Vào được cao trung, mọi thứ đều không còn như trước. Số người tôi gặp cũng tăng lên, những người ưu tú lại càng nhiều.
Phó Thanh gia nhập vào hội học sinh, hơn nữa còn trở thành một nhân vật có sức ảnh hưởng trong trường.
Đương nhiên tôi cũng không chịu thua cậu ấy, cứ năm ngày thì đã có ba ngày đánh lộn, hai ngày cãi nhau. Dựa vào chính công phu của bản thân mà tung hoành ngang dọc không có đối thủ.
Trong suy nghĩ của những học sinh cùng trường, tôi không giống với mấy đứa con gái suốt ngày khóc nhè, yếu đuối. Cho nên vì thế mà họ cũng kính tôi vài phần.
Vào giờ tự học, tôi với đám anh em ngồi góc bàn cuối lớp cùng nhau đùa giỡn ầm ĩ.
Phó Thanh trên bắp tay đeo phù hiệu của hội học sinh bước vào, trên tay còn cầm theo quyển sổ điểm danh, lạnh lùng nghiêm khắc nhìn xung quanh.
Ánh mắt thản nhiên lướt qua gương mặt tôi, thật sự vô cùng khó chịu.
Một bạn nữ xinh đẹp dịu dàng lúc nãy cùng đi vào với cậu ấy mỉm cười xoay đầu lại nói: “Học trưởng Phó, khối 4 lớp 3 điểm danh đủ.”
Phó Thanh gập sổ điểm danh lại: “Tốt, lớp tiếp theo.”
Tôi im lặng nhìn cặp uyên ương cất bước rời đi, cảm xúc trong lòng phức tạp, rối bời.
Nói thật, tôi cảm thấy đáng lý ra Phó Thanh phải thuộc về tôi, nhưng người xứng với cậu ấy lại không phải là tôi.
Mấy tểu đệ đến gần tôi, thì thầm nói nhỏ: “Viên ca, cậu thấy chưa.”
Tôi ngoảnh đầu nhìn họ: “Thấy cái gì?”
“Bạn nữ vừa nãy đấy chứ còn ai.”
“Nghe nói cậu ấy là trưởng câu lạc bộ văn nghệ của trường, thật sự mà nói cậu ấy rất xinh, mọi người biết không, cậu ấy vừa được bình chọn là hoa khôi của trường chúng ta ngày hôm qua đấy.”
Mấy người bọn họ tự cảm thấy tôi chẳng chút hứng thú đối với chủ đề này.
Tôi bất ngờ hỏi: “Vậy theo mọi người cậu ta với trưởng hội học sinh Phó Thanh có…có xứng đôi không?”
“Quá xứng đấy chứ, bọn họ đều được học sinh trong trường bình chọn là một cặp cả đấy.”
Lời nói của họ còn văng vẳng bên tai, cuộc đối thoại đến đây có chút vô vị. Tôi kéo áo đồng phục trùm đầu lại chẳng muốn nghe nữa, chuẩn bị ngủ.
Một loại cảm giác nguy hiểm bất chợt khiến cho tôi quyết định phải nhanh chóng hành động.
Buổi tối, tôi cùng với Phó Thanh đi đến nhà xe, đạp xe về nhà. Cũng chẳng biết vì lý do gì, mối quan hệ này từ lúc nào trở nên ngượng ngùng như thế, nhưng vẫn là có thể yên tĩnh cùng nhau đi về trên cùng một đoạn đường.
Tôi chính là kiểu người nói được làm được, vô cùng dứt khoát không thích dây dưa.
Trên đường về xe thưa đi dần, chỉ còn lác đác vài chiếc.
Tôi dừng lại, có chút do dự: “Phó Thanh, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Phó Thanh cũng dừng xe, xoay người lại nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc, chiếc bóng cậu ấy đổ xuống đường, dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo, so với Phó Thanh thì chiếc bóng này mang lại cảm giác ấm áp hơn nhiều.
“Sao vậy?”
“Thật ra…tôi phát hiện bản thân có chút tình cảm với cậu, đương nhiên không phải là loại tình cảm yêu bán sống bán chết, chỉ là có một chút thích cậu mà thôi, cậu cũng đừng nghĩ quá nhiều, chỉ là tôi cảm thấy mình nên nói cho cậu biết thôi, cậu thấy sao?”
Từng giây từng phút trôi qua, tôi cảm thấy từng đợt hô hấp phút chốc dường như đã trải qua được vài năm. Thời gian trôi chậm đến nỗi chính tôi cũng sinh ra một loại cảm giác mơ hồ.
Ánh đèn rọi từ phía sau lưng Phó Thanh, tôi không còn nhìn rõ vẻ mặt cậu ấy nữa. Ánh mắt cậu ấy va phải ánh trăng, sáng nhấp nháy như ánh mắt của siêu nhân điện quang trong các bộ phim hoạt hình vậy.
Phó Thanh mím môi, chẳng còn nghe rõ cảm xúc trong lời nói: “Hà Viên, tôi…”
Nghe được sự lưỡng lự trong câu trả lời, tôi lập tức hiểu ra: “Ai da ai da, không có gì đâu, chúng ta vẫn là anh em mà.”
Lời vừa dứt tôi chẳng còn nhận thức được đâu là đường về nữa, mọi cử động đều như một con robot được lập trình sẵn, giống như mất đi tất cả ý thức.
Ánh trăng rọi vào đầu giường, tôi phơi mình nằm dưới thứ ánh sáng đó.
Tôi lúc nào cũng nghĩ trái tim mình mạnh mẽ lắm, nhưng cho đến hôm nay mới phát hiện hoá ra nó được đúc từ thuỷ tinh.
Cứ tưởng rằng bản thân cả đời sẽ không rung động, nhưng hôm nay lại vì một câu nói mà vỡ vụn ra, cho dù là chất keo 502 cũng chẳng thể hàn gắn lại được.