Hạ Vi Chu Minh

Chương 1



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đêm Hạ.

Tiếng ho khan đứt quãng từ bên trong màn truyền ra, kèm theo đó là tiếng thở dốc yếu ớt. Một lúc sau, tiếng ho khan mới dần dần ngừng lại, tiếp đó một bàn tay thon dài nhưng tái nhợt từ trong màn vươn ra, nhẹ nhàng vén tấm màn lên.

Hiện tại đang là giữa mùa Hạ, không khí oi bức và nhớp nháp, nhưng trên giường lại được bao phủ bởi một lớp chăn dày tựa như những ngày trời đông lạnh lẽo. Người trên giường do dự một lúc, cuối cùng vẫn chọn tự mình xuống giường mà không đánh thức gã sai vặt đang nghỉ ngơi ở bên ngoài phòng.

Tư Liên chậm rãi đi đến trước bàn, vươn tay rót cho mình một ly nước rồi uống một hơi cạn sạch, sau đó cảm thấy không đủ lại rót thêm ly nữa. Mới vừa rồi hắn vì ho mà tỉnh giấc, cổ họng ngứa vô cùng, uống cạn hai ly nước lập tức cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Đột nhiên cảm thấy bên tai thoáng qua một chút mát lạnh. Tư Liên nghiêng người, nhìn thấy trong phòng có một cánh cửa sổ còn chưa được khép chặt, gió đêm mang theo hơi nước mát lạnh khẽ lẻn vào phòng hắn qua khe hở đó. Mùi thuốc Đông y đắng ngắt trong phòng bỗng chốc nhạt đi không ít.

Tư Liên biết hơi nước này là từ đâu mà đến. Căn phòng của hắn được xây gần hồ nước, đẩy cửa sổ ra là có thể thấy hồ sen cách vách. Cha mẹ đau lòng hắn thân thể yếu ớt nhiều bệnh ít ra ngoài nên đã cố ý mô phỏng, biến sân phòng hắn thành nhà thủy tạ*, như vậy cho dù chân của hắn chẳng bước ra khỏi cửa cũng vẫn có thể hưởng thụ đôi chút quang cảnh tự nhiên, tạm thời lấy đó làm an ủi.

(*Nhà thủy tạ)



Tư Liên đi đến bên cửa sổ, định mở cửa sổ rộng ra một chút.

Thật ra hắn biết đó là điều không nên. Thân thể của hắn quá yếu ớt, không thể chịu đựng được dù chỉ là một ít gió lạnh, ngay cả những cơn gió nhẹ đêm mùa Hạ cũng có thể làm cho hắn cảm lạnh đến nổi không dậy được, do đó phòng của hắn rất hiếm khi mở cửa sổ.

Nhưng hắn thật sự không thích mùi thuốc Đông y trong phòng, nó như từng giây từng phút nhắc nhở hắn một sự thật rằng hắn chính là một con ma ốm. Hắn hoài niệm hơi thở mát lạnh chợt lóe qua vừa rồi.

Vừa đặt tay lên bệ cửa sổ, động tác Tư Liên lập tức dừng lại, hai mắt hắn trợn trừng, không thể tin được nhìn ra bên ngoài theo khe hở cửa sổ.

Bóng đêm trong vắt như nước, ánh trăng bạc trải trên mặt hồ hệt như từng vệt huỳnh quang lấp lánh, nhưng Tư Liên lại không có tâm tư thưởng thức cảnh đẹp đêm mùa Hạ này, bởi toàn bộ sự chú ý của hắn đều đổ dồn lên bóng dáng của một nữ nhân mặc trên mình bộ y phục đỏ rực đang chậm rãi từ trên không trung giáng xuống.

Đúng vậy, đang chậm rãi giáng xuống.

Khuôn mặt của nữ nhân hướng xuống, hai cánh tay nàng giang rộng từ trên trời hạ xuống, tay áo đong đưa theo gió tựa như một con bướm màu đỏ giương cánh bay. Ngay vào lúc Tư Liên nghĩ rằng con bướm sắp rơi thẳng xuống hồ nước thì hai tay nữ nhân bỗng nhiễn hất về phía sau liên tục khiến hai ống tay áo của nàng tung bay, tưởng chừng như đã khiến cho mắt của Tư Liên hoa hết cả lên.

