Hắc Ám Chi Bạn

Chương 7: Sự trống rỗng của cuộc sống



Thời gian làm việc của Ron phần lớn vào buổi đêm, sau khi rời đi bệnh viện, hắn trực tiếp đi tới địa bàn của gia tộc, là một quán bar thoát y vũ.

Michael ngồi ở chỗ sáng hơn một chút, hững hờ trở người xem báo, đối với một người đồng tính luyến mà nói, được sắp xếp vào một môi trường công tác thế này là một việc tương đối không nhân đạo, Ron đối với mấy người đàn ông thấy cả mạch máu đang nhảy múa trên sàn thực sự một chút hứng thú cũng không có, nói theo cách của Michael, nếu nói Ron đến xem một đống đàn ông ẹo tới ẹo lui thì sẽ có cảm giác bây giờ của hắn, cho nên cũng không trách Michael trước một nhóm em gái lõa thể có thể mặt không đổi sắc xem báo.

Nói tới người đàn ông lõa thể, trong đầu của Ron liền hiện lên rõ ràng hình ảnh dáng người cảnh sát kia nằm trên giường bệnh, đương nhiên y không phải lõa thể, nhưng nói đến gợi cảm, thì ở y có thể được xem là như thế.

Hắn sẽ nhớ tới bàn tay của người bệnh được lộ ra ngoài dưới bộ áo bệnh nhân rộng thùng thình, cùng với màu sắc quá tái nhợt…hắn kinh hoảng muốn loại đi ý nghĩ này, đi tới trước mặt Michael, hỏi: “đang nhìn gì thế?”

“vụ án hiện nay đang vô cùng xôn xao huyên náo.” Michael nói, “về người cảnh sát tên Jeffery đúng không? Tờ báo gần đây hình như ám chỉ y đụng phải một kẻ tội phạm có tính xâm hại, tên khốn kia thực sự có diễm phúc lớn, tôi vẫn cảm thấy vóc người cảnh sát kia rất khá__”

“câm miệng!!”Ron nói.

Người kia đưa ánh mắt dời ra tờ báo trước mặt, kinh ngạc nói: “cậu uống lộn thuốc?” hắn nói.

“tôi… ngày hôm nay tâm tình không tốt lắm.” Ron nói, hắn không nên tùy tiện tức giận với Michael, người ở nơi này rất quen thuộc với những từ như vậy, cho dù đối với người có quan hệ không tệ với mình cũng thế, đây là vấn đề của ngôn ngữ cùng với môi trường sống.

“đúng vậy, cậu hình như mỗi tháng đều có mấy ngày tâm tình không tốt.” Michael trào phúng, “tôi không biết thương thế của y có nặng hay không, có lẽ không còn cơ hội để tiếp tục làm cảnh sát nữa chăng.”

“y sẽ, y trời sinh để làm nghề này.” Ron nói, quay người đi ra ngoài, nơi này hôm nay có vẻ không có chuyện gì, hắn đã nhăn mặt nghĩ nên trở về nhà sớm nghỉ ngơi một lát.

Mới vừa tới cửa liền thấy lão đại của bọn họ đi tới, tên là Larry. Nhìn qua tâm tình không được tốt lắm. Larry Dover? Là một người không giống với đa phần những người trung niên thành công ở giai đoạn hiện giờ, đều phát phì tóc từ từ thưa thớt cùng với cái bụng càng ngày càng bành trướng__ có người nói trong những tụ hội thì đề tài được quan tâm nhiều nhất là __ vóc người hắn cường tráng, được bảo dưỡng rất tốt, nhìn qua so với tuổi trẻ tầm hai mươi tuổi còn chẳng khác nhau là bao.

“hey, Ron.” Hắn chào hỏi, trước đây không lâu người tài giỏi đứng đầu vì bị bệnh tim đột phát nên qua đời, từ đó Larry bắt đầu đem lực chú ý tập trung trên người Ron, có ý định bồi dưỡng hắn làm người thừa kế chính thức. đây vốn là mục tiêu theo đuổi của hắn, nhưng từ khi Ron ý thức được điểm này, hắn phát hiện bản thân đối với cái này cũng không phải đặc biệt hưng phấn. Larry đi tới, tay khoác trên bả vai của Ron: “tôi có chuyện muốn nói với cậu, Ron, cậu gặp Sorensen không?” hắn vừa hỏi, vừa lôi kéo Ron đến một nơi âm nhạc không quá lớn nói chuyện.

