Hạ Xưa

Chương 27: C27: Chương 27



Khi hai người đi đến Minh viên, người canh giữ Minh viên gần như trợn lồi mắt. Hắn cứ nhìn chằm chằm hai người họ, đến khi họ khuất dạng rồi vẫn còn dõi theo.

Bỗng nhiên bị vỗ vào lưng, bảo vệ bị dọa, quay đầu lại thì thấy Bảo Quốc Tín, Vương Khải và một phóng viên khác nữa. Hắn coi như cũng quen thuộc với mấy người này, một phen hú hồn mà trừng mắt với bọn họ, không vui nói: "Ơ hay, ban ngày ban mặt mà các anh dọa ai thế?"

Vương Khải khoác vai hắn cười hề hề, hất cằm về phía bên trong Minh viên, bỡn cợt: "Sao nào? Ban ngày ban mặt mà như người mất hồn, có phải đã nhìn thấy đại mĩ nhân không hả?"

"Không đúng!" Bảo vệ hừ một tiếng tự mãn nói, "Các anh không biết đâu, vừa mới đây thôi, vừa có nhân vật lớn đến rạp hát của chúng tôi đấy!"

Bảo Quốc Tín cũng nhìn vào rạp hát, không có gì đẹp để xem. Bèn cười nói: "Ôi ôi ôi, đây mà lớn nỗi gì. Để tôi nói cho anh biết, người chúng tôi phải nghênh tiếp hôm nay mới được gọi là nhân vật lớn."

"Nhân vật lớn nào?" Bảo vệ không tin, "Không lẽ là ông chủ Triệu của các anh?"

Vương Khải chế nhạo: "Lão đệ à, ông chủ Triệu có là cái gì. Anh có biết tòa soạn của chúng tôi không? Tòa soạn của chúng tôi cũng được coi là có chút tiếng tăm ở Thượng Hải, nhưng vị này... Hừm, tuy chưa gia nhập vào tòa soạn nào, nhưng chỉ cần cô ấy nguyện ý, ông chủ Triệu của chúng tôi sẵn sàng chi 1000 đồng mỗi tháng để mời vị này đó!"

Bảo vệ hít vào một ngụm khí lạnh.

1000 đồng à. Hắn lác cả mắt rồi! Nghe nói tiền lương hàng tháng của Tô Châu cũng chỉ 60 đồng, một tháng của người này còn hơn cả năm của cô ấy. Chưa kể hắn là một bảo vệ canh cửa siêu nhỏ bé, 10 đồng bạc đã đủ cho hắn ăn uống rồi.

"Nguyên tiên sinh người ta là người như thế nào chứ, chúng ta ngưỡng mộ còn chẳng hết! Anh xem, chẳng phải ông chủ Triệu của chúng tôi đã đặc biệt mời Nguyên tiên sinh đến xem kịch sao? Phái chúng tôi ở đây nghênh đón nữa!"

"Nguyên tiên sinh?" Bảo vệ cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc. "Xì, có phải là phóng viên nổi tiếng, Nguyên Oánh Nguyên tiên sinh không?"

"Ôi chao, xem ra anh không phải chỉ biết canh cửa, không sai, chính là người đó!"

Từ lúc ở cổng đã nhìn thấy tấm bảng tên lớn, hôm nay có kịch của Viên Viên. Đây là tình cờ trùng hợp, Tô Châu trở lại Minh viên chính là vì Viên Viên.

Vì chuyện trước đó, đoàn kịch vẫn có chút lo lắng cho Tô Châu, trên đường có người quen, thấy cô trở về, có người vui mừng, có người lạnh nhạt, thậm chí còn có người chỉ trỏ suy đoán lý do cô trở về.

Đại tiểu thư như có như không lại gần cô, nhỏ giọng nói với cô: "Chị xem, trước đó em không cho chị về, chị trở về lại bị đối xử như vậy, chị rất vui sướng khi bị người ta xem như khỉ nhỉ?"

