Hắc Ám Chi Bạn

Chương 1: Vừa bắt đầu liền rất tồi tệ



Ron đang ngủ đến trời đất đen kịt thì cảm thấy một nguồn sức mạnh đang dùng sức lay động bờ vai của hắn, âm thanh một người phụ nữ vừa lo lắng vừa hốt hoảng được vang lên bên tai: “tỉnh dậy đi, Ron, mau tỉnh dậy đi!!”

Ron dùng chăn che đầu ngủ tiếp, cuộc đời này hắn hận nhất là mình đang ngủ thẳng giấc thì bị người đánh thức. hắn luôn cảm thấy nếu như có chuyện thực sự quan trọng thì đó chính là giấc ngủ.

Nhưng đối phương vẫn không có ý định từ bỏ, chăn đắp trên người mạnh mẽ được lôi ra, người phụ nữ kia tiếp tục la lên: “nhanh tỉnh dậy đi, Ron, chúng ta có phiền phức.”

Hai từ phiền phức này khiến Ron miễn cưỡng mở mắt, đèn bàn với ánh hào quang màu vàng chiếu vào võng mạc, phản chiếu khung cảnh một nhà trọ xa lạ, không phải chuyện tốt. đẩy người đàn bà đang động chạm vào nửa thân trần của hắn, chính là tình nhân hắn gặp tối hôm qua ở quán bar.

Hắn rên rỉ một tiếng, thật muốn đem đầu lần thứ hai vùi vào gối, trở lại mơ một giấc mơ ngọt ngào.

“nhanh lên một chút, Ron, chồng em đến.” cô nói.

“cái gì?” Ron thốt lên, đôi mắt rốt cục hoàn toàn mở ra, “em có chồng? Em trước giờ chưa từng nói bản thân có một ông chồng!!”

“em cũng chưa nói em không có, thời gian bọn em chung sống ngọt ngào lãng mạn với nhau quá ít.” cô gái nói, đem cuộc trò chuyện điện thoại vừa nãy bỏ qua, từ dưới chân giường lấy chiếc quần lót mặc vào. Thân thể cô với đường cong mịn màng, không chút tì vết, tại một thành phố xa lạ, trong một nhà trọ xa lạ như một giấc mộng tươi đẹp, tuy nhiên giấc mộng này sắp biến thành ác mộng.

“nhưng nhìn dáng vẻ của em tại quán bar không phải luôn hướng về tất cả đàn ông trong quán bar biểu lộ mình là người vô chủ, đêm nay muốn tìm niềm vui sao?” Ron chất vấn, từ góc giường lung tung lộn xộn tìm quần lót của mình, cô gái này tối ngày hôm qua ở trong quán bar uống rượu buông thả, còn kém nhảy nhót thoát y, hai người lúc cùng nhau thuê phòng còn không có chút đạo đức nào là do dự, cuồng dã đến mức tựa như tám đời chưa từng được gần gũi đàn ông.

“bọn em ly thân đã một quãng thời gian dài, tuy nhiên thỏa thuận về việc ly hôn đã xong nhưng còn chưa ký mà thôi.” Cô lơ đễnh nói, gài áo ngực, nhặt lên chiếc váy ngắn màu đỏ kéo lên.

“nhưng em còn đang là vợ của hắn, đúng không!! Anh nói, hắn bình thường có hay mang vũ khí hay thứ gì tương tự không?” Ron vừa hỏi vừa cầm quần bò mặc vào, xoay người đi tìm áo sơ mi.

“hắn đi đâu cũng mang theo súng, nhưng đó là…” cô em tình nhân nói.

“Cái gì!?” Ron cất cao giọng.

Đối phương dùng một biểu tình chẳng khác gì động viên đứa con nít nhìn hắn, “không cần sốt sắng, hắn là nhân viên điều tra liên bang, đương nhiên phải mang theo súng, đây là quy định của công việc.”

“FBI!?” Ron cất cao giọng, quả thực cổ họng muốn hét lên. Điều này lại khiến cho người phụ nữ đối diện giật cả mình, cô giơ hai tay lên nhẹ nhàng nói, “đừng lo lắng, anh ấy không giống những cảnh sát mục nát trong truyền thuyết, Jeffery tuy là một người không làm những việc trái với pháp luật, gánh vác rất nhiều vụ xử lý kỷ luật nhưng hắn là một người không tệ.”

Trời ạ, nhìn xem đây là cái gì, Ron tuyệt vọng nghĩ. Hắn trên người bây giờ còn gánh trên vai ba mạng người, không bị tra ra được cũng coi như vận khí tốt, ngày hôm nay vốn muốn có một đêm tình cảm mãnh liệt, thần kinh buông lỏng một chút, lần này thì tốt rồi, lập tức liền ngủ thẳng tới vợ của cảnh sát!!

“anh ấy đến!” Người phụ nữ nói, nghiêng tai lắng nghe thanh âm bên ngoài, Ron nghe được tiếng bước chân từ hành lang truyền đến, trong đầu cấp tốc hiện lên một người đặc vụ liên bang cao lớn, cầm súng trong tay, đạn trên nòng, sẽ chờ giữ cửa một cước đá văng, nòng súng đè ở trên đầu của hắn, một người phụ nữ bên cạnh hắn không nhớ rõ tên sẽ lớn tiếng rít gào lên “chồng, không được” các loại, sau đó đối phương tàn bạo mắng “Dám ngủ mới vợ tao “, không chút do dự nổ súng, bản thân sẽ là một người tình mình đầy máu tươi nằm trong nhà trọ.

“em cảm thấy giờ anh nên làm gì?” Ron bất lực hỏi.

“E rằng anh chỉ có thể nhảy cửa sổ trốn đi, em sẽ nói với hắn là em chỉ một mình đến nhà trọ tìm kiếm không gian riêng, suy nghĩ mục đích của cuộc sống sau này.” Đối phương nói.

“cái lý do vớ vẩn gì đây!!”Ron kêu lên.

“mấy thầy cô tâm lý lớp tự giúp mình đều nói như vậy!!” cô gái cũng đồng dạng bất lực nói, cô vừa nói xong Ron đầu tiên liền vọt tới bên cửa sổ, sau đó mới nhớ tới bọn họ thuê tại tầng 15, hơn nữa ngoài cửa không có bất kỳ cái gì có thể leo xuống.

___ nếu như hắn muốn nhảy cửa sổ, vậy chắc chắn bản thân sẽ giống y như thạch sùng hoàn toàn nằm nhoài trên vách tường tầng mười lăm. Lấy một độ cao nguy hiểm cùng với tư thế chờ chết chờ cho cảnh sát bị cắm sừng được thuyết phục rời đi.

“Không được, nơi này quá cao.” Ron nói, quan trọng hắn cũng không phải muốn ở chỗ này mất mặt mà chính bản thân không tự tin với lực cánh tay như vậy, nếu như đối với tình một đêm trong nhà trọ cùng với việc mở một chai champagne mà nói, vậy thì hắn nhất định là người bị chết oan nhất trên cõi đời này.

Người bạn tình tai họa của hắn đang lấm lét nhìn xung quanh một lát, nỗ lực tìm kiếm một nơi lẩn trốn, nhưng gian phòng này không lớn, trang trí đơn giản, không có một chỗ nào để giấu người.

Ngay lúc này ông chồng mang súng kia đã đi tới cửa, dùng sức giơ tay gõ gõ: “Kate, anh biết em ở bên trong, chúng ta cần nói chuyện một lúc.” Anh ta nói.

“anh tới làm gì, em không muốn nói chuyện cùng với anh!!” Kate trả lời lại, vừa đẩy Ron hướng về trong phòng tắm, “anh có thể vào trong nhà tắm tránh một lát, chờ sau khi anh ấy đi vào thì em sẽ nói anh ta ra ngoài nói chuyện. ôi trời, anh ấy nhìn thấy anh sẽ điên mất, ngày hôm qua là sinh nhật anh ấy, em vốn đáp ứng với anh ấy tối qua sẽ cùng nhau tổ chức sinh nhật!!”

“trời ạ, ngày hôm qua là sinh nhật hắn mà em có thể cùng anh thấy thả chim bồ câu rồi chạy tới đây cùng anh qua đêm?” Ron cất cao giọng, hắn hầu như có chút đồng tình với người cảnh sát đang đứng ngoài kia, chuyện như vậy dù có thế nào đi nữa thì y vẫn rất đáng thương.

“Em vốn cho rằng bọn em còn có khả năng, tuy nhiên ngay tối hôm qua em đột nhiên ý thức được điều đó không thể nào thành sự thật, chuyện tình cảm như vậy cần phải quyết đoán, nếu còn do dự chỉ tổ làm cho hai bên đều tổn thương, cho nên em liền nghĩ cần phải mạnh mẽ khốc liệt hơn để cho hai người đều hiểu hết thảy đã kết thúc.” Kate nói.

Nhưng tại sao phải tới tìm hắn để tìm kiếm phương pháp mạnh mẽ khốc liệt đây? Ron tuyệt vọng nghĩ, hắn bị cô thô bạo đẩy vào nhà tắm, nơi này nhỏ đến đáng thương, cảnh tối tăm u ám tựa như một nhà tù.

“hiện tại người chiến sĩ bị em làm tổn thương đã tìm tới, chúng ta đều xong đời, em tốt nhất nên nhanh chóng giải quyết chuyện này đi!!”  hắn la lên, cảm giác dáng vẻ của bản thân như vậy cực kỳ mất mặt, nhưng thực sự không còn biện pháp nào khác.

“đừng lo lắng, em sẽ xử lý tốt, cục cưng.” Kate nói nhẹ bẫng, đem cửa phòng tắm đóng lại, Ron lâm vào một mảnh tắm tối.

Hắn mơ hồ nghe thấy người cảnh sát đang ở bên ngoài gõ cửa, vừa nói: “anh muốn cùng em nói về chuyện ngày hôm qua, Kate, em cùng với ai ở bên trong?”

“em không ở với một người nào cả.” âm thanh Kate cũng vang lên, vừa nghe liền biết đang nói dối.

Ron nghe rõ ràng được cô đang bước tới cửa, mở ra, sau đó trong phòng liền yên tĩnh trở lại. hắn rõ ràng nghe thấy tiếng tim đập của mình, cũng biết được bên ngoài sẽ không nghe thấy được, nhưng bản thân vẫn rất hi vọng nó sẽ không nhảy lên như thế.

Hắn có cảm giác rất tồi tệ. hoàn cảnh này làm cho hắn nhớ tới ký ức bị lãng quên hồi trước, khi còn bé, hắn cũng trốn bên trong chiếc tủ quần áo tối đen như mực, nghe được người cảnh sát bên ngoài đang dùng sức gõ cửa, âm thanh thô bạo như vậy, như hủy diệt trước nền trống trận, không có một chút thương hại.

Mẹ đi mở cửa, Ron qua khe hở tủ nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, một người cảnh sát đang đứng ngoài cánh cửa, trên người mặc một bộ đồng phục phẳng phiu, bên hông treo chiếc dùi cui đi vào trong phòng. Mặt của hắn giống như từ tượng đá khắc thành, không hề có một tia nhân khí.

“tôi dù có lá gan bằng trời cũng không dám đi tố giác ngài ạ,” mẹ nói, “Brooke là chính hắn tự tìm, ngài nếu có thể giúp đỡ hai người cô nhi quả phụ này thì trong lòng tôi cực kỳ cảm kích.” ____ Brooke là cha của Ron, ông vì buôn ma túy cùng với việc đánh lén cảnh sát nê bị bắn chết tại chỗ, như vậy ông cũng sẽ không bao giờ tiếp tục được tới cục cảnh sát khai ra đồng bọn. đương nhiên những thứ này đều rất lâu sau đó, Ron khi trưởng thành đến mức đủ lớn mới chính thức hiểu rõ.

Người cảnh sát kia nở nụ cười, tròng mắt màu sắc rất nhạt, dưới ánh sáng lại giống như không có đồng tử, một mảnh lãnh khốc trống không, “nhưng tôi nghe nói bà chuẩn bị lên tòa làm chứng, chẳng lẽ bọn họ nói sai rồi?” hắn nói.

“ngài đừng nghe những người kia bịa lời nói dối, bọn họ vì tiền nên tin tức giả gì đều bán!!” mẹ nói với giọng điệu thoải mái, cùng với công việc trong hội học thuật của bà thì nói vài lời để lừa người vẫn rất tốt.

Nhưng Ron ý thức được điều đó không có khả năng, đây không phải là điều gì có thể nói sự thật là sự thật, hoặc là che dấu đi để dối người, người nọ là ma quỷ. Ron ở trong bóng tối nghĩ, hắn sẽ không muốn nghe những gì bạn nói, cũng sẽ không cần quan sát khuôn mặt của bạn, nơi đó chỉ có một ác ý nguyên thủy nhất.

“đứa bé đâu?”cảnh sát hỏi.

“Không biết đã đi đâu rồi, hắn cả ngày chỉ biết đi ra ngoài lang thang chơi đùa, một chút tiến bộ cũng không có,” mẹ nói, “ ngài muốn uống chút gì không?”

“Có cà phê không?” Cảnh sát hỏi.

“Có.” Mẹ của Ron nói, bà đi tới bên bàn lấy bình pha cà phê, làm một ly nước yêu cầu khiến bà thở phào nhẹ nhõm.

Theo ánh sáng chiếu qua khe cửa của tủ quần áo, Ron trợn mắt, hắn nhìn thấy người cảnh sát kia ung dung thong thả cầm súng ra, kéo chốt an toàn rồi đi tới bên cạnh mẹ. Hắn muốn lớn tiếng gọi nhưng hoàn toàn bị nỗi sợ hãi chiếm cứ, một chút âm thanh đều không thể phát ra.

Cứ như vậy, hắn nhìn thấy họng súng đen nhánh kia nhắm ngay sau đầu của mẹ, sau đó rầm một tiếng, máu tươi cùng với tiếng vỡ cốc lăn lăn trên bàn, thân thể mẹ ngã xuống, Ron chỉ cảm thấy đầu óc mơ hồ trống rỗng, rồi mẹ đông một tiếng va đầu xuống đất.

Người cảnh sát kia đi về hướng cửa, cánh cửa rầm một tiếng đóng lại, Ron ngơ ngác ngồi tại chỗ, hoàn toàn sợ đến choáng váng, một chút phản ứng cũng không có.

Hắn ngây ngốc ngồi trong bóng tối tầm mấy tiếng mới có thể đẩy cánh cửa tủ chậm rãi bò ra ngoài, nhưng gia đình của hắn đã không còn tồn tại.

Tuy rằng bọn họ đều là những kẻ buôn ma túy, là những kẻ say rượu, thường thường ra vào ngục giam thì sao chứ, bọn họ đều rất yêu hắn, cho hắn một gia đình, mà từ đó trở đi, hắn đã biến thành một đứa trẻ mồ côi.

Sau đó hắn lăn lộn rồi trở thành người cầm đầu trong gia tộc xã hội đen lớn nhất, cũng coi như là một nhân vật có tiếng, nhưng người mà hắn sợ nhất vẫn là cảnh sát.

Hắn nhìn thấy cha bị chết đầu đường, bị súng lục của cảnh sát một phát bắn trúng đầu. hắn nhìn thấy mẹ bị một viên súng từ đàng sau xuyên qua vỡ đầu, khi đó trên mặt bà thậm chí còn mang theo nụ cười. người của chính phủ đến lôi xác của mẹ đi, hung thủ vẫn đứng trước mặt xe cảnh sát cùng đồng nghiệp trò chuyện vui vẻ.

Ron đứng một mình trong góc, nỗ lực giả vờ bản thân vừa cùng mấy đứa bạn đi ra ngoài vất vưởng trở về, hắn còn rất nhỏ đã học xong một bộ dạng lừa gạt trước thi thể của mẹ.

Cục cảnh sát là những kẻ tà ác xảo quyệt, hắn nghĩ. Ý niệm này mãi mãi tới tận bây giờ vẫn không thể nào thay đổi, tuy lý trí nói cho hắn biết không phải như vậy, phải nghĩ tích cực sẽ có những cảnh sát làm tốt bổn phận của mình, lại như trên đời vĩnh viễn cũng không thiếu những cảnh sát xấu xa tương tự.

Vào lúc này, Ron đã trưởng thành đang trốn trong một phòng tắm tối tăm, không gian nơi này cũng nhỏ như vậy, chỉ có một khe cửa nhỏ nhoi cho hắn nhìn ra phía bên ngoài.

Một người cảnh sát đứng đó, nửa nghiêng người sang phía hắn nên Ron không nhìn rõ ngoại hình của anh ta, chỉ thấy người kia mặc bộ thường phục___ hẳn là đang đi công tác cùng với âu phục và áo sơ mi trắng, không nhìn thấy bên hông có súng, có thể rõ ràng ngửi được hơi thở cố chấp cứng rắn với việc chấp hành pháp luật. Kate hình như hướng về phía hắn giải thích gì đó, hai người ầm ĩ rùm beng lên.

Ron liền hoảng hốt nhớ tới lúc còn bé, bản thân cũng giống như thế trốn vào trong tủ quần áo, cảm thấy một loại sợ hãi không rõ ràng. Cho dù nơi đó từ lâu hắn đã không còn trốn vào được vì giờ hắn đã một người đàn ông trưởng thành.

“được rồi, em đột nhiên đổi ý thì chí ít em nên gọi điện thoại nói cho anh biết trước, nói cho anh em cảm thấy chúng ta không thích hợp, anh đã chờ em nguyên một đêm!!” chồng Kate lớn tiếng nói.

“em nói chúng ta không có cơ hội ở cùng một chỗ, anh liền làm ra phản ứng này? Cái gì cũng không nói, cứ vậy muốn em nói cho ánh biết?” Kate cất cao giọng, trời mới biết cô làm sao có thể nghĩ đến góc độ này để hướng qua.

“em còn muốn anh làm thế nào, Kate? Anh rất mệt, em đã dằn vặt anh ba năm, số lần thất hẹn với anh đã không thể nào đếm hết được. ly hôn vẫn chưa phải ly hôn, em một chút chủ kiến cũng không có. Em có biết anh rất yêu em, anh nghĩ muốn cứu vớt lại cuộc hôn nhân này nhưng em lại không ngừng đổi ý, cái này đối với anh thực sự không công bằng!!” người cảnh sát nói.

“em chỉ là không chắc chắn được em muốn có một cuộc sống với anh, Jeffery, em rất yêu anh, đây là một sự thực, điều này làm cho em rất khó có thể quyết định, cho dù em đã vô số lần quyết định muốn rời khỏi.” Kate nói, điều này cũng giống như một đôi vợ chồng trẻ bắt đầu nói chuyện yêu đương.

“em không thể nói quyết định cuối cùng sao?” anh không nghĩ muốn cảm thụ cảm giác này nữa, tối ngày hôm qua anh đã tự tay làm một bàn ăn, một người một nhà đợi em một đêm, anh sắp bị em dằn vặt đến điên rồi!!” Jeffery nói, “nhưng tự dưng em lại chạy tới nơi này…” hắn dừng lại, quét mắt nhìn môi trường xung quanh. Lúc mở miệng lần nữa thì tiếng nói của hắn đã trở nên lạnh băng, “một mình em tới nơi này?”

“em tình cờ muốn một mình một người yên tĩnh, anh biết đấy, trong nhà mẹ quá ồn ào, bà luôn oán giận em về chuyện chia tay của hai chúng ta.” Kate nói.

Jeffery híp mắt, nhìn dưới đáy giường một chiếc giày đàn ông. Cùng lúc đó Ron đang trốn trong buồng tắm đột nhiên ý thức được được bản thân có một chiếc chân còn để trần, chiếc giày kia của hắn đang ở ngay bên ngoài.

Jeffery ngơ ngác nhìn chiếc giày kia, tự giễu nở nụ cười, “anh một mực chờ đợi em, Kate, anh luôn luôn suy đoán xem em đang làm gì.”

“xin, xin anh không nên xúc động, Jeffery, đây chỉ là một lần bất ngờ ——” Kate lắp bắp nói, cô không thích cùng Jeffery cùng nhau có một cuộc sống quá đúng quy củ, cô cảm thấy như thế nhân sinh mới có kích thích, mới có thể xưng là nhân sinh, nhưng tuyệt không nghĩ tới loại kích thích kiểu này.

“Hắn ở đâu?” Jeffery nói, lấm lét nhìn trái phải.

Ron khẩn thiết nắm chặt nắm đấm, hắn biết bị phát hiện chỉ là vấn đề sớm hay muộn.

Hắn biết mình bây giờ căng thẳng rất không bình thường, nếu như có người đang gặp phải tình huống như vậy thì đã sớm mang theo súng đi ra ngoài, đem tên kia đánh một trận. mình không nên như vậy, hắn tự nói với mình, hắn không thể ôm một tâm lý sợ hãi với một cảnh sát bình thường như vậy, khi đó hắn còn nhỏ, nhưng bây giờ hắn đã là một người đàn ông trưởng thành, có sức mạnh có vũ khí, hắn không nên vì nỗi sợ sệt kéo đi.

Hắn hít một hơi, tìm súng trong túi, đang chuẩn bị kéo cửa đi ra ngoài thì đúng lúc này cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra.

Đứng ngược hướng với ánh sáng, khuôn mặt của người đàn ông bị khuất trong bóng tối, nhưng hắn thấy được ánh mắt anh ta, một đôi mắt với tròng màu nhạt, cùng với ánh mắt vô số lần xuất hiện trong mộng, băng lãnh với khuôn mặt nghiêm khắc.

Ron bị dọa sợ muốn chết, hắn hoảng loạn vội vàng lui vào một bước liền đụng vào bồn rửa tay, cốc cùng bàn chải đánh rang ào ào rơi xuống cùng một chỗ, giống như khi mẹ chết là âm thanh chiếc cốc vỡ tan tành.

Hắn vẫn còn chưa kịp phản ứng lại thì đối phương đã một bước đi tới phía trước, một tay kéo vạt áo đem hắn từ phòng tắm kéo ra, ném ra ngoài dưới nguồn sáng.

Ron ngã trên thảm sàn, kinh hãi nhìn thân ảnh cao lớn của người kia. Lần này dưới ánh sáng, hắn thấy rõ khuôn mặt của y.

Đây không phải là người cảnh sát trong ác mộng của hắn.

Dưới ánh đèn bàn cùng với tia sáng ngoài phòng chiếu trên mặt của anh ta, khuôn mặt đường nét của y nhu hòa hơn, đôi mắt màu lam nhạt, người mặc âu phục, ca-ra-vat đã nới lỏng kéo xộc xệch, nhìn qua có hơi lôi thôi lếch thếch.

Đương nhiên không thể nào là người kia, Kate không thể gả cho một ông già hiện giờ đã trên năm mươi tuổi, hắn cũng không phải quý ông giàu có, chỉ là một người công chức.

Hơn nữa, tên kia cũng đã sớm chết rồi.

Đúng, ông ta đã chết, hắn tận mắt thấy.

Ý niệm này làm cho hắn thở phào nhẹ nhõm, hoàn cảnh phía trươc cũng không phải giống trong hồi ức thời thơ ấu của hắn, đối phương gắt gao kéo lấy cổ tay hắn, động tác thô bạo, Kate kéo cánh tay ông chồng vừa ồn ào, “Jeffery, anh bình tĩnh một chút, cái này là chuyện giữa chúng ta, không nên làm khó hắn, hắn không biết chuyện của anh!!”

cảnh sát gọi Jeffery quay đầu, dùng một biểu tình giễu cợt nhìn Kate, “Bình tĩnh? Làm sao bình tĩnh? Nghĩ xem hôm qua anh chờ đợi em cả đêm thì em lại cùng người đàn ông này làm tình sao?”

hắn nhìn qua rất phẫn nộ, Ron có thể rõ ràng nhìn thấy sự thống khổ và bi thương của y, chỉ cần bình tĩnh suy nghĩ một chút thì người đàn ông này tuyệt đối có thể có lý do đem mình đánh một trận.

“tôi rất xin lỗi anh bạn, tôi hoàn toàn không biết cô ấy là hoa đã có chủ,” hắn xen mồm, “cậu xem, chuyện này rất bình thường, cậu đến quán bar tìm bạn tình, đúng lúc này có một cô gái xinh đẹp tiến tới, cô xinh đẹp như vậy, hơn nữa một lời của cô cũng không đả động gì đến việc cô kết hôn, vậy cậu đương nhiên sẽ_______”

Ron còn chưa nói hết lời thì Jeffery đã mạnh mẽ tung một quyền trên mặt của hắn, Ron bị đánh đến mức trước mắt biến thành màu đen, hàm răng cũng không biết có còn trong miệng hay không, hắn nghe được bên cạnh truyền đến âm thanh phẫn nộ muốn ngăn cản của Kate.

Được rồi, y có lập trường để đánh hắn nhưng cũng không đại biểu cho việc y có thể đánh được hắn, Ron nghĩ, lửa giận đem một chút thương hại cùng với sự sợ hãi đã sớm bị quét sạch, hắn mạnh mẽ xông lên nắm lấy vạt áo đối phương, hướng trên mặt hắn đánh một quyền. hai người rất nhanh liền xoay vào đánh nhau.

Là người xã hội đen, khẳng định đối với một người liều mạng là việc tâm đắc. mà một đặc vụ liên bang thì việc làm sao đánh nhau cũng đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp. vì vậy hai người đánh nhau đến trời đất xoay chuyển, nhất thời khó khăn chia cắt.

Kate đứng ở bên cạnh, mặc dù không thiếu những cô gái có giấc mộng có hai người đàn ông vì mình đánh nhau tranh chấp, nhưng cô một chút cũng không cảm thấy chuyện này có cái gì lãng mạn. chỉ cần nghĩ đến tình nhân có bề ngoài đẹp trai như vậy bị phá vỡ một chút thôi thì cỡ nào đáng tiếc, mà ông chồng cũng bởi vì đánh nhau liền gánh vác xử lý kỷ luật, việc thăng chức liền có vấn đề.

Nhà trọ kiểu này phỏng chừng cũng không có quy định gì cho nên thường thường có hai người đàn ông hoặc hai người phụ nữ đánh nhau, đối với lịch sử loài người vẫn tiếp tục phát triển thì cứ thấy giống như không thấy là một việc rất đúng, đến giờ này mà ngay cả bóng dáng một bảo an cũng đều không thấy.

Quá trình này đại khái giằng co đến mười mấy phút, không biết nhân viên điều tra kia làm sao nhưng ngược lại Ron lại tập trung vô cùng. Ngay lúc này, hắn mơ hồ nghe được tiếng chuông điện thoại, một lát sau mới phản ứng được là điện thoại di động của người cảnh sát kia vang lên. Hoàn cảnh bây giờ là Ron đang áp chế trên người Jeffery, tay kẹp vào cổ hắn, người phía dưới cũng với một động tác như vậy. Vừa nghe tiếng chuông vang y liền đẩy Ron qua một bên, tay vươn ra lấy chiếc điện thoại trong túi.

Nhìn thấy đối phương đình chỉ động tác, Ron cũng không tiện tiếp tục, không thể làm gì hơn là dừng lại hành động, nghĩ nếu như hắn quyết định sau khi tiếp điện thoại xong sẽ tiếp tục đánh thì hắn lại phục bồi được rồi.

—— sau đó hắn mới biết, hết thảy cảnh sát cùng bác sĩ với nghề nghiệp các loại cũng không sai biệt lắm, điện thoại luôn luôn phải mở 24/24h, chỉ cần chậm một phút sẽ lỡ một mạng người, cho nên dù Jeffery đang cùng tình địch của mình đánh nhau vẫn không quên trước tiên tiếp nhận điện thoại.

Bởi vì khoảng cách rất gần, Ron có thể nghe được âm thanh đầu bên kia điện thoại truyền tới, hình như là một cô gái trẻ tuổi, nghe vào có vẻ lo lắng, cô nói: “nhanh trở về một chút, Jeffery, mẹ anh xảy ra chuyện rồi.”

Ron cảm thấy thân thể Jeffery đột nhiên cứng ngắc.”ở bệnh viện nào?” Hắn hỏi, âm thanh run rẩy, hắn đẩy Ron ra, từ trên thảm đứng lên, một mặt ngưng trọng nghe âm thanh của đối phương vừa hướng ra cánh cửa.

Tuy rằng vài giây trước hai người vẫn còn đang đánh nhau, hơn nữa hiện tại vết thương cũng vô cùng đau đớn nhưng Ron vẫn không thể không thừa nhận người cảnh sát này cũng thực sự quá xui xẻo, vào ngày sinh nhật thì bị bà vợ thả chim bồ câu, ngày hôm sau lại phát hiện cô cùng người đàn ông khác ngủ cùng nhau, đang lúc đánh nhau lại phát hiện mẹ phải vào bệnh viện.

Jeffery nhấn tắt điện thoại đứng ở cửa, chần chờ một chút liền quay đầu lại đến nhìn qua hai người.

Ron cũng không phải một người có thể lý giải được tâm tình cảm xúc của người khác, đặc biệt là một người cảnh sát, trên thực tế trong ý thức của hắn cũng chỉ là không máu không nước mắt và sự khốn nạn. nhưng chỉ có mấy giây như vậy, tại thời điểm nhân viên điều tra này quay đầu lại, hắn rõ ràng cảm nhận được sự tuyệt vọng và yếu đuối của y.

Y cứ như vậy nhìn Kate, nhìn hắn, nhìn khung cảnh khắp nơi bừa bộn cùng với hương vị tình dục trong phòng, tựa như một giây sau sẽ gục ngã ở nơi đó.

Ron không biết hắn có thể ở ngay nơi đó đột nhiên khóc lên hay không___ hắn không biết mình vì sao có ý nghĩ như thế, bởi vì ngoại trừ sự biến hóa trong ánh mắt kia thì khuôn mặt người cảnh sát kia từ đầu đến cuối vẫn không có bất kỳ biểu cảm gì.

“Ngày mai anh sẽ đem đơn ly hôn gửi cho em.” Người cảnh sát nói, âm thanh của hắn mềm nhẹ trầm thấp khiến người ta nghĩ đến lễ tang.

Sau đó hắn quay người rời đi.

Ron nhìn cánh cửa trống rỗng, cảm thấy tội lỗi mờ nhạt.

Tuy rằng hắn trải qua rất nhiều chuyện xấu, chuyện này đúng ra mà nói cũng không phải trách nhiệm của hắn, nhưng nhìn vẻ mặt người nọ làm cho hắn cảm thấy áy náy. E rằng bởi vì một giây đụng phải sự bi thảm nhất của người này người đàn ông kia mãi mãi cũng không nên bị một người xa như hắn chứng kiến.

Kate lướt qua hắn, từ tủ đầu giường trên lấy túi xách của mình vừa nói, “Thật xin lỗi, không nên đem anh kéo vào chuyện này.” cô vừa nói vừa đi ra ngoài, bấm bấm chiếc điện thoại di động màu đỏ khéo léo.

“em sẽ trả tiền thuê phòng, anh có thể tắm rửa rồi rời đi.” cô hướng về hắn lộ ra một cái mỉm cười, nụ cười này rất khác biệt so với ngày hôm qua, cùng với biểu hiện của người kia giống nhau, có chút đắng chát lại trống rỗng.

Ron không nói gì, là một người bạn tình một đêm, hắn cũng không có lập trường gì để nói. Cô vội vã rời đi, cùng với đầu giây bên kia nói “ tại bệnh viện nào?” các loại. hắn biết cô sẽ đi gặp mẹ người đàn ông gọi là Jeffery kia, có thể đứng thất thần bên hành lang, nắm tay của y, an ủi y. Nhưng e rằng sự xuất hiện của cô ở đấy lại là một sự dằn vặt khác đối với người kia.

Tuy nhiên người cảnh sát kia cũng có thể lần thứ hai cùng cô hợp lại, bởi vì đây là thời điểm y cần người ủng hộ nhất. tại thời điểm yếu ớt nhất cũng sẽ không để ý tới người kia có thể cho mình một cảm giác an bình mãi mãi gì đó hay không có phải có thể đưa người kia vào chỗ chết. cũng giống như sau khi cha mẹ của Ron chết đi, hắn gia nhập vào xã hội đen, nếu như bản thân không phải vì một lòng một dạ với suy nghĩ muốn báo thù thì hắn nhất định sẽ điên mất.

Sau đó người cảnh sát giết chết cha mẹ hắn cũng bị chết, nhưng bản thân hắn vẫn không có chuyển biến tốt. ác mộng vẫn là ác mộng, tiếng súng cùng với máu tươi vẫn như cũ không thể biến mất, hắn đến cùng vẫn còn lo lắng một ngày nào đó một viên đạn được giấu trong súng người khác sẽ bắn vào đầu của chính mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.