“không có, ngày hôm nay hắn hình như không tới.” Ron nói, người Larry hỏi chính là một trùm khác dưới trướng hắn. người kia kéo Ron đến một phòng riêng, đuổi nhóm khách hàng với gái điếm đi chỗ khác, trầm giọng nói rằng: “tôi cảm thấy thằng kia dạo gần đây có điểm không đúng.”

“Làm sao vậy?” Ron hỏi.

“ngày hôm qua hắn còn suýt nữa đánh chết một gái điếm.” Larry nhíu mày, “con bé kia còn chưa tới hai mươi tuổi, nếu như lúc trước không phải đi nhầm đường, giờ nó nên học trong trường đại học mới phải. nó cũng chỉ muốn kiếm ít đồng tiền để sống, chúng ta mặc dù là xã hội đen, nhưng cũng không nên làm loại chuyện này, đúng không.” Hắn nói.

“chuyện này có vẻ như không phải việc Sorensen sẽ làm, hắn cả ngày chỉ thấy phiền muộn  nhìn chẳng khác gì nhà thơ, chỉ biết mỗi uống rượu.” Ron nói.

“hắn nói con bé kia cười nhạo hắn, cùng hắn tranh cãi, còn nói muốn tố giác gì đó.” Larry nói, buồn bực khoát tay áo, “đều là nói bậy, tôi không phải cảnh sát, nhưng có thể nghe ra hắn đang bịa chuyện, tên kia cũng không biết dạo gần đây mắc cái bệnh thần kinh gì?”

Ron suy nghĩ một chút, nói rằng: “hắn gần đây thực sự có hơi quá mức.” Ron nhớ tới hai ngày trước tên kia hướng về hắn la to, vỏn vẹn cũng bởi vì mình nói một câu chuyện cười chọc phải hắn __ thuận tiện nói một chút, câu chuyện cười ấy cũng rất bình thường, trước đây người kia chưa bao giờ bởi vì một chuyện nhỏ nhặt này mà tức giận như vậy.

Ron với hắn là cùng cấp bậc, lại càng không thể tưởng tượng được nếu kẻ kia bực mình sẽ đãi ngộ như thế nào đối với gái điếm.

“cậu chú ý người kia xem hắn rốt cục bị làm sao.” Larry nói, Ron gật đầu, lão đại vỗ vai hắn liền rời khỏi phòng riêng.

Ron biết Larry có ý gì_ bọn họ làm nghề trong bóng tối này chịu không ít áp lực, có lẽ cảm giác tội ác mãnh liệt quá mức, hoặc làm quá nhiều việc đối với tương lai của mình có chút suy tư, sẽ chạy đi tìm cảnh sát mật báo, làm người làm chứng chẳng hạn. coi như không phải, đối với tâm tình nóng nảy như vậy sẽ ảnh hưởng đến chất lượng công việc.

Trong thế giới xã hội đen này, toàn bộ tổ cảnh sát điều tra phạm tội sẽ nhìn chằm chằm vào những loại người như vậy__ dường như trong những kẻ nhu nhược yếu kém trong bầy thú này__ một chút sơ sẩy thôi liền có thể liên lụy đến tất cả mọi người.

Hắn đang muốn từ phòng riêng đi ra, đột nhiên nghe được sát vách truyền đến âm thanh phụ nữ đang rít gào.

Tại những nơi như này xuất hiện âm thanh gào thét của phụ nữ là rất đỗi bình thường, đại bộ phận mọi người sẽ làm như không nghe thấy, mà âm thanh này lại đặc biệt đáng sợ, khiến người ta nổi da gà, khiến mọi người nghĩ đến hiện trường vụ án phanh thây__ Ron chưa từng tới những hiện trường án phanh thây bao giờ, cũng cảm giác nó y hệt như lúc này. Làm bộ tình thú cũng kêu thật sự chân thật thảm thiết như vậy, chênh lệch ở đây chỉ có âm thanh quá lớn mà thôi.