Tô Châu lườm nàng một cái, sắc mặt bình thản tựa như làn nước không chút sóng gợn. Dù có gió thổi qua, cũng sẽ tĩnh lặng, bất động.

Bị cô nhìn, bờ môi đỏ mọng của đại tiểu thư mím chặt, khóe môi dâng lên, che miệng bật cười. Nàng thẳng lưng, mắt không còn liếc ngang liếc dọc đi bên cạnh Tô Châu, dáng dấp trông không thể nghiêm túc hơn.

Bước chân vào rạp hát huyên náo, bên tai là tiếng hát í a í a rõ ràng quen thuộc, phụ họa là tiếng chiêng trống ầm ầm rung chuyển đất trời, nghe thấy tiếng nhân vật thanh y đang khóc khe khẽ, bên dưới lầu lại phát ra một tiếng gọi.

Lén lút kéo Tô Châu lên lầu hai, nhưng bất cứ nơi nào đi qua đều sẽ có người nhanh chóng nhận ra hai cô, liền rối loạn một trận. Nhưng sau đó rất nhanh im lặng trở lại, ánh mắt lạnh lùng của đại tiểu thư quét qua, không ai muốn gặp phiền phức.

"Có chuyện gì vậy?" Hàng ghế đầu bên dưới là một người đàn ông không trẻ tuổi. Ăn mặc chỉnh tề, quần tây thẳng tắp, âu phục màu trắng phẳng phiu, chỉnh tề gọn gàng, còn mang găng tay trông rất nghiêm cẩn, mái tóc ngắn được chải chuốt tỉ mỉ. Trên gương mặt trắng nõn không râu ria là thần sắc trầm ổn.

Anh ta hỏi người có dáng vóc nhỏ bé bên cạnh, áo xống giản dị, mặc thường phục màu xám, ước chừng khoảng 20 tuổi, đeo kính gọng vàng, còn ôm một chiếc balo nhỏ.

Mắt kính vàng ngẩng đầu đưa mắt lên lầu hai, tầm nhìn đặt trên một bóng người quen thuộc, đã sáng tỏ. Hạ giọng nói với người mặc âu phục trắng: "Là Đỗ Như Mộng."

Âu phục trắng ngẩng đầu nhìn Đỗ Như Mộng, sau đó thờ ơ tiếp tục nhìn lên sân khấu. Trong mắt là từng cái nhíu mày từng nụ cười của Viên Viên, từng nét cử chỉ, anh ta nhìn rất chăm chú, thậm chí còn buông lỏng, căng chặt ấn đường theo hỉ nộ ai lạc của Viên Viên.


"Ngài gióng trống khua chiêng mà đến Minh viên như vậy, lỡ như ông cụ biết..." Kính vàng thấy anh ta không để tâm đ ến Đỗ đại tiểu thư, biết anh ta cố tình cắt ngang lời khuyên ngăn vừa rồi của mình, hắn đành kiên nhẫn nhắc lại chuyện cũ.

"Thì làm sao? Tôi họ Nguyên, Văn tiên sinh họ Văn, tôi đã sớm tách rời nơi đó từ lâu, ông ta và tôi không có quan hệ gì nữa, chuyện của tôi không đến phiên ông ta quản!" Âu phục trắng khinh thường giễu cợt, "Tôi nói cho cậu biết, cậu cũng họ Văn, lão già bức tử anh trai cậu, cậu không hận tiên sinh mà lại đến khuyên giải tôi? Còn muốn làm người của tôi thì yên ổn chút, cậu phải biết, cậu là người họ Văn."

Kính vàng trầm mặc một hồi lâu mới lắc đầu cười khổ: "Cô, con mà họ Văn cái gì chứ? Con không có cha, chỉ là đứa con hoang ngoài giá thú của Văn gia mà thôi."

Hắn ta thấy âu phục trắng vẫn còn dõi theo diễn viên trên sân khấu, không khỏi thở dài: "Nếu như ngay từ đầu Văn Khải Minh không phải lòng Hạ Vô Thanh thì làm sao có thể có kết cục này."

Âu phục trắng quay đầu nhìn hắn, cười như không cười nói: "Không cần biết Văn gia có nhận cậu hay không, nhưng tên cậu vẫn là Văn Khải Quân, em trai của Văn Khải Minh. Bình phẩm anh trai mình như vậy, cậu không cảm thấy vô lễ ư?"

"Cô, con xin lỗi." Văn Khải Quân nói.

Âu phục trắng nhàn nhạt liếc hắn một cái: "Nói trước, cậu vẫn gọi tôi một tiếng cô như vậy, đợi đến khi ông chủ Triệu phát hiện ra, cản đường hai chúng ta, tôi sẽ lập tức tống cậu ra nước ngoài."

Văn Khải Quân mấp máy môi nhưng lại không nói nên lời.

Đại tiểu thư kéo Tô Châu ngồi xuống bên cạnh, trà sư đi tới rót trà cho các nàng, còn mang tới một chút điểm tâm. Đại tiểu thư hiếu kỳ nhìn Viên Viên trên sân khấu.

Hóa trang trang nghiêm, cùng với khuôn mặt thanh tú kèm theo lạnh lùng và dáng người mảnh khảnh thướt tha, khiến đại tiểu thư kinh ngạc nói: "Đó thật sự là A Viên sao?"

Tô Châu và Viên Viên đã từng diễn cùng nhau, đương nhiên biết thực lực của Viên Viên ở ngưỡng nào. Cô gật gật đầu, thưởng thức ngắm nhìn Viên Viên đang hát kịch, hạ giọng đáp lại đại tiểu thư: "Là em ấy."

"Thật... xinh đẹp quá." Nàng thật lòng khen ngợi. Nghe tiếng người lầu trên lầu dưới trầm trồ khen ngợi, còn rộ lên một tràng pháo tay.

Tô Châu chăm chú nhìn Viên Viên cùng một vị tiểu sinh đang hát, cô ấy hát được hai câu liền khựng lại. Mí mắt Tô Châu giật giật, tim chợt dâng lên cổ họng.

May mắn Viên Viên lại mở chiếc quạt xếp trong tay ra, rưng rưng hát lên.

Tô Châu thở phào nhẹ nhõm.

Tuy cả hai đều xướng kịch, nhưng Viên Viên không giống với Tô Châu, Tô Châu là đầu kiên, Viên Viên là nhị kiên, đầu kiên khi mắc lỗi quên lời thường có kinh nghiệm mà xử lý, Viên Viên mới vào nghề, sợ sẽ không xuống được sân khấu.

Nhưng xem vở kịch hôm nay cô mới nhận ra Viên Viên lợi hại hơn cô nghĩ rất nhiều. Cô tin chỉ cần thời gian và cho Viên Viên một cơ hội, cô ấy sẽ một bước lên trời.

Tay Tô Châu đột nhiên bị chạm vào, cô quay đầu nhìn đại tiểu thư. Đại tiểu thư trịnh trọng đoan trang nhìn xuống sân khấu, tay lại cử động, một lần giữ tay Tô Châu, đem tay Tô Châu giấu trong lòng bàn tay mình.

Tô Châu muốn rút ra lại bị giữ chặt. Cô muốn nói lớn "bỏ tay ra" nhưng đại tiểu thư lại như tâm linh tương thông mà quay sang, mỉm cười dịu dàng: "Đừng nháo, ở đây nhiều người như vậy mà."

Cô nghẹn lại, đành chịu để đại tiểu thư giữ lấy không buông.

Giọng hát của Viên Viên chất phác mộc mạc, uyển chuyển tinh tế, khiến người nghe như chìm đắm trong gió xuân, có sâu lắng hàm súc, ý vị nồng đậm, giống như rượu ngon được ủ lâu năm.

Có người, sinh ra đã được định là sommelier* hàng đầu.


*Sommelier: Chuyên gia nếm và phục vụ rượu vang

Đại tiểu thư nắm tay Tô Châu, nhưng sự chú ý của nàng lại đổ dồn vào những vị khách ở một bàn dưới lầu. Nam nhân tóc húi cua xám, đeo kính mặc trang phục màu tro kia, nàng cảm thấy có chút quen thuộc.

Nhưng nhìn dáng vẻ đó lại không giống người mình biết, rõ ràng nam nhân này rất tôn trọng người mặc âu phục trắng hào hoa phong nhã bên cạnh. Lại nhìn đến nam nhân mặc âu phục trắng, khung xương mảnh mai, tuy rằng dáng vóc cao lớn nhưng so với nam nhân lại có chút mỏng manh. Đây có lẽ là một nữ nhân.

"Nè, chị nhìn xem, vị khách ngồi bàn thứ ba ở tầng dưới, người mặc đồ trắng đó..." Đại tiểu thư nhắc nhở Tô Châu, tỏ ý bảo cô nhìn người bên cạnh Văn Khải Quân.

"Hình như tôi đã gặp người này rồi." Tô Châu nhìn theo tầm mắt của nàng, nhìn kỹ nữ nhân ăn vận nam tính.

"Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, trước khi gặp cô, tôi đã nhìn thấy người này hai lần. Một lần là sau khi A Viên diễn cùng tôi lần đầu tiên, cô ta chỉ đứng nhìn một lúc rồi bỏ đi. Lần thứ hai là lúc ông chủ Triệu đuổi theo xe cô ta, tôi và A Viên ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy." Tô Châu nhớ lại người này, sau đó thấy vẻ mặt đại tiểu thư trầm tư, không nín được mà mỉm cười: "Sao thế? Đại tiểu thư muốn làm quen cô ta?"

Đại tiểu thư nhướn mày nói: "Ơ, ừm, khá muốn." Có một loại trực giác, người phụ nữ này hẳn phải có một quá khứ lộn xộn. Không phải chỉ đời tư của cô ta, mà là có lẽ cô ta đã trải qua rất nhiều chuyện. Đặc biệt là ánh mắt cô ta nhìn Viên Viên, cách cô ta nhìn người khác thông qua Viên Viên.

Tô Châu đứng dậy, cười nói: "Vậy tôi đi mời cô ta lại đây."

"Ấy ấy ấy!" Đại tiểu thư vội kéo cô lại, để cô ngồi xuống, "Đừng, chị cứ đi qua đi lại như thế, lát nữa giám đốc Đường của Minh viên các chị lại tìm đến đấy."

"Vậy đợi hết kịch thì đi."

Nói đợi hết kịch mới đi, đến khi kịch hết thật rồi, đại tiểu thư vẫn chưa đủ vui mà đứng dậy, sau đó nhìn xuống lầu một, không biết người đã đi đâu mất rồi.

Tô Châu thấy nàng đang tìm kiếm bóng dáng hai người kia, liền cười khẩy, đi xuống lầu hai, đi vào hậu trường. Đại tiểu thư quay đầu đã không thấy Tô Châu nữa, buồn bực nghiến răng nghiến lợi, đi theo vào hậu trường.

Đại tiểu thư bắt kịp Tô Châu, hai người sóng vai đi vào phía sau sân khấu. Có người xuống sân khâu nhìn thấy Tô Châu, sắc mặt tức khắc biến đổi, muốn tiến lên chào hỏi thì bị đại tiểu thư cản lại, đành lúng túng cười rồi rời đi.

Chờ ở cửa bên hậu trường một hồi lâu, các diễn viên khác đã lần lượt đi ra, nhưng Hình sư muội và Viên Viên vẫn chưa đi ra. Đại tiểu thư cảm thấy kỳ quái, bèn vén rèm lên rồi cùng Tô Châu tiến vào phòng hóa trang ở sau hậu trường.

Bước vào, chỉ thấy dải tuệ tử* trong trang phục của Viên Viên đã bị tháo ra, xé rách ở thắt eo, trong tay Hình sư muội vẫn còn cầm tuệ tử, bị cơn gió lùa qua khe hở rèm cửa thổi đung đưa, phe phẩy dao động.

*Tuệ tử: Dải có hai đầu tua rua, dùng để làm thắt lưng

Viên Viên chỉ lạnh nhạt đứng đó, không phẫn nộ tranh cãi, cũng không tức giận mà mặt đỏ mặt xanh, chỉ tựa như một vũng nước không có cảm xúc, không có cảm giác. Vũng nước này sau khi gặp lại đại tiểu thư và Tô Châu lại lay động một chút.

Nhưng chỉ lay động vỏn vẹn chút ít.

Đôi mắt bình tĩnh có hơi gợn sóng, sau đó trong nháy mắt liền biến mất không chút dấu vết.

Hình sư muội hoảng loạn nhìn Viên Viên, lại nhìn đại tiểu thư và Tô Châu, trông như muốn giải thích nhưng lại không nói nên lời.

Đôi cao gót đỏ của đại tiểu thư giẫm thành tiếng lạch cạch, đi đến trước mặt Hình sư muội, hứng thú nhìn vẻ mặt hoảng hốt lo sợ của em. Ánh mắt lại dời tới khuôn mặt bình tĩnh của Viên Viên, đột nhiên cười rộ lên, bỡn cợt nói: "Vừa rồi các cô đang làm gì đó?" Giọng điệu mờ ám khó tả.


Tô Châu đi đến kéo nàng lại, nói với Viên Viên: "A Viên, em đây là?"

Viên Viên mỉm cười dịu dàng, gật gật đầu, nói: "Em đi thay trang phục trước."

"Chị..." Hình sư muội gọi cô nhưng cô không ngoảnh đầu.

Tô Châu cau mày, lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng. Nhưng Viên Viên không chịu nói, lại không cho rằng Hình sư muội sẽ giống đại tiểu thư vô liêm sỉ đ ộng tình khắp nơi như vậy.

Mà giống cũng chẳng sao, Viên Viên cũng không nên có biểu hiện ấy. Nhưng Viên Viên lại rõ ràng có ý đồ bảo vệ Hình sư muội, vẫn trước sau như một đối xử tốt với Hình sư muội, trái lại Hình sư muội càng kỳ quái hơn, thấy Viên Viên đi thay trang phục mà cảm thấy cấp bách, muốn nói gì đó với Viên Viên, nhưng khốn khổ là có Tô Châu và đại tiểu thư ở đây nên không nói được gì.

Liên tưởng tới đây, Tô Châu cảm thấy Viên Viên dường như đang trốn tránh Hình sư muội. Giữa cô ấy và Hình sư muội chắc chắn đã xảy ra chuyện quan trọng gì đó.

"Hình sư muội, cô và A Viên..." Đại tiểu thư thấy ấn đường của Tô Châu nhăn lại bèn đến hỏi Hình sư muội.

Không hề nghĩ rằng thái độ của Hình sư muội với đại tiểu thư còn tệ hơn trước, em thiếu kiên nhẫn nói: "Em còn có chuyện phải đi trước. Đại tiểu thư, Tô sư tỷ."

Đại tiểu thư nheo lại đôi mắt xinh đẹp, mỉm cười nhìn Hình sư muội ra khỏi cửa.

"Chậc chậc chậc, bất thường, quá bất thường. Sao em lại cảm thấy Hình sư muội không chịu nhìn thẳng em, giống như cô ấy cảm thấy em rất phiền nhỉ?"

Khóe miệng Tô Châu giật giật, không muốn đáp lại người mắc bệnh ảo tưởng cả thế giới tôn sùng mình này. Thấy đôi mắt Đan Phương mập mờ như có ý đồ xấu xa của nàng, cô dứt khoát quay lưng, không thấy thì đỡ ngứa mắt.

Đại tiểu thư từ trước tới nay bụng dạ xấu xa, nghịch ngợm.

Viên Viên thay xong trang phục rồi đi ra, Tô Châu đi tới tiếp chuyện, đại tiểu thư nhìn hai người cười cười nói nói, giống như chẳng có chuyện gì, chớp chớp mắt, không biết đang nghĩ gì.

Tô Châu cùng Viên Viên trở về gian phòng của mình, Tô Châu thấy phòng không có gì thay đổi, chạm vào chiếc bàn sạch sẽ, không vương một hạt bụi, nghi hoặc nói: "Có ai đến quét tước sao?"

Viên Viên đi mở cửa sổ, dư quang nhìn thấy Hình sư muội đang định mở cửa phòng họ thì khựng lại, nhìn sang bên cạnh, dường như nhìn thấy Tô Châu, lại dường như không nhìn thấy rồi đi về phòng mình.

"Là Lương Tiểu Nguyệt. Cô ta mỗi lần xuống sân khấu đều sẽ ghé qua." Viên Viên thu hồi tầm mắt, quay người nói.

Tô Châu sững sờ, vô thức nhìn về phía đại tiểu thư, sắc mặt đại tiểu thư vẫn vậy, ngồi xuống bên cạnh Tô Châu, thấy Tô Châu nhìn mình, nàng chậm rãi nâng khóe môi lên, màu son bóng đỏ tươi chói lóa đến mức khiến Tô Châu phải rời mắt.

Đại tiểu thư mỉm cười nói: "Đầy rồi."

Tô Châu cúi đầu nhìn ly trà trên bàn, đã được rót đầy bởi ấm trà trong tay, nước tràn ra ngoài, đổ ra khắp bàn, một chút nước đã nhỏ giọt từ mép bàn nâu, tựa như một cơn mưa rào. Cô kịp thời thu ấm trà lại, nước chảy một lúc, nước trên bàn dần ít đi, từng cơn từng hồi rơi xuống đất, những dấu nước văng tứ bề, giống dáng vẻ mỹ nhân rơi lệ.

Tô Châu trông vậy liền ngơ ngác.

Bà cả duỗi bàn tay thon dài ra, cầm chiếc cốc bằng những ngón tay mảnh khảnh, đó là một kiểu phong tình. Nàng không có vẻ gì là tức giân, chỉ đưa ly lên miệng, thành ly liền in dấu môi đỏ.

Ba người đều có tâm sự của riêng mình, nhất thời quên mất phải lên tiếng, hoặc là không muốn lên tiếng, liền im lặng. Mãi đến khi trời dần tối, đại tiểu thư uống một bụng nước mới đứng dậy nói: "Chúng ta nên đi thôi, John còn đang đợi chúng ta. Sợ không đợi được, phải nhanh lên."

Quay lại nói với Viên Viên có vẻ mặt bình tĩnh: "Viên sư muội, mấy ngày nữa chị tôi sẽ trở lại Minh viên, lúc đó tôi sẽ mời các cô ăn cơm. Hôm nay chỉ đến gặp qua cô thôi."

Viên Viên gật đầu.

Rời khỏi Minh viên cùng đại tiểu thư thì trời đã chập tối. Tô Châu nhận thấy đại tiểu thư dường như không vui lắm, vẫn luôn không có ý cười, một mình đi trước, bước chân vội vã hơn nhiều.

Tô Châu thở dài. Cô biết đại tiểu thư nghe thấy Lương Tiểu Nguyệt bước vào phòng cô nàng sẽ không vui, cũng may đại tiểu thư vẫn còn nhẫn nhịn được đến bây giờ.


Tô Châu dừng bước.

Đi được vài bước mới phát hiện người phía sau không còn đi theo, đại tiểu thư kìm nén lửa giận, quay người lại. Tô Châu đứng ngược sáng, sắc mặt không còn dịu dàng như trước, còn hoàng hôn lúc này lại êm đềm đến lạ, phác họa những đường nét trên gương mặt cô, vô cùng xinh đẹp.

Trong giây lát, mọi cơn giận của đại tiểu thư lập tức bị dập tắt.

Nàng đi đến trước mặt Tô Châu, ngắm nhìn khuôn mặt cô.

Rất lâu sau, khóe môi nàng hơi cong cong lên, nhẹ nghiêng người về phía trước, đặt một nụ hôn lên môi Tô Châu. Trong khoảnh khắc đó, dường như có một tia sáng lóe lên.

Đại tiểu thư nheo nheo mắt, đứng thẳng. Nhìn chằm chằm Tô Châu, tươi cười, nắm lấy tay cô chầm chậm rảo bước: "Xem ra hôn chị không chỉ giảm đau mà còn hạ hỏa."

Màu hồng đào lan rộng trên má Tô Châu. Vẻ đẹp có thể sánh với ánh nắng vàng nhạt trên bầu trời.

"Đại tiểu thư, đây là trên đường đấy."

"Thế thì sao, dù sao cũng đâu ai nhìn."

"Đại tiểu thư..."

Trong một con hẻm nhỏ trên phố, có hai người đàn ông đang kích động thì thầm to nhỏ, tay ôm chặt chiếc máy ảnh. Một trong hai người nói: "Vương Khải, hôm nay chúng ta không tiếp đón được Nguyên tiên sinh, bị ông chủ mắng, khà khà, không ngờ lại vô tình chụp được ảnh... Đưa ảnh cho ông chủ, chúng ta xem ra lập được công lớn rồi."

Vui mừng khôn xiết kiểm tra máy ảnh mà không ngoảnh đầu. Không nghe thấy Vương Khải trả lời, người kia lại vui vẻ tiếp tục độc thoại: "Liệu ông chủ có cho tôi làm chủ nhiệm không? Hay là thưởng cho chúng ta thật nhiều tiền nhỉ? Vương Khải, ảnh nói xem có phải..."

Có thứ gì đó vừa lạnh vừa cứng áp vào sau gáy, nụ cười của gã cứng đờ, tóc gáy lập tức dựng đứng, không dám cử động.

"Đưa film cho tôi." Một giọng nói u ám của người trung niên nói với gã.

Gã nơm nớp lo sợ, trán đã toát mồ hôi lạnh. Lấy film ra, run như cầy sấy mà đưa qua: "Đại ca... Đại ca tha mạng... Có gì thì từ từ nói... Đại ca... Chúng em chỉ là tay sai của người khác thôi..."

Hơi ngoảnh đầu, khóe mắt nhìn thấy một người đàn ông nằm bất động trong con hẻm tối—— là đồng nghiệp Vương Khải của gã. Gã gần như bị dọa đến mức quỳ trên đất, nước mắt tuôn rơi.

"Hôm nay các người đã thấy gì rồi?" Giọng nói ảm đạm đó lại vang lên sau đầu.

"Không có không có! Em không biết gì cả! Em không thấy gì cả! Đại ca tha mạng! Đại ca tha mạng ạ!"

"Hổ gia, thả người đi." Một người khác nói.

Người được gọi Hổ gia kia bỏ súng ra khỏi ót, dễ như bỡn đánh một cú mạnh vào cổ tên phóng viên. Phóng viên chưa kịp thấy mặt của Hổ gia đã ngất đi.

Cất súng xong, Hổ gia liếc nhìn xung quanh rồi ra hiệu: "Rút!" Một nhóm người mặc vest đen được huấn luyện bài bản rút lui. Hổ gia thì lên xe.

Trên xe, tài xế không quay đầu mà chỉ thấp giọng, nói: "Lão Hổ, tam gia đâu cho anh giết người!"

Hổ gia, chính là gã đàn ông cao lớn có sẹo bên Đỗ tiên sinh. Lão Hổ cười lạnh nói: "Tên tiểu tử kia chỉ bị đánh ngất thôi. A Đoan, anh đừng quên, ai mới là chủ nhân của anh!"

Tài xế không tiếp chuyện, khởi động xe đi đến hướng Đỗ gia.

- --------------------------------------------------------------

Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*∀*)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.