"Cô Hạ! Cô Hạ! Cậu chủ dặn là không ai được làm phiền cậu ấy!"
"Tôi không cần biết! Tôi muốn gặp Trọng Lâm để hỏi rõ một chuyện!"
Mặc kệ sự ngăn cản của hai tên vệ sĩ, Hạ Tuyết vẫn nhất quyết gặp bằng được Trọng Lâm. Lúc mở tung cửa phòng, cô chợt khựng lại khi thấy Trọng Lâm ngồi trên ghế sofa, hai bên còn có hai ba cô gái chân dài ăn mặc hở hang phấn trắng phấn hồng dày cuộm đang uốn éo thân hình quyến rũ quanh người hắn. Cái cảnh này quả thật bất ngờ đối với Hạ Tuyết vì vậy cô đã đứng yên trong chốc lát. Rất nhanh, một trong hai tên vệ sĩ cúi đầu:
"Thiếu gia, chúng tôi không ngăn được cô Hạ vào phòng cậu.".
Trong tư thế ngã lưng ra phía sau thành ghế sofa, Trọng Lâm hết nhìn Hạ Tuyết rồi chuyển sang hai tên vệ sĩ, đưa tay ra dấu: "Lui ra đi!"
Khi cửa phòng đóng lại thì bấy giờ Trọng Lâm mới cất tiếng hỏi Hạ Tuyết, cố kéo dài giọng: "Ồ, hôm nay có chuyện gì mà em đến thăm tôi vậy?"
Đảo mắt hết lượt hai ba cô nàng lẳng lơ ngồi cạnh hắn, Hạ Tuyết mới bảo:
"Tôi có điều này rất quan trọng muốn hỏi anh."
Trong lòng Trọng Lâm hiểu Hạ Tuyết sẽ hỏi mình điều gì. Hắn đã dự liệu việc cô đến đây tìm mình nhưng vẫn giả vờ tỉnh bơ, mặt tỏ vẻ ngạc nhiên:
"Hỏi? Về cái gì?"
"Chẳng hay anh mời họ ra ngoài một lát được không?"
"No! No! Tôi và mấy em này còn chưa chơi xong. Em đến ngay đúng lúc tôi đang thư giãn thoải mái như vậy thật khó xử quá."
"Thế thì tôi sẽ xuống dưới phòng khách chờ đến lúc anh thư giãn xong."
Hiển nhiên không để vụt mất cơ hội thử lòng Hạ Tuyết, Trọng Lâm liền ngăn:
"Khoan, đừng vội vã chứ! Hay em tạm thời ngồi ở đó một lát, chờ tôi giải quyết cuộc chơi này xong sẽ tiếp chuyện với em."
Lưỡng lự trong vài giây, Hạ Tuyết chậm rãi đi đến chiếc ghế cách bàn cỡ năm bước chân, từ từ ngồi xuống. Lúc vừa đặt mông lên nệm ghế thì cô nghe tiếng của một cô gái bên cạnh Trọng Lâm nói ngọt xớt:
"Đang chơi vui mà anh để người khác ngồi đây sao được."
Tiếp, cô thứ hai cất giọng nghe dẻo kinh khủng:
"Phải đó! Ghét anh quá, cậu Trọng."
Chưa hết, cô cuối cùng cũng chen vào ra vẻ nũng nịu:
"Hay ban nãy thua rồi anh định xù bọn em đó hở?"
Khỏi nói, tai Hạ Tuyết tự dưng lùng bùng vì thấy ứa gan với đám con gái này.
Kín đáo rời mắt khỏi Hạ Tuyết, Trọng Lâm nhìn sang ba nàng bốc lửa hai bên, cười: "Được rồi, được rồi! Đền bù là ok chứ gì!"
Hạ Tuyết thoáng nghĩ ngợi khi nghe Trọng Lâm nói hai từ "đền bù". Chần chừ trong mấy giây, cô liền khẽ khàng đưa mắt về phía bốn người kia thì thấy tên đại ma đầu vừa hôn lên má cô gái bên phải vừa đưa tay vuốt nhẹ cặp đùi trắng nõn mịn màng của cô bên trái. Trông hắn cứ như một tên vua háo sắc, vây quanh là các phi tần cung nữ...
