Hạ Tuế Thiên 2013

Chương 15: Giết Giết



Tôi chở chú Ba đến cửa hàng bán thuốc trừ sâu trên thị trấn, mua cái gì mà thuốc trừ sâu chuyên dùng để diệt ốc ấy, đắt muốn chết đi được, mà chú Ba lại không mang tiền, thế là tôi đành phải thanh toán.

Đến khi chúng tôi quay về thôn thì mặt trời đã ngả về Tây, đi đến bên bờ suối, quả nhiên đã có người của chú Ba trông coi ở đó. Có điều, đám ốc kia hình như không tụ tập lại lần nữa, mò mẫm tìm thử thì không thấy con ốc nào, chẳng biết đã chạy đi đâu rồi.

Chú Ba cứ mặc kệ, chia thuốc cho mấy tên thủ hạ, sai bọn chúng vẩy thuốc xuống mấy đoạn suối, đến khi làm xong thì trời đã tối, chú Ba nói: "Được rồi, năm sau dân vùng này chẳng có ốc mà ăn nữa rồi."

Tôi lấy làm ghê tởm, nói: "Cả đời này cháu cũng không ăn ốc nữa."

Chúng tôi quay về ngủ, hôm nay khá mệt mỏi, lái xe suốt mấy tiếng đồng hồ liền, hơn nữa, con Jinbei nhà tôi đã lâu rồi không được bảo dưỡng, hình như bộ phanh xe có chút vấn đề gì đó, đạp thắng mà phát mệt. Tôi vừa nằm xuống liền ngủ luôn.

Trước khi thiếp đi mất tôi còn nghĩ không biết ngày mai sẽ có chuyện gì đây. Tại sao lũ ốc kia lại tụ thành hình dáng quái đản như vậy nhỉ, chẳng lẽ lại có ma quỷ nào nhập hồn vào lũ ốc à? Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, trong đầu tôi chỉ toàn là cái bóng quái đản đó, cứ như thể lũ ốc đã chui ra khỏi suối, bò thẳng đến trước giường tôi vậy.

Giấc ngủ này còn mệt mỏi hơn cả thức khuya, đến lúc muốn tỉnh cũng không tỉnh dậy nổi, mãi đến tận ba giờ hơn, tôi mới tỉnh giấc vì buồn tiểu.

Tôi chẳng dám chui vào cái nhà xí công cộng ở nông thôn, chỗ đó đích thị là cái hố phân, tôi sợ mình sẽ rớt xuống đó mất, với lại cũng không thể chịu nổi cái mùi khai thối nồng nặc của nó nữa. Nhưng trong gian phòng của tôi lại không có nhà xí, cuối cùng tôi đành mò ra khoảnh sân tập ở ngoài cửa mà đi tiểu. Tiểu xong, quay trở về, tôi phát hiện cửa phòng chú Ba đang mở, đèn bên trong vẫn sáng.

Gió lạnh thốc vào người khiến tinh thần tôi rất tỉnh táo, thầm nghĩ không biết chú Ba còn đang làm cái gì vậy, bèn đi tới đó. Vào trong phòng tìm thử một hồi, lại thấy bên trong chẳng có ai, ngay cả quần áo cũng không có nữa, như thể chú vừa vội vã rời đi vậy. Tôi hậm hực quay về phòng, bỗng ngay trong chớp mắt, tôi đột nhiên có cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình.

Tôi không phải là người có thần kinh nhạy cảm, sở dĩ tôi có cảm giác này, là bởi vừa rồi trong lúc quay đầu, chắc chắn mắt kính tôi đã kịp bắt lấy được hình ảnh nào đó.

Tuy nhiên, tôi không quen thuộc ngôi nhà cũ này cho lắm, bèn quay đầu lại nhìn cho kỹ, nhưng cũng không thấy thứ gì có thể dẫn đến việc tôi nhìn lầm.

Nhìn đi nhìn lại, không khỏi thấy bực bội, nghĩ thầm, mẹ kiếp chuyện mấy ngày nay đã đủ khiến tôi choáng váng lắm rồi, vậy mới nói, mấy chuyện ma ma quỷ quỷ rất dễ khiến người ta tẩu hỏa nhập ma là có cái lý của nó.

Tôi lại quay về ngủ tiếp. Giấc ngủ vừa rồi không được thoải mái cho lắm, bây giờ tôi đã tỉnh táo hơn một chút, trong một thời gian ngắn không thể chìm vào giấc ngủ ngay được. Tôi liền tắt đèn, đeo tai nghe lên, nghe MP3.

Nhưng kỳ quặc là, tôi nằm một hồi, vẫn cứ luôn cảm thấy có gì không ổn, cả người cứ thấy không thoải mái, như thể có ai đang nhìn tôi chằm chằm. Cảm giác này không quá mãnh liệt, nhưng lại rất khó chịu, xua cũng không tan đi được.

Cuối cùng, không chịu nổi, tôi tắt MP3, ngồi dậy ra sức xoa bóp hai bên thái dương, vừa hít thở sâu, để bản thân bình tĩnh lại.

Làm vậy cũng ít nhiều có tác dụng. Hít thở sâu được khoảng mười mấy phút, tôi bắt đầu dần dần bình tĩnh lại, mặc dù cái cảm giác này vẫn còn tồn tại, nhưng tôi không còn bực bội như trước nữa. Tôi dùng sức xoa bóp khuôn mặt, cảm thấy mình chẳng cần ngủ nữa, theo kinh nghiệm trước kia, đêm nay mà ngủ chắc chắn cũng chẳng được ngon giấc, thôi thì cầm cự đến khi trời sáng, rồi chịu đựng đến buổi trưa, đến lúc ấy đánh một giấc ngủ trưa là được.

Nghĩ vậy, tôi liền suy nghĩ xem nên làm gì để giết thời gian trong lúc này. Xem đồng hồ đeo tay, mới bốn giờ kém, mẹ kiếp, hay là ra tập Thái cực quyền với chú Hai vậy. Tôi ngáp một cái, theo phản xạ có điều kiện, liền quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngay tức khắc, tôi dựng đứng cả tóc gáy, tim gần như ngừng đập ngay trong tích tắc.

Tôi nhìn thấy, trên cánh cửa sổ phòng tôi, có một cái bóng.

Một bóng người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.