Chờ đến khi ống tay áo hạ xuống một lần nữa, một chân của nữ nhân ấy đã giẫm lên lá sen, chân còn lại ở phía sau khẽ cong lên, thân trên khẽ cúi xuống, động tác nàng nhẹ nhàng tựa như tiên tử nhảy múa mà hắn thường hay được nghe đến trong truyền thuyết.

Tay trái nàng hơi giơ lên, tay phải thì hướng về phía hoa sen tìm kiếm gì đó, những sợi tóc lộn xộn khẽ rơi xuống theo từng động tác của nữ nhân, thấp thoáng che khuất đi gương mặt nàng.

Nàng ấy đang hái sen sao?

Cho dù là cao thủ võ công cũng không thể nào có thể đứng thẳng người trên lá sen trong nước cả, Tư Liên nhìn chân người nữ tử đang dẫm lên lá sen, trong lòng hắn biết nàng nhất định không phải người phàm.

Nữ nhân này không mang giày, chân trần căng tròn và trắng mịn nổi bật trên màu xanh biếc của lá sen, dưới ánh trăng tựa như Bạch Ngọc thượng hạng, mịn màng và trơn nhẵn.

Tư Liên đột nhiên đỏ mặt, hắn cảm thấy bản thân vậy mà lại trực tiếp nhìn chằm chằm chân trần của cô nương nhà người ta, mặc kệ đối phương là người hay là yêu, việc này thật sự không phải là điều một người quân tử như hắn nên làm.

Hắn cứng rắn chuyển dời ánh mắt, rồi lại nhịn không được mà bị hành động tiếp theo của nữ tử thu hút.

Chỉ thấy nữ tử từ từ đứng dậy, lòng bàn tay phải nâng nụ hoa sen vừa mới hái xuống đến phía trước môi, nhẹ nhàng hôn. Trong nháy mắt những cánh hoa trắng nõn ngay lập tức e ấp hé mở, nụ hoa sen ban đầu trong tay nữ tử nở rộ ra, hương sen lan tỏa khắp bốn phía.

Tư Liên trông thấy mà ngây cả người.

Trong lúc ngỡ ngàng, bàn tay đang dựa cửa sổ của hắn run lên khiến cửa sổ kêu cót két một tiếng, cửa số đã bị đẩy ra một nửa, tiếng vang nhỏ bé trong không gian yên tĩnh dường như bị phóng đại lên vô hạn, lại có chút cao bổng tới khó tin.

Nữ tử nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu nhìn về phía Tư Liên, gương mặt vốn dĩ đã bị làn tóc che khuất, giờ đây theo động tác ngẩng đầu của nàng đã hoàn toàn lộ ra bên ngoài. Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, Tư Liên chỉ cảm thấy tựa như có một làn gió mát lạnh ập đến, trực tiếp mê hoặc đôi mắt hắn.

Tư Liên chớp mắt, khi nhìn kỹ lại một lần nữa, trên hồ đã không còn một bóng người. Ánh trăng đổ lên mặt nước gợn sóng, lá sen đang nổi bồng bềnh, hương sen thoang thoảng trong không khí dường như không còn nữa.

“Khụ khụ khụ.”

Tư Liên gặp phải gió, vừa ho dữ dội vừa đứng lên, sau đó cơ thể liền mềm oặt, ngất ngay tại chỗ.

Khi Tư Liên tỉnh lại thì đã là ban ngày.

Tư phu nhân hai mắt đỏ hồng ngồi ở bên giường, thấy hắn tỉnh dậy lập tức thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, bà vội vội vàng vàng cho nha hoàn đứng bên cạnh đến Thiên Viện mời đại phu.

Tư Liên biết bản thân hắn lại làm cho người nhà lo lắng, gương mặt mang theo vẻ xấu hổ mở miệng an ủi: “Nương, con không sao. Chẳng qua là đêm hôm qua có ho nhiều một chút nên nhất thời thở gấp thôi.”

“Ho đến nổi té xỉu mà còn dám nói không sao ư?”

Vẻ mặt Tư phu nhân tràn đầy lo lắng. Bà xuất thân phú quý, sau khi gả vào nhà họ Tư thì vợ chồng hai người luôn tương thân tương ái, người con trai cả tuấn tú lịch sự trầm ổn có năng lực, điều duy nhất làm bà lo lắng chính là thân thể yếu nhược nhiều bệnh tật của đứa con út.