Hạ Tuyết cứ nhìn chằm chằm cái cách Trọng Lâm cười nói đùa giỡn với ba em xinh đẹp quyến rũ. Chưa hết, bàn tay không nghe lời của hắn còn sờ soạng khắp nơi trên thân thể dẻo còn hơn rắn của họ. Không hiểu sao mà lòng Hạ Tuyết cảm giác vô cùng bực bội lẫn khó chịu, đến mức cô muốn tống khứ hết đám con gái hoa hoè ấy ra khỏi phòng ngay tức khắc. Chướng mắt quá thể! Tình cờ đôi mắt vui thú của Trọng Lâm chạm trúng cái nhìn đang hằn rõ sự bức bối từ Hạ Tuyết. Dù có chút giật mình nhưng cô vẫn bình thản dời ánh mắt sang hướng khác. Còn Trọng Lâm, tất nhiên hiểu, càng tỏ ra hứng chí với ba nàng kia hơn.
Trọng Lâm bắt Hạ Tuyết ngồi chứng kiến cảnh mình được mua vui hơn mười lăm phút. Và đến lúc không thể chịu đựng thêm, Hạ Tuyết liền đứng dậy cất giọng thật rõ: "Cậu Trọng! Tóm lại, anh có thể nghe hỏi được chưa?"
Biết cô nàng bắt đầu mất kiên nhẫn, Trọng Lâm cười cười xong yêu cầu ba người nọ rời khỏi phòng. Rất nhanh, họ lần lượt đi ra ngoài.
"Đúng thật chẳng ra gì!" – Hạ Tuyết nói khẽ lúc bóng dáng ba cô gái biến mất sau cánh cửa phòng vừa đóng.
Rồi khi chuyển ánh nhìn trở lại thì Hạ Tuyết thấy Trọng Lâm nhìn mình nhếch mép cười ẩn ý. Hình như, hắn đã đoán ra điều gì đấy qua câu vừa rồi.
"Tôi hỏi anh." – Hạ Tuyết cố lấy dáng vẻ bình thường, lên tiếng – "Anh là người yêu cầu công ty bảo hiểm nhân thọ Life Việt Nam đuổi bố Hải Luân?"
Lấy điếu thuốc ra để lên môi và châm lửa, Trọng Lâm hút một hơi rồi nhíu mày: "Không ngờ em suy đoán cũng khá ghê! Ừ, là tôi đó! Sao nào?"
Trước thái độ không chối mà còn thừa nhận thẳng thừng đó, Hạ Tuyết kinh ngạc:
"Còn sao ư? Tôi phải là người nói câu ấy mới đúng. Anh đang làm cái gì vậy? Hôm trước thì đánh Hải Luân, hôm nay thì dùng gia thế ép công ty đuổi việc bố cậu ấy. Rốt cuộc, anh suy nghĩ gì trong đầu...?"
Dập tắt điếu thuốc mới hút, Trọng Lâm mau chóng dựng người thẳng dậy, mắt nhìn thẳng về phía Hạ Tuyết đang giận dữ:
"Tôi phải nói bao nhiêu lần em mới nhớ? Tôi đã bảo rõ ràng rằng: Nếu khiến cho người em yêu phải đau đớn thì chẳng phải sẽ hay hơn là hành hạ em à? Không phải chỉ mình Trương Hải Luân mà còn gia đình hắn nữa, từ bố mẹ đến anh em hắn... tất cả tôi đều không bỏ qua đâu! Em hiểu chứ?"
"Cái gì?" – Hạ Tuyết thảng thốt – "Không được! Anh hãy dừng lại đi! Chỉ trả thù một mình tôi thôi là đủ!"
"Đã gọi rằng trả thù thì làm gì dễ dàng vậy." – Trọng Lâm bảo nhạt.
Hạ Tuyết toan tiếp tục xin Trọng Lâm hãy ngừng đổ mọi chuyện lên đầu Hải Luân thì đúng lúc chuông điện thoại reo. Nhanh chóng lấy ra, mắt cô tròn xoe khi thấy tên Hải Luân hiện rõ trên màn hình. Đắn đo chốc lát và nhìn qua Trọng Lâm, cô liền chậm rãi đi lại góc phòng, bắt máy.