Hắn bước nhanh đi ra ngoài, mở cảnh cửa phòng ngăn.

Cửa trong không khóa nên thuận lợi bị kéo ra, sau đó Ron nhìn thấy cảnh tượng một bộ giết người chưa toại. hơn nữa nếu bây giờ hắn không xông tới, vậy có thể sẽ biến thành một cảnh giết người thành công.

Sorensen đang nắm tóc lôi một gái điếm liều mạng va đập vào tường, một bộ dạng chẳng khác gì cô ta giết cả nhà hắn. Ron xông tới kéo lại, hét lớn: “anh đang làm gì, buông tay ra, Sorensen!!”

Sức lực tên kia lớn đến đáng sợ, một bộ dạng hoàn toàn rơi vào điên cuồng, Ron vất vả lắm mới đem hắn kéo ra, cô kia ngay lập tức liền khóc lóc chạy ra ngoài.

“anh sao vậy, Sorensen?” Ron hỏi, tay đè lại vai hắn, làm một bộ quan tâm.

Người kia hít một hơi thật sâu, né tránh ánh mắt của hắn: “con chó cái này muốn chết!!”

Ron một chữ cũng không tin, người phụ nữ kia nhìn thấy ánh mắt của Sorensen còn kém trực tiếp đào một cái động trốn dưới sàn nhà, có điều Ron vẫn thân thiết ôm lấy bờ vai của hắn, nói rằng: “vì một người phụ nữ mà tức giận thành như vậy thật không nên.” Hắn đem Sorensen đi tới ngồi trên quầy bar, gọi hai ly rượu, chờ đến khi cả hai ly đều vào bụng mới hỏi: “anh gần đây hình như tâm tình không tốt lắm, làm sao vậy?”

Sorensen nâng ly uống xong, đơn giản nói bartender lấy cho hắn một bình, tu hết một nửa mới mở miệng nói: “cậu có khi nào có cảm giác này không? Đột nhiên không biết mẹ nhà nó mình đã làm những việc quái gì.”

Trong đầu Ron bắt đầu hướng về câu nói này suy xét, tự hỏi người này có thể đi tìm cảnh sát báo nguy hay không, vừa nói: “có ý gì, anh là nói, đột nhiên cảm thấy được hết thảy đều đang nằm mộng sao?”

“tôi đã sắp bốn mươi, thời gian trôi qua thật là nhanh.” Sorensen nói, “này nghe vào thật đàn bà, tôi chỉ là__”

Hắn liền tu nốt nửa bình rượu, mới nói tiếp: “tôi không biết mình những năm gần đây đều đã làm những việc gì, nếu có thể có một ngày xác định sự chân thật theo lời của tôi đã nói, tôi chỉ có thể nghĩ đến.. tôi giết bao nhiêu người.” hắn nói, bộ dáng kia đang nói chuyện với Ron lại càng giống như đang lầm bầm lầu bầu một mình.

“tháng trước tôi nhận được một bức thư, là một người đàn bà nào đó đã quan hệ qua gửi tới, tôi không nhớ rõ tên, thậm chí còn chẳng nhớ rõ tôi có từng quan hệ với cô ta hay không. Cô ta nói mới vừa kiểm tra được mình mắc bệnh AIDS..” hắn dừng một chút, khuôn mặt bị hãm vào trong bóng tối không nhìn rõ lắm, “ nói tôi tốt nhất đi bệnh viện kiểm tra một chút..”

“kết quả thế nào?” Ron sốt sắng hỏi.

Sorensen lắc đầu một cái, “chẳng có chuyện gì, tôi tránh được một kiếp, Ron. Có điều kết quả này không thể làm giảm đi được tâm tình trước đó, tôi luôn luôn nghĩ… tôi có lẽ sẽ phải chết, nhưng con mẹ nó tôi đời này rốt cục có cái gì__”

Ron cũng gọi thêm một ly, nghe Sorensen oán tránh cuộc đời này của hắn, có mấy người trời sinh thích oán giận, mà Sorensen không phải thuộc loại người ấy, hắn đem mình giả dạng thành một kẻ hung ác dữ tợn, từ chối biểu lộ ra một chút mềm mại nào.

Người kia cũng không biết bởi vì rượu, hay là sự việc lần này đem hắn đánh bại lợi hại, bất quá người này nhìn qua cả đời không đặc biệt xem trọng thứ gì đó__ đương nhiên ở trong thế giới Mafia này cuộc sống của hắn vẫn rất tốt.

Lúc rạng sáng, hắn đem Sorensen say đến bí tỉ trở về, hắn không biết nên xử lý việc này như thế nào, cuộc sống sinh hoạt của người này thực sự giống như một đống hỗn độn khiến người ta bó tay toàn tập, đồng thời có một loại chất độc hại nào đó có thể khiến người ta không vui liên tiếp được tích lũy dần.

Lúc hắn rời đi, Ron nghe được người gái điếm kia cùng với người bạn của mình nhỏ giọng trò chuyện, cười nhạo Sorensen “căn bản không cứng lên nổi.” xem ra đây chính là nguyên nhân người kia nổi nóng.

Anh ta ý thức được mình già rồi, Ron nghĩ, mà trong cuộc sống của hắn lại một mảnh mờ mịt trống không. Bọn họ có thể giết người uy hiếp, có thể lãnh khốc vô tình, nhưng vẫn có vấn đề hư vô mà trí mạng khó có thể đối phó.

Nửa tháng sau, Sorensen xảy ra tai nạn xe rồi chết.

Bác sĩ nói là vì hắn uống rượu nhưng vẫn lái xe, mà Ron tin tưởng rằng vận may của hắn không tốt mà thôi. Ron đối với kết quả kia không chút nào bất ngờ, loại chuyện làm hắn nghĩ là chuyện đương nhiên khiến cho Ron cảm thấy một trận khủng hoảng.

Jeffery vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, giờ cũng gần đến giai đoạn chuẩn bị xuất viện nên y nằm không an phận chút nào.

Sáng sớm một ngày, y thấy Ron chạy đến trước giường bệnh của mình, gì cũng không làm, chỉ nhìn mình đến ngẩn người.

“làm sao vậy?” Jeffery hỏi, đem hồ sơ đặt lại đầu giường.

“một người bạn của tôi mới chết.” Ron nói.

“…tôi rất xin lỗi.” Jeffery nói, y đã sớm quen với tử vong, mà mỗi lần loại chuyện này phát sinh, y cũng không biết phải trả lời như thế nào.

Ron nghĩ, nếu như y biết mình là loại người như thế nào, y sẽ không nói như vậy mà sẽ muốn mang cho hắn một chiếc còng tay.

“Trước đây nhà hắn rất nghèo, hắn nói với tôi từ nhỏ đã có ước mơ rất lớn, chính là mua một căn biệt thự có bể bơi, lúc mua đồ dùng sẽ không phải cân nhắc tính từng đồng từng xu, mọi người sẽ không xem thường hắn, hắn luôn luôn hướng về phương diện này nỗ lực, hiện tại hắn đều đạt tới.” Ron nói.

Jeffery nhìn hắn, không đáp lời, y biết người này đang muốn nói hết những lời trong lòng.

“hắn bị tai nạn xe cộ chết, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ lái xe không cẩn thận như vậy, cha mẹ hắn cũng vì tai nạn xe cộ mà qua đời, hắn vẫn luôn luôn sợ hãi điều này.” Ron nói, “hắn uống quá nhiều rượu, tốc độ quá nhanh, trong báo cáo nói hắn quả thực giống như đang tìm chết. bọn họ hỏi tôi có phải hắn muốn tự sát hay không, hắn đương nhiên không muốn tự sát, hắn…”

Ron ngừng một lúc, nói rằng: “hắn là một nhân vật rất cứng cỏi kiên cường, sinh sống dưới nòng súng, cả người giống như được làm bằng sắt thép, không có bất cứ tình cảm gì.. tôi chưa bao giờ biết sẽ có một việc hoài nghi mình bị AIDS liền đem hắn đánh bại, tôi là nói, hắn quả thực chính là kiểu người ngày ngày liếm máu trên lưỡi đao mà sống.”

Hắn quay đầu nhìn con rùa đang bò tới bò lui trên bàn, có lẽ vì nó còn nhỏ cho nên mới phá lệ hoạt bát.

“tôi nghĩ, đó là vì hắn đã già rồi.” Ron nói, “thế giới này đại khái là vậy, nó vốn không công bằng. Lúc bản thân vẫn là một đứa trẻ sẽ cảm thấy ước mơ về tương lai thế nào cũng tốt đẹp, đối với thế giới cảm thấy oán hận cũng được, họ.. họ sẽ muốn tiếp tục sống, sau đó đạt tới ước mơ. Nhưng sau khi trưởng thành, tất cả liền bắt đầu tiêu tan.”

Hắn cầm lấy bể cá bằng pha lê kia, nói: “nó sau khi trưởng thành, cả ngày sẽ nằm nhoài trong bể nằm bất động, khi nó bỗng nhiên nhìn lại, phát hiện mình đã rơi vào trong hoàn cảnh bết bát nhất, không hề cứu vãn được nữa, chỉ lưu lại một mảnh tồi tàn cùng chán ghét… e rằng lúc nó còn có thể cảm nhận được, việc chết đi là một lựa chọn không tồi.”

“A,” Jeffery nói, “ nhưng sống sót mới có cơ hội thay đổi.”

“nhưng có một số việc không có cách nào thay đổi.” Ron nói.

“không có việc gì là không thể thay đổi.” Jeffery nói, “tôi cảm thấy so với cái chết thì chỉ cần có thể thay đổi một chút thôi cũng cảm thấy khá hơn không phải sao.”

Ron tò mò nhìn y, hỏi: “anh đã từng có ý nghĩ tương tự sao?”

“rất ít,” Jeffery nói, nhún nhún vai, “tôi luôn là kiểu người bận tâm quá độ, là người có cực độ lo lắng nghiêm trọng, đã có một quãng thời gian tôi còn bị cưỡng bách đi gặp bác sĩ tâm lý, nên tạm thời bị cách chức một thời gian, cũng bởi vì cấp trên lo lắng tinh thần của tôi sẽ hỏng mất. tôi luôn luôn lo lắng xem có bao nhiêu tội phạm ở ngoài đường du đãng, hắn đang làm những chuyện biến thái gì. Tuy rằng biết rõ tội phạm sẽ không thể diệt bỏ, nhưng đầy đầu của tôi luôn suy nghĩ những chuyện như vậy.”

Y duỗi tay, điều này hiển nhiên lắm y vô cùng khổ não.

Ron nghĩ hắn có lẽ vĩnh viễn không thể hiểu được cảm giác này, đây là một cảnh sát luôn luôn cứu người, y nhìn những món quà trên tủ đầu giường thì lòng đầy cảm kích biết ơn, khi mọi người cảm thấy tuyệt vọng thì y sẽ kéo họ, cố gắng để họ không thể nào buông tay cuộc sống.

Đó là cái gì đó hắn sẽ không bao giờ có được.

“đừng để bản thân đến tình cảnh đó, Ron.” Jeffery nói.

Ron ngẩng đầu nhìn y, cặp mắt kia dường như nhìn thấu được tất cả. có lẽ y đã nhìn qua quá nhiều tội ác trong cuộc sống, Ron nghĩ, hắn muốn ngồi mãi ở đây, cả ngày với người kia cùng nhau chờ đợi, thế giới tựa hồ như sẽ dễ chịu hơn nhiều. nhưng tình huống ấy lại không có khả năng, tất cả mọi thứ không phải sẽ tốt hơn, hắn không phải là y, không phải là người không thẹn với lương tâm, hắn vĩnh viễn là một kẻ giết người, cuộc sống không có chút giá trị gì.

“tôi muốn đi,” Ron nói, “cố gắng dưỡng bệnh.”

Hắn đứng lên, thời gian tan tầm sắp đến rồi, hắn không muốn va chạm với đồng nghiệp của y, bọn họ chênh lệch nhau quá lớn.

Đang chuẩn bị rời đi, hắn đột nhiên cúi người xuống, hôn một cái trên môi người kia.

Động tác của hắn nhanh như vậy, Jeffery căn bản không phản ứng kịp, hơn nữa y không thể nghĩ ra tại sao Ron đột nhiên hôn mình.

Ron rời đi môi y, vỗ vỗ cánh tay của Jeffery: “anh là người tốt, Jeffery, anh có thể sống sót là vinh hạnh của tôi và tất cả mọi người.” hắn nói, sau đó lộ ra một nụ cười rồi rời khỏi phòng bệnh.

Jeffery nhìn cánh cửa từ từ đóng lại, một lúc vẫn không thể phản ứng được chuyện này cuối cùng là sao.

Rất nhiều người đã từng nói Jeffery là một cảnh sát ưu tú, siêng năng tận tụy như thế nào, liều mạng như thế nào, sức quan sát tốt như thế nào, nhưng Jeffery không cảm thấy như vậy.

Nếu như y có thể như vậy, có lẽ tinh thần y sẽ không ở hai năm trước nằm trên bờ vực của sự sụp đổ, mãi đến khi thủ trưởng uy hiếp nếu như y không nghỉ ngơi liền cho y rời khỏi ngành.

Y có bệnh thảm họa loạn thần kinh, đời này đều không có cách nào yên tĩnh, thật giống như luôn có một con quái vật đuổi theo sau y. Mặt khác, y xác định có quái vật thật sự đuổi theo sau mình.

Qua nhiều năm như vậy, tuy rằng công việc hiện nay của y vẫn có hơi quá mức, nhưng Jeffery đã học được làm sao điều tiết được tâm lý của chính mình, đương nhiên y vẫn không thể mang danh hiệu “người tốt” ở bên mình__ người kia nghe vào tựa như một việc không liên quan đến bản thân, đồng thời vĩnh viễn không bao giờ có dính líu đến nó.

Việc duy nhất y có thể làm chính là làm tốt công việc của mình.

ở trong bệnh viện dằng dặc nửa tháng, cũng trải qua nửa tháng an dưỡng, Jeffery trở lại cương vị công tác của mình__ đương nhiên không ai hi vọng y sẽ cầm dao thật súng thật đi liều mình_ nhưng nghênh đón y lại là một đối tác khác.

Khi đó, thời gian nghỉ ốm vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, nhưng Jeffery đã ở trong nhà đợi đến mức muốn phát điên, y sáng sáng đã chạy đến phòng làm việc, hi vọng mình có thể giúp đỡ việc gì đó cho bản thân bận bịu. dù sao, có đến hay không thì y vẫn nhận được tiền, vậy chẳng bằng đi làm việc cho rồi.

Y may mắn không bị thủ trưởng đuổi ra ngoài, các đồng nghiệp mặc dù đối với thái độ cuồng công việc này cực kỳ khó hiểu, nhưng vẫn cho Jeffery hẳn một chồng hồ sơ cao ngất, hạ lệnh cưỡng chế y chỉ có thể nhìn tài liệu, không thể mang súng ra ngoài chạy loạn.

Thậm chí đến trưa, nhóm đồng nghiệp còn mang hẳn bánh gato đến, tuy rằng chưa khôi phục vẫn đi làm lại là một việc làm không tốt, những cũng cần phải ăn mừng vì y đã trở về với mọi người trong cục.

Gần đây trong cục đang dốc toàn lực điều tra một đại án__ làm cảnh sát chính là không bao giờ được yên tĩnh__trường hợp rất xấu, vụ án vô cùng ác liệt, cũng vì thế mà truyền thông cùng tham dự vào, nếu như người chết là gái điếm hoặc đàn ông lang thang thì bọn họ hơn nửa chỉ có thể dùng một không gian rất nhỏ để nói về nó.

Kẻ giết người hầu hết đều giết một lúc một nhóm người, là một quần thể được quan tâm nhất, cũng là lượng người nhiều nhất trong nhóm các gia đình trung lưu.

Án kiện này sau khi phát hiện đã nổi lên bốn phía, chết mười hai người, hung thủ vào thời điểm hừng đông liền lẻn vào gia đình, dùng phương pháp giết người tàn nhẫn nhất để sát hại cả nhà, bày thi thể ở trong phòng khách, mặc trang phục lộng lẫy bằng mấy bộ đồ ăn bằng bạc, trò chơi biến thái này hiển nhiên khiến cho hắn cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.

và sự khiêu khích này làm cho mọi người dân cực kỳ phẫn nộ, áp lực che cả bầu trời cứ vậy mà tới.

khi Jeffery ngồi chờ ở trong văn phòng, hầu như tất cả đồng nghiệp của y đều ra ngoài điều tra phá án, y cũng chỉ ở trong cục với những cuộc họp nhỏ mới được tham gia.

Khi Jeffery ngồi trong phòng họp, nhìn từng cái lấp lóe với thi thể thê thảm trên máy chiếu, Downer lại gần, nói rằng: “tôi cảm thấy cậu rất hợp với công việc bên ngành phân tích hành vi phạm tội.”

“tôi cũng chỉ có thể làm cái này.” Jeffery than thở.

Downer với y không cùng một bộ phận, cái tên này chủ yếu làm nhân viên văn phòng, chuyên phụ trách phân tích tâm lý phạm tội, có thể đem mọi tài nguyên nhân lực ở trong cục này điều động.

“nếu như cậu cảm thấy câu nói của tôi mạo phạm cậu, vậy tôi sẽ xin lỗi.” Downer nói, “tôi cảm thấy cậu ở trong văn phòng làm việc so với cầm súng ra ngoài bắt tội phạm thì càng hữu dụng hơn nhiều.”

Jeffery quay đầu nhìn hắn, người bên cạnh thản nhiên nhìn lại, “có muốn cân nhắc đến khoa phân tích hành vi tội phạm không?”

Jeffery quay lại nhìn máy chiếu, hình ảnh xác chết của cả gia đình được đặt trên bàn, phương pháp tử vong của mỗi người đều không giống nhau, rất giống một loại hình biễu diễn. hai tháng trước, thủ trưởng y đã từng ám chỉ tương tự, lấy học lực của Jeffery thì nên có một bước phát triển khác. Đây là lần đầu tiên y nhận được một lời mời rõ ràng như vậy, hơn nữa lại là một ngành gần đây tương đối được ưa chuộng.

“tôi sẽ cân nhắc, có điều tôi muốn làm bên lĩnh vực này một thời gian nữa.” Jeffery nói.

Downer nhìn y một lúc, gật gật đầu: “cậu biết nếu như cậu tới, cùng với việc cứu người đều giống nhau, đúng không? Đặc chân vào một khu vực ít nguy hiểm hơn không có nghĩa là tác dụng sẽ bị giảm bớt.” hắn nói.

“tôi biết.” Jeffery nói.

Y biết đáp ứng lời mời này đối với năng lưc và tiền đồ của y đều tốt nhất. nhưng y cũng không có ý định tiếp tục đề tài này, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình trước mặt.

Rất nhiều cảnh sát không thích ngồi văn phòng, so với việc nhân viên an toàn làm việc trong này, bọn họ càng thích việc cầm súng chạy toán loạn khắp nơi. Có điều Jeffery làm công việc ở lĩnh vực này, không phải bởi vì y chán ghét văn phòng, cũng không phải vì có thể trực tiếp tóm gọn phạm nhân__ khoa phân tích hành vi xử lý các vụ án mà nói mới thực sự là nhiệm vụ lớn, cũng là khía cạnh khác của vấn đề.

Bác sĩ tâm lý của y đối với những việc này có thể tỉ mỉ làm ra rất nhiều công thức học thuật thật chi tiết và đầy đủ, nhưng đối với Jeffery mà nói, công việc kia là việc tốt nhất y tìm tới, để giảm bớt những lo lắng quá nghiêm trọng của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.