Hắc Ám Chi Bạn

Chương 19: Sự sống và cái chết



“chuyện này thật chẳng ra sao, anh đã đi rồi, vĩnh viễn sẽ không trở lại,” Ron nói, “nhưng khi tôi mở máy vi tính ra, lúc tham gia hội nghị, đi kiểm tra công trường, đến nhà hàng ăn cơm tôi đều nghĩ tới anh. Tôi nghĩ anh sẽ hận những việc hiện tại tôi đang làm, mà tôi chỉ cần nghĩ tới nỗi hận kia thì bản thân đã không thể nào làm tiếp nữa…”

Hắn thở dài, “tôi biết tất cả những thứ này không có ý nghĩa nhưng tôi không có cách nào tiếp tục làm việc, tôi đem các khoản tính toán sai rất nhiều lần, cứ tiếp tục rồi tiếp tục như vậy khiến tôi muốn nổi điên. Nhưng nếu như anh không muốn làm việc thì làm sao bây giờ? Tất nhiên sẽ không làm, tôi từ chức. Vì thế tôi tiếp tục bỏ ra 2 năm để từ bỏ chức vụ này.”

Jeffery văn vê chiếc lắc trong tay, Ron tiếp tục nói, “chính là như vậy. Sau đó tôi tìm được địa phương ẩn cư, nghĩ nghĩ tôi một người lớn như vậy cũng nên tìm một công việc để làm, nếu không sẽ bị nhàn rỗi đến chết, còn không cũng bị đói mà chết.”

“cho nên anh giúp người ta kiểm toán số liệu?” Jeffery hỏi.

“tôi chưa được nhận giấy phép trinh thám, cho nên khả năng không phải quá hợp pháp, tôi chỉ đang thử nghiệm mà thôi.” Ron nói, “làm việc này cũng không bị khởi tố, đúng không?”

“sau đó xảy ra chuyện gì?” Jeffery hỏi.

“tận lực theo dõi tài liệu không biết đã mấy năm, tôi phát hiện ra lỗ hổng tài chính, có người luôn thao túng một khoản tiền khá lớn cho riêng mình. Kẻ tham nhũng kia muốn giết người diệt khẩu, một đường đi theo tôi tới New York.” Ron nói, hắn từ trong ví tiền lấy ra một đĩa, “cái này là chứng cứ cho số liệu đó.”

Jeffery nhận lấy, quan sát vật nhỏ kia một chút sau đó lấy điện thoại ra, “tôi gọi điện thoại cho Linton, trước đây khi tôi tới New York phá án đã quen biết hắn, hắn còn giống như đang phụ tránh mấy án kiện liên quan đến tội phạm về phương diện kinh tế…”

Bọn họ đã đi vào một con đường tương đói hẻo lánh, rìa đường là từng tòa nhà cao tầng càng ngày càng cũ kỹ, ánh đèn ít dần đi, quần áo của mọi người trên đường cũng dần cũ xưa hơn nhiều.

Ron liếc mắt nhìn qua kính chiếu hậu, một chiếc xe đột nhiên từ hướng khác lao ra, thẳng tắp hướng về xe hắn đi tới. Ron nhanh chóng mở bánh lái nỗ lực tránh ra nhưng cũng đúng lúc đó, chiếc xe phía trước lại như hẹn trước cùng nhau đạp phanh xe, thân xe chắn ngay giữa đường ngăn trở đường đi lối lại.

Ron bị ép thắng phanh, động cơ liên tiếp vang lên là đường giây điện thoại của Jeffery được kết rối, phần lớn cảnh sát đều có thể đúng hạn nhận điện thoại, từng có một thời gian Ron vì hành vi này mà ghét cay ghét đắng, hiện tại hắn thực sự có thể cảm kích hành vi này, nó thực sự có thể cứu một mạng người.

Jeffery tỉnh táo nói rõ tình huống, sau đó đưa địa chỉ nơi này nói ra, Ron cũng không chú ý ở đây chính xác là nơi nào. Nó nhìn qua hẻo lánh xa xôi, là một địa điểm đủ tiêu chuẩn để giết người diệt thi thể.

Mà cùng lúc đó, một chiếc xe khác dừng ngay phía sau hắn, đem đường ngăn lại, một kẻ khác rất thức thời đi đường vòng. Quá tốt rồi, bọn họ trực tiếp đi vào lưới.

Mấy kẻ kia đi xuống xe, nòng súng chỉa ngay vào cửa kính, kêu lên: “đi ra ngoài!”

Nếu như đi ra ngoài, ở đó có 5 người, xem ra so với sự tưởng tượng của hắn đã phiền phức hơn nhiều, mà khoản tiền kia so với dự tính ban đầu cũng lớn hơn nhiều lắm.

“Đừng đi ra ngoài.” Jeffery nói, y đã đem chốt bảo hiểm trên súng mở ra.

“Làm sao bây giờ?” Ron hỏi, hắn không thường thường tham dự loại tình cảnh này.

“Lái qua.” Jeffery nói, vừa liếc nhìn sau chiếu kính hậu, “Hướng về phía trước”.

Ron hít một hơi, khởi động động cơ hướng về phía ô tô đang đậu một cách chật hẹp lái qua, mấy kẻ cầm súng trong tay liền tránh né qua chỗ khác, xe hắn đâm vào xe người kia phát ra âm thanh chấn động chói tai, nó đánh bay chiếc thùng rác bên đường, may mắn hắn đã lái qua đó.

Xe lảo đảo chuyển qua giao lộ, sau kính chiếu hậu, những người kia nhanh chóng tiến vào ô tô hướng bọn họ đuổi tới.

Jeffery đóng lại chốt bảo hiểm trên súng, nói rằng, “anh lái xe như một bà già.”

“đây là cách anh đối xử với một lái xe đang cố tránh né kẻ đang đuổi bắt mình, thái độ chuẩn bị cho một tai nạn xe cộ à!?” Ron nói.

“cái này cũng gọi là tai nạn xe cộ?” Jeffery nói, “tôi nghĩ rằng anh sẽ đụng thẳng vào chiếc xe kia, như vậy chúng ta có thể mất đi một kẻ truy đuổi. Xe anh có đẳng cấp cao hơn, chắc chắn có thể va thẳng vào.”

Ron mắng một câu, nhất định người yêu cũ của hắn là một kẻ điên.

Jeffery cầm súng, nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, động tác của y thành thục, Ron không khỏi nghĩ y trước kia đã thường làm loại chuyện này.

“bọn họ chuẩn bị chặn đầu chúng ta.” Jeffery nói.

“Làm sao anh biết?” Ron hỏi.

“Chỉ còn dư lại một chiếc, không lẽ hai chiếc còn lại đã đi tới thiên đường?” Jeffery nói.

Ron nhìn thấy phía trước cách 100 thước có một đường giao lộ có thể chặn đứng. Hắn không biết có thể có hai chiếc xe kiên nhẫn mai phục ở giao lộ chờ hắn hay không, sau đó một lần bắt sống. Thế nhưng hắn không muốn nhìn thấy tình cảnh đó, bởi vì đối phương sẽ không có quá nhiều lý do để lưu lại mạng sống cho hắn.

Ron khẽ cắn răng, cương quyết đem xe ngoặt vào một ngõ hẻm u ám khác, nó căn bản không phải là một con đường dành cho xe ô tô, quá chật hẹp chật chội, hơn nữa nhìn qua cũng không được sử dụng nhiều, đèn đường cổ xưa không chiếu sáng mặt đường nhưng hắn còn có thể cố gắng đem chiếc xe lái qua.

Mạo hiểm dù sao so với tự mình chui đầu vào lưới cũng tốt hơn nhiều.

“anh biết công ty xanh Dayton không?” hắn đối với Jeffery nói, “bọn họ sản xuất toàn bộ các xe hơi đều có một lỗ hổng chết người, nhưng bọn họ lại không tính thu về để tái chế, bởi vì khi mọi thứ được tiết lộ thì họ phải đối mặt với quan tòa, số tiền đó so với số tiền thu về của dây chuyền kia không lớn lắm. Bọn họ có một đoàn luật sư, những kẻ kia thật khiến cho người ta buồn nôn.”

“tôi có ngồi qua mấy chiếc xe đó.” Jeffery nói, một mặt kinh ngạc, “tôi còn cho rằng đây là tình tiết [đột kích]”

“đúng vậy, trên thực tế nó thực sự có tác dụng đó, quan tòa so sánh thành phẩm đã sản xuất rồi đem thu hồi, nhưng lần này họ phát hiện quá chậm nên việc thu hồi sản phẩm đã trở nên quá khó khăn, chi phí tăng cao, nếu không chết đủ số người thì bọn họ sẽ không thu về. Quy luật trên thị trường mà.” Ron nói.

“anh không nói đùa chứ?” Ron nói.

“anh cho rằng tôi sẽ thần kinh đến mức đi vào trong một ngõ hẻm, phía sau còn dẫn thêm mấy kẻ truy đuổi mang súng trên tay chỉ là tôi muốn đùa giỡn một chút sao?” Ron nói.

“Đây thực sự là…” Jeffery nói, “Ách, nguy hiểm ở khắp mọi nơi. Tôi là nói, trên thế giới có một đống lớn tội phạm với tâm lý vặn vẹo, cái đó tôi đều biết. Nhưng anh đang lái xe lại có khả năng cất giấu một loại tội ác trí mạng khác, giữa ban ngày, khi mở quảng cáo cùng buổi họp báo, nhưng thậm chí anh đều không thể nắm bắt.”

“tôi vốn nghĩ việc này chỉ do một nhóm người làm ra, bọn họ muốn che giấu việc này để cho bản thân không phải vào ngục giam, nhưng hiện tại xem ra sự việc không chỉ như vậy, không phải một, hai người mà là toàn bộ những thành viên đứng đầu.” Ron nói, “toàn bộ cấp trên đều biết, tôi không biết có thể dùng bao nhiêu tiền để che giấu lương tâm của nhiều người như vậy, trên ti vi còn nói nó [tuyệt đối an toàn]”

“Trời ạ, tôi đã ngồi qua nhiều lần.” Jeffery nói, “dây chuyền sản xuất kia được liệt vào thiết kế dành cho gia đình, chủ yếu được bán ra bởi sự an toàn được đảm bảo.”

“nhưng nó không thể thắng xe khẩn cấp.” Ron nói, con đường trước mặt biến mất biến thành một cầu thang dài hướng về phía dưới. Ron đơn giản đem xe trược tiếp lái xuống, “hi vọng xe này không có trục trặc gì.”

“tôi hi vọng loại xe BMW ít nhất sẽ không có vấn đề.” Jeffery nói, xe đang xềnh xệch đi xuống, y ngồi bên trong thực sự không mấy dễ chịu, nhưng ít ra nó đại biểu cho việc hai người có một con đường sống.

“tôi có thể gọi điện thoại cho một người bạn không?” Jeffery không xác định nói, “tôi có hai người bạn dùng xe được sản xuất theo dây chuyền này, nếu bọn họ có con, họ sẽ muốn khiến gia đình mình trở nên tốt hơn, quảng cáo bọn họ đã đánh vào điểm này. Bọn họ đang rất hạnh phúc tiêu tốn đi tiền bạc và tâm huyết khiến căn nhà tốt đẹp hơn, nhưng ai ngờ…”

“nếu như chúng ta lần này có thể trốn thoát, bọn họ chẳng mấy chốc sẽ nhìn được tin tức.” Ron nói, phía sau an tĩnh lại, nhưng hắn hoài nghi bọn họ đã bỏ qua cho hai người lần này.

“anh mới vừa nói sự thật sao? Rất nhiều công ty đã dùng phương thức này quyết định sản phẩm của mình có cần phải thu về hay không?” Jeffery nói.

“đây là một loại phương thức tiếp cận rủi ro rất thường gặp.” Ron nói, “hoặc sẽ bị mất nhiều tiền hơn nữa, đây hết thảy là cơ sở cho việc kinh doanh, đặc biệt là mấy công ty lớn. Một ít chuyện rất khó điều tra nên ràng buộc họ chỉ có lương tâm của chính mình. Có điều tôi đụng phải vụ này vốn chỉ là đấu tranh nội bộ, khách hàng của tôi thấy việc sa thảy không quá công bằng cho nên muốn tìm một vài nhược điểm uy hiếp công ty, tuy rằng tôi nói nếu hắn ta trường kỳ say rượu nên bị từ chức là chuyện bình thường.”

Phía dưới cầu thang có một công viên rách nát, nơi này có lẽ đã từng là thiên đường trò chơi, có điều bây giờ nơi này đã thành nơi buôn bán thuốc phiện, mại dâm, xung quanh đã bị người ta vẽ những hình ảnh khó coi, hoặc là mấy lời chửi bới hoặc là mấy hình vẽ nguy hiểm.

Bởi vì vừa nãy bị xóc nảy, hộp chứa đồ của Ron bị bật ra, Jeffery nhìn lướt qua thì thấy trong đó có một hộp nhung nho nhỏ màu đen, nhãn lực của cảnh sát rất quen thuộc với việc lục soát. Y đem nó mở ra, bên trong là chiếc nhẫn bạc, phía trên được đính kim cương lòe lòe tỏa sáng, có điều xem thiết kế là đồ dùng kiểu nam.

Ron thấy vậy liền nhanh chóng đem nhẫn đoạt lại, lung tung nhét vào túi.

“Đó là nhẫn kết hôn?” Jeffery nói.

“Chuyện không liên quan tới anh.” Ron nói.

“Tôi chỉ hỏi một chút, ” Jeffery nói, “anh biết đấy, nhìn xem bạn cũ có cuộc sống mới hay gì đó.”

“Đó cũng là việc tư.” Ron mặt lạnh nói.

“Trong chiếc nhẫn viết tên của tôi.” Jeffery nói.

“anh thấy được còn hỏi cái gì!?” Ron kêu to.

“muốn nghe một chút xem anh nói thế nào.” Jeffery nói.

“Đây là sau khi chúng ta chia tay nó đã được làm xong, tôi đặt, bởi vì đặt bên không có cách nào trả lại hàng.” Ron nói, “rất ít đàn ông dùng sản phẩm nhẫn cưới nam, tôi chỉ muốn mang nó cho phong cách một chút.”

“anh không cần rườm rà như vậy, tôi cũng không chuẩn bị mang nó trên tay.” Jeffery nói, “tôi đã nghĩ sẽ mang một chiếc vòng rồi treo nó ở cổ. Có điều tôi rất thích hình thức này, có lẽ đeo lên tay cũng không tồi.”

Ron nhanh chóng liếc mắt nhìn y, ánh mắt chợt lóe lên, vừa căng thẳng vừa không quá mức tin tưởng.

“tôi có thể nhìn một chút không?” Jeffery nói.

“Ừm…” Ron nói, “anh có thể lấy từ trong túi của tôi.”

Ron đưa tay vói vào trong túi áo hắn.

Cùng lúc đó, một chiếc xe màu đen từ trong bóng tối vọt ngang tới, tầng tầng đụng phải ô tô của bọn họ.

Lực đẩy chiếc xe kia lớn như thế, xe hắn bị đụng bay lên không trung rồi lăn xuống đất,xoay vòng hai lần rồi ngã xoài trên mặt đất di chuyển, nó trượt qua một đoạn đường dài rồi mới dừng lại.

Xung quanh lâm vào tĩnh mịch, trong không khí tản ra mùi vị máu tanh hòa trộn với mùi xăng nồng nặc, đó là mùi vị hủy diệt của chiếc xe và hai người trong đó lại càng giống sự nóng bỏng từ địa ngục bốc lên.

Xe bọn họ ngã bên ven đường, nó hoàn toàn bị đâm thành đống sắt vụn, xung quanh là mảnh kiếng bể, vết đổ của dầu cùng với máu tanh chảy ra, tất cả đều bị phá hủy triệt để.

Chiếc xe gây ra chuyện cũng yên tĩnh đứng ở nơi đó, cửa kính trước xe bị vỡ nát, bộ phận trước xe bị đâm đến nát bấy, qua một hồi lâu cửa xe chậm rãi được mở ra, người bên trong chậm rãi bò tới.

Hắn cũng không phải có bộ dạng của một sát thủ, đó là một người đàn ông trung niên sắc mặt tái nhợt, âu phục giày da nhìn qua là kẻ quen sống trong nhung lụa, giống như một người thường ở trước bàn làm việc đắt giá ra hiệu lệnh mà không phải một kẻ điên cuồng giết người hay gây họa.

Có điều giữa hai loại người này cũng không có chênh lệch gì quá lớn.

Hắn khập khiễng đi tới chiếc xe được ngã bên đường vừa lục lọi chiếc súng từ trong túi ra, hắn một thân chật vật, mồ hôi tuôn ra trên trán nhưng trong mắt tràn đầy sốt ruột, lo lắng và cừu hận không có nửa điểm chần chừ.

Kẻ đang đụng xe với thân hình dị dạng cúi xuống cửa xe nhìn xem tình hình bên trong.

Hắn thấy tình hình thực tế chỗ ngồi ở ghế lái, trong mắt lóe ra hận thù cùng với niềm vui được giải thoát, hắn hướng về chiếc xe không còn hình dạng cười lớn kêu to, “con mẹ nó mày đi tìm mấy khoản tiền đó làm quái gì, đi theo sát không nghỉ! Con mẹ nó báo cảnh sát này! Nói mày mềm không được cứng không xong, mày cho rằng mày là ai! Thấy được chưa, thấy được chưa__”

Lúc nói được lời này hắn vừa quơ súng lục trong tay, nòng súng theo tiếng chửi bậy lần lượt đâm vào đầu kẻ kia, tràn ngập chà đạp với nỗi vui mừng, “con mẹ nó đây chính là kết cục của kẻ muốn người khác thân bại danh liệt__” hắn hét to. Trong xe, một tiếng súng vang lên.

Ánh lửa ngắn ngủi chiếc sáng vào sự tối tăm trong xe, Jeffery cầm súng nhắm ngay ngoài cửa sổ. Trán của y đang chảy máu, phổi như bị đâm ngang qua,

thân thể bởi vì tai nạn xe mà lật lại, chỉ có một chiếc dây an toàn cố định y, nhưng tay cầm súng của Jeffery vẫn rất vững vàng.

Đạn ở ngay chính giữa trán hung thủ, không một chút do dự nổ tới.

Mắt đối phương trợn trắng, sự ác ý cùng nỗi vui mừng vẫn không bị đánh tan liền cấp tốc trở nên yên lặng, hắn thẳng tắp ngã về phía sau, hai mắt còn chưa kịp nhắm đang mở lớn.

Jeffery đóng chốt bảo hiểm tựa như thói quen nghề nghiệp mấy chục năm qua của y, tay của y trước sau vẫn ổn định nhưng bản thân lại thấy rối loạn, thế giới bên ngoài tựa hồ bị đánh thành mảnh vỡ, biến thành sự chắp vá của máu tanh, rít gào và thống khổ.

Máu của y tại nóc xe phun thành mảng lớn, cổ họng như bị vỡ ra khiến y không cách nào hô hấp, Jeffery hé miệng, cảm thấy trong miệng đều là máu như muốn đem y vì mùi vị buồn nôn mà chết đi.

Jeffery lục lọi cởi đai an toàn vừa nỗ lực tìm kiếm Ron, khi y thấy bộ dạng của hắn đã phát ra tiếng rên rỉ nhẹ nhàng, nếu như y có thể nói chuyện thì âm thanh đó nhất định sẽ rất thê lương mà gào khóc.

Bên trái chiếc xe bị đâm rất tệ hại, so với phía bên ghế lái thực sự tệ hơn nhiều, thời điểm hung thủ đâm tới, Ron hướng về phía phải mãnh liệt đánh tay lái, đáng lẽ y vốn nên đi thương nặng hơn nhưng hắn đã bẻ lái để bảo vệ y, một giây kia hắn càng muốn bảo vệ Jeffery hơn chính bản thân mình.

Jeffery nghĩ, không có một sự chân tình nào phải chứng minh trong mấy giây đã qua.

Y thử hướng về hắn di chuyển, im lặng nghe tiếng hít thở của Ron bên cạnh, Jeffery nghe được âm thanh của tiếng xăng xe đổ trên mặt đất, bên ngoài tình cờ cũng có vài tiếng kẹt kẹt của động cơ xe tóe sáng tựa như một cảnh tượng tử vong.

Y không nhúc nhích, im lặng lắng nghe, tình huống bây giờ rất tệ thế nhưng y vẫn biết đối phó với nó như thế nào, y chỉ cần bình tĩnh nỗ lực, không nên bỏ cuộc dễ dàng.

Y mơ hồ thấy chiếc nhẫn kia, nó bị rơi ra khi Ron va chạm vào bánh lái chiếc xe ô tô rồi lăn xuống phía dưới nóc, hiện lên ánh sáng lóng lánh ánh bạc.

Jeffery đưa tay ra muốn với lấy nó, nhưng chiếc nhẫn quá xa ngoài tầm với.

Vì vậy y thu tay về không tiếp tục để ý nó, sau đó y chuyên chú đi nghe ngóng hô hấp của Ron, chiếc nhẫn đó bỏ đi, trên đời này không có gì quan trọng hơn so với người đang ở trước mặt.

Sau đó y tìm thấy hô hấp của hắn từ trong một đống sắt vụn và những đốm lửa lóe sáng, thật giống như y đang từ trong đống rác tìm kiếm một cục vàng.

Yếu ớt, gian nan, lúc liền lúc đứt nhưng vẫn còn tồn tại.

Jeffery lục lọi chốt mở giây an toàn, lá phổi của y thật giống như đã hoàn toàn hư hại, từ chối hợp tác với y, Jeffery ra sức thôi thúc nó, ít nhất mấy phút đồng hồ này nó nhất định phải vận hành.

Dây an toàn bị hư hại không thể tháo ra, một khi bạn bị xui xẻo thì tất cả mọi chuyện sẽ òa đến, chuyện này rất bình thường, Jeffery nghĩ, y nhanh chóng lục lọi trong túi mình một con dao, y không chỉ một lần cảm tạ chương trình học ở trường cảnh sát lúc trước làm cho y dưỡng thành một thói quen mang theo dao bên người.

Có lẽ rất nhiều năm y đều không dùng tới, nhưng đến thời điểm cần dùng nó lại có thể cứu mạng.

Jeffery mở con dao dùng nó cắt từng bước từng bước cắt dây an toàn, ánh lửa phía ngoài lóe lên nhưng Jeffery thấy không rõ lắm, y hi vọng nó không bị đốt cháy, y cần phải nghỉ ngơi.

Jeffery mơ hồ nghe được tiếng xe cảnh sát, có lẽ cảnh sát đã đến nhưng một điểm trợ giúp cũng không có, tựa như nó phát sinh trong một thế giới khác, như một tia sáng xuyên qua hắc ám, cho nên y chỉ chuyên chú đi cắt dây an toàn, nó chỉ là một nơi nhỏ nhoi nhưng lại là tất cả của y, sống sót hoặc tử vong, là tất cả hi vọng cùng tất cả sợ hãi.

y cắt dây an toàn, sau đó đem người kia từng chút từng chút đẩy ra ngoài, gian nan mà chăm chú. Jeffery nghĩ, y thật giống như từ lúc sinh ra đến giờ bản thân chỉ ở trong bóng tối làm những việc gian nan mà vô vọng, nhưng y không có cách nào để đình chỉ nó.

“Jeff…?” y nghe được âm thanh mờ mịt của người kia.

Y không xác định có phải đó là ảo thính của mình không, bởi vì y quá hi vọng nghe được chút âm thanh nào đó. Jeffery nuốt vào ngụm máu rồi phát ra âm thanh, “Ron?” thanh âm kia ở trong bóng tối rất xa lạ, không giống tiếng nói của y tí nào.

“anh ở đâu?” Ron hỏi, “Tôi không nhìn thấy anh…”

Jeffery nhìn đầu của hắn, nó bị đụng đến tệ hại, y hi vọng hắn không vĩnh viễn bị mù, có điều đây có lẽ là hi vọng quá xa vời, hắn có thể sống sót đã là cảm ơn trời đất.

“Tôi ở đây.” Hắn nói, “anh không nhìn thấy, nhưng anh nên biết, tôi sẽ luôn luôn ở nơi này.”

Tay của y đặt ở trên đùi hắn, tiếp tục dùng sức đem hắn đẩy ra phía ngoài, “Có thể cảm giác được không? Ron?”

“Tôi cái gì cũng không cảm giác được.” Ron nói.

Jeffery mắng một câu, Ron cười rộ lên, “Tôi giỡn thôi.”

“Tôi không thích chuyện cười của anh!” Jeffery nói, y dùng lực ho khan một trận, không hề nghe rõ câu hỏi của Ron, đại khái hắn hỏi mình hiện tại như thế nào, âm thanh rất hồi hộp, nhưng y chỉ thô bạo hét to, “nếu như anh năng động liền bò ra phía ngoài cho tôi! Nhanh một chút!”

“anh sao rồi, Jeff?” Ron hỏi.

“Tôi không sao.” Jeffery nói,

“Chiếc nhẫn của tôi đâu?” Ron hỏi.

“anh có thể mua lại một cái mới.” Jeffery nói.

Y cảm thấy sức mạnh từ cánh tay Ron biến mất, nhưng y phải rời đi, Jeffery thở ra một hơi sau đó bắt đầu giải quyết vấn đề của chính mình.

Nhưng này nhìn qua rất khó giải quyết, một cành cây xuyên qua bờ vai của y đem y đóng đinh tại chỗ, thương tổn này có lẽ sẽ không khiến y mất mạng, nhưng nếu thêm ít xăng vào liền tuyệt đối có thể chết người.

Jeffery tóm lấy nó muốn đem nó nhổ ra, nhưng y không có khí lực như vậy, y cũng không có thời gian.

“Jeff?” Hắn nghe được Ron gọi, âm thanh giống một đứa nhỏ có vẻ rất bất lực. Bởi vì cái gì hắn cũng không nhìn thấy.

Jeffery hướng hắn kêu lên một tiếng hết khả năng, “Tôi không sao, nhưng tình huống rất tệ không thể chăm sóc tới anh, chính anh chạy xa một chút —— ”

Y dừng lại, bản thân đã không còn sức lực để gọi xuống, y muốn nghỉ ngơi một chút, ngẫm nghĩ xem nên xử lý như thế nào.

Thừa nhận tất cả ở đây sẽ kết thúc.

Y nhắm mắt lại, nghĩ muốn lấy lại hơi, Jeffery thường thường cảm thấy bản thân cần phải nghỉ ngơi, đó là sau một tháng phấn đấu giải quyết một vụ án, đột nhiên chính mình cảm thấy nghẹt thở tựa như bây giờ.

Khi đó y nghĩ, thời điểm lúc y công tác mệt mỏi đền suýt chết sẽ nhắm mắt lại nghỉ ngơi, sau đó không bao giờ tỉnh lại. Jeffery cảm thấy đó là cái chết thích hợp nhất dành cho mình.

Nhìn lại, bây giờ chính là như vậy.

“này!” Hắn nghe có người đang gọi, “cậu có thể nghe thấy lời tôi nói không?”

Y nỗ lực mở mắt nhưng hình như nó đang bị dính chặt vào nhau, cố chấp muốn ngủ say, có điều y vẫn nhìn thấy có người đang đi tới trước mặt mình.

Đó là một cảnh sát rất trẻ tuổi, mặc một bộ chế phục, gương mặt vội vã, Jeffery nhìn thấy tia sáng màu đỏ lam chiếu lên bầu trời đêm, lực lượng cảnh sát đã chạy tới.

Cửa xe bị phá tan, người trẻ tuổi nhanh chóng mở chốt an toàn của y vừa gọi vào, “bây giờ chúng tôi đem cành cây chặt đứt, cậu không có việc gì__ bạn cậu cũng không có việc gì, đã lên xe cứu thương__”

Jeffery gật gật đầu, đối phương lui ra, nhìn thấy y tỉnh lại liền vỗ vỗ bờ vai của y, nói câu, “Chịu đựng, người anh em.”

Jeffery nở nụ cười, y lại một lần nữa nhắm mắt lại, nhưng lần này trong bóng tối y có thể nghe thấy âm thanh chiếc còi cảnh sát ở bên ngoài, xe đang chấn động, còn có âm thanh người trẻ tuổi kia vừa chỉ huy.

Hắn không biết tên của y, nhưng hắn gọi y là “anh em”, bởi vì bọn họ có cùng một phù hiệu cảnh sát, bên hông cùng mang súng, cùng làm một công việc.

Trên bả vai của y còn giữ lại xúc cảm của chiếc vỗ kia, y chậm rãi ngã vào sương mù của bóng tối, nhưng thời điểm cuối cùng, y nghĩ bản thân mình không cần lo lắng, tính mạng của y có nhiều người đem toàn lực hỗ trợ như vậy, những người kia là anh em, là đồng nghiệp của y, là những tiếp viện để có thể giao phó tính mạng con người.

Nghề nghiệp cảnh sát như bọn họ có một vật vô hình quấn họ lại với nhau, nó chặt chẽ chẳng khác gì quân đội, tôn giáo hay xã hội đen.

Mỗi người bọn họ là một người “anh em” dường như khi gặp nhau lại chặt chẽ gắn kết thanh đại gia đình, cho dù có phiền phức đó cũng là “phiền phức trong đại gia đình”. Mỗi người trong đó sẽ lo lắng vì đồng nghiệp khác mà không hướng về gia tộc khác bán đi, đấu tranh nội bộ cùng với kẻ phản bội là tội danh tuyệt nhiên bất đồng.

Cho nên những vụ án liên quan đến cảnh sát thường rất khó xử lý, bộ nội vụ sẽ nói một tràng rất khó nghe. Liên quan đến bọn họ cùng nhau che chở để đối phó với xã hội đen như thế nào, làm sao giữ được lời thề hứa ban đầu.

Cho tới bây giờ, ở trong thời đại này, hành động trắng trợn bao che khuyết điểm đã không tệ như trước, nhưng bọn họ cùng với người ngoài vẫn có một bức tường vô hình ngăn chặn, bởi vì có một đồ vật ở nơi đó luôn gắn họ lại với nhau, chưa từng biến mất.

Anh làm sao có thể phản bội lại anh em của anh? Làm sao giao phó tính mạng người khác? Người nhà của anh?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.