"Alo, mình đây. Có chuyện gì không? À ừ, khi nãy mình chợt nhớ ra có việc quan trọng phải giải quyết nên mới rời khỏi nhà cậu mà chẳng kịp nói gì cả."
Dù Hạ Tuyết trả lời điện thoại với giọng rất nhỏ nhưng Trọng Lâm vẫn nghe được loáng thoáng vài câu và hắn dễ dàng nhận ra người đầu dây bên kia là Trương Hải Luân. Với gương mặt lạnh băng, hắn từ từ đứng dậy bước đến gần chỗ cô gái họ Hạ đang say sưa nói.
"Cậu lo chăm sóc vết thương cho chóng khỏi. Hôm khác rảnh mình sẽ ghé thăm cậu. Vậy nhé, tạm biệt!"
Cúp điện thoại, Hạ Tuyết quay lại và giật mình khi thình lình bắt gặp Trọng Lâm đứng ngay phía sau. Cái nhìn của hắn bỗng chốc trở nên đáng sợ.
"Em dám nói chuyện với Trương Hải Luân trước mặt tôi?"
"Cậu ấy gọi điện đến, tôi không thể từ chối không nghe."
Quan sát dáng vẻ thản nhiên của Hạ Tuyết, Trọng Lâm lặng im. Chỉ là vẻ bề ngoài thôi. Thật chất lòng hắn một trận cuồng phong đang nổi lên. Cũng bởi thế mà ngay lập tức, hắn nắm tay Hạ Tuyết kéo lại bên giường và đẩy nhẹ cô ngã xuống đó. Giống hệt lần ở phòng VIP, Hạ Tuyết nhăn mặt và chưa kịp ngồi dậy là Trọng Lâm đã mau chóng áp sát người lại gần cô, hai tay chống lên giường. Mặt cả hai đối diện nhau ở một khoảng cách vô cùng gần. Không để Hạ Tuyết hỏi hay phản kháng gì, hắn ấn cô nằm xuống giường xong một cách dữ dội, hôn lên môi cô điên cuồng.
Quá bất ngờ, Hạ Tuyết nằm cứng đơ nhưng mấy phút sau cô bắt đầu đẩy anh chàng mất tự chủ này ra. Mọi thứ trở nên bất lực khi sức đè nặng của Trọng Lâm lên người Hạ Tuyết, chưa kể nụ hôn của hắn mạnh bạo đến nỗi cô chẳng chống đỡ nổi. Còn đang trong tình cảnh khó khăn thì đột nhiên mắt Hạ Tuyết mở to khi nhận ra bàn tay Trọng Lâm nhẹ nhàng luồng vào lớp vải áo cô mặc. Lúc cảm nhận được những ngón tay to lớn kia chạm vào ngực thì cô hiểu hắn định cưỡng ép mình lần nữa. Tức thì, Hạ Tuyết quyết liệt dùng hết sức đẩy tên xấu xa đó ra. Nhưng không được, hắn quá mạnh. Môi hắn lướt xuống cổ Hạ Tuyết, còn bàn tay thì tiếp tục không nghe lời, cứ đụng chạm vào da thịt cô.
Bỗng nhiên, Trọng Lâm ngừng hành động tấn công vì thấy Hạ Tuyết không phản kháng nữa. Ngạc nhiên, hắn liền đưa mắt nhìn qua... Trọng Lâm bất động và sững người khi bắt gặp đôi mắt đỏ hoe ươn ướt của cô gái. Cô chẳng làm gì ngoài việc hướng ánh mắt vừa trách móc vừa tức giận vào hắn. Dường như trong khoảnh khắc đó, Trọng Lâm phát hiện bản thân vừa làm một chuyện không đúng. Hắn mất bình tĩnh đến mức sắp tự biến mình thành kẻ tệ hại khốn nạn trước người yêu. Từ từ nhổm người dậy và rời khỏi người Hạ Tuyết, Trọng Lâm bước xuống giường với vẻ hơi bần thần. Còn Hạ Tuyết lập tức bật dậy, lấy tay gạt nước mắt xong nhìn hắn.
"Tôi ghét anh!" – Dứt lời, Hạ Tuyết mau chóng chạy vụt ra khỏi phòng.
Đứng lặng trong chốc lát, Trọng Lâm thả phịch người xuống sàn nhà. Tiếp, hắn dùng tay đánh mạnh lên giường, liên tục hệt như đánh chính bản thân. Những ngón tay siết chặt lớp vải nệm trắng, mái đầu hắn khẽ khàng cúi thấp.
Về phía Hạ Tuyết, khi rời khỏi biệt thự họ Trọng thì cô chạy hối hả như bị ai đuổi bắt. Đôi chân lên xuống gấp gáp trên con đường nhựa, nước mắt không ngừng chảy và cô chỉ biết để mặc chúng rơi mãi, rơi mãi.
***
« Con trai bà hiện đang quen với Lý Thục Nghi, một đứa làm PR ở bar Gossi. Đêm nào anh ta cũng đến bar tìm con nhỏ đó. Nếu bà không tin cứ đi hỏi thẳng Tri Đồng hoặc không thì sai người theo dõi. Hai người đó dính như keo, thể nào rồi bà cũng sẽ thấy mặt mũi cái đứa sắp làm dâu nhà bà. »
Ngồi chờ trong phòng giám đốc, Hoàng phu nhân cứ nghĩ mãi về câu nói tiết lộ của Phụng "tỷ" trưa nay. Hiện bà đang nửa tin nữa ngờ về điều này. Bởi vốn dĩ bà hiểu rõ Tri Đồng, một đứa con trai đàng hoàng tử tế chững chạc không thể lại đi yêu gái bar. Nhưng nếu điều này có thật thì sao? Còn đâu là thể diện của gia đình. Nhớ lại vẻ mặt Phụng "tỷ" khi đó, bà cảm giác cô ta không nói dối. Chưa kể, bà bắt đầu để ý đúng là dạo trước chiều tối Tri Đồng về nhà muộn khá nhiều lần. Không thể do công việc vì chính Hoàng Trung bảo con trai luôn về trước mình. Thật sự là rắc rối! Trước mắt, Hoàng phu nhân quyết định âm thầm tìm hiểu kỹ chuyện này rồi mới hỏi con trai.
Đúng lúc cửa phòng mở, bà Xinh nhân viên tạp vụ đi vào, trùng hợp là có cả Thục Nghi theo sau. Cúi đầu chào xong, bà Xinh mang tách trà đến bên bàn.
"Phu nhân chờ lâu chưa ạ? Xin bà thứ lỗi vì sự chậm trễ của chúng tôi."
"Ừm, ta ngồi đây cũng hơn nửa tiếng. Tri Đồng bận đi họp sao?"
"Vâng ạ. Giám đốc có cuộc họp với ban quản trị vào sáng nay."
Quan sát cuộc trò chuyện giữa hai người nọ, Thục Nghi đứng ngay cửa kín đáo nhìn Hoàng phu nhân. Thường thì người phụ ấy không mang bộ mặt khó chịu hay đáng ghét trước mặt mọi người ngoại trừ những kẻ bà ghét. Chính vì vậy ngay lúc này, Thục Nghi trông mẹ Tri Đồng rất vui vẻ thậm chí còn thân thiện cởi mở chẳng có gì cho thấy bà giống "Từ Hi thái hậu" cả. Và cũng bởi thế, cô cảm giác yên tâm và đỡ lo lắng hẳn. Dẫu sao sớm muộn gì, cô sẽ phải ra mắt Hoàng phu nhân.
Nhận ra sự sốt ruột của chủ, bà Xinh liền mau chóng gợi ý:
"Hay để tôi bảo người đến xem giám đốc họp xong chưa rồi về báo cho bà." – Bà Xinh hướng mắt về phía cửa gọi – "Thục Nghi! Con đến phòng họp xem giám đốc sắp xong chưa. Đi nhanh về nhanh con nhé."
Bên cạnh, Hoàng phu nhân đang đưa tách trà nóng lên môi định uống thì đột ngột ngừng lại và ngay tức thì, bà xoay qua nhìn cô gái trẻ vừa mới được gọi tên bằng hai từ Thục Nghi.
"Con trai bà hiện quen với một đứa tên Lý Thục Nghi, một PR ở bar Gossi."