Tư Liên sinh không đủ tháng, cơ địa không tốt, từ nhỏ đến lớn gần như không rời xa được thuốc. Đại phu nói, thân thể Tư nhị công tử sinh ra vốn đã ốm yếu, chỉ sợ rằng vĩnh viễn không thể khỏe mạnh giống như người bình thường, thậm chí cả đời chỉ có thể dưỡng bệnh một cách cẩn thận mới có thể sống.

Cũng may mắn Tư gia là thương nhân lớn ở Giang Nam, thứ không thiếu nhất chính là bạc, Tư lão gia và Tư phu nhân dường như có thể vì mua thuốc bổ cho Tư Liên mà bao tiền bao cũng  không tiếc.

Nếu như sinh ra trong một gia đình bình thường, thân thể giống như Tư Liên chỉ sợ tuyệt đối sẽ không gượng nổi quá mười tuổi. Nhưng bây giờ Tư Liên đã mười tám, mười tám năm này hoàn toàn có thể nói là phải dùng hết thuốc quý này dược hiếm kia mới đánh đổi lại được sự sống. Tư Liên vốn định mở miệng nói vài câu an ủi lần nữa nhưng lại bị nam nhân trẻ tuổi dẫn đại phu vào cắt ngang: “Nương nói rất đúng, đệ lúc nào cũng luôn không quan tâm yêu thương thân thể chính mình, đêm qua còn lén mở cửa sổ ra… Haizz.”

“Đại ca.”

Tư Liên nhìn nam nhân có bảy tám phần giống bản thân trước mắt, có chút chột dạ kêu lên một tiếng.

Người tiến vào là Đại công tử của Tư gia, Tư Mộ. Hắn lớn hơn Tư Liên sáu tuổi, từ lâu đã bắt đầu tiếp quản việc kinh doanh của Tư gia, mặc dù tuổi còn trẻ nhưng đã tạo dựng được tên tuổi của mình trong giới thương nhân, tiếng tăm không nhỏ ở khu vực Giang Nam.

Hai huynh đệ tình cảm sâu nặng thân thiết, Tư Mộ thương tiếc đệ đệ thân thể ốm yếu, thuở còn nhỏ luôn bảo vệ che chở Tư Liên như bà cụ non, do đó Tư Liên mặc dù cả đời bị bệnh nhưng sẽ luôn cảm thấy chột dạ không tài nào giải thích nổi khi ở trước mặt đại ca hắn.

Đại phu cẩn thận xem mạch cho Tư Liên, chỉ nói đêm qua vì hứng gió mà cảm lạnh, tạm thời sức khỏe không chống đỡ nổi, nếu đã tỉnh thì không có gì đáng ngại, chỉ cần điều dưỡng thật tốt là được, cuối cùng viết đơn thuốc làm ấm cơ thể để người làm đi sắc thuốc.

Tư phu nhân vẫn còn lo lắng nên đã nhận lấy đơn thuốc rồi tự mình xuống phòng bếp, Tư Mộ tiễn đại phu trở về Thiên Viện, Tư Liên không thích gần gũi người ngoài, vì vậy nếu không có mệnh lệnh của hắn, đám hạ nhân sẽ không dám tùy ý tiến vào bên trong.

Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn lại một người là Tư Liên. Tư Liên tùy tiện khoác một chiếc áo ngoài rồi xuống giường, đi đến trước cửa sổ đêm qua bị hắn đẩy ra kia.

Có lẽ sợ hắn lại hứng phải gió lạnh nên lúc này cửa sổ trong phòng đều đã được đóng chặt. Hắn nâng tay, vịn lên bệ cửa sổ, trước mắt hắn hiện lên hình bóng màu đỏ xinh đẹp đêm qua, do dự một lúc, cuối cùng vẫn chậm rãi đẩy cửa sổ ra.

Ánh vào tầm mắt hắn là một mảng lớn màu hồng nhạt mềm mại, những búp sen đêm qua vẫn còn là nụ giờ đây đã hoàn toàn nở rộ chỉ sau một đêm, hoa sen trong hồ nở xanh một góc trời, tạo nên nét đặc trưng giữa mùa Hạ.

Tư Liên nheo mắt nhìn về giữa hồ, đằng sau tầng tầng lớp lớp lá sen thấp thoáng chỉ có duy nhất một đóa sen vươn thẳng tr@n trụi.

“Đệ đệ, đại phu nói đệ không thể chịu lạnh đâu.”

