Hắc Ám Chi Bạn

Chương 4: Thiếu niên xông vào phòng



Jeffery đang chuẩn bị thủ tục ly hôn, cuộc hôn nhân giằng co kéo dài bốn năm rốt cục cũng đi vào kết thúc.

Kate chuyển tới nhà trọ của một người bạn, cô nói rằng chỗ đó cách nơi làm việc gần hơn, đối phương xuất ngoại, cũng cần cô hỗ trợ trông coi nhà ở. Cô rất muốn ở nhà cao tầng, thử chút lạc thú quan sát khung cảnh thành phố. Luật sư làm thủ tục ly hôn tự biết cách làm như thế nào.

Đến thời điểm rời đi, khuôn mặt cô nở một nụ cười, một bộ dạng hứng thú dào dạt, Jeffery biết cô đang chính thức thực hiện thủ tục ly hôn, nhưng y có chút cảm kích cô mỉm cười trở lại mà không lựa chọn cách xử sự như trước đây làm ra một bộ mặt đáng sợ.

Hiện tại, căn phòng lớn như vậy chỉ dư lại mỗi mình y, cái này so với lúc cô ở đây càng tệ hại hơn, nhiều năm như vậy, cuối cùng y vẫn chỉ còn lại một mình. Đại khái cũng nên như vậy, thế cô mới có thể cảm thấy phẫn nộ, không ngừng nghĩ rằng muốn y coi trọng cuộc hôn nhân này.

Hiện tại cô đã mệt mỏi, nhiều năm như vậy chia chia hợp hợp, lại không ngừng thay đổi chủ ý, đầy đủ buông bỏ hết thảy những lời thề non hẹn biển trước đây.

Xử lý xong những vụ án giết người rất khó giải quyết, tội phạm đã bị tống vào trong ngục giam, xác định sẽ không được thả ra để làm hại những người vô tội, giờ chỉ còn đợi mở phiên tòa kết thúc. Jeffery có được một ngày nghỉ, liền núp trong nhà của mình ngủ bù.

Trước đó hắn đã một tháng giằng co thức đêm mệt mỏi, trong đó còn có việc mẹ vì bệnh nhồi máu cơ tim mà đột nhiên bị đưa vào bệnh viện, cho dù ngủ, hắn cũng chỉ tùy tiện tìm một chỗ cuộn tròn một lát, thực sự làm cho Jeffery cảm thấy từ tâm đến thân đều mỏi mệt.

Điện thoại di động đột nhiên vang lên, Jeffery lục lọi khắp nơi tìm tới, ấn phím nghe, đại não cấp tốc tiến vào trạng thái báo động. Tuy rằng những người gọi tới cho hắn cũng chỉ có một phần là trong cục cảnh sát có việc, nhưng điều đó vẫn làm thần kinh hắn căng thẳng theo.

“Jeffery Blanco?, anh tìm ai?” y hỏi, đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, sau đó đối phương nói: “tôi là Ron, chính là cái kia…”

“A, tôi biết anh, Ron.” Jeffery nói, y thả lỏng thân thể, cầm điện thoại nằm trở lại giường, nhìn chằm chằm trần nhà trống không, lười biếng cào cào tóc, cơn buồn ngủ chậm rãi lan tràn khắp thân thể. y hướng về phía người kia hỏi: “có chuyện gì không?”

Lại một lúc trầm mặc, người bên kia dùng âm điệu không lớn không xác định nói, “liên quan đến phí giặt đồ… không, ý của tôi là… ngày hôm nay sau khi tan tầm anh rảnh không?”

“ngày hôm nay tôi được nghỉ.” Jeffery nói, người bên kia lại lần nữa trầm mặc, thật giống như việc nói chuyện tựa hồ đặc biệt lao lực đối với hắn.

Jeffery vẫn cảm thấy người này rất quen mặt, nhưng một chút vẫn không nhớ ra được, bản lĩnh nhận biết người của y vẫn luôn không kém, cũng có lẽ tháng này quá nhiều chuyện xảy ra, đầu óc tiếp nhận quá mức nên đại khái giờ khó nhớ tới. tổng thể mà nói, y đối với người này vẫn rất có cảm tình, trước hết hắn đối với bạn bè rất tốt, theo sau đó hẳn là hắn đã gần như cứu lấy y một mạng.

” buổi trưa hôm nay tôi có thời gian.” y nói.

” a…” đối phương phát ra âm thanh.

“nói chung cả ngày hôm nay tôi ở nhà.” Jeffery nói.

“trưa nay tôi có thể qua không?” Ron hỏi.

“được, buổi trưa gặp.” Jeffery nói.

“buổi trưa gặp.” một âm thanh khác trả lời, nghe vào có chút vui sướng thích thú.

Jeffery cúp điện thoại, liếc mắt nhìn thời gian trên đồng hồ, sau đó nhắm mắt lại đem đồng hồ thả trước đầu giường, mới chín giờ, y vẫn có thể ngủ tiếp mấy tiếng.

Y không biết Ron tìm mình có chuyện gì, hơn nửa phần sẽ không phải vì hóa đơn giặt là, có lẽ hắn có chuyện gì muốn nói cho y biết? hoặc có sự tình về pháp luật muốn kiến nghị. Làm nghề này chung quy vẫn không sợ bạn bè quá nhiều.

Có điều bất giác y đã ngủ quên, lúc nghe tới tiếng chuông cửa vang lên bên ngoài, Jeffery liền từ trong chăn thò đầu ra, sửng sốt nửa ngày mới phản ứng được là có người tới thăm.

“Đến đây.” y nói thầm, từ bên cạnh cầm lấy chiếc quần dài mặc vào, vừa đi ra ngoài tiện tay vớ lấy chiếc áo sơ mi vắt trên thành ghế.

Lúc đi đến trước cửa, y thuận tiện cào cào mớ tóc vàng vối như tơ vò, tiến đến mắt mèo nhìn một cái, người đứng bên ngoài chính là Ron, mái tóc ngắn đen tuyền, ngũ quan đường nét kiên nghị đẹp trai, mặc đồ tây, nhìn qua chẳng khác gì tổng giám đốc ngân hàng.

Y mở cửa, cũng không cài nút áo lại, đều là đàn ông, cái này cũng không thể tính là đặc biệt không lễ phép.

“xin lỗi, tôi ngủ quên.” Y hướng đầu về người vừa tới nói, “vào đi, có điều trong phòng hơi lộn xộn lung tung.” Y nó chút ngượng ngùng bỏ thêm một câu, cả tháng này Jeffery tăng ca, căn bản không có thời gian dọn dẹp phòng ở.

Có điều nếu y không phải tăng ca, y cũng rất ít có thời gian dọn dẹp nhà ở.

Ron nhìn thấy một thân trang phục của y liền ngẩn ra, sau đó đem ánh mắt dời đi, đánh giá căn phòng lung ta lung tung trước mặt: “phòng của tôi cũng gần như vậy.” Hắn nói, Jeffery đi tới mở cửa sổ, ánh sáng mặt trời buổi trưa chiếu rọi vào trong căn phòng, xán lạn ngời ngời.

“xem ra đây là tôi đến quá sớm.” Ron nói, vừa ngắm nhìn bộ dáng quần áo xốc xếch của y.

“không, bây giờ đã là thời gian ăn trưa, tôi ngủ đến mê man.” Jeffery nói, “anh chờ một chút, tôi đi mặc bộ quần áo.”

Y chạy vào phòng ngủ nỗ lực tìm bộ quần áo mặc vào, sau đó phát hiện tủ quần áo đã rỗng tuếch, có lẽ tất cả đã được tống vào trong máy giặt, xem ra chốc nữa phải đi ra ngoài mua vài bộ.

Cuối cùng, y thấy từ bên trong góc nhìn được một chiếc áo sơ mi màu đen không biết từ thời đại nào___ có chút giống như đồ thời trung học còn sót lại, mặc vào cự nhiên vừa vặn, làm một nhân viên điều tra liên bang đúng là nghề nghiệp rất tốt để bảo trì vóc dáng.

Lúc y đi ra thì Ron đang xem phần hồ sơ sao chụp được đặt trên bàn, Jeffery là nhân viên tổ hung sát, toàn bộ những thông tin bức ảnh sẽ vô cùng ghê rợn quái lạ, nếu tập hợp với nhau có thể chiếu thành phim kinh dị. Y cự nhiên quên thu dọn cái này.

“xin lỗi, có hơi loạn.” Jeffery nói, ý thức được căn phòng của mình không có tí thích hợp nào để chiêu đãi mời khách, y luống cuống tay chân đem một đống ảnh cùng với mấy lời làm chứng thu dọn sạch sẽ, sau đó ném trên ghế salong.

“trong phòng anh tất cả đều là những thứ dành cho công việc.” Ron nói.

“nhân số của cảnh sát vĩnh viễn không thể vượt lên được so với tỉ lệ gia tăng của tội phạm.” Jeffery nói, y phát hiện dưới chân mình còn có một tờ giấy đã mốc meo, liền chột dạ dùng mũi chân đâm đâm nó xuống dưới gầm bàn.

“bộ quần áo kia của anh giặt khô mất bao nhiêu tiền? tôi từ lúc ấy đều bận rộn cũng gần một tháng, ngay cả nhìn bàn cũng thành chập chờn sáng tối.” y nói, đem đề tài dời đi.

Đối phương nhìn y một lúc, tựa hồ mới nhớ tới sự việc hồi trước, chậm rãi từ trong túi tiền lấy ra một tờ giấy đã gấp gọn gàng, Jeffery đang muốn lấy tới thì Ron ngay lập tức thu về: “Ách, tôi, tôi không phải đến đây đưa hóa đơn.” Hắn nói, “tôi biết có hơi ngu xuẩn, có điều tôi rất muốn quen biết anh, tôi xưa nay chưa hề có ý định muốn quan hệ với cảnh sát, mà… xin lỗi, những người ra dáng người bên cạnh tôi cũng không có nhiều…”

Jeffery nhìn hắn một lúc, cười rộ lên: “sao lại nói như vậy, trên thế giới này ngoại trừ tội phạm, phần lớn đều là những người tốt rất đáng để kết bạn.” y nói___ y vừa nãy còn nghĩ ngợi vì sao người này lại căng thẳng như vậy, vậy nên theo bản năng muốn hỏi [bên cạnh anh là những loại người như thế nào] nhưng cuối cùng y vẫn nhịn được kích động này. Dù sao người này không phải tội phạm, hơn nữa hôm nay là một ngày nghỉ đầy ánh nắng mặt trời, không đáng dùng một phương thức gấp gáp này nói chuyện.

“hơn nữa tôi cho rằng hai chúng ta đã thành quen biết. tôi có chút đói bụng.” Jeffery nói, đứng lên đi tìm ví da.

“Tôi mang tiền.” Ron nói.

“nếu anh không cho tôi trả tiền hóa đơn giặt đồ, thì ít nhất nhường tôi mời anh một bữa cơm chứ.” Jeffery nói.

Đúng lúc này, “đùng” _ căn phòng đột nhiên phát ra âm thanh vang dội, giống như có món đồ nào rơi xuống đất. Jeffery quay đầu nhìn sang, thân thể nhanh chóng căng thẳng đề phòng, một tay lần xuống bên hông, Ron nhìn thấy dưới chiếc áo T-shirt là chuôi súng, xem ra người này bất cứ lúc nào đều mang vũ khí. Người kia hướng về nơi phát ra âm thanh đi tới, chân đi trên nền nhà không phát ra một tia âm thanh, khiến người ta nghĩ đến con báo đang đi săn mồi.

Y hướng Ron làm một thủ thế an tĩnh, hướng về phía cửa sau đi tới, tay Ron cũng vô thức rờ tới vũ khí mang bên hông, hắn cũng không muốn Jeffery nhìn thấy trên người mình mang súng, nhưng an toàn cá nhân tốt xấu vẫn trọng yếu hơn điều này.

Lại không nói có người cướp bóc gì đó, Jeffery vốn là thiên địch của hắn. có quỷ mới biết vì sao chính mình lại xuất hiện ở nơi này.

Hắn vểnh tai lên, tựa như hành động quen thuộc khi đụng tới những kẻ nguy hiểm, tinh thần tập trung cao độ. Phía sau xác thực truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, không thuộc về mình, không thuộc về Jeffery, mà là người thứ ba.

Sau đó Ron thấy được người xâm nhập kia.

Người kia chậm rãi từ hành lang đi ra, đang lấm la lấm lét nhìn xung quanh, một mình đứng đó tựa như con thỏ bị con sói nhìn chằm chằm, nhìn qua so với bọn họ còn căng thẳng hơn, trong tay cầm khẩu súng.

Hắn vẫn là một người thiếu niên, tay chân gầy gò giống que diêm, có lẽ quần áo trên người quá mức cũ kỹ rộng lớn, lại giống như thuộc về người lớn tuổi hơn, áo nới lỏng lẻo móc trên người, nỗ lực muốn thể hiện khí chất của người trưởng thành.

Nhìn lại trong phòng có hai người, hắn đầu tiên là trợn to mắt, sau đó đột nhiên giơ cao súng trên tay, chỉ vào Jeffery.

Ron lúc ấy đang đứng sau Jeffery, làm cho hắn không thể hiểu được chính là, khi nhìn thấy tên trộm kia, Jeffery vốn đang nắm chặt đuôi súng liền buông lỏng ra, đem đó đặt vào thắt lưng. Rõ ràng đối mặt với một tên tội phạm cướp bóc đang cầm súng trên tay nhưng dáng dấp kia của y chỉ như phát hiện được một đứa trẻ nhà hàng xóm đi tới tìm đồ ăn.

Y đứng thẳng người, mở ra hai tay.

Người thiếu niên nhìn qua có vẻ sợ hãi hơn so với bọn họ, tuy rằng lén lút vào nhà ăn trộm là chuyện vô cùng đáng sợ, nhưng trên thực tế, phần lớn những người cướp bóc và bị cướp bóc đều đồng dạng sợ hãi.

“mày không nên ở nhà!!” đứa bé kia nói, âm thanh khàn khàn, hình như đang thời kỳ vỡ giọng, “tao chú ý phòng này hơn một tuần lễ, nơi này căn bản không có người ở!!”

“tôi gần đây luôn phải tăng ca, tối hôm qua mới có thể trở về nhà ngủ một giấc. xem ra vận may của chúng tôi không quá tốt.” Jeffery nói, tiếng nói của y không hề có tính công kích, quả thực so với thôi miên còn hiệu quả hơn.

Thằng bé tay cầm chuôi súng đã nắm đến trắng bạch, hắn giật giật môi, lại không nói ra được lời nào rõ ràng, tình huống này hoàn toàn ngoài dự liệu: “đem, đem ví da của mấy người ném qua.” Hắn nói.

Ron không biết tại sao Jeffery lại không mang khẩu súng ra, nói cho hắn biết y là cảnh sát, khiến hắn bỏ lại súng xoay người rồi dùng còng tay còng hắn lại, sau đó gọi điện thoại cho anh em trong cục. có điều hắn xác định, một khi đứa bé này lấy được ví da, liếc mắt liền nhìn thấy huy hiệu của cục điều tra liên bang trên mặt, sau đó biết mình phạm tội lần đầu đã đụng tới một củ khoai lang bỏng tay.

Ron chậm rãi đi lấy ví da của mình, tiền bên trong không coi là nhiều, không đáng cho bất luận kẻ nào liều mạng đến nguy hiểm cả tính mạng.

“hãy nghe tôi nói, nhóc, tôi là cảnh sát.” Jeffery nhẹ nhàng nói.

Trong trí tưởng tượng của Ron, câu nói này vốn dĩ tràn đầy cứng rắn cùng lực sát thương, nói cho bọn tội pháp cướp bóc này hắn đã chọc đến người không chọc nỗi, nhưng lúc Jeffery nói ra câu này lại giống như đang nói lời xin lỗi, tràn đầy cảm giác bất lực.

Quả nhiên, người đối diện đột nhiên trợn to mắt, Ron rất hoài nghi tiểu tử này chấn kinh quá độ sẽ lập tức bóp cò súng.

“nhóc có biết nếu như giết tôi, sẽ có hậu quả gì rồi, đúng không?” Jeffery nói tiếp, âm thanh trước sau vẫn rất ôn hòa, “nhóc còn trẻ, con đường tương lai còn rất dài, nếu như nhóc nổ súng__ vậy rất dễ dàng, chỉ cần bóp cò súng sẽ xong, nhưng sau này nhóc sẽ biến thành một người mang tội danh giết người, cả đời đều chịu đuổi bắt, hoặc bị giam trong ngục. cuộc đời này của nhóc sẽ vì một phát súng liền thay đổi, nhóc thật sự muốn như vậy phải không?”

Thằng bé nhìn chằm chằm y, Ron nghĩ, đứa nhỏ này rất dễ bị dọa, tay của hắn đang không ngừng run lên, ánh mắt tràn đầy do dự, hắn thậm chí đã từng bước nhỏ lui về sau. Hành động ấy khiến hắn nhớ tới mình lúc còn bé, tuy rằng cầm súng cướp bóc hiện giờ đã là một trong những việc trong lý lịch của mình, nhưng Ron xác định mình không một chút nào thích nó.

“tôi cảm thấy nhóc nên dành chút thời gian để suy nghĩ thêm, không đáng phải vội vã ở đât để làm ra quyết định.” Jeffery nói, “nếu như nhóc để súng xuống, quay người rời đi, tôi đảm bảo sẽ không làm gì cũng coi như chưa có chuyện gì xảy ra, được không?”

Đối phương vẫn nhìn hắn chằm chằm, không chút phản ứng. âm thanh Jeffery vẫn cực kỳ ổn định, khiến Ron nghĩ đến sĩ quan chỉ huy trên chiến trường, khiến mọi người sẽ chiếu theo lời của y đi thực thi nhiệm vụ.

“đặt khẩu súng lên mặt bàn, từ sau cánh cửa rời đi, trở lại bên cạnh người thân của nhóc đi, được không?” y nói.

Thằng bé cứ đứng như vậy trong chốc lát, sự hung ác tàn bạo trong ánh mắt dần dần biến mất, hắn đặt khẩu súng lên bàn, lui hai bước, sau đó theo hướng ngược lại chạy đi.

Ron theo bản năng muốn ra ngoài đuổi theo, Jeffery một phát bắt được cánh tay hắn, nói: “đừng đuổi theo, để cho hắn đi đi.”

Ron quay đầu lại, Jeffery từ trên bàn cầm lấy chiếc súng được bỏ lại, kiểm tra chủng loại, thu vào trong một chiếc túi, thật giống như y cả ngày đều gặp phải những vụ án về tội phạm trộm cắp, không có chút nào đáng để ngạc nhiên.

Y cứ như vậy đến súng cũng không lên nòng, cứ để một tội phạm tự động chạy đi, theo suy nghĩ của Ron mà nói thì quả thực có chút khó mà tin nổi. dưới cái nhìn của hắn, hơn phân nửa sẽ lấy súng ra uy hiếm làm thịt cả nhà hắn, say đó còn muốn chảy vài giọt máu, uy hiếp tính mệnh mới có thể chấm dứt.

“anh vì sao lại làm như thế?” hắn nói, “tôi là nói, hắn có lẽ đã từng giết người, trong tay hắn có súng, không ai có thể đoán được sau đó sẽ phát sinh chuyện gì. Mà anh thậm chí đến súng còn không rút ra.” ___ nếu như hắn cũng giống như mình, là một đứa bé bị cảnh sát giết chết cả nhà, biết thân phận của Jeffery, như vậy nhất định sẽ nổ súng.

“hắn nhìn qua không phải quá tệ,”Jeffery nói, “tôi trước đây vẫn thường xuyên cùng những đứa bé này nói chuyện, bọn họ chọc lấy phiền phức phần lớn đều không phải xấu từ trong xương, có lẽ chỉ vì một số chuyện, quá thất kinh hoặc bị bạn bè cổ động, vân vân.”

“tôi lại không cảm thấy chuyện này nhỏ một chút nào.” Ron nói, trừng mắt nhìn cánh cửa đang dập ra dập vào, vừa nãy bọn họ cách viên đạn chỉ chừng vài bước. đổi lại mình sẽ không dễ dàng thả đi như thế coi như xong.

“tay cầm súng của nó vẫn luôn run, vẻ mặt đó cùng với việc muốn giết chúng ta không bằng nói là sợ tôi không cẩn thận bị nó giết đi, cần gì phải đi thương tổn tình cảm của nó chứ.” Jeffery nói, “hơn nữa trong khẩu súng căn bản không bỏ đạn, từ tư thế cầm súng của nó căn bản nó không hay dùng, đây có thể là món đồ nhặt được.”

“Không đạn?” Ron cất cao giọng, hắn đây cũng không nghĩ đến.”Làm sao anh biết không có đạn?”

“Tôi mới vừa nhìn ra.” Jeffery nói.

“Tôi là nói, lúc trước sao anh biết bên trong hạp đạt trống không?” Ron nói.

“Tôi không biết.” Jeffery nói, rót nửa chén rượu cho hắn, khách nhân này nhìn qua có vẻ kinh hãi, đến nỗi từ nãy đến giờ vẫn đảo quanh mỗi một vấn đề này.

“muốn uống ít không? Xem ra anh không nên tới tìm tôi kết bạn, những năm gần đây chỗ ở này của tôi càng ngày càng nguy hiểm.” Y nói, liền đi thăm dò xem xét cửa sau, phát hiện từ sau khi Kate làm gãy vẫn luôn để đó chưa sửa lại, không trách được sẽ kéo tội phạm tới đây.

Cô ấy nói không sai, y mặc dù là cảnh sát, nhưng đối với việc trong nhà thì xác thực so với người thường cũng không bằng.

“không còn cách nào, mấy đứa trẻ kiểu này rất nhiều.” y thở dài, ngược lại cũng rót cho mình nửa chén, “tuy rằng tôi là một người công tác cuồng, nhưng tôi không thích cầm súng đi khắp nơi truy người. tên nhóc kia nếu xâm nhập nhà dân ăn trộm đồ còn nổ súng, tệ hơn còn làm bị thương cảnh sát, vậy đời này nó sẽ mãi không thoát thân được. nó vẫn còn nhỏ, không biết hậu quả sẽ như thế nào, nhưng tôi là cảnh sát, nhìn thấy những sự việc như vậy rất nhiều, dù thế nào cũng phải tận lực hỗ trợ. Người vào ngục giam càng ít càng tốt.”

Y liếc mắt nhìn đồng hồ sơ trên ghế salong, Ron biết mỗi một tên trên tờ giấy kia đều là những hung thủ của vụ án trọng đại khiến người ta giận sôi gan.

Trên thế giới này mỗi ngày đều có người bởi vì những loại nguyên nhân khác nhau mà giết chết người khác, mà y đối mặt với kẻ phạm tội cướp bóc liền tình nguyện đem súng thu về phía sau.

Này cùng với giáo dục huấn luyện trước của Ron không hề giống nhau, hành động này được xem là ngu xuẩn buồn cười, có điều hắn một chút cũng không thấy buồn cười chút nào.

Hắn quen thuộc những ngã rẽ đường đi, hắn quen thuộc với những người rơi vào khốn khó, kia một chút cũng không cảm thấy buồn cười.

Hắn đột nhiên nhớ tới không bao lâu trước kia Kate đã nói, chồng của cô có không ít vấn đề, nhưng hắn thực sự là người tốt.

Lời này một chút cũng không sai.

Cả người hắn rối như tơ vò đứng trong phòng khách, Jeffery thay quần áo, cứ như vậy yên tâm đem hắn ném ở chỗ này, thật giống như không chút nào lo lắng mình sẽ đến cho hắn một viên đạn hoặc cái gì tương tự.

Cũng không phải hắn thực sự muốn như vậy, chỉ là… đời này Ron chưa từng gặp qua người tốt lành gì. Cũng không phải nói những người kia rất xấu, bọn họ cự nhiên cũng có ít sự tình phiền muộn, có điều hắn chưa từng thấy một người nào tốt quá mức.

Hắn cũng không vì cuộc sống của mình rồi cảm thấy kiêu ngạo, tại thời điểm hắn tiến vào ngành nghề trong Mafia, hắn liền bỏ qua đại đa số người đã có con, để cho cuộc đời của mình thêm một phần mong đợi. nói một cách chính xác, từ khi cha mẹ chết thì hắn liền có những hành động ý nghĩ như vậy.

Nhưng việc đó không có nghĩa hắn sẽ không có cảm giác, sẽ không vì thời điểm sắp tử vong đột nhiên cảm thấy sợ sệt___ hắn đời này ngoại trừ dằn vặt kẻ khác thì không thấy có chút ý nghĩa nào.

Cả cuộc đời căn bản không có ý nghĩa, triết học nhân sinh của Ron chính là nhu vậy, vốn tất cả chỉ là hư không, dành thời gian cho hưởng lạc mới là thật. tuy rằng sẽ có lúc hắn tình cờ giật mình tỉnh dậy vì ác mộng, hắn cũng sẽ cảm thấy lo lắng cùng hư không.

Ron không phải kiểu người đa sầu đa cảm, nhưng cái này không ảnh hưởng đến tâm tình bây giờ của hắn, cảm thấy có một tia ngóng trông, việc này liên quan đến người cảnh sát kia, nếu như một người có cuộc sống cả đời như vậy, có phải y sẽ không gặp ác mộng, tại thời điểm y chết đi nhanh chóng, cũng sẽ không rơi vào một mảnh đen kịt hư không, mà có chút chân thật, sẽ có đồ vật ấm áp bỏ vào tứ chi của y.

Mặc dù bây giờ con đường mình đi tuyệt nhiên ngược với con đường của người kia.

Jeffery mặc áo khoác đi ra, có lẽ vì được nghỉ ngơi, y không mặc ây phục, bên ngoài chỉ khoác một chiếc áo màu xám nhiều nếp nhăn, nhìn qua chẳng khác gì được nhét dưới gầm giường một năm về trước, bên ngoài từng vòng từng vòng như nấm.

“trời ạ, anh chắc phải đem nó giặt một chút, anh sẽ không phải trực tiếp lấy đồ này từ trong máy giặt đồ ra chứ?” Ron nói, người cảnh sát nhún vai, biểu lộ một chiếc áo khoác như vậy chẳng có gì ghê gớm.

“được rồi, anh ít nhất nên đem tất cả khóa cửa đổi một lần,” Ron nói, “anh có biết có bao nhiêu tội phạm muốn lấy mạng của anh, căn phòng này đến một điểm phòng bị đều không có.”

Bọn họ đi ra ngoài cửa, Jeffery thuận lợi cài cửa lại, vừa trả lời, “tính cảnh giác của tôi rất tốt.”

Ron thừa nhận người cảnh sát này so với lần đầu tiên gặp mặt thì có vẻ lợi hại hơn, nhưng hắn đối với câu nói này của y vẫn cực độ hoài nghi.

“cái này cũng không thể đem cửa sau mở toang như vậy, trong ấn tượng của tôi cuộc sống bên ngoài của nhân viên điều tra trong cục điều tra liên bang vẫn rất nguy hiểm.” Hắn nói.

“lời ấy cũng đúng một chút.” Jeffery nói.

“một mình anh ở?” Ron hỏi lại, hắn thực sự muốn biết tình huống của y giờ như thế nào, tuy rằng đề tài này có hơi nguy hiểm.

Đối phương ngừng một chút, “Đúng thế.” Y nói, nói tới gia đình —— chỉ một câu như vậy —— vẫn cứng rắn thư thường lúc y mất đi công tác, y đổi chủ đề, “anh đói bụng không? Tôi đói đến quá chừng, còn muốn một ly cà phê để định thần một chút. Buổi chiều tôi còn cần phải đi đến cục một chuyến, tra ra lai lịch của khẩu súng này.”

Ron gật đầu, xem ra y và Kate thực sự ly thân, trước khi tới đây, hắn đã từng đi tới đi lui nơi này mấy lần, xem y cùng Kate có qua lại hay cô ta có ở đây hay không mới dám xuất hiện___ tuy nói Jeffery là một người rất được, nhưng lúc biết được chuyện về Kate phỏng chừng sẽ tệ hơn thế.

Hắn biết Kate vì sao rời y đi, lấy phương thức công tác của y, cô thực sự cùng với thủ tiết chẳng có gì khác nhau, chỉ là việc nhà phải làm của cô nhiều hơn mà thôi____ tỷ như những túi hồ sơ chồng cô để lung tung lộn xộn, bên trong là những bức ảnh cho dù Ron vẫn có thể nhìn nhưng vẫn cảm thấy tinh thần như bị ngược đãi.

Như vậy cũng không tồi, mình có thể tự do tự tại ở trong gia đình y đi dạo loanh quanh, xem như sai lầm đó không tồn tại.

Đó là lần kích động nhất thời vô cùng gay go, Ron thường thường vẫn “nhất thời kích động”, bởi vì hắn không có nguyên tắc hành vi thường này của mình cần giữ vững, nhưng rốt cục có một ngày, hắn vì một lần kích động ngày đó mà hối hận không thôi.

Hắn chưa từng nghĩ cứ như vậy nhận thức một người, đi vào cuộc sống của hắn, cùng hắn nói vài câu, biết rõ hắn rốt cục là loại người như thế nào.

Này rất kỳ quái, thế nhưng… chỉ là gọi điện thoại, tại sao lại không chứ.

Hắn hiện tại nói không ra vì sao mình sẽ có lúc cùng Jeffery đồng thời ăn cơm, nhưng cảm giác này có vẻ không xấu.

Jeffery thuần thục mở cửa nhà hàng, xem ra y thường xuyên tới nơi này ăn cơm.

Đó là một nhà ăn phong cách vùng phía Tây, tường, bàn đều được đánh bóng từ những thứ thô kệch xù xì nguyên bản, mấy bà cô cùng nhau đi vào, giờ chính là thời gian cao điểm của bữa ăn trưa.

Ron vừa mới đi tới cửa thì một người khách sượt qua người, người sau mặc một thân cảnh sát chế phục, đại khái tuần tra đi tới đây ăn cơm, đem Ron sợ hết hồn. sau đó hắn ý thức được, Jeffery nói nhà ăn tốt, hơn phân nửa là những nơi người cảnh sát kia thường tới.

Đời này, Ron không nghĩ tới sẽ có một ngày cùng hắn sẽ cùng một đống người cảnh sát ngồi gần nhau như vậy, còn đồng thời hòa bình ăn cơm. Trung gian tình cờ còn có người hướng Jeffery chào hỏi, điều này làm cho Ron cả người đều không dễ chịu.

Có điều hương vị thức ăn ở đây quả thực không tệ.

Cũng không phải tất cả cảnh sát đều rất tà ác, bọn họ phần lớn đều là những người bình thường, Ron vừa ăn cơm vừa nghĩ, vị này chính là một FBI ở trong quán rượu đóng vai mồi nhử… một cái hôn dưới ống kính rõ ràng hiện lên trong đầu của Ron, một hồi lâu hắn vẫn không có cách nào đẩy ký ức ấy ra, trong đầu tràn đầy hình ảnh chiếc áo T-shirt màu đen của Jeffery, đường nét bó sát dưới hông, hơi thở lúc y dán tới trên người hắn, thổi qua bên tai, bên tóc…

“Làm sao vậy?” Jeffery hỏi.

“Cái gì?” Ron nói.

“anh nhìn tôi chằm chằm, làm sao vậy?” Jeffery nói, “Có chuyện gì không?”

“Không có chuyện gì.” Ron nói, hắn thống hận những cảnh sát kiểu này chỉ một vài hành động liền có thể nhìn ra vấn đề, sau đó tra ra vài tật xấu.

“Chỉ là tối hôm qua, ” hắn nói, “anh nhìn qua cùng ngày hôm nay hoàn toàn khác nhau, tôi là nói, lúc anh ở trong quán bar cùng đồng nghiệp nằm vùng. Tôi hỏi anh nhiều lần, anh vẫn luôn không chính diện trả lời vấn đề của tôi, anh xem, tôi không chút nào kỳ thị đồng tính luyến ái, tôi chỉ là có chút…”

“anh không phải là kết bạn với GAY đến nghiện chứ?” Jeffery cười rộ lên, không chút nào rõ ràng tâm tư đang rất phức tạp của Ron, “lúc ấy tôi đóng vai người bị hại, Ron, anh cho rằng vì sao tên kia ở trong quán rượu có một hàng ngàn người lại lựa chọn tôi? Bởi vì tôi đóng vai loại hình hắn thích, có bạn trai, thế nhưng bị người ta thao túng lạnh nhạt, trong lòng không tự tin, lấy việc quyến rũ đàn ông làm thú vui, để tìm về cảm giác khống chế của mình.”

Ron nhìn cảnh viên cao to, tuy rằng xung quanh nơi này có rất nhiều cảnh sát làm cho hắn căng thẳng, mà người này ngồi trên ghế salon uống rượu lại tao nhã đẹp trai đến vậy, không có nửa điểm mê hoặc do dự. Hắn không biết tại sao đối với câu trả lời này của y cảm thấy thất vọng.

“không trách, cho nên hiệu suất của các anh mới cao như vậy, tôi còn đang suy nghĩ anh vì sao xác định được hắn nhất định sẽ đi quyến rũ mình.”

“chúng tôi đã bỏ rất nhiều thời gian nghiên cứu người bị hại, này cùng vời loại hình hung thủ giống nhau, đó cũng là cánh cửa học vấn.” Jeffery nói, cũng không ngại nói về công việc chuyên nghiệp của mình, đặc biệt đối với người mình có hảo cảm, là người mới vừa rồi y còn suýt làm liên lụy.

“chuyện này với việc diễn xuất của mấy diễn viên cùng có chút tương tự, có điều muốn hiểu rõ tâm lý hung thủ lại muốn đi vào nhân vật người bị hại, mới có thể lý giải được cảnh tượng khốc liệt của vụ án. Sau khi tiến vào nhân vật, anh phải có thời gian dài bảo trì trạng thái, như vậy mới vừa không bị người khác hỏi dò, lại có thể cân nhắc được cách thức trả lời đối phương, sẽ không bị xảy ra sai sót.” Y nói.

Khó trách, Ron nghĩ, tôi ở bên cạnh nhìn y chăm chú nửa ngày, y và người kia luôn ra sức ve vãn, tuy rằng hình thức ve vãn có hơi kỳ quái, nói thí dụ như dùng tư thế mập mờ đi bàn luận về tiền lương cùng với thời hạn công tác.

Bọn họ nhất định rất quen thuộc, hắn lại nghĩ, quen thuộc đến liền giả dạng tình nhân cũng không cần tiến vào tình huống, chỉ tùy tiện nói chuyện phiếm cũng có thể mê hoặc mười phần.

“Các anh làm rất tốt.” Hắn nói, “Vụ án này vừa mới bắt đầu nhìn qua quả thực như án không đầu mối, căn bản không có cách nào phá, mắt thấy còn nghĩ cảnh sát sẽ vô lực chấp hành án lệ. Manh mối chỉ là đống xác chết được ném dưới cống ngầm, phát sinh tại những nơi như thế, cũng sẽ không có người nào nguyện ý nói mình thấy những gì, nhưng các anh vẫn giải quyết rất tốt.”

“người bạn của anh đã giúp chúng tôi một đại ân, tôi nghĩ phần lớn người sẽ rất đồng ý giúp đỡ, ngoại trừ biến thái, không một ai thật sự thích nhìn người khác bị khổ sở, chỉ là bọn họ sợ chọc tới phiền phức.” Jeffery nói.

Michael cũng rất sợ chọc tới phiền phức, hắn đời này thống hận nhất chính là cùng cảnh sát giao thiệp, nhưng vẫn bị anh thuyết phục, Ron nghĩ.

Điện thoại di động của Jeffery đột nhiên vang lên, hắn tiếp cú điện thoại, lẳng lặng nghe một lát, nói câu “Tôi sẽ tới ngay”, sau đó nhấn tắt điện thoại.

“Làm sao vậy?” Ron hỏi.

“Gần đây thực sự là mùa phát sinh phiền toái, ước gì tội phạm từ bi, ít nhất còn lưu lại cho tôi một giấc ngủ.” Jeffery nói, ăn miếng bánh mì cuối cùng, nói người phục vụ đem hóa đơn lấy đi, “xin lỗi, tôi phải đi về cảnh cục một lát.”

“lúc anh trở về nhất định phải đem khóa cửa đổi đi.” Ron nói.

Jeffery ngẩn ra, nở nụ cười, “Tôi sẽ chú ý.” Hắn nói, hướng về Ron chào tạm biệt, quay người rời đi.

Jeffery mới vừa đi, Ron tại chỗ này một lúc cũng chờ không được, vội vã rời khỏi phòng ăn, nơi này khắp nơi là cảnh sát.

Từ đầu tới đuôi chỉ có một người cảnh sát như vậy đối với hắn mà nói, cùng người khác không đồng dạng giống nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.