Câu nói của Phụng "tỷ" nhanh chóng lởn vởn trong đầu và Hoàng phu nhân liền quét sơ đôi mắt sắc bén từ đầu xuống chân Thục Nghi. Sao lại có chuyện trùng hợp đến thế? Bộ quần áo nhân viên tạp vụ Thục Nghi mặc khiến bà khó hiểu vì chẳng phải cô làm PR cho một bar cao cấp ư? Lẽ nào...
Sau khi cô gái trẻ rời khỏi phòng, tất nhiên Hoàng phu nhân cất tiếng hỏi:
"Cô bé đó tên Lý Thục Nghi?"
"Đúng ạ nhưng sao phu nhân biết họ của con bé?" – Bà Xinh ngạc nhiên.
"Vậy là đúng rồi!" – Hoàng phu nhân nhủ thầm xong tiếp – "Nó xin việc ở công ty ELLE à? Vì sao không làm việc khác mà lại là nhân viên tạp vụ?"
"Việc ấy tôi không rõ thưa bà. Cỡ tuần trước, giám đốc đưa Thục Nghi đến chỗ chúng tôi và nói rằng đây là con gái một người bạn quen của cậu ấy."
"Con gái người quen? Đúng thật kỳ lạ! Vẻ như mối quan hệ giữa Tri Đồng với cô bé Lý Thục Nghi đó không như bình thường."
Nghe xong câu nói của Hoàng phu nhân, bà Xinh chợt đảo mắt vì nhớ lại cảnh cười đùa thân mật giữa Tri Đồng với Thục Nghi trên sân thượng.
"Vâng, chắc là vậy bởi một lần tôi chứng kiến cảnh..."
Thế là trong lúc chờ Tri Đồng, Hoàng phu nhân đã vô tình được bà Xinh kể lại một vài chuyện có thể cho là vô cùng quan trọng!
***
Tối hai mươi giờ. Bar Gossi lại "lên sàn" như bình thường.
"Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì!"
Nghe tiếng nhảy mũi liên tục của Hạ Tuyết, Thuỵ Trinh quay qua hỏi:
"Bệnh hả? Trông mặt mệt mỏi thế?"
"Dạ không, em vẫn khoẻ." – Hạ Tuyết xua tay cười gượng dù đầu óc tự dưng nặng và đau như búa bổ.
"Nếu mệt thì xin nghỉ về sớm, đừng gắng sức." – Thuỵ Trinh rít thuốc – "Dạo này không thấy tay cậu Trọng đến bar. Nghe nói cô phải đứng bàn phục vụ anh ta trong một tháng?"
"Vâng... Em cũng đang định hỏi ý quản lý Khương xem thế nào. Nếu cứ tiếp tục chờ hết tháng thì không khéo em chết đói mất."
"Nè, giữa cô và anh ta có chuyện gì không?"
"Dạ? À ừ cũng bình thường thôi, mà chị hỏi có gì sao?"
Nhả khói vào không trung, Thuỵ Trinh lắc đầu nói nhạt, mắt nhìn mông lung:
"Giữa PR và khách, chỉ có một điều đáng lo thôi... Chính là dễ sa vào lưới tình! Cô với anh ta đều còn trẻ, lại thường xuyên gần gũi nhau kiểu này thì cũng đáng bận tâm nhỉ?"
Lặng thinh mấy phút, Hạ Tuyết vẫn giữ nguyên nụ cười đồng thời bảo ngay:
"Không sao đâu, em tự biết lo."
Trông vẻ mặt tự nhiên của cô em gái họ Hạ, Thuỵ Trinh không nói gì chỉ gật khẽ. Chẳng nấn ná lâu, cô rời khỏi phòng locker đi lên sàn. Chỉ chờ có thế là Hạ Tuyết đã buông tiếng thở dài kiềm nén nãy giờ. Điều Thuỵ Trinh đoán quả thật không sai. Hẳn người chị đại ấy sẽ không thể ngờ được chuyện đang xảy ra giữa cô với Trọng Lâm: việc lừa gạt, trò trả đũa và cả cuộc ngã giá qua đêm của cả hai! Đứng suy nghĩ miên man trong chốc lát, Hạ Tuyết liền đưa tay lên rờ trán. Nóng! Cô sốt. Thảo nào thấy mệt vô cùng.