Tư Mộ tiễn đại phu trở về, thấy đệ đệ lại đứng ở trước cửa sổ, trong lòng lo lắng nhịn không được mà trách mắng. Nghĩ tới việc đêm qua cũng là vì như thế, Tư Liên mới té ngã trước cửa sổ. Tư Mộ vội vàng tiến lên muốn đóng cửa sổ lại, thế nhưng bị Tư Liên ngăn cản.

“Đại ca, hoa sen nở rồi.”

Tư Mộ nhìn theo tầm mắt của Tư Liên, chỉ nhìn thấy một hồ đầy ắp hoa sen, không hiểu gì cả.

Tư Liên nâng tay chỉ vào khoảng không giữa hồ: “Ở giữa hồ có một đóa sen, đã bị hái xuống rồi.”

Tư Mộ nhìn về phía hồ một lần nữa, hoa sen lá sen xen kẽ rối mắt, hắn đương nhiên không hiểu đệ đệ mình rốt cuộc là chỉ đến gốc sen nào, nhưng hắn không chút để ý mà chỉ trả lời một câu: “Không có sự cho phép của đệ, nha hoàn nào dám lén lút đến hồ sen hái sen xuống? Huống chi hồ sen này sâu không thấy đáy, không có thuyền cũng không có cây, làm sao có người lại có thể vô duyên vô cớ đến được giữa hồ chứ?”

Người không thể đến được đó sao…

Tư Liên nhìn về phía hồ sen hư ảo, trầm mặc không nói gì.

Tư nhị công tử gần đây có thêm một sở thích.

Tất cả bọn hạ nhân trong quý phủ Tư gia đều biết rằng, sau khi vị nhị công tử ốm yếu nhà bọn họ ngất đi lần trước, không biết vì sao bỗng nhiên lại yêu thích vẽ hoa sen, mỗi ngày đều kéo tấm thân suy nhược của mình vẽ từng bức từng bức không biết chán.

Có nụ chớm nở, có nụ thấm đẫm sương đêm, có nụ thì lại lung lay trong gió… Hàng nghìn hàng vạn dáng vẻ, có thể nói tất cả những tư thế của hoa sen mà người bình thường có thể nghĩ đến, đều xuất hiện trong những bức tranh của Tư Liên. Mức độ say mê như thế này, thật sự làm cho người khác phải líu lưỡi.

Trình độ cầm kỳ thư họa của Tư Liên không hề tầm thường, đặc biệt là khả năng hội họa của hắn, chẳng qua là thân thể hắn thật sự quá kém, nên ít khi ra khỏi cửa nhà. Bằng không trong vòng tròn văn nhân nhã sĩ Giang Nam, thế nào cũng có thêm một vị Hoa Sen công tử cho xem.

Trước kia mỗi khi rảnh rỗi, Tư Liên cũng sẽ viết thư pháp và vẽ tranh, một mình tự tiêu khiển tự đắm chìm trong niềm vui riêng, nhưng chưa bao giờ thấy hắn cố chấp điên cuồng như thế này cả. Tư Mộ thấy thái độ của đệ đệ mình khác thường cũng có chút lo lắng không yên, luôn đi theo bên cạnh theo dõi, nhưng lại không nhìn ra vấn đề ở chỗ nào. Lại nghĩ vẽ tranh là một việc vô cùng nhã nhặn lịch thiệp, cho nên nếu đệ đệ đã thích thì hắn cũng chiều ý Tư Liên vậy.

“Nhưng mà đệ đệ, bức tranh này của đệ…”

Tư Mộ lật bức tranh gần đây Tư Liên vẽ ra, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Từ nhỏ hắn đã kế thừa gia nghiệp kinh doanh của gia đình, đối với Tư Mộ hắn, về phương diện hội họa và thư pháp, chỉ có thể tính là không làm mất mặt mình trước người khác mà thôi, so với đệ đệ tài hoa thì không thể bì nổi.

Tư Mộ rất là biết thân biết phận đối với việc bản thân kém tài. Cũng vì lý do đó trong chốc lát Tư Mộ không nhận ra cảm giác kỳ quái trong lòng hắn lúc này. Có phải là vì trình độ của hắn quá thấp, nên mới không thể thưởng thức ý nghĩa trong bức tranh của đệ đệ, cho nên việc đánh giá bức tranh cũng khiến hắn do dự khó mà nói ra được.

“Bức tranh đó vẫn chưa hoàn thành xong.”

Tư Liên nhìn thấy biểu cảm của đại ca, ước chừng cũng đoán được vì sao Tư Mộ muốn nói rồi lại thôi. Trên bức tranh của hắn đều để lại rất nhiều những khoảng trống, từ góc độ hoàn thiện của bức tranh nhìn xuống, rõ ràng bố cục của hắn là trái với lẽ thường, kết cấu và ý cảnh đều có rất nhiều khiếm khuyết, ai biết một chút về hội họa cũng sẽ cảm thấy nó không hài hòa.

“Mới hoàn thành được một nửa à?”

Ngay khi Tư Liên nói như vậy, Tư Mộ lập tức nhận ra cảm giác không hài hòa trong bức tranh là từ đâu mà có.

Mặc dù hoa sen ở giữa đẹp thật đấy, nhưng lại mang đến cảm giác nó tựa như chỉ là cái nền, dùng để tôn lên nhân vật chính thực sự trong bức tranh, mà nhân vật chính, linh hồn chân chính của bức tranh, rõ ràng vẫn chưa được Tư Liên vẽ lên.

“Vì sao đệ không hoàn thành bức tranh cho hoàn chỉnh?”

Tư Mộ cực kỳ tự hào về năng lực của Tư Liên, nên hiển nhiên sẽ thấy không hài lòng với một đống sản phẩm dở dang này.

Thế là hắn nói nửa đùa nửa thật: “Nhìn bức tranh thủy mặc tràn đầy cánh hoa này, không phải đệ định vẽ vị tiên tử hoa sen nào đấy chứ, đệ định đợi đến khi nào thấy được nhan sắc thực sự của vị tiên tử ấy rồi mới vẽ lên hay sao?”

Tư Liên nghe vậy, ánh mắt chợt lóe sáng, sắc mặt hơi đỏ. Hắn vội càng cúi đầu làm bộ như sửa sang lại bức tranh đang cuộn tròn trong tay, vậy mà thật sự không để cho Tư Mộ phát hiện ra.

Những lời chọc ghẹo đó của Tư Mộ, chẳng qua là thuận miệng nói đùa bình thường mà thôi. Nhưng lại nói lên một phần tâm tư tế nhị của Tư Liên.

Đương nhiên hắn không chỉ muốn họa sen lên bức tranh, mà còn muốn họa nữ nhân từ trên trời giáng xuống bên ngoài cửa sổ vào đêm hôm đó. Màu đỏ kia vẫn mãi quẩn quanh trong đầu hắn, không thể nào gạt rửa, khiến cho hắn không biết bao nhiêu lần muốn hạ bút mô tả bóng dáng nàng.

Vốn dĩ nguyên nhân chậm chạp không hạ, không phải như Tư Mộ nói là hắn không biết nhan sắc chân thực của nàng.

Cuối đêm hôm đó, ánh mắt của hắn và nàng chạm nhau, tuy rằng chỉ ngắn ngủi như cái chớp mắt, nhưng lúc ấy quả thật hắn đã nhìn thấy rõ gương mặt của đối phương. Xinh đẹp tuyệt trần, khuynh quốc khuynh thành, nhất là đôi mắt phượng quyến rũ đến mức câu hồn đoạt phách.

Nhưng hắn không dám hạ bút.

Nữ tử mặc trên mình một bộ y phục màu đỏ xuất hiện vô cùng kỳ lạ, đối với Tư Liên mà nói, nàng tựa như một giấc mộng đêm mùa Hạ tràn ngập màu sắc huyền bí, khiến cho hắn trong lúc nhất thời khó có thể quên, nhưng cuối cùng nó cũng sẽ biến mất theo những câu chuyện phố phường mùa Hạ.

Nhưng nếu hắn họa giấc mộng ấy lên tranh, hắn sẽ để lại dấu vết khiến bản thân phải suy nghĩ…

Hắn không dám tưởng tượng chính mình sẽ trở nên như thế nào.

Có một số việc một khi nghĩ lại, ta có lẽ sẽ mất kiểm soát và đi theo một hướng không thể khống chế được, vì thế hắn mới chậm chạm không chịu hạ bút, giả vờ như trong lòng từng có gợn sóng nào nổi lên.

Tự lừa dối bản thân? Lừa dối người người khác?

Tư Liên nhìn khoảng trống trên bức tranh, vờ như không biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.