tỷ ta như vậy?!"
"Sửu... Sửu Nhi..."
Triệu Vũ Hi bấy giờ đang cùng Lý Phong Ca và Triệu lão gia nói chuyện trong đình, vừa nghe thấy thanh âm nàng thì táng đảm kinh hồn, vội vã nói:
"Ý ta là Hạ cô nương, thân thể cô... mắt của cô... sao lại..."
"Tại sao năm đó ta lại cứu ngươi?! Sao lại ngu ngốc như vậy?!"
A Sửu gằn giọng rít, cánh tay nâng cao, lưỡi mác sắc nhọn chĩa thẳng vào ngực kẻ trước mắt:
"Triệu Vũ Hi... sao ngươi có thể đối với a tỷ ta như vậy? TẠI SAO HẠI CHẾT TỶ? TẠI SAO?? TẠI SAOOOOOOO?!"
Lưỡi mác sượt qua vai, trong đường cơ kẽ tóc Triệu Vũ Hi né được.
"NGƯƠI CÓ BIẾT ĐỐI VỚI TA, TỶ ẤY QUAN TRỌNG THẾ NÀO KHÔNG?!"
A Sửu lại gầm lên, vung đao phóng tới, mỗi lần mỗi lần đều vô cùng tàn độc quyết đoán, như thể hận không thể đem hắn băm thành trăm ngàn mảnh.
"NGƯƠI CÓ BIẾT KHÔNGGGGGG???"
Đâm chém loạn xạ điên cuồng, không hề theo chiêu thức, nhưng lại khiến cho đối thủ không cách nào dự đoán phòng bị. Triệu Vũ Hi sơ sẩy trúng một gươm, máu từ cánh tay tuôn ra xối xả, nhuộm đỏ cả ngực áo hắn...
Máu đỏ chảy dài, in vào mắt A Sửu lại giống như màu của lửa, của nụ cười dáng hình tỷ, tiếng đàn réo rắt mông lung của tỷ... từng chút từng chút một... bi thương chậm rãi như vậy... vùi hóa thành tàn tro...
Tỷ tỷ của nàng... gia đình duy nhất của nàng... trái tim nàng tất cả bỗng chìm trong màu đỏ... Huyết lệ một lần nữa tuôn dài, tiếng rống của nàng vừa nghẹn ngào, vừa tràn ngập